Đọc truyện Vong Linh Ma Pháp Sư – Chương 10: Đi săn (1)
Vân Lăng mặt cắt không còn một giọt máu, sững sờ nhìn phụ thân:
– Phụ thân..!?
– Không có lệnh bài thông hành, không được vào thành!
Vân Lăng ngơ người đứng tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao trước hoàn cảnh éo le này.
Phụ thân à, sao đến cả con mà người cũng không cho vào thành thế?
– Con rõ ràng là nhi tử của người, sao lại không được vào thành chứ?
– Không có lệnh bài không được vào.
– Vậy người định để con ở ngoài này bao lâu?
– Đến khi nào có lệnh bài thông hành.
– Nhưng rõ ràng phụ thân người chưa làm lệnh bài thông hành cho con mà, làm sao con có được chứ!? Chẳng lẽ người muốn con cả đời sống ở ngoại thành!???
– ……
Nói đến mức miệng lưỡi khô khốc mà hai người đứng trước mặt vẫn không có chút phản ứng gì khiến hắn có chút chán nản, ngồi phịch xuống đất, chỉ tay vào tên kiểm vệ:
– Tất cả là tại ngươi!
Đang định phàn nàn thêm mấy câu, một giọng nói quen thuộc khác đã truyền đến:
– Lăng nhi…
Vân Lăng vẫn ngồi im trên nền đất, nhìn mỹ phụ đang hớt hải chạy về phía hắn, cười gọi:
– Mẫu thân!
Mỹ phụ chạy đến trước mặt hắn thì ngồi hẳn xuống, ôm chầm lấy người hắn, giọng nói không biết từ lúc nào đã lạc hẳn đi:
– Lăng nhi….
Hắn còn chưa kịp mở miệng, mẫu thân đã buông hắn ra, hay tay đặt lên má hắn, lo lắng nhìn quanh người hắn một lượt:
– Con có sao không? Bọn chúng có làm gì con không? Sao lại gầy thế này?
Vân Lăng có chút khóc dở mếu dở. Mẫu thân à, người sao lại nhìn thành gầy đi thế? Ở cùng Phi Nguyệt mấy tháng, con rõ ràng béo lên được mấy cân cơ mà!?
– Sao về rồi mà không về phủ ngay? Không nhớ mẫu thân à?
– Là phụ thân không cho con vào!
Ngọc Tâm ngay lập tức quay về phía Vân Tường, trách:
– Sao huynh lại không cho nó vào?
– Không có lệnh bài thông hành, không được phép vào thành.
– Chẳng nhẽ đến nhi tử của huynh cũng không cho vào thành?
Vân Lăng ngồi im không nói gì, lẳng lặng nhìn phụ mẫu đấu đá lẫn nhau.
Tên kiểm vệ dường như cũng cảm thấy hơi ái ngại với tình hình trước mắt, ngập ngừng nói:
– Tướng quân, lệnh bài thông hành vốn là dùng để chứng minh thân phận. Nếu công tử đã là nhi tử của ngài, vậy đương nhiên là người trong thành, thuộc hạ nghĩ không nhất thiết phải kiểm tra lệnh bài nữa.
– Điều này….
– Nhưng nhị cái gì nữa, chẳng nhẽ huynh định để nó ở đây mãi à? Lăng nhi, theo mẫu thân hồi phủ!
Vân Lăng vui vẻ đứng dậy, dắt con bạch mã và đại khuyển đi theo sau mẫu thân.
………………
Vân phủ,
Vân Lăng thoải mái ngồi trên ghế, gác chân lên con đại khuyển đang nằm dưới đất, không chút ý tứ nhồm nhoàm nhai bánh.
– Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Khổ cho con mấy tháng qua rồi.
– Thực ra cũng không khổ lắm đâu….
Đang sung sướng ngồi ăn, đùi trái bỗng nhiên bị ai đó dùng gậy đánh một cái, kêu bốp lên một tiếng.
– Aaaa…….
– Quỳ xuống!
