Vong Linh Ma Pháp Sư

Chương 13: Đi săn (4)


Đọc truyện Vong Linh Ma Pháp Sư – Chương 13: Đi săn (4)

Sáng hôm sau, 

Vân Lăng thoải mái ngả người vào bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần. 

Thần hải vừa hoàn thiện, thân thể hắn lập tức xuất hiện biến hóa. Tạp chất trong cơ thể nhanh chóng bị đẩy ra ngoài, hỗn độn ma pháp có sẵn trong thần hải cũng lập tức cải tố lại toàn bộ cơ thể hắn. Cơ bắp đợt trước có được nhờ luyện tập nay lại càng rắn chắc, cảm giác sức lực lớn hơn trước rất nhiều. 

Không chỉ vậy, thần hải kia dù mới hoàn thiện nhưng đã có lượng ma pháp tương đương với một Kiếm Sư cấp ba! Cũng có nghĩa, bây giờ hắn là Kiếm Sư cấp ba. Hơn nữa do đã dung hợp nên hắn hoàn toàn có thể điều động ma pháp bất cứ lúc nào mà không bị giới hạn thời gian! 

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói của Lý quản sự đã từ bên ngoài truyền vào, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có của hắn: 

– Thiếu gia, Ngũ vương gia tìm người, hiện đang chờ ở đại sảnh. 

Ngũ vương gia? Chính là tên thiếu niên vương gia hôm trước? Cũng tức là thê đệ* tương lai của hắn? 

– Ta biết rồi, lão lui ra đi. 

Vân Lăng chán nản đứng dậy mặc y phục, bình tĩnh đi ra ngoài đại sảnh. 

Vừa bước chân vào đại sảnh, tên thiếu niên kia đã bước đến, nói:

– Huynh dạy ta bắn cung được không? 

– Gì cơ? 

– Huynh dạy ta bắn cung được không? 

Thiếu niên vương gia kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa. 

Vân Lăng nhìn phụ thân đang ngồi ngay phía sau, khó hiểu hỏi y:

– Sao không nhờ phụ thân ta mà nhờ ta làm gì? 

– Vân tướng quân nói cung pháp của ông không bằng huynh. 

Đang định từ chối, phụ thân hắn đã chen vào:

– Vương gia đã mở lời như vậy, chẳng lẽ con còn từ chối nữa à? 

Đến nước này, hắn sao còn có thể từ chối nữa đây!? 

– Ừ thôi cũng được. Bao giờ bắt đầu? 

– Mai là sinh thần của Vân phu nhân rồi, vậy để ngày kia đi. Ta sẽ sai người tới đón huynh tới phủ đệ của ta. 

– Ừ. 

Tên thiếu niên vương gia dường như rất hào hứng với việc học bắn cung, vui vẻ chào hắn cùng phụ thân rồi ra về. 

Vân Lăng thở dài nhìn phụ thân, uể oải nói:

– Sao người không từ chối hộ con đi? 


– Dù gì sắp tới cũng là người một nhà, giúp một tý sao lại không được?

– Con mệt lắm!

– Nhị công chúa lấy con đã là thiệt thòi lắm rồi, coi như con bù đắp cho nó một ít. 

– Sao lại là thiệt thòi? Con dù gì cũng là tướng quân được hoàng thượng ngự phong, hơn nữa còn là ma pháp sư. Phụ thân thì là đại tướng quân. Tính ra, là nhị công chúa có lợi đấy chứ?

– Vớ vẩn. Mới được chút thành tựu nhỏ nhoi đã huênh hoang, cẩn thận rước họa vào thân.

– Họa đã có phụ thân đỡ cho, sao con phải lo? 

Vân Tường không nói gì nữa, nhìn hắn một lúc rồi như nhớ ra điều gì đó, hỏi:

– Mai sinh thần mẫu thân con rồi đấy, chuẩn bị lễ vật gì chưa? 

– Lát nữa con đi lấy. 

– Con định tặng gì? 

– Trâm cài đầu. 

– Chọn cái khác đi!

– Sao lại thế?

– Bởi vì ta cũng tặng mẫu thân con trâm cài đầu. 

– Còn có một ngày, làm sao con chuẩn bị cái khác được?

– Bây giờ mới là buổi sáng, nhanh thì vẫn kịp. 

