Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 64


Bạn đang đọc Vợ Tôi Là Paparazzi: Chương 64


Sơn Kê sau khi cất lời thề ngày hôm sau liền ngay lập tức tự mình dẫn người đi theo dõi Diệp Tu. Diệp Tu vừa đúng lúc lại phải đến công ty Phi Điểu. Vừa đến liền chạm mặt bà Thư Mai đang dẫn theo Thư Chí Hoa vênh váo tự đắc đi nhận chức. Nhìn thấy Thư Chí Hoa phô trương như vậy, Sơn Kê theo đoàn xe của Diệp Tu đến tận của công ty Phi Điểu liền chạy đi tìm bảo vệ hỏi thăm tình hình.
Bảo vệ nhìn thoáng qua Sơn Kê đang lấm la lấm lét thì không khỏi tức giận nói: “Cô ấy là người rất quan trọng công ty. Không thấy cô ấy là do mẹ của tổng giám đốc Diệp đích thân dẫn tới sao?”
“Vậy cô ấy là gì của tổng giám đốc Diệp vậy?” Sơn Kê nịnh nọt hỏi tiếp.
“Hình như là chị của tổng giám đốc Diệp đấy!” Bảo vệ nói đến đây thì đột nhiên cảnh giác. “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Chỉ là anh em tụi tui lát nữa sẽ vào phỏng vấn, cho nên muốn hỏi thăm nội tình thêm một chút ý mà.”
“Công ty có tuyển người sao?” Bảo vệ thoáng thấy quản lí nhân sự đang từ trong thang máy đi ra liền chạy đến hỏi. “Quản lí, có người đến phỏng vấn.”
Phỏng vấn??!! Vị quản lí nhân sự vỗ đầu: “À, chỉ là tuyển người quét tước vệ sinh toilet thôi! Bảo ai đó phỏng vấn đại một vài câu cũng được.”
Cứ như vậy Sơn Kê quang vinh trở thành một gã quét tước vệ sinh toilet cho công ty Phi Điểu. Nhưng trái với ý đồ của Sơn Kê, Diệp Tu trong khoảng thời gian này đều cùng Giản Ái ở tại Nhạc Nhã Hiên, nơi đó bảo vệ nghiêm ngặt không nói, hiện tại hai người ra vào đều có bảo vệ đi theo cho nên không thể ra tay, cho nên gã chỉ có thể ra tay với những người khác.
Không đề cập tới chuyện Sơn Kê sau khi vào công ty Phi Điểu có thể toàn tâm toàn ý làm một người xứng đáng với vị trí nhân viên vệ sinh mà quét tước sạch sẽ toilet hay không, ngược lại Thư Chí Hoa vào công ty Phi Điểu làm việc thì cứ như là cá gặp nước. Thời gian làm việc có thể chơi game, lên mạng, nói chuyện phiếm, lúc tâm trạng khó chịu, chị ta còn có thể tùy tiện mắng chửi người khác, ngoài phòng kinh doanh, chị ta còn có thể nói xéo đến những nhân viên phòng PR xinh đẹp hơn chị ta. Điều duy nhất không được hoàn mỹ là tiền lương quá ít, vốn ban đầu cũng không tệ lắm, thử việc năm ngàn tám trăm tệ, đậu được kỳ thi tuyển dụng thì tám ngàn tệ. Nhưng Thư Chí Hoa lại mải lo so kè với nhân viên phòng PR cho nên hôm nay một chiếc váy của Pháp, ngày mai lại toàn thân hàng hiệu của Mĩ, ngày kia lại đến thời trang Italy. Danh tiếng của đại tiểu thư đúng là không tồi, nhưng mà hầu bao lại từ từ xẹp đi.
Hôm nay, chị ta lại gọi điện cho bà Thư Mai làm nũng. “Cô! Giản Ái là con dâu cô có tận hai tấm thẻ vàng, vì sao cháu là cháu gái cô mà đến một tấm cũng không có.”
Bà Thư Mai vừa nghe liền vội vàng gọi điện cho Diệp Tu. “Con trai, vợ con có hai tấm thẻ vàng đúng không, có thể nhường cho chị họ con một tấm không?”
Diệp Tu đang làm việc nghe thế liền lập tức nói: “Con không quyết định được, mẹ tự đi hỏi ba xem có cho được một tấm không!” Sau khi nói xong anh trực tiếp cúp máy.
