Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 63


Bạn đang đọc Vợ Tôi Là Paparazzi: Chương 63


Đêm khuya, một mình bà Thư Mai ngồi im lặng ở đại sảnh, Thư Chí Hoa ngồi cùng bà chỉ nghĩ đến việc bị Diệp Thắng Kiền tịch thu quần áo là trong lòng lại thấy vô cùng không cam tâm, chị ta nói: “Chẳng lẽ Giản Ái mang thai là giống như cầm kim bài miễn tử cho dù sau này cô ta chống đối lão già như cô cũng được à!”
Bà Thư Mai vừa nghe liền vội vàng che miệng chị ta lại: “Tuy dượng con đã đi ngủ, nhưng con cũng phải be bé cái giọng một chút đi.”
Thư Chí Hoa tuy rằng nhỏ giọng đi một chút, nhưng vẫn bất mãn nói: “Vốn dĩ, Giản Ái gả đến Diệp gia đã là trèo cao rồi, bây giờ lại còn ỷ vào mình có bầu mà ở nhà mình tác oai tác quái. Cháu nhìn mà gai cả mắt.”
“Cứ nhịn một chút trước đã, hồi trước lúc mẹ nó đến, cô cũng không dễ dàng gì mà nín nhịn một trận, chờ nó sinh cháu trai cho nhà họ Diệp chúng ta rồi hẵn nói.”
Cháu trai? ”Nếu cô ta sinh cháu gái, có phải cô sẽ tìm một nàng dâu khác sinh con cho nhà họ Diệp không?” Thư Chí Hoa vừa dứt lời, đỉnh đầu liền lập tức bị bà Thư Mai gõ một cái. “Con nghĩ em họ con là bùn nhão đấy à!”
“Ấy được rồi. Con sai rồi. Cô, con đây không lo lắng cho cô nữa,” Thư Chí Hoa tuy rằng chắp tay xin tha, nhưng là miệng vẫn không ngừng dèm pha: “Lỡ Giản Ái sinh được con trai thì sau này chắc chắn sẽ càng vênh váo tự đắc à coi!”
“Hừ! Tôn Ngộ Không mà có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật tổ Như Lai sao?” Bà Thư Mai vô cùng nhỏ nhen đáp lại chị ta.
“Vậy em họ cũng không thoát khỏi tay cô rồi.” Thư Chí Hoa kéo ống tay áo bà Thư Mai làm nũng nói. “Vậy cô thu xếp cho con vào công ty thời trang và trang sức Phi Điểu làm đi!”
“Em họ con không chịu.”
“Cô cũng không đồng ý cho nó cưới Giản Ái sao, kết quả nó vẫn cưới đấy thôi, cô, con chỉ muốn tìm một công việc thôi, con cam đoan sẽ làm việc tốt mà.” Thư Chí Hoa ở bên cạnh Thư Mai ngoéo tay cam đoan.
Lời này lại thành công chọc bà Thư Mai nổi giận, nhưng dù sao đối với con trai, bà vẫn có chút kiêng dè, vì vậy mới không kiên trì nói. “Ngày mai tìm dượng con mà hỏi ông ấy đi!”
Ngày hôm sau, trên bàn cơm, bà Thư Mai quả nhiên đã khơi mào đề tài này. Diệp Thắng Kiền ách xì 1 cái. “Hỏi con trai bà đi.”
“Hôm qua nó không có về!”
“À, là như vầy, Giản Ái hơi khó ở, Diệp Tu phải ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng.” Diệp Thắng Kiền chậm rãi ăn cháo. “Có điều, Thư Mai này, trước đó mấy ngày có phải bà đã sa thải Hân Nhiên, bạn học của Giản Ái không?”
“Là tôi đuổi đấy thì sao? Rõ ràng là cô ta hành sự bất lực nên công ty mới đuổi cô ta. Huống hồ Chí Hoa là cháu gái tôi, người ngoài sao có thể so được với nó.” Bà Thư Mai tức giận buông thìa trong tay.