Vân Lăng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của phụ thân, vội nuốt ực miếng bánh trong miệng xuống, đứng dậy, đi đến giữa đại sảnh quỳ xuống.
Rõ ràng hắn vừa mới về không bao lâu, sao lại bị phạt nữa rồi?!
– Huynh làm gì thế, nó vừa mới về….
Ngọc Tâm nói còn chưa dứt câu đã bị Vân Tường xen vào:
– Muội đứng im đấy cho ta, không thì về phòng đi!
– Không được, Lăng nhi của muội vừa mới về, huynh không được đánh nó!
– Lão Lý, đưa phu nhân ra ngoài!
– Không được, Vân Tường, huynh không được đánh nó!
– Lão Lý!
– Coi như muội xin huynh, được không? Đừng đánh nó, huynh muốn đánh thì đánh muội đi, muội chịu được mà.
Vân Lăng nhìn cảnh mẫu thân nước mắt lưng chừng ôm tay phụ thân cầu xin cho hắn, tuy sợ nhưng vẫn dõng dạc nói:
– Mẫu thân, việc con làm con chịu, người…ra ngoài đi.
Ngọc Tâm vẫn không buông tay khỏi người Vân Tường, nước mắt không ngừng chảy xuống:
– Vân Tường, muội xin huynh…
Lời còn chưa dứt, người nói đã ngất đi, vô lực ngã xuống.
Hai đạo thanh âm lo lắng ngay lập tức vang lên:
– Tâm nhi!
– Mẫu thân!
…………………
Đại phu ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, chăm chú bắt mạch cho Ngọc Tâm. Mãi một lúc lâu sau mới đứng dậy, vòng tay với Vân Tường:
– Tướng quân không cần quá lo lắng. Phu nhân chỉ là bệnh cũ tái phát, cộng thêm kinh hãi quá độ mà ngất đi. Lát nữa tiểu nhân sẽ kê cho phu nhân mấy thang thuốc bổ. Phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe lại thôi.
Vân Tường ngay lập tức chắp tay, cảm ơn đại phu, sai người đưa ông ra ngoài.
Vân Lăng đứng cạnh giường, đang định hỏi bao giờ mẫu thân tỉnh lại thì giọng nói của phụ thân đã truyền đến, chặn lời hắn:
– Đừng tưởng trốn được! Ngay lập tức về phòng thờ cho ta!
……………….
Vân Lăng quỳ trên nền đất, cúi gằm mặt xuống, không ngẩng mặt nhìn lên.
– Nhìn lên!
Hắn theo lời làm theo.
– Con thấy cái gì?
– Bài vị của tổ tiên…
– Nói xem trong mấy tháng ta ra ngoài chiến trường con ở nhà đã làm được những việc tốt gì? Đem kể lại một lượt cho họ nghe!
Vân Lăng nuốt nước bọt, ấp úng không dám mở lời.
– CÓ NÓI KHÔNG!?
– Con…con…
– Con không nói, đừng tưởng phụ thân không biết con làm những gì. Ta cho con một cơ hội cuối cùng để nói.
– Con…con…
Mãi một lúc lâu sau hắn vẫn không dám mở lời.
– Con không nói, vậy thì để ta kể lại cho con nghe. Bảy tháng, đi kỹ viện một trăm ba mươi sáu lần, sòng bạc hai trăm linh một lần, chọi gà tám lần, đá dế hai mươi sáu lần, tổng cộng thua mất năm nghìn tám trăm chín mươi sáu ngân lượng. Ngoài ra còn đánh bị thương tám mươi hai dân thường, ba mươi tư lính canh, mười bảy bổ đầu, đi trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành,…Con nói xem, có việc tốt nào con chưa làm không?
– Con…
– Ta đánh con năm mươi roi vì những lỗi này, con có ý kiến gì không?
– Năm…năm mươi roi? Không…
– Có ý kiến gì không?
– Dạ… không…
Viu….
Chát! Chát! Chát!