Nghe thấy giọng điệu con không tốt, bà Thư Mai lại chuyển sang gọi điện cho chồng, lúc này bà liền thay đổi sang phương thức khác. “Ông xã à! Con dâu chúng ta bình thường rất tiết kiệm đúng không?”
Diệp Thắng Kiền đang đeo tai nghe Bluetooth đánh golf nghe thế thì suýt chút đánh chệch. “Bà nó, bà rốt cuộc cũng phát hiện ra phẩm chất tốt của Giản Ái rồi à.”

“Cho nên, nó dùng hai tấm thẻ vàng thì quá phí, có thể lấy một tấm cho Chí Hoa không!” Thư Mai dè dặt cẩn trọng mở miệng.
Diệp Thắng Kiền đắn đo suy nghĩ một lát: “Hay là bà cho nó cái thẻ của bà đi!”
Cạch! Lời này khiến bà Thư Mai phải tức giận mà trực tiếp cúp máy. Thư Chí Hoa nhận được tin tâm trạng càng khó chịu, nhưng miệng mồm vẫn phải ngọt ngào như mật ứng phó với bà Thư Mai xong mới cúp máy. Cho nên chị ta vừa cúp máy xong liền chạy thẳng tới toilet phát tiết tâm lý cùng hai nhu cầu sinh lý quan trọng. Vừa khéo, chờ chị ta đi ra, Sơn Kê huýt sáo cà lơ phất phơ xách chổi đi quét dọn.
“Đứng lại!” Thư Chí Hoa có một câu danh ngôn là chị ta không tốt thì người khác cũng đừng hòng tốt được, đặc biệt là người nhân viên chức vụ vô cùng thấp trước mắt, chị ta rất thích bắt nạt những nhân viên vệ sinh này. “Anh có biết bên trong toilet nó thối thế nào không, anh làm việc kiểu gì vậy, anh có còn muốn làm việc ở đây nữa không!” Nước miếng của chị ta văng tứ tung, chỉ thiếu mỗi việc lấy ngón tay mà chỉ vào mặt Sơn Kê.
“Nhưng tôi chỉ phụ trách quét dọn tầng trệt ạ!” Sơn Kê này đã phải tốn tận năm ngàn tệ, vất vả lắm mới đổi được với người chịu trách nhiệm quét dọn toilet.
“Anh còn cãi, anh còn dám cứng miệng! Bảo anh làm thì anh phải đi làm, anh có biết bây giờ cái gì là không thiếu nhất không, chính là người đấy.” Thư Chí Hoa hùng hổ mắng. “Trừ phi anh không muốn làm.”
“Chị!” Sơn Kê ấy cũng bắt đầu nổi nóng!
“Tôi, tôi làm sao?” Thư Chí Hoa tiếp tục mắng. “Có bản lĩnh thì anh nghỉ việc đi, nếu muốn làm việc thì anh ngoan ngoãn đi quét toilet cho tôi đi!!!”
Được rồi! Vì nghiệp lớn bắt cóc! Bây giờ giờ mình chỉ có thể nhịn. Sơn Kê cầm chổi đi vào toilet.
“Nhìn cái bộ dạng nghèo đói của anh thì cũng chỉ xứng dọn toilet.” Nhìn thấy gã ngoan đi vào, Thư Chí Hoa thỏa dạ lại nhịn không được nói một câu ác độc.
Nghe thấy câu đó, Sơn Kê nắm thật chặt tay, hận không thể xoay người một cái, đá phăng Thư Chí Hoa vào toilet. Sau khi tan tầm, Sơn Kê toàn thân hôi thối gọi điện thoại cho thuộc hạ: “Kế hoạch có biến động, ngoài Diệp Tu, chúng ta còn phải bắt cóc Thư Chí Hoa!!!” Mẹ nó chứ, đợi gã thành công bắt cóc được ả Thư Chí Hoa này nhất định sẽ bắt ả ngày nào cũng phải dọn toilet cho hắn.
Buổi tối, Thư Chí Hoa trở về nhà họ Diệp lại phát hiện Diệp Tu cùng Giản Ái đã lâu không về lại xuất hiện trong nhà. Thấy Diệp Thắng Kiền không có ở đó, Diệp Tu cũng đã lên lầu thay quần áo, Thư Chí Hoa liền lập tức dồn cái giọng chua lè ra mà xỉa xói Giản Ái: “Ôi, bà bụng lớn đã về. Trong bụng là một, bên ngoài là một nữa, đến thẻ vàng cũng có tận hai tấm, đúng là tốt số mà!”
