Đọc truyện Vong Linh Ma Pháp Sư – Chương 11: Đi săn (2)
Người dịch: cuuvy + phong
Có một câu nói đã trở nên rất phổ biến trong mấy trăm năm trở lại đây, đó là “Bắc Sất Vân, Nam Thượng Quan, Đông Âu Dương, Tây Hiên Viên, Trung Công Tôn”.
Câu nói này, dù là già trẻ lớn bé, ai ai cũng biết và hiểu được ý nghĩa của nó: đại lục phía Bắc là thiên hạ của Sất Vân gia, phía Nam là Thượng Quan gia, phía Đông là Âu Dương gia, phía Tây là Hiên Viên và đại lục trung tâm là Công Tôn gia.
Nhưng nguyên nhân tại sao một đại lục với hàng trăm vương quốc như vậy lại thuộc quyền sở hữu của một gia tộc đơn lẻ thì không phải ai cũng biết.
Bá tánh thường dân thì cho rằng các đại gia tộc như Sất Vân, Thượng Quan,…có mối quan hệ mật thiết với nhiều hoàng tộc khác nhau, nhờ thế mà có được thế lực như ngày hôm nay.
Thế nhưng đâu có chuyện đơn giản như vậy?
Năm đại gia tộc chi phối năm đại lục kia thực chất chính là gia tộc của năm vị chủ thần cai quản năm đại lục:
Vị chủ thần thứ hai cũng là Chiến Thần: Công Tôn Duy, Công Tôn gia.
Vị chủ thần thứ ba mang thổ hệ ma pháp: Âu Dương Lãnh Mặc, Âu Dương gia.
Vị chủ thần thứ tư sở hữu ma pháp thủy hệ: Hiên Viên Tuấn, Hiên Viên gia.
Vị chủ thần thứ năm sở hữu ma pháp phong hệ: Thượng Quan Vân Trường, Thượng Quan gia.
Và vị chủ thần thứ sáu mang hỏa hệ ma pháp: Sất Vân Kiệt, Sất Vân gia.
Trong đó, Sất Vân gia lại có thế lực bành trướng nhất, nguyên nhân là vì ngoài Sất Vân Kiệt, Sất Vân gia còn sở hữu cả vị chủ thần quyền năng nhất trong số chín vị chủ thần: Đoan Mộc Nhan!
Đại Minh nằm ở đại lục phía Đông, cũng tức là thuộc quyền sở hữu của Âu Dương gia, đương nhiên sẽ được Âu Dương gia bảo hộ.
Đương nhiên, tất cả những điều này trước đây Vân Lăng không hề biết. Nếu không phải hắn gặp được Phi Nguyệt, có lẽ vĩnh viễn hắn củng chẳng chú ý đến.
Vân Lăng đi liền một mạch mấy chục bước mà không thấy mẫu thân nói gì nữa, kỳ quái quay đầu lại.
– Mẫu thân, sao người lại đứng đơ ra đấy thế?
– Lăng nhi……con trưởng thành thật rồi!
Vân Lăng nghe giọng nói nghèn nghẹn của mẫu thân, biết bà sắp khóc, đành vòng lại.
– Con trưởng thành, người đáng ra nên vui mừng mới đúng chứ? Tự dưng lại khóc làm gì? Người ngoài thấy được lại bảo con bất hiếu.
Ngọc Tâm đưa ống tay áo lên chấm chấm nước mắt, mỉm cười nói:
– Con được thế này, ta mừng lắm!
Vừa đưa tay dìu bà đi, hắn vừa cười cười hỏi:
– Hai ngày nữa đến sinh thần của mẫu thân rồi, muốn con tặng lễ vật gì đây?
– Con thành thân đi.
– Con mới có hai mươi, người vội gì chứ?
– Con không vội thành thân, nhưng ta lại vội bế cháu!
– Vậy người sinh thêm một tiểu đệ đệ nữa rồi bảo nó đi thành thân là được.
– Vớ vẩn!
– Con hỏi thật mà, người muốn con tặng lễ vật gì?
– Con thành thân đi.
Hắn không nói gì nữa, duy trì trạng thái im lặng suốt dọc đường đi.
Mới đi cùng mẫu thân đến hành lang gần đại sảnh, hắn đã nhìn thấy phụ thân cùng một thiếu niên chừng mười bốn tuổi nói chuyện. Cuộc đối thoại diễn ra như sau:
– Vương gia, mời ngồi!
– Vân tướng quân không cần khách sáo, bổn vương cũng chỉ là phụng mệnh phụ hoàng đến đây nhắc nhở ngài một số điều liên quan đến lần đi săn này thôi. Nói xong, bổn vương còn phải đi hoàn thành nốt một số việc, thứ lỗi không thể cùng tướng quân nói chuyện.
– Vương gia quá lời. Mời nói!