“Ờ thì cô ta là do Tu Nhi đưa vào, trong chuyện của Tiếu Viện cũng được xem là ân nhân của nhà họ Diệp chúng ta, nhưng bà nói đuổi là đuổi như vậy thì có khác gì qua cầu rút ván.”
“Này! Ông Diệp. Tôi đuổi Hân Nhiên cũng không phải là đuổi không, tôi còn cho người trả cho cô ta thêm ba tháng tiền lương. Giản Ái sau khi biết cũng không nói gì thì hôm nay ông khơi lên làm gì!”
“Ừ! Người nhà Giản Ái cũng chưa từng nói là muốn vào làm ở Nhạc Nhã Hiên hay Phi Điểu!” Diệp Thắng Kiền sau khi nói xong lại thân thiết chuyển hướng qua Thư Chí Hoa. “A Hoa, dượng cũng nhiều tuổi rồi, có chuyện gì con cứ hỏi Diệp Tu ấy, có điều nhớ là đừng có ngốc giống như cô con, nghĩ gì cũng thể hiện hết ra ngoài.”
Thư Chí Hoa nghe thế lại thấy có chút nao núng. Bà Thư Mai ngược lại nổi đóa tự mình gọi điện cho Diệp Tu. Thấy vợ mình gọi điện thoại, Diệp Thắng Kiền vừa ăn bữa sáng vừa hát vu vơ. Ngay lúc Diệp Thắng Kiền hát đến bài Tô Tam bị áp giải, thì bà Thư Mai cũng gọi được cho Diệp Tu.
Đầu kia Diệp Tu dường như vừa mới tỉnh ngủ, lúc bắt máy còn ách xì 1 cái. “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Chị họ con thất nghiệp, muốn vào Phi Điểu làm, mẹ cũng muốn cho con bé vào Phi Điểu làm việc.”
“Uhm! Cũng tốt mà!” Đầu điện thoại bên kia, Diệp Tu rất rõ ràng đồng ý.
Bà Thư Mai vô cùng sững sốt, lại vui vẻ phấn chấn hất mặt với Diệp Thắng Kiền làm tư thế thắng lợi. Thư Chí Hoa ở bên cạnh cũng cao hứng nói. “Xem ra Giản Ái mang thai, em họ cũng rất vui, chứ không việc này cũng không giải quyết được nhanh như vậy.”
Chỉ có Diệp Thắng Kiền vẫn là không coi ai ra gì mà hát ngâm nga. Lúc này, Diệp Tu ở đầu kia điện thoại làm như vô tâm hỏi. “Chị họ muốn vào phòng nào?”
“Phòng Tài vụ!” Bà Thư Mai cùng Thư Chí Hoa trăm miệng một lời nói. Nơi đó là béo bở nhất, cũng là nơi được người trong công ty tôn sùng nhất.
“Được rồi, con sẽ thông báo cho bên Phi Điểu, không cho phép chị họ vào phòng Tài vụ.”
“Con, con nói cái gì vậy!” Bà Thư Mai lập tức giống bị khỉ cháy đuôi nhảy dựng lên. “Con cứ đối xử với mẹ như vậy đấy hả!”
“Việc công là việc công, mẹ là mẹ! Không thể nói làm một được.” Diệp Tu lãnh đạm nói. “Chị họ còn muốn vào phòng nào nữa không?”
Nói cũng chưa chắc vào được, Thư Chí Hoa âm thâm cân nhắc trong lòng, chi bằng nói chỗ mình không muốn đến. “Phòng phát triển.” Nơi đó ngoài công việc bù đầu còn phải thường xuyên đi công tác.
“Được rồi, ngày mai chị họ qua đó báo cáo đi.”

“Cô!” Thư Chí Hoa vừa nghe liền nổi nóng, vội vàng gọi bà Thư Mai. “Em họ khi dễ con.”