Giản Ái vẫn thản nhiên ăn một trái nho mới nói: “Đúng vậy đó chị họ, chị không phải cũng như vậy sao, tuy là làm ở phòng Kinh doanh nhưng mà đến nhân viên vệ sinh ở phòng Hậu cần cũng dám mắng.”
Thư Chí Hoa quay phắt lại, “Làm sao cô biết?”

“Nếu muốn người ta không biết thì tốt nhất là đừng làm!” Giản Ái đứng lên lấy tay đỡ thắt lưng. Hành động này chọc Thư Chí Hoa thầm mắng, bụng còn chưa có lớn đâu mà cứ đi khắp nơi khoe khoang!
Khoe khoang, cái lớn nhất còn chưa có khoe đâu.
Diệp Tu thay đồ xong từ trên lầu đi xuống: “Sau khi chị họ vào công ty, hình như chuyện gì cũng muốn quan tâm, hôm nay đến nhân viên vệ sinh cũng phải quản lý.”
Bà Thư Mai không biết nội tình vội vàng nói tiếp: “Chị họ con làm việc luôn có trách nhiệm, A Tu nếu con đã biết vậy thì con xem khi nào thì tăng cho con bé thêm một chút tiền lương đi!”
Diệp Thắng Kiền cười tủm tỉm hướng phía vợ nói. “Tu Tu đã nói với tôi, quả thật, Chí Hoa chỉ lĩnh về chút tiền lương cũng thật sự là quá ít.”
Bà Thư Mai lập tức vui mừng quá đỗi nói: “Vậy việc này không nên chậm trễ, ngày mai cho tăng luôn đi!” Mặt chồng mình lúc này sao nhìn đẹp trai thế nhỉ.
“Vâng ạ!” Diệp Tu sửa sang lại cổ tay áo một chút, chậm rãi nói: “Tăng thêm một vạn tệ, nhân tiện điều về phòng Hậu cần, tiếp quản mọi mặt.” Giọng anh không hề ngắt ngứ, xem ra là đã sớm có dự tính.
Thư Chí Hoa nghe được tăng lương liền vô cùng hí hửng, bỗng nhiên lại nghe thấy bị điều về phòng Hậu cần, chị ta làm sao có thể đồng ý. Phòng Hậu cần là chỗ nào chứ, là nơi toàn việc không ai quản lí của công ty, tràn ngập nơi đó đều là mấy chuyện linh ta linh tinh, nghe nói lớn thì điều hòa, nhỏ thì đến giấy vệ sinh cũng phải quản. Hơn nữa bình thường làm tốt không có ai biết, làm không tốt là lập tức có người trách móc. “Con không cần tăng lương đâu.” Giọng chị ta cũng coi như là rõ ràng. “Không cần làm cho em họ với dượng thêm phiền đâu ạ!”
“Chí Hoa đúng là hiểu chuyện!” Bà Thư Mai cảm động ôm Thư Chí Hoa sau đó khoe với Diệp Thắng Kiền. “Cháu gái tôi không tồi đúng không!”
“Đúng là không tồi!” Diệp Thắng Kiền gật đầu, nếu không nhắc tới năng lực làm việc thì Thư Chí Hoa là một cái bình hoa không sai.
“Vậy ông xã!” Bà Thư Mai vội vàng làm nũng nói: “Buổi đấu giá châu báu đêm nay, chúng ta dẫn Chí Hoa cùng tham dự đi!”
“Được thôi!” Diệp Tu đang cẩn thận kéo Giản Ái cùng nhìn ba mình mà cười. “Chỉ cần đến lúc đó chị họ đừng để ý đến chuyện không có tiền mua đồ là được.”
Cũng đêm đó, Sơn Kê đang chơi mạt chược thì thuộc hạ gã kích động đi đến nói: “Đêm nay có buổi đấu giá, nghe nói Diệp Tu mang vợ đi theo, đại ca có muốn đi xem có cơ hội bắt cóc Diệp Tu hay không, thân phận để vào trong đó em đều chuẩn bị hết rồi. Chỉ chờ anh lên tiếng thôi.”
