Vong Linh Ma Pháp Sư

Chương 12: Đi săn (3)


Đọc truyện Vong Linh Ma Pháp Sư – Chương 12: Đi săn (3)

Phía bên trong lều trại của đại tướng quân,

Vân Lăng hết nhìn phụ thân lại nhìn đống binh khí được treo ngổn ngang trong lều, tặc lưỡi. Nếu hắn đoán không sai, chắc hẳn đây là những vũ khí đã từng được phụ thân sử dụng.

– Phụ thân, bao giờ bắt đầu đây? Con còn phải đi chuẩn bị lễ vật mừng sinh thần cho mẫu thân nữa. 

– Đợi Nhậm thúc mang y phục đến cho con thay đã. 

– Con thấy bộ y phục con đang mặc cũng được mà.

– Đây là doanh trại, không phải nơi con muốn làm gì thì làm. 

Đứng đến lúc chân hắn bắt đầu cảm thấy mỏi, người được gọi là “Nhậm thúc” mới bước vào, cầm trên tay bộ phục giáp đặc trưng cho binh tốt, đưa cho hắn. 

Vân Lăng cầm bộ phục giáp bằng gỗ trên tay, tâm tình không khỏi chán nản đi vài phần. 

Vải thì là loại vải kém chất lượng, giáp thì làm bằng gỗ, có tác dụng gì chứ? Cái gì chả xuyên qua được?

Nghĩ là như vậy nhưng hắn vẫn đi ra phía sau bạt, thay bộ y phục đang mặc bằng bộ khải giáp kia. Chỉnh trang tử tế lại xong, hắn mới bước ra ngoài. 

Dù không thể tận mắt chứng kiến bản thân mặc trông như thế nào nhưng hắn cam đoan trông hắn rất có khí phách. 

Vân Lăng cao đến hơn một mét chín, thân hình lực lưỡng, cơ nào cơ ra nấy, hơn nữa ngoại hình còn đặc biệt ưa nhìn. Nay mặc thêm bộ phục giáp lại càng làm tăng thêm vẻ oai phong. 

Đang mải mê tưởng tượng bản thân trông như thế nào, vai trái bị ai đó vỗ một cái rõ đau, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc:

– Đi thôi. 

……………

– Nếu con vượt qua được ba trong bốn nội dung kiểm tra, con thắng. 

Vân Lăng chỉ tấm bia đặt cách bản thân có tám mét, ngạc nhiên hỏi:

– Bia đặt ở đấy ạ?

– Đây là khoảng cách cơ bản, cũng là nội dung đầu tiên. Mười tên trúng chín coi như hoàn thành. 

Khoảng cách cơ bản có tám mét!?? Sao trước đây Phi Nguyệt nói là mười tám mét!? Chẳng lẽ nàng lừa hắn?

– Nghĩ gì đấy? Xa quá à? Không bắn được thì nhận thua luôn đi, đỡ phải mất mặt trước mọi người.

– Người cứ chuẩn bị giao ngân khố cho con đi. 


Vân Tường nghe hắn nói vậy, không nói gì nữa mà đưa hắn một cây cung, kèm theo một giỏ gồm đúng mười mũi tên. 

Nhưng lúc cầm cây cung trên tay, hắn lại lần nữa cảm thấy khó hiểu. 

Mẹ nó, sao lại nhẹ thế? 

– Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của ta!

Vân Lăng mang theo tâm trạng khó hiểu bước lên phía trước, đứng đúng ở vạch bắn, cầm tên lắp vào cung, giương lên. 

Mẹ nó, khoảng cách thì có một đoạn, cung với tên thì nhẹ, chả nhẽ bắn còn không trúng nữa à?

Một tên, hai tên, ba tên, bốn tên, năm tên, sáu tên, bảy tên, tám tên, chín tên, mười tên!

Mười tên liên tiếp được bắn ra, tên này nối tiếp tên kia. Mà những mũi tên này, quỹ đạo mũi sau y hệt mũi trước, cùng nhắm vào điểm chính giữa hồng tâm! Mũi thứ nhất vừa găm vào hồng tâm, mũi thứ hai đã bay đến, xẻ đôi mũi thứ nhất, cắm lại vào vị trí đó. Cứ như thế đến tận mũi thứ mười, vẫn chỉ có độc nhất một mũi tên duy nhất nằm trên bia. 

Đứng tại chỗ nhìn thành quả trước mắt, Vân Lăng có chút hài lòng, quay đầu tự hào nhìn phụ thân cùng Nhậm thúc đứng gần đó, nhún nhún vai:

– ¬Đơn giản!