– Sao người không đổi mà bắt con phải đổi? 

– Vì ta là phụ thân con. 

Vân Lăng bĩu môi, vừa quay lưng định bước đi thì cảm nhận được một đạo kình phong bay tới. Cũng không biết tại sao, thân thể hắn lại tự động nghiêng sang một bên, hoàn hảo tránh khỏi một quyền kia. 

Vân Lăng ngỡ ngàng nhìn nắm đấm phụ thân vừa lướt qua cổ mình, kinh hãi hỏi:

– Người…làm gì thế!?

Nhưng người kinh hãi, không chỉ có mình hắn!

Vân Tường tròn mắt nhìn nhi tử vừa thoát khỏi một quyền của ông, đồng dạng lên tiếng hỏi:

– Sao con tránh được!?

– Con phải hỏi người mới đúng chứ? Đang yên đang lành sao lại đánh con? 


Phụ thân đột nhiên cau mày nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:

– Sao con lại tu luyện được? 

– Con? Con không tu luyện…

Chữ “được” còn chưa ra khỏi miệng, Vân Tường đột nhiên bước lên phía trước mấy bước, đứng gần vào với hắn, khiến hắn không dám nói tiếp. 

– Đừng hòng giấu được ta. Một quyền kia, nếu không phải Đại Chiến Sĩ thì chắc chắn không thoát được. Nói đi, tại sao con lại tu luyện được?

– Con…con…

– Ta từng cho con làm khảo nghiệm thiên phú, rõ ràng là phế linh căn, phế thể chất, không cách nào tu luyện được. Hôm trước mẫu thân con nói con tu luyện được hỏa ma pháp, ta không tin nên đã đến hỏi Thuần Pháp Công Hội. Trưởng lão ở đó nói rằng nếu thực sự gặp được tiên cơ thì vẫn có thể tu luyện nhưng vĩnh viễn không qua được cấp bậc đầu tiên, cũng tức là Ma Pháp Sư cùng Chiến Sĩ. Mà con bây giờ, ít nhất cũng đã đạt đến Đại Chiến Sĩ. Nói đi, rốt cuộc con đã trải qua những gì? Sao lại có thể tu luyện? Hay đơn giản….ngươi vốn không phải là Vân Lăng?

Vân Lăng toát mồ hôi hột, theo phản xạ lùi về phía sau một bước, lắp ba lắp bắp:

– Con…con chỉ làm theo những gì sư phụ nói…

– Sư phụ con là ai? Ông ta nói cái gì? 

Đại não nhanh chóng vận hành, nhớ lại những cái tên hiển hách mà đợt trước Bạch Phi Nguyệt từng nói với hắn. 

Nếu phụ thân biết hắn tu luyện được hỏa ma pháp cùng chiến sĩ…hỏa ma pháp….hỏa ma pháp…

– SẤT VÂN KIỆT!

Không biết tại sao, trong đầu hắn lại xuất hiện cái tên này. Hắn theo bản năng lập tức nói ra. Thế nhưng nói ra rồi, hắn lại cảm thấy hối hận. 

Sất Vân Kiệt….là vị chủ thần thứ sáu trong số chín vị chủ thần, đồng thời là gia chủ Sất Vân gia – gia tộc sở hữu đại lục phía Bắc! 

Một người như thế, có lý nào lại nhận hắn làm đệ tử!? 

Phụ thân hắn đương nhiên cũng không tin lời hắn nói, cau mày nói:

– Ăn nói hàm hồ! Sất Vân gia với Âu Dương gia vốn có hiềm khích, lý nào Sất Vân tiền bối lại sang địa bàn của Âu Dương gia nhận đệ tử!?

Hắn rất muốn nói thật với phụ thân nhưng khổ nỗi, chuyện hắn là vong linh ma pháp sư sao có thể đứng ở đại sảnh mà nói được? Nhỡ bị người ngoài nghe thấy thì sao? 

Thế nhưng, đã phóng lao thì phải theo lao. Hắn cũng chẳng còn cách nào khác, đành cố gắng cãi chày cãi cối:

– Chuyện này con không biết. Con chỉ biết, sư phụ giúp con tu luyện được. Sư phụ có cấp bậc cao hơn trưởng lão ở Thuần Pháp Công Hội, đương nhiên sẽ biết những điều trưởng lão không biết, có gì lạ đâu?