– Đếm to lên!
– Ba, bốn, năm,…
Tiếng roi da đánh vào da thịt liên tục vang lên trong không khí, bắt đầu từ tiếng chat thứ mười ba, một loạt các âm thanh khác cũng cùng lúc xuất hiện: tiếng nhép nhép của da thịt bị rách đánh trúng lần hai, tiếng lách tách của máu nhỏ xuống và cả tiếng nghiến răng của ai đó.
Chát!
– Mười tám.
Chát!
– Mười chín.
….
Chát!
– B…ố…n.. t…á…m
Chát!
– B…ố…n c…h…í…n…
Chát!
– N…ă…….m….m…………….
Tiếng “mươi” còn chưa phát ra được, hình ảnh trước mắt đã nhòe đi, ý thức cũng dần nhạt nhòa, chỉ còn lại cơn đau đớn từ lưng truyền lại.
………………..
Lúc hắn tỉnh lại thì thấy bản thân đã ở trong phòng ngủ cũ. Hắn đang nằm sấp trên giường, đang được ai đó rắc thuốc lên vết thương ở lưng.
Vân Lăng nghe tiếng nấc nghẹn của người kia, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, quay đầu nhìn lại:
– Mẫu thân, con bị phụ thân đánh rồi, thỏa thuận giữa con với người coi như hủy bỏ nhé!
– Con đừng động đậy, nằm yên để mẫu thân rắc thuốc cho.
– Đại phu bảo người nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Mấy việc này cứ để nha hoàn làm cũng được mà.
– Để mẫu thân chăm sóc con một tý không được à?
– Con chỉ lo cho sức khỏe của người thôi.
– Lăng nhi này….
– Dạ?
– Con đừng trách phụ thân con, ông ấy cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi. Có trách thì trách mẫu thân không quản con…
– Con hiểu mà, người yên tâm. Con không trách phụ thân, cũng không trách người. Việc con làm, con đương nhiên sẽ tự chịu trách nhiệm.
Nhưng kể ra, nếu trước đây hắn là một con người tử tế, Phi Nguyệt có lẽ cũng sẽ không tìm đến hắn sớm như vậy…
– Phải rồi, mẫu thân, con cho người xem cái này…
Hỏa hệ thần hải được dịch chuyển từ khô lâu sang người hắn, vận chuyển ma pháp lần lượt qua chính kinh, kinh mạch rồi tập trung ở lòng bàn tay.
Ngọc Tâm nhìn lòng bàn tay hắn, tròn mắt kinh hãi, miệng lắp bắp nói không nên lời:
– Hỏa…hỏa….cầu! Chẳng lẽ con…!?
Gật gật đầu với mẫu thân, hắn vừa cười vừa nói:
– Mẫu thân, bây giờ tu vi của con hơn người rồi đấy nhé!
Mẫu thân hắn qua hơn hai mươi năm, tu vi vẫn chỉ dừng lại ở Ma Pháp Sư cấp bốn, không có chút tiến triển nào. Mà hắn, ít nhất bây giờ cũng có thể sử dụng sức mạnh tương đương với Ma Pháp Sư cấp bảy.
– Mau kể cho mẫu thân nghe chuyện mấy tháng qua đi. Con ở đâu? Bị ai bắt đi? Tại sao lại tu luyện được?
Vân Lăng hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùng Phi Nguyệt, phân vân không biết nên nói cho mẫu thân nghe không.
– Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là được một lão già bắt đi rồi dạy ma pháp thôi.
– Láo nào, sao lại gọi là lão già? Nếu đã dạy con ma pháp, chí ít con cũng phải gọi người ta một tiếng sư phụ chứ? Nhưng mà rõ ràng phụ thân con bảo con bị Hợp Hoan phái bắt đi cơ mà? Có phải con bị đám nữ nhân đó….hành hạ nên không dám nói ra, cố tình bịa chuyện với mẫu thân không?
– Con lừa người làm gì, thực sự là được lão già kia truyền thụ ma pháp mà!