Ánh mắt Vân Tường hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi sự nghiêm túc thường ngày, cau mày nhìn hắn:

– Huênh hoang cái gì? Vẫn còn ba nội dung nữa đấy. 

Đang định hỏi “phụ thân không định khen con à”, một tràng vỗ tay đã từ xa truyền đến, kèm đó là giọng nói tán thưởng của ai đó: 

– Khá lắm!

Vân Lăng quay đầu về phía âm thanh phát ra thì thấy sáu người đang đi tới. Người đầu tiên mặc một bộ trường bào màu hoàng kim, cao khoảng mét bảy mét tám, vừa vỗ tay vừa nhìn hắn, hiện rõ nét mặt khen ngợi. Năm người đi phía sau tất cả đều là nam nhân, một trong số đó là tên thiếu niên vương gia hồi chiều. Bốn nam tử còn lại, một người khoảng hai tám, một người khoảng hai sáu, một người khoảng hai ba, một người khoảng hai mốt. Ngoại trừ tên thiếu niên vương gia và nam tử đi đầu, ngoại hình ba người còn lại đều chẳng có gì nổi bật, nếu không muốn nói là có chút khó nhìn. 

Còn chưa định hình được người đến là ai, phụ thân hắn và Nhậm thúc đã vội vã tiến tới, định quỳ xuống hành lễ với những người kia.

Có điều, trung niên nhân nhân đi đầu đã phất phất tay, từ tốn nói:

– Miễn lễ. Trẫm đã nói rồi, trong doanh trại, khanh là to nhất, không cần hành lễ với bất kỳ ai, kể cả trẫm!

– Đa tạ hoàng thượng. 

Người xưng “trẫm” trong thiên hạ, ngoài Đinh Hoàng ra còn ai đây!? 

Vân Lăng vội quỳ xuống giống như đám binh lính đứng gần đó, không dám ngẩng mặt lên. 

– Hoàng thượng hôm nay ngự giá đến đây, không biết là vì chuyện gì?


– Vân khanh không cần bận tâm. Trẫm chỉ là muốn dắt nhi tử của trẫm đến tham quan, để chúng biết quân đội Đại Minh ta cường đại đến mức nào, tiện thể cũng định nhờ khanh chỉ dạy cho chúng nó thêm. 

– Vi thần không dám! 

– Thiếu niên kia cung pháp không tồi, chẳng hay chính là người hôm trước khanh tiến cử với trẫm chức vị phó tướng quân?

– Bẩm hoàng thượng, đó là nhi tử của vi thần, tên Vân Lăng, hôm nay vì có chút việc riêng nên mới đến đây. Còn người hôm trước vi thần tiến cử hiện vẫn đang ở biên cương, trấn giữ biên giới. 

– Thì ra là nhị phò mã tương lai của trẫm. Mau miễn lễ!

Mãi đến lúc này, hắn mới dám đứng lên, đi đến phía sau lưng phụ thân. 

Đinh Hoàng đánh giá hắn một lượt rồi quay về phía sau nhìn nam tử đi đầu, nói:

– Phong nhi, con thấy cung pháp của y thế nào? 

– Bẩm phụ hoàng, cung pháp của Vân công tử đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, thiên hạ khó có người nào bì kịp. 

Đinh Hoàng cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

– Không phải Vân khanh nói lúc nãy còn có ba nội dung nữa sao? Cứ tiếp tục đi. Trẫm cũng muốn xem thêm cung pháp của nhi tử khanh. 

Sáu cái ghế nhanh chóng được xếp ra, kèm theo đó là hàng loạt hộ vệ được điều động để bảo vệ. 

Vân Lăng không chút căng thẳng nhìn ba tấm bia trước mắt, thoải mái đứng xoay xoay mũi tên trên tay. 

Ba tấm bia kia được đặt thành một đường thẳng, mỗi tấm cách nhau khoảng ba mét, tấm gần nhất là tám mét. 

Yêu cầu của phụ thân hắn là bắn bốn tên nhưng phải trúng được cả ba tấm bia. 

Bình thường để tên cắm được vào bia, lực bắn tên phải đủ mạnh, cho nên thông thường quỹ đạo đều là một đường thẳng. Thế nhưng trong trường hợp này, nếu bắn tên theo đường thẳng thì không thể đến được bia thứ hai, cho nên chỉ có cách là bắn tên theo quỹ đạo hình vòng cung. Nhưng nếu quá vòng thì lực tên sẽ bị yếu đi khi chạm bia nên đường vong cong phải thấp nhất có thể, cũng tức là tên chỉ bay vừa đủ vượt qua tấm bia thứ nhất rồi cắm vào bia thứ hai, rồi bia thứ ba cũng thế. 