“Tôi khi dễ chị đấy, ai bảo mẹ chị không bằng mẹ tôi, có bản lĩnh chị cũng bảo mẹ chị mở một công ty thời trang và trang sức như Phi Điểu đi.” Diệp Tu sau khi nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Diệp Thắng Kiền ngồi ở bên cạnh bà Thư Mai nghe mà hả dạ. Ông quay đầu nói với bà Thư Mai: “Con nó khen bà kìa!”
“Có cái kiểu khen như vậy sao?” Bà Thư Mai trong lòng dở khóc dở cười, nhưng vẫn không tìm ra lý do đi kiếm chuyện với cậu con trai xảo quyệt.
Nhưng Thư Chí Hoa vừa nghe xong, trong lòng lại rất khó chịu. Không phải khó chịu khi bị mất mặt mà là một loại hết sức khó chịu khi cùng loại người mà lại khác mệnh.
Bà Thư Mai thấy sắc mặt cô ta không tốt, không đành lòng mà kéo tay cô ta qua an ủi: “Chí Hoa, đừng nghĩ nhiều quá, Diệp Tu sẽ không để con phải vào phòng Phát triển đâu.” Tuy lời của bà là để nói với cháu gái nhà mình, nhưng ánh mắt lại nhìn qua Diệp Thắng Kiền.
Ờ ừm! Diệp Thắng Kiền trong lòng cũng đã hiểu rõ, lúc ra ngoài ngồi xe ông gọi điện thoại cho Diệp Tu. “Con trai, con thật lòng muốn chị họ con đến phòng Phát triển à!”
“Nếu không phải là mẹ nói, đến cả phòng Phát triển con cũng không muốn cho chị ta vào.” Ở đầu kia, Diệp Tu cũng đang trên đường đưa Giản Ái đi làm.
“Vậy thì đừng để nó làm, cho nó vào phòng kinh doanh làm cái chức phó phòng bù nhìn, con cứ coi như là hàng tháng bỏ ra mấy ngàn tệ làm vui lòng mẹ con cũng được.”
“Nếu chị ta vào, nhưng anh hem họ khác cũng muốn vào thì phải làm sao?”
“Nhìn cái kiểu bị hắt hủi của chị họ con thì còn ai dám vào nữa chứ?” Diệp Thắng Kiền ngược lại không hề thấy lo lắng. “À đúng rồi, Giản Ái vẫn còn đi làm à!”
“Dạ!” Diệp Tu giấu nhẹm chuyện vừa rồi Giản Ái xuống xe còn mang giày cao giót giành thang máy với người ta. “Không đi làm, chẳng lẽ ở nhà cùng mẹ mắt to trừng đôi mắt nhỏ ạ!”
“Cũng đúng.” Diệp Thắng Kiền lại một lần nữa quay lại chủ đề Thư Chí Hoa. “Đúng rồi, mau nói với mẹ con đi, không thì lát nữa con đi làm cũng không được an tâm.”
“Dạ!” Diệp Tu một tay chuyển tay lái, một tay lại bấm điện thoại.
Đầu bên kia, nghe tin từ con trai, bà Thư Mai kích động từ phòng khách đi lên phòng dành cho khách trên tầng hai: “Chí Hoa, Diệp Tu gọi điện về, bảo con thứ Hai đến Phi Điểu làm còn làm phó phòng kinh doanh nữa đấy!”

“Dạ!” Thư Chí Hoa ở trong phòng dành cho khách chơi điện thoại nghe thấy tin tức này lại không hề vui mừng như bà nghĩ. Bà Thư Mai tưởng chị ta đang bận lên mạng nên cũng không nói gì, chỉ đi xuống lầu, gọi người lại đây giúp chị ta may đo quần áo, còn cả đặt làm giầy.
Trong phòng dành cho khách, Thư Chí Hoa mặt mày rầu rĩ không vui gọi điện thoại cho người nhà ở nước Pháp xa xôi. Tuy là lệch múi giờ, nhưng cũng chỉ tầm bảy tám tiếng, Thư Chí Vinh đang ở câu lạc bộ đêm xem thoát y vũ nên vô cùng không muốn nhấc máy lên nghe: “Chị, chuyện gì vậy, nói mau đi.”