– Thế sao phụ thân con lại nói con bị Hợp Hoan phái bắt đi?
– Làm sao con biết được?
– Vả lại, con rõ ràng là phế linh căn, sao lại tu luyện được thế?
– Con không biết, lão già kia bảo làm gì thì con làm nấy thôi.
– Thế vị tiền bối ấy bảo con làm gì?
Hắn suy nghĩ mất một lúc mà chẳng bịa ra được cái gì, đành giả vờ kêu lên:
– Aiiii, đau…
– Đau ở đâu? Để mẫu thân xem nào…
……………..
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, chẳng mấy chốc một tuần nữa lại trôi qua.
Vân Lăng bình thản ngồi học đàn cùng nhạc sư trong hậu viện của Vân phủ, không để ý chút gì đến đám hạ nhân đang chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh.
Hắn là vậy, nhưng lão nhạc công trước mắt lại thấp tha thấp thỏm không yên, thỉnh thoảng lại lấp la lấp liếm nhìn quanh một lượt rồi ngập ngừng nói với hắn:
– Thiếu…thiếu gia….chỗ này…có vẻ không phù hợp lắm….
– Vậy thì hôm nay đến đây thôi, hôm khác lại tiếp tục.
Lão đã không muốn dạy tiếp, hắn cũng chả miễn cưỡng làm gì, phất tay ra lệnh cho bọn hạ nhân tiễn lão ra ngoài cửa.
Một tuần này, lịch trình hàng ngày của hắn là sáng học đàn, chiều ra doanh trại cùng phụ thân, tối quay về tu luyện. Nói tóm lại, tuần này hắn chỉ xuất hiện ở hai nơi, một là Vân phủ, hai là ở doanh trại.
Mẫu thân hắn vì chuyện này mà mừng đến rớt nước mắt, đi hết chùa này đền nọ cảm ơn thần phật. Tâm trạng của phụ thân hắn cũng hòa hoãn đi phần nào, thậm chí còn vỗ vai khen hắn vài câu.
Đang lượn lờ trong hậu viện, mẫu thân hắn đột nhiên bước vội đến, cười đến mức híp cả mắt lại, nói:
– Thánh chỉ vừa truyền đến doanh trại, nói hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn cho con đi cùng với phụ thân tham gia đi săn cùng hoàng thất.
– Cũng đâu phải chỉ có mình con với phụ thân đâu? Còn có mấy trăm quan viên nữa đi cùng mà? Người mừng cái gì chứ?
– Không phải….Quan trọng là, ta nghe nói nhị công chúa, tam công chúa sắp đến tuổi thành gia lập thất. Hoàng thượng ân chuẩn cho con đi cùng, có lẽ là muốn nhìn biểu hiện của con, biết đâu…
Vân Lăng nhìn dáng vẻ vui mừng của mẫu thân, chẳng thèm nói gì nữa, hờ hững bước qua.
– Này, mẫu thân đang nói chuyện với con, ai cho con đi như thế?
– Người nghĩ hoàng thượng sẽ gả công chúa cho một tên ăn không ngồi rồi như con à?
– Sao lại ăn không ngồi rồi? Phụ thân con là Đại tướng quân của Đại Minh, nắm giữ binh quyền trong tay. Con lại là Ma Pháp Sư, dù cấp bậc hơi thấp tý nhưng dẫu sao cũng được coi là có chút nổi bật. Để công chúa lấy con, hoàng thượng vừa nắm được binh quyền, vừa có thêm một cường giả nữa ủng hộ, chả là vô vàn cái lợi mà không một cái hại là gì? Không chỉ hoàng thượng thôi đâu, tiểu thư khuê các trong kinh thành bây giờ ai cũng coi con là đối tượng trong mộng rồi đấy….
– Hoàng thất vốn đã có Âu Dương gia chống lưng, lý nào lại để ý đến một tên ma pháp sư như con?
* xem lại chương 1 để biết thêm chi tiết.