– Lần đi săn này được định là ở một sâm lâm phía Nam Đại Minh. Tuy chỉ là một sâm lâm nhỏ nhưng trước đây sâm lâm này lại từng xuất hiện một con thất cấp ma thú. Để đảm bảo an toàn, phụ hoàng muốn tướng quân ngài đích thân đi kiểm tra một lượt, đồng thời mang binh lính đến khoanh vùng khu vực săn phù hợp, không được phép có ngũ cấp ma thú trở lên.
Mẫu thân vừa bước chân vào đã nhún người hành lễ, chỉ có hắn là vẫn đứng im không cử động.
Bắt hắn quỳ gối trước thằng ranh này á? Đừng có mơ.
– Lăng nhi, mau quỳ xuống hành lễ với vương gia.
Vân Lăng hết nhìn phụ thân lại nhìn thằng nhóc mười bốn tuổi còn chưa cao đến vai hắn, đang định nói gì đó thì bị một giọng nói the thé cắt ngang:
– THÁNH CHỈ ĐẾN!
Giọng nói vừa dứt, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện, mặc bộ y phục điển hình của thái giám, tay cầm theo chiếu chỉ màu vàng kim.
– Vân tướng quân, Vân đại thiếu gia tiếp chỉ!
Vân đại thiếu gia!? Là hắn ấy hả?
Đang còn ngơ ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, khuỷu chân đột nhiên đau nhói, hắn liền mất đà quỳ xuống, vừa hay quỳ trước mặt tên thái giám kia.
Phụ mẫu hắn và cả tên vương gia kia cũng nhanh chóng quỳ xuống.
– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tướng quân Vân Tường có công dẹp loạn, phù trợ Đại Minh mở mang bờ cõi, nay ban thưởng một trăm mẫu ruộng, mười ngàn lượng vàng, nô bộc hai trăm, gấm vóc thượng hạng một trăm thước. Xét thấy Vân tướng quân lập được đại công, nhi tử là Vân Lăng lại tài trí hơn người, trí dũng song toàn, rất hợp ý trẫm, nay trẫm ban hôn cho Vân Lăng cùng nhị công chúa là Đinh Mẫn, định ngày lành là mùng năm tháng sau thành hôn. Khâm thử!
– Thần lĩnh chỉ, đội ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hắn vẫn đang kinh hãi chưa hiểu điều gì đang xảy ra, lưng đã lần nữa bị một nguồn lực vô hình ép xuống, khấu đầu trước tên thái giám kia.
– Vân tướng quân mời đứng dậy. Tiểu nhân xin chúc mừng ngài cùng phu nhân.
– Công công quá lời. Nào, mời ngồi!
– Thứ lỗi không thể hầu chuyện cùng tướng quân và vương gia, tiểu nhân bây giờ lập tức phải về cung nhận lệnh của hoàng thượng, đành cáo từ trước.
– Công công đi thong thả.
Vân Lăng vừa mới đứng dậy, mẫu thân hắn đã vui mừng vỗ vai hắn, cười đến mức híp mắt lại.
Thiếu niên được gọi là vương gia kia hình như có chút không vui, miễn cưỡng nói:
– Bổn vương có việc phải đi trước, không làm phiền tướng quân nữa.
– Cung tiễn vương gia.
Vân Lăng ngây người nhìn thánh chỉ trên tay phụ thân.
Nhị công chúa Đinh Mẫn? Ngoại hình ra sao? Dáng vẻ thế nào? Sao trước đây chưa từng nghe đám công tử kinh thành nhắc đến? Là không dám nhắc đến, hay là….quá xấu?
Nghĩ đến cảnh nương tử tương lai là một người vừa lùn vừa xấu, hắn liền rùng mình một cái, lắc lắc đầu.
– Lắc đầu cái gì? Muốn kháng chỉ à?
Vân Lăng nghe giọng nói nghiêm nghị của phụ thân, giật mình trả lời:
– Không phải. Nhưng tại sao…
– Là ta xin hoàng thượng ban hôn cho con. Cũng hai mươi tuổi đầu rồi, không còn nhỏ nữa, thành gia lập thất là điều đương nhiên. Nhìn con có vẻ không hài lòng?
– Không, không phải.
– Ấp a ấp úng cái gì? Muốn nói gì thì nói hẳn ra.
– Con nghe nói…đại công chúa có ngoại hình không được…thuận mắt lắm, hơn nữa còn đanh đá…
– Đại công chúa thì liên quan gì đến nhị công chúa? Ta từng gặp mặt nhị công chúa một lần rồi. Nếu không như vậy, con nghĩ ta sẽ xin ban hôn cho con với công chúa à?
– Thế ngoại hình… của công chúa thế nào?
– Nam nhi đại trượng phu ăn nói cho rõ ràng, cứ ngập ngừng như thế ra thể thống gì?
– Người trả lời con đi đã chứ!?
– Yên tâm, phù hợp tiêu chí của con.
Vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngạc nhiên nhìn phụ thân:
– Tiêu chí của con, làm sao người biết được?
– Tiêu chí của mẫu thân con cũng là của con. Cho nên, ta chọn dựa theo tiêu chí của mẫu thân con.
Hắn lập tức quay đầu nhìn mẫu thân, hỏi:
– Mẫu thân, tiêu chí của người là gì thế?
– Quản được con.
Một câu nói đơn giản “quản được con”, nhưng đối với hắn lại không khác gì sét đánh ngang tai.
Chẳng lẽ hắn sắp phải lấy một con sư tử hà đông?
– Con có suy nghĩ cũng chẳng được gì đâu, việc đã định như thế rồi. Còn nữa, sau sinh thần mẫu thân con, lập tức chuyển đến doanh trại ở.
Vân Lăng lần nữa ngơ ngác nhìn phụ thân, không dám tin vào tai mình:
– Con? Đến doanh trại ở? Để làm gì?
– Hai tuần nữa đi săn, con định chạy theo thú săn rồi dùng đá chọi chết nó à? Tất nhiên là phải đến doanh trại học cưỡi ngựa bắn cung rồi!
Nghe đến bốn từ “cưỡi ngựa bắn cung”, tâm trạng căng như dây đàn của hắn nhẹ nhõm đi phần nào, cười hì hì nói:
– Vậy thì không cần đâu, con biết mấy cái đấy mà.
Gần năm tháng trời cả ngày chỉ có cưỡi ngựa, tập thể lực với bắn cung, chẳng nhẽ hắn còn không bắn trúng nữa à? Tuy không đến mức bách phát bách trúng nhưng mười tên trúng bia cả mười, trong đó ít nhất cũng phải 7 tên trúng hồng tâm. Cưỡi ngựa thì khỏi nói đi. Bây giờ bảo hắn vừa ôm mỹ nhân trong lòng vừa phi nước đại hắn cũng làm được.
Mặt Vân Tường hiện rõ hai chữ “không tin” nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
– Nếu đã như vậy, bây giờ con đến doanh trại cùng ta. Chỉ cần con làm được, ta không ép con nữa.
– Hay phụ thân đánh cược với con một lần đi. Nếu người thắng, con trả người hai ngàn lượng. Còn nếu con thắng, người đưa con ba ngàn lượng, thế nào?
– Đánh cược!?
– À không, không có gì.
Vân Lăng toát mồ hôi hột, thầm mong phụ thân không lưu ý đến câu nói vừa rồi của hắn. Hắn vừa bảo đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng đánh cược với hắn!? Mẹ nó, đúng là não úng nước!
– Nếu con hoàn thành được những gì ta đề ra, đừng nói ba ngàn lượng, đến ngân khố của Vân phủ ta cũng cho con quản lý.
Vân Lăng ngờ vực nhìn phụ thân.
– Người nói thật chứ?
– Nam nhi đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh.
– Tốt rồi, đi thôi phụ thân.
Nếu thực sự hắn được quản lý ngân khố, vậy thì….
Đang hào hứng bước đi, hắn bỗng nhiên bị phụ thân gọi giật lại:
– Khoan đã!
– Sao thế phụ thân?
– Nếu con không hoàn thành thì sao?
Cụm từ “hai ngàn lượng” sắp ra khỏi miệng, hắn mới nhớ ra mức cược có chút không hợp lý, ngạc nhiên hỏi:
– Thì sao ạ?
– Lập tức xung quân.
– Ơ…
Nếu thực sự phải xung quân, cuộc đời hắn cũng coi như chấm hết rồi còn gì?
– Không được. Con sắp thành phò mã rồi, chẳng nhẽ lại đi làm binh tốt à?
– Ai bảo con làm binh tốt? Ta đương nhiên sẽ sắp xếp con vào vị trí phù hợp.
– Thế nhỡ có chiến trận…
– Nếu cần thì phải ra chiến trường chứ sao.
– Không được!
– Không được!
Hai tiếng “không được” đồng loạt vang lên, một là của Vân Lăng, hai là của Ngọc Tâm.
Ngọc Tâm nãy giờ đứng một bên yên lặng nghe hai người nói chuyện bây giờ đột nhiên lên tiếng chen vào:
– Huynh ra chiến trường thì cũng thôi đi, dù gì cũng là một đại kiếm sĩ. Lăng nhi nó mới chỉ là ma pháp sư cấp bảy, sao huynh nỡ đẩy nó vào nơi như thế?
– Nó đường đường là nhi tử của Vân Tường ta, chẳng nhẽ cả đời cứ ru rú trong phủ đệ? Ý ta đã quyết, muội đừng nói nữa. Còn con, có đồng ý không?
Vân Lăng suy nghĩ mất một lúc lâu, cuối cùng gật đầu một cách chắc chắn, khẳng định:
– Đồng ý!