“Chị ghét Diệp Tu, vì sao nó không chết quách đi cho rồi.” Thư Chí Hoa tức giận nói.
Thư Chí Vinh không kiên nhẫn nói tiếp: “Cô đối với chị không tốt sao?”
“Dù có tốt thì cũng là cô thôi, chị còn phải nghe thằng Diệp Tu con trai cô sai khiến, mày không biết đâu, hôm nay nó còn dùng chuyện công việc để làm nhục chị.” Thư Chí Hoa nghiến răng nghiến lợi nói. “Nó không phải là tốt số mới có được ba mẹ tốt như vậy sao, dựa vào cái gì mà sai khiến nhà chúng ta.”
Thư Chí Vinh à một tiếng. Thư Chí Hoa nhân cơ hội nói tiếp. “Lần trước không phải là nó suýt chết sao? Nếu lần đó nó chết quách đi có phải tốt không, cô khẳng định sẽ đem giao công ty lại cho chúng ta.”
“Ừ!”
“Cho nên vì sao nó không chết thêm một lần nữa chứ!”
Lần này đáp lại tiếng cười the thé còn có tiếng Thư Chí Vinh hưng phấn hết. “Cởi đi, cởi đi, tốt lắm, chị thôi không nói nữa, có chuyện gì chị cứ nói với cô đi!” Hóa ra anh ta chẳng hề chú ý nghe Thư Chí Hoa nói chuyện.
Nghe tiếng cúp máy truyền qua di động, Thư Chí Hoa thất bại ném di động xuống đất. Chị ta chán nản mở cửa, lại phát hiện chị Kim đang đứng ngoài cửa cười tủm tỉm. Thư Chí Hoa hít vào một hơi, không biết chị Kim vừa rồi có nghe được lời mình nói hay không.
“Cô Thư, bà gọi cô xuống dùng trà.” Nhưng bộ dạng như chẳng hề biết gì của chị Kim lại khiến Thư Chí Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chưa ngồi được bao lâu, Diệp Thắng Kiền đã gọi điện đến, bảo bà Thư Mai trang điểm rồi cùng ông đi dự tiệc, mặt khác, Diệp Tu đang cùng Giản Ái ở tạm trong hội sở của Nhạc Nhã Hiên vì nơi đó gần bệnh viện.
Sau khi Giản Ái tan tầm, Diệp Tu lái thẳng xe đến đón cô. “Trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ ra ở ngoài, cho nên quần áo thay ra giặt đều phải mua mới lại.” Sau khi xuống xe, anh dắt vợ đi vào một cửa hàng bách hóa.
Giản Ái nhìn một chút: “Bách hóa Quốc Tô, hì! Em còn tưởng anh sẽ dẫn em đến tiệm thời trang độc quyền sang trọng nào đó chứ!”
“Em mà mặc quần áo như vậy, chỉ sợ tổng biên tập Đinh cũng không dám mời em.” Mặc quần áo mà giá còn cao hơn cả tiền lương, nhân viên như vậy ai dùng nổi. Diệp Tu đỡ cô dè dặt cẩn thận đi vào thang máy.
Giản Ái cười đẩy anh một cái. “Không cần phải để ý như vậy, em cũng có yếu đến mức đó đâu.”
Đến lầu ba bách hóa, nhân là ngày giảm giá đặc biệt, nên Giản Ái liền chọn ngay vài bộ đồ, Diệp Tu vừa muốn cầm đi tính tiền, Giản Ái đã lấy đồ của mình đi mà nói: “Anh còn không đi mau đi, hôm nay bách hóa giảm giá sốc, người xếp hàng đông lắm đấy. Anh qua tiệm ăn ở bên cạnh chờ em đi!”
Bà xã đã có lệnh, Diệp Tu không dám không theo, anh trực tiếp dúi cả thẻ vàng trong tay cho Giản Ái. “Mật mã là sinh nhật em.”

Trong túi Giản Ái cũng có một tấm thẻ vàng Diệp Thắng Kiền đưa cho, nhưng cô vẫn nhận thẻ của Diệp Tu. “Cám ơn ông xã!”