“Tao với thằng Diệp Tu thề không đội trời chung, đương nhiên là phải đi.” Sơn Kê chơi mạt chược thua tiền đang lo phải đem vàng thật bạc trắng trong tay giao cho người ta, nghe vậy, gã tất nhiên là đập bàn đứng lên. “Các vị, tôi có việc phải đi trước.” Nói xong cũng không để ý đến sáu bàn tay muốn giật tiền trên bàn, quang minh chính đại chạy đi trốn nợ.

Chờ gã đi rồi, ba người cùng chơi mạt chược với gã cũng giận dữ dựng lên. “Đã từng gặp không biết bao nhiêu kẻ trốn nợ, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ nào trốn nợ mà lại làm như không có việc gì như vậy. Đi, nó đã thích vô lại thì chúng ta cũng sảng khoái mà đi tố cáo nó.”
Đáng tiếc lời này không kịp lọt đến tai Sơn Kê. Bởi vì gã chỉ lo bàn bạc với thuộc: “Bây giờ chúng ta lấy thân phận đại gia hay là nhân vật nổi tiếng để đi vào?!”
“Đại ca, anh có thể chọn đi dọn toilet hoặc là làm phục vụ.”
“Vì sao lại là thân phận thấp như vậy.” Sơn Kê phát hỏa, đập một phát lên đầu thuộc hạ.
Thuộc hạ Sơn Kê vội vàng lấy tay che đầu: “Nhưng mà tiền lương cao lắm đó.” Gần đây giang hồ làm ăn không được tốt cho lắm, chỉ có thừa dịp cảnh sát nghỉ ngơi mà tính lấy chút phí bảo kê, cho nên chỉ có đi khắp nơi tìm mấy việc vặt để chi trả chi phí sinh hoạt.
“Nhưng chúng ta là cướp, là phải làm những việc lớn như bắt cóc.” Sơn Kê cảm thấy rất mất thể diện.
“Thỉnh thoảng cũng có thể vừa bắt cóc, vừa nhận tiền công.” Thuộc hạ Sơn Kê tiến đến gần nói: “Anh cứ làm phục vụ đi, việc đó nhẹ nhàng, còn em sẽ đi dọn toilet, bởi vì nơi đó có rất nhiều người uống say đi vào đó nôn, lúc bọn họ mơ mơ màng màng sẽ cho tiền toa nhiều nhất.”
“Không cần, mày làm phục vụ, tao đi dọn toilet.” Sơn Kê hiên ngang lẫm liệt nói: “Tao là đại ca, đương nhiên phải xung phong chỗ quan trọng ở nơi bẩn nhất khổ nhất.”
Bên kia, trước của phòng đấu giá Diệp Thắng Kiền dẫn theo bà Thư Mai, Diệp Tu kéo Giản Ái xuống xe.
“Chào buổi tối.” Phục vụ đứng ở cửa tươi cười mở cửa cho bọn họ: “Hoan nghênh mọi người đã đến.”
Nhưng Thư Chí Hoa trang điểm xinh đẹp đi theo phía sau bọn họ lại bị phục vụ ngăn lại. “Cô ơi, xin cô cho xem thiệp mời.”
“Bọn họ đều không đưa vì sao tôi lại phải đưa.” Thư Chí Hoa xoay khuyên tai kim cương trong tai sau đó ỷ thế ép người hỏi.
“Hai ông Diệp đây đều là danh nhân của thành phố.” Phục vụ mặc dù lễ độ, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ khinh thường. “Thân phận của họ đã là thiệp mời. Trái lại thường có mấy cô nàng thân phận không rõ ràng thích lợi dụng lẽo đẽo theo sau doanh nhân tính đục nước béo cò nhằm chuồn vào để câu chàng rể vàng.”
“Cô!” Giọng Thư Chí Hoa đã tận lực thăng đến quãng tám. “Rõ ràng là mắt chó nhìn người thấp. Tôi chính là đi cùng với họ đấy.” Chị ta đang muốn làm ầm lên thì may mắn bà Thư Mai quay đầu nhìn không thấy cháu gái lại vội vàng đi ra. “Chí Hoa còn không vào à!”
“Cô ơi, bọn họ mắt chó nhìn người thấp không cho cháu vào.” Thư Chí Hoa đầy bụng ủy khuất vừa hay tìm được chỗ trút.
“So đo làm cái gì, mau vào đi.” Bà Thư Mai không khỏi phân bua, kéo Thư Chí Hoa đi vào.