Vân Tường bán tính bán nghi nhìn hắn, gằn giọng:

– Những điều con nói là thật? 

– Là thật! 


Vân Lăng thấp thỏm nhìn ông mất một lúc lâu, thậm chí còn cố gắng nói thêm một câu để tăng tính xác thực:

– Người đừng nói cho người ngoài biết đấy! Nếu không cái mạng nhỏ của con không giữ được đâu!

…………………….

Hai ngày này, phủ tướng quân đặc biệt náo nhiệt. Người ra người vào tấp nập, từ quan viên trong triều cho đến các phu nhân, tiểu thư thế gia rồi cả bá tánh thường dân…Lễ vật cũng theo đó lần lượt được chuyển tới Vân phủ, chẳng mấy chốc đã chật kín cả kho chứa đồ. 

Vân Lăng đứng sau mẫu thân, ngoài mặt thì cười đùa nói chuyện với đám phu nhân quyền quý, trong lòng lại không ngừng than vãn. Tiếp chuyện hết người này đến người khác, hắn rốt cuộc có chút chán nản, chỉ trả lời qua loa cho có lệ. 

Đang định quay lưng tìm cớ chạy ra ngoài một lúc thì bắt gặp ánh mắt vui vẻ của mẫu thân, hắn đột nhiên lại mềm lòng, đành ngồi xuống tiếp tục trả lời đống câu hỏi lặp đi lặp lại của những phu nhân trước mặt. 

Đã gần đến giờ ăn tối rồi, cũng chỉ còn có đúng ba phu nhân này vẫn tiếp tục ở lại trò chuyện cùng mẫu thân hắn, không hiểu đến lúc nào mới chịu ra về. 

Một nha hoàn đột nhiên hấp tấp chạy đến, gương mặt hớt ha hớt hải, như đang vội chuyện gì đó. 

Ngọc Tâm thấy vậy chỉ cười khẽ, nói:

– Có chuyện gì thế?

Nha hoàn kia mặt đỏ bừng ngẩng đầu lên, lễ phép tham kiến các vị phu nhân rồi mới hổn hển nói:

– Phu…phu nhân, nhị công chúa đến, hiện đang ở đại điện chờ người!

Tâm tình đang chán nản của Vân Lăng lập tức biến mất. Thay vào đó là sự hiếu kỳ với ngoại hình của thê tử tương lai. 

Hôm qua sau khi đi lấy lễ vật tặng mẫu thân, hắn đã chạy đến tìm đám công tử quyền quý đợt trước hay lêu lổng cùng hắn, hỏi về nàng nhị công chúa này. Kết quả? Không một ai biết ngoại hình nàng ra sao, tính cách thế nào! 

Hắn chỉ biết, nhị công chúa tên Đinh Mẫn, năm nay vừa tròn mười chín tuổi. 

Điều hắn thắc mắc nhất là, tại sao thê tử tương lai của hắn lại không hề có bất cứ một lời đồn thổi nào cơ chứ!? 

Phải biết, những tiểu thư trong kinh thành không ít thì nhiều cũng sẽ có người chú ý đến, lời ra tiếng vào là điều hiển nhiên. Mà đằng này, đường đường là nhị công chúa Đại Minh mà lại không có bất kỳ lời đồn nào!? Chẳng lẽ quanh năm nàng chỉ ở trong phủ đệ? 

Mẫu thân hắn vừa nghe được ba từ “nhị công chúa” thì mắt sáng lên, vội nói mấy câu với ba phu nhân trước mặt rồi bảo hắn đi cùng ra ngoài đại sảnh. Mà ba vị phu nhân kia, cũng hiểu ý mà đi về. Thành ra, cả Vân phủ hiện tại cũng chỉ có mình nhị công chúa là khách. 

Vân Lăng đương nhiên hào hứng đi theo. 

Hắn rất tò mò, thê tử tương lai của hắn, rốt cuộc là cửu thiên huyền nữ hay mẫu dạ xoa?

…………………

Nếu phải dùng hai từ để miêu tả cảm xúc của hắn lúc này, đó sẽ là: ngỡ ngàng!

Phải, là ngỡ ngàng. 

Ngỡ ngàng không phải vì dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của nàng, cũng không phải vì vẻ nhẹ nhàng, ấm áp của nàng mà là vì hắn đã từng gặp nàng trước kia!