“Ngốc! Còn phải nói cám ơn với ông xã nữa sao?” Diệp Tu nhéo mặt cô một cái sau đó mới xoay người đi đến tiệm ăn bên cạnh.
Giản Ái đến quầy, phát hiện quả thực là có không ít người, hơn nữa loại người gì cũng có, lúc này có một gã nhìn tấm thẻ trong tay cô với ý đồ xấu, nhân lúc đông người liền vừa kéo bồ nhí của mình, vừa liều mạng muốn chen chúc đến bên Giản Ái. Nhưng không đợi gã sáp đến, một bàn tay to hữu lực đã lôi gã đi.
“Anh làm gì đấy?” Xem thân hình cao lớn của Diệp Tu trước mắt, gã kia không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
“Anh lấn vợ tôi làm cái gì?” Diệp Tu nghiêm mặt nói gã. “Vì sao không xếp hàng.”
Lúc này một cậu chàng đi theo gã kia vừa vung quyền, vừa lớn tiếng nhắc nhở gã. “Sơn Kê đại ca, nhanh mang người qua đánh chết hắn đi.”
Bốp vào một tiếng, Diệp Tu một tay bắt lấy tên lâu la, một tay vung thẳng nắm tay vào mặt hắn. Một nửa bên mặt của tên lâu la lập tức đỏ bừng.
Gã được gọi là Sơn Kê vừa nhìn thấy thủ hạ của mình chịu thiệt liền quay đầu xông lên trước tính đá một cước vào người Diệp Tu. Diệp Tu cười lạnh một tiếng sau đó cả người nhoáng lên một cái, nhân tiện ột cái tát quật gã bay về phía tường thủy tinh. Thủ hạ cùng ả bồ nhí của gã thấy tình thế không ổn liền kéo nhau bỏ đi.
Giản Ái không sợ chết vỗ tay trầm trồ khen ngợi. “Chồng ơi cố lên!”
“Thêm dầu vào lửa đấy à!” Diệp Tu một tay kéo Giản Ái qua, một tay kéo cô đi tính tiền. “Sau này tốt nhất là anh lúc nào cũng ở bên cạnh em mới đảm bảo an toàn.”
Thanh toán xong, nhân viên quản lý của bách hóa cũng đến.
“Hắn ta đánh người.” Sơn Kê chỉ vào Diệp Tu mắng to. “Mau kêu người bắt hắn lại đi.”
“Xem băng theo dõi đi!” Diệp Tu phủi âu phục gọi điện thoại kêu luật sư của mình đến. “Cùng nhân viên bách hóa xem băng theo dõi, số tiền bồi thường tổn thất của anh Sơn Kê này tuyệt đối không được giảm một phân.”
Nghe nói như thế, Sơn Kê tức đến nghẹn thở. “Phải là mày bồi thường cho tao kìa!”
Diệp Tu nói xong liền trực tiếp kéo Giản Ái đi, đến khóe mắt cũng không thèm liếc gã một cái. Bên ngoài bách hóa, một số thủ hạ của Sơn Kê đã tụ tập sẵn. Nhưng không đợi bọn họ động thủ, đã bị Diệp Tu gọi bảo vệ tới đuổi đi không chút khách khí.
Đợi sau khi Sơn Kê từ bách hóa xuống đã là đêm khuya, thủ hạ của gã vội vã báo cáo tình hình: “Đại ca, người này tên là Diệp Tu, là lãnh đạo Nhạc Nhã Hiên, nghe nói lai lịch không nhỏ, lần này chúng ta xem như xui xẻo đi.”
Sơn Kê giận cá chém thớt lập tức cho thủ hạ một bạt tai. “Tao mà chịu thiệt thì về sau còn làm đại ca của chúng mày làm gì!!! Mau, mặc kệ hắn lai lịch bao lớn, nhất định phải dò la cho được tình hình của hắn. Tao không tin, lũ nhà giàu không có mấy kẻ bại hoại tồn tại.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.