Hắn thừa nhận, nếu là lần đầu gặp phải yêu cầu kiểu như thế này, hắn không làm được! Thế nhưng, ở cùng Phi Nguyệt mấy tháng, làm gì có kiểu nào hắn chưa thử qua!? Thậm chí, khoảng cách để bia của nàng còn xa hơn gần ba lần so với bây giờ! 

Vân Lăng lần nữa giương cung lên. 

Nhưng lần này, hắn lại không dùng cách như hắn vẫn thường làm. 

Trước kia, Phi Nguyệt dạy hắn hai cách để bắn được dạng này. Một là bắn mỗi tên trúng một bia, hai là một tên ba bia! Mỗi tên một bia là cách sử dụng đường bắn vòng cung, còn một tên ba bia là cách dùng lực bắn xuyên một lần cả ba bia!


Hắn cũng từng thử bắn một tên ba bia nhưng chỉ xuyên qua được bia thứ nhất. Có điều, đó là ba tấm bia với khoảng cách gần hai mươi mét! Còn bây giờ là ba bia với khoảng cách chỉ bằng chưa đến một nửa, chẳng lẽ hắn còn không làm được!? 

Bắp tay bỗng chốc gồng lên, kéo căng dây cung hết mức có thể. 

VÚT!!!!!

Tiếng mũi tên xé gió bay ra phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ở doanh trại. Tiếp đó là ba tiếng phập liên tiếp vang lên. 

Vân Lăng nhìn mũi tên cắm trên cột gỗ tít đằng xa và ba tấm bia bị xuyên thủng, khóe môi hiện lên nụ cười như có như không. 

Đây thực sự là thành quả của hắn sao? Một tên công tử bột đến trói gà không chặt qua năm tháng lại có thể làm được điều này ư? 

Phi Nguyệt, rốt cuộc nàng đã làm những gì? 

Đang mải mê suy nghĩ, một tràng vỗ tay nữa lại vang lên. 

– Hahaa, khá lắm. Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Trẫm nghe nói nhi tử của khanh còn là một hỏa hệ ma pháp sư nữa, phải không? 

– Bẩm hoàng thượng, đúng vậy. 

Vân Lăng quay người nhìn phụ thân, đang định bảo người chuyển sang nội dung khác thì nghe Đinh Hoàng gọi tên mình:

– Vân Lăng.

Hắn vội vàng đi đến trước mặt Đinh Hoàng, quỳ xuống:

– Có tiểu nhân. 

– Bổn hoàng phong ngươi làm Thừa Đức tướng quân, sau này phò tá Vân tướng quân, giúp Đại Minh ta mở rộng bờ cõi. Ý ngươi thế nào? 

Hắn còn chưa nói gì, phụ thân đứng bên cạnh đã quỳ xuống, cảm tạ hoàng thượng. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác, lặp lại y nguyên những gì phụ thân nói. 

Cai quản cấm quân thị vệ có gì hay? Suốt ngày lượn đi lượn lại trong cung, hết nơi này đến nơi khác, đã thế còn phải đi bộ. Bình thường thì không sao, nhưng nhỡ đến lúc có thích khách thì phải làm thế nào? Hắn ngoài bắn cung ra còn biết cái gì nữa đâu!? 

Vân Lăng chán nản ngồi chống cắm trong đại sảnh nhìn mẫu thân đang cười đến mức híp mắt lại, chốc chốc lại thở dài một lần. 

Trái ngược với vẻ hào hứng lúc hắn được phong làm tướng quân, phụ thân hắn bây giờ lại ngồi trầm tư như đang suy nghĩ gì đó. 

– Nhi tử được phong làm tướng quân, huynh không vui mừng thì thôi đi còn bày ra cái vẻ mặt như thế là sao!?

– Muội thì biết cái gì? Muội cho rằng nó được phong làm tướng quân chỉ với cái tài lẻ đó à? Dù gì cũng là quan hàm tam phẩm, đâu phải ngày một ngày hai mà lên được? 

– Chứ không thì huynh nghĩ là tại sao? 

– Nếu ta đoán không nhầm, hoàng thượng có lẽ đang muốn lợi dụng nó.

– Hoàng thượng lợi dụng Lăng nhi? Nó có cái gì để mà lợi dụng? 

Vân Lăng nghe giọng nói khinh bỉ của mẫu thân, dù không vui nhưng cũng phải công nhận bà nói đúng. Hắn có cái gì để mà lợi dụng cơ chứ?


– Nghe nói dạo này Thái tử làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, hoàng thượng đã có ý định phế ngôi nhưng lại e dè thế lực ủng hộ Thái tử trong triều và cả thế gia sau lưng đương kim Hoàng hậu nên vẫn chưa ra dám hạ chỉ. 