Còn địa điểm mà hắn gặp nàng….

Là kỹ viện!!!

Nàng chính là nữ tử đợt trước mặc hắc y đeo mạng che mặt đi cùng tú bà vào căn phòng cuối cùng ở kỹ viện!**

Trí nhớ hắn có thể không đủ để học thuộc tứ thư ngũ kinh, nhưng chắc chắn đủ để nhớ được ngoại hình của nữ nhân!

Hắn ấn tượng với nữ tử đeo mạng che mặt ấy, một là vì nàng ta tuy không giống kỹ nữ nhưng lại xuất hiện ở kỹ viện, hai là vì dung nhan quá mức xuất chúng của nàng. 

Thật không ngờ, nữ tử đeo mạng che mặt ấy lại là nhị công chúa Đinh Mẫn của Đại Minh!


Nhưng vì sao nàng lại xuất hiện ở kỹ viện!? 

Cảm giác đau nhói từ eo truyền lại khiến hắn bừng tỉnh, vội ôm quyền trước ngực, hướng về phía mỹ nhân chỉ cách hắn mấy bước chân, cúi người:

– Tham kiến nhị công chúa. 

– Vân phu nhân, Vân công tử không cần đa lễ, mời đứng dậy. 

Vân Lăng ngẩng đầu, nhìn nét mặt ấm áp của Đinh Mẫn, bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ không biết nên làm gì. 

Nàng, quả thực rất xinh đẹp. So với Phi Nguyệt chỉ có hơn không kém. Nhưng không biết tại sao, hắn lại có cảm giác nàng rất yếu ớt, tựa như thân thể bẩm sinh đã vậy…

Nàng xinh đẹp như vậy, tại sao từ trước đến nay chưa hề nghe đến? Tại sao lại xuất hiện ở kỹ viện? Tại sao hoàng thượng lại để nữ nhi xuất chúng như vậy thành thân với hắn?…

Hàng loạt câu hỏi trong phút chốc xuất hiện trong đầu hắn nhưng hắn lại không thể trả lời được bất kỳ câu nào, cũng không có bất cứ một manh mối nào để trả lời. 

Đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng kéo hắn lại thực tại:

– Vân công tử. 

Vân Lăng sực tỉnh, nhìn nụ cười ấm áp của Đinh Mẫn, có chút bối rối hỏi:

– Nhị công chúa có điều gì muốn hỏi?

– Thiếp có chút chuyện muốn nói riêng với công tử, không biết…

Chưa đợi nàng nói hết câu, hắn đã vội vàng nghiêng người sang một bên, đưa tay mời nàng, ý bảo nàng ra ngoài cùng hắn nói chuyện. 

Nàng cười, nói thêm mấy câu với phụ mẫu hắn rồi bước ra ngoài. 

Vân Lăng dẫn nàng đi đến sân trước biệt viện của hắn, mời nàng ngồi trên ghế đá rồi rót trà cho nàng. 

– Không biết công chúa muốn nói gì với ta?

Đinh Mẫn tay cầm chén trà, nhìn tỳ nữ phía sau, ra hiệu cho nàng lui ra ngoài. 

– Vân công tử không cần căng thẳng. Thiếp cũng chỉ là có chút chuyện muốn nói rõ với chàng trước mà thôi. 

Vừa định lên tiếng mời nàng nói, tiếng chó sủa đột nhiên vang lên. 

Vân Lăng khó chịu nhìn con đại khuyển Tiểu Bạch đang hào hứng chạy tới, hận không thể một cước đá bay nó ra chỗ khác. 

Mẹ nó, cư nhiên dám phá hoại chuyện tốt của hắn!

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ được, Tiểu Bạch lại chạy đến, dụi dụi đầu vào tay Đinh Mẫn. Mà nàng thì lại tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa tay xoa đầu nói, hỏi:

– Tiểu Bạch? Sao ngươi lại ở đây? Nguyệt tỷ tỷ đâu? 

Con đại khuyển hướng về phía hắn sủa một tràng dài. 

Còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Đinh Mẫn đã tò mò nhìn hắn, ngập ngừng hỏi:

– Huynh…chính là nam nhân của Phi Nguyệt tỷ? 

*Thê đệ: em vợ 

** xem lại chương 2 để biết thêm chi tiết. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.