Ngược lại người nhân viên phục vụ nghe Thư Chí Hoa trái một câu mắt chó, phải một câu mắt chó liền vội vàng ở thấp giọng nói sau lưng chị ta. “Đi theo tới mà cũng hống hách như vậy, đúng là cái đồ thùng rỗng kêu to.”

Thư Chí Hoa nghe thế liền vội vàng giơ cao tay tính vung xuống. Giản Ái nhìn thấy liền khinh thường nói: “Chị họ, hôm nay chị ăn mặc long trọng như vậy, phải để ý tố chất đấy.”
Cha con nhà họ Diệp nghe xong cũng vô cùng đồng ý gật đầu. Không thể làm gì hơn, Thư Chí Hoa đành phải oán hận buông tay xuống.
Sau khi vào trong, vật phẩm bán đấu giá cũng đã được đưa ra. Trong đó Diệp Thắng Kiền chỉ vào một bức tranh thêu bách thử thiên tôn (trăm con ngàn cháu) khảm ngọc trai trên sân khấu nói. “Ba cũng muốn có bức tranh này.”
Diệp Tu vừa thấy liền vội vàng lắc đầu. “Ba, lý tưởng của ba rất không hiện thực, con không có nhiều thời gian như vậy.”
Thư Chí Hoa nghe vậy liền nhìn thoáng qua Giản Ái, lạnh nhạt nói. “Không rảnh hay là có người quản chặt quá.”
Giản Ái đang xem một tác phẩm dùng Dương Chi bạch ngọc khắc thành hình một em bé mũm mĩm quay đầu lại nói với chị ta. “Nếu chị họ muốn, sau này có thể bảo anh rể làm.”
Thư Chí Hoa vừa nghe liền im bặt không nhắc tới nữa. Nhưng không lâu sau, chị ta đã tức đến suýt chút hộc máu. Bởi vì Diệp Tu lấy được em bé bằng ngọc mà Giản Ái thích khiến cô rất vui, Diệp Thắng Kiền cũng thắng được bức tranh bách tử thiên tôn, các thứ cực phẩm quý nhất, trang sức đắt nhất buổi đấu giá đều mua cho Giản Ái, cả bà Thư Mai đều lấy được một bộ ngọc trai cho Giản Ái đeo để định kinh, an thai.
Nhìn thấy Giản Ái vui sướng, răng nanh Thư Chí Hoa lại siết chặt, vừa khéo có phục vụ bưng khay bưng rượu đi tới, chị ta liền một mạch uống liên tục vài ly. Bởi uống khá nhiều nên chị ta liền thấy choáng váng, chỉ chốc lát sau là ầm ĩ đi vào toilet.
Lúc này ở cửa toilet, Sơn Kê đang đứng tựa vào khung cửa vui sướng xoèn xoẹt đếm một sấp tiền boa. Vừa đúng lúc này, bộ dạng sảng khoái của gã lại đập vào trong mắt Thư Chí Hoa. Một lát sau, chị ta lại nổi sùng mặt đỏ tía tai, đang lo tìm không thấy người để chửi: “Khốn kiếp, anh, anh dám chạy tới chỗ này làm thêm.”
Sơn Kê cũng hết hồn. Sao lại là ả ta. Con mụ khốn kiếp này.
“Cô nhận nhầm người rồi.” Sơn Kê gấp rút xoay người chui vào toilet.
Nhưng vừa định tiến vào, đã bị Thư Chí Hoa nắm cổ áo lôi lại: “Cho dù tôi có nhìn nhầm thì anh vẫn là dọn toilet.”
Nói không sai, nhưng người ta gọi đó là chịu khổ nhân tiện kiếm chút tiền boa.
“Anh hiện tại có tiền là giỏi lắm à! Tiền thu được từ trong toilet thì đều là tiền dơ bẩn.” Thư Chí Hoa chẳng phân biệt tốt xấu tiếp tục chửi rủa.
Đúng là tiền boa có thể nhịn chứ bà tám thì không. Trong lòng Sơn Kê bắt đầu dấy lên ngọn lửa giận ngập trời. Tức đến sắp chết người rồi!
Cho nên chờ Thư Chí Hoa đi rồi, Sơn Kê vừa quét toilet vừa gọi điện cho đám anh em thuộc hạ. “Mẹ nó chứ! Bắt không được Diệp Tu thì có thể bắt Thư Chí Hoa đi dọn toilet trước.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.