– Vậy thì có liên quan gì đến Lăng nhi?

– Nhị công chúa và Ngũ vương gia đều là hài tử của Bảo Phi nương nương. Mà Ngũ vương gia hiện tại lại đang rất được lòng hoàng thượng nên ta nghĩ, mục đích của hoàng thượng là muốn củng cố địa vị cho y. 

– Ý huynh là, hoàng thượng muốn huynh ủng hộ Ngũ vương gia, giúp y đăng vị Thái Tử!? 

– Không phải muốn, mà là ép buộc! Hoàng thượng đã ban hôn cho Lăng nhi cùng nhị công chúa, cũng tức là sinh mệnh của chúng ta đã gắn liền với Ngũ vương gia. Nếu Thái Tử thực sự đăng cơ, tính mạng Ngũ vương gia chắc chắn ngàn cân treo sợi tóc, mà chúng ta cũng không tránh khỏi liên lụy. 

Vân Lăng nghe hai người đối thoại qua lại một lúc lâu, mệt mỏi đứng dậy, vừa đi vừa nói:

– Con về phòng đây. 

– Chuẩn bị dùng bữa tối rồi đấy, con về phòng làm gì? 

– Con không ăn đâu. 

………………..

Vân Lăng ngồi xếp bằng trên giường, mồ hôi chảy ướt đẫm cả y phục, tuy vậy nhưng nét mặt lại không hiện chút gì khó chịu. 

Mãi đến gần hai mươi phút sau, hắn mới mở mắt, thở phào một hơi. 

Rốt cuộc hắn cũng giữ được Hỏa hệ thần hải trong người được tròn nửa tiếng! Hơn nữa còn có thể điều động lượng ma pháp tương đương với Đại Ma Pháp Sư cấp ba!

Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, một luồng khí lạnh bỗng từ đâu xuất hiện. Cùng lúc đó, không gian giới chỉ ở ngón út của hắn trong phút chốc cũng sáng lên.

Không đầy mấy giây sau, mười khô lâu xếp hàng đứng trước mặt hắn. 

Lời nhắn của Phi Nguyệt lần nữa vang lên trong đầu hắn. 

“Hảo phu quân, có lẽ chàng đã dùng được sức mạnh tương đương với Đại Ma Pháp Sư rồi nhỉ? Vậy coi như chàng đã hoàn thành được bước đầu tiên rồi. Tiếp theo đây, chàng hãy chọn một khô lâu trước mặt chàng để dung hợp thần hải. Trước mặt chàng là mười khô lâu tương đương với chín hệ ma pháp phổ biến, lần lượt từ trái sang là hỏa, thủy, phong, thổ, hắc ám, quang minh, băng, lôi hệ và tinh thần hệ. Bộ khô lâu cuối cùng là một chiến sĩ. Sau khi dung hợp thần hải, chàng sẽ có thể tu luyện được dạng ma pháp đó nhưng bù lại, sau này chàng lại không thể sở hữu khô lâu của dạng ma pháp đó nữa. Trên mỗi khô lâu có một lá bùa, chàng chọn khô lâu nào thì giật lá bùa trên khô lâu đó ra, ta sẽ hướng dẫn chàng cách dung hợp. Còn chín khô lâu còn lại, chàng cứ sử dụng thoải mái. Có điều, chín khô lâu này không thể tu luyện được như hai khô lâu Pháp Thánh kia nên vĩnh viễn chỉ dừng lại ở cấp bậc Ma Đạo Sĩ cấp một.” 

Vân Lăng nhìn mười khô lâu trước mặt, cuối cùng quả quyết đi đến khô lâu cuối cùng là một chiến sĩ, giật lấy tấm bùa được gắn trên hộp sọ. 

Tấm bùa vừa giật xuống, giọng nói Phi Nguyệt lại lần nữa hiện lên, nhưng lần này lại là một đoạn khẩu quyết vừa dài vừa khó nhớ. 

Hắn theo lời nàng ngồi xuống, đem chiến sĩ khô lâu để trước mắt, thu hồi chín khô lâu còn lại vào không gian giới chỉ. 

Một tràng chú ngữ dài dòng từ miệng hắn phát ra, liên miên mãi không dứt. Đến tận khi hắn cảm thấy cổ họng nóng bừng lên, chú ngữ vẫn chưa kết thúc. 

Cũng không biết qua bao lâu, chú ngữ mới hoàn thành. 

Vân Lăng cảm nhận viên thần hải đang dần dần hình thành trong cơ thể, tim bỗng chốc đập nhanh lên. 

Chẳng lẽ, hắn thực sự có thể tu luyện? 

Mấy canh giờ nữa lại nhanh chóng trôi qua……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.