Vợ Tôi Là Paparazzi

Chương 62


Bạn đang đọc Vợ Tôi Là Paparazzi: Chương 62


“Em đi trước.” Thật lâu sau, Giản Ái rút lui trước.
Hóa ra cô ở trong lòng bà Thư Mai trước giờ vẫn chỉ là một cái gai, dựa vào cá tính của bà ấy cùng với tình trạng sống chung với cô hiện thời, chắc sẽ không chịu được người khác châm lửa, chỉ cần đốt một mồi lửa là lập tức khai mào chiến tranh. Bây giờ Giản Ái không muốn cho bà ấy có cớ mà nói cô, cũng không muốn Diệp Tu vì cô mà nổi nóng, cô lại càng không muốn chưa hiểu ra sao đã bùng nổ chiến tranh, cho nên biện pháp tốt nhất chính là bỏ đi. Cũng là sự nhượng bộ của cô đối với bà Thư Mai.
“Giản Ái không được đi, tuy chỉ là hai bộ quần áo…” Nhưng bà Thư Mai lại không hề có ý nhượng bộ: “Nhưng nó lại cho thấy thái độ của cô. Con tôi thích cô là chuyện tôi không có cách nào thay đổi, chồng tôi cũng có thể dễ dàng khoan nhượng cô, là mẹ chồng cô, tôi cũng đã khoan nhượng hết mức với cô và cả người nhà của cô nữa. Nếu cô cả chuyện hai bộ quần áo mà cũng không quyết định được thì cô nghĩ đi cô có thể tiếp tục ở lại nhà họ Diệp được nữa không.” Thái độ của bà nhìn như thản nhiên nhưng lại giống sấm vang chớp giật nhắm thẳng về phía Giản Ái đang cực lực kiềm chế.
Mối oan gia ân oán trời sinh này chung quy là muốn tránh cũng không tránh được! Nhưng Giản Ái lại chưa từng nghĩ tới bà Thư Mai sẽ lấy phương thức này để ép cô phải tỏ thái độ, xem ra là gừng càng già càng cay, nếu cô nói là để bụng chắc chắn sẽ trở thành ví dụ nói cô keo kiệt không biết nguyên tắc, nếu cô nói là không để bụng, như vậy tâm huyết Diệp Tu giãi bày cho cô coi như uổng phí, vả lại cô cũng theo đó mà từ có lý chuyển thành vô lý.
Nghĩ đến đây, Giản Ái chớp đôi mắt sáng, môi cũng rất không tự giác lay động, nhưng lại không nói nên lời. Cô vừa mới từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, “Mẹ!”
Diệp Tu nâng tay ngừng lời của cô, anh nhìn thẳng vào bà Thư Mai: “Là con không đúng.” Dưới hai hàng lông mày rậm trên khuôn mặt anh lóe lên vẻ hối hận. “Đây là nhà họ Diệp, cũng là nhà của ba mẹ,” anh quan tâm mà lại hiểu ý người nói, “Tuy rằng mẹ đồng ý cho con kết hôn với Giản Ái, nhưng chưa chắc đã đồng ý cho Giản Ái vào sống chung nhà với ba mẹ. Đây là chỗ con suy nghĩ chưa chu toàn, hi vọng mẹ tha thứ!”
“Cho nên…” Lời con trai nói chẳng khác nào gió mùa đông bắc hung hăng thổi mạnh vào mặt bà Thư Mai. “Mẹ biết trong lòng con, người mẹ này chẳng có chút vị trí gì. Cũng khó trách người ta nói, con trai có vợ là quên mẹ, cho nên dù đêm nay con có quyết định thế nào thì cũng ở trong dự kiến của mẹ.”
Diệp Tu lẳng lặng nhìn bà, gương mặt dần dần trở nên nghiêm túc, “Bởi vì đứng trên lập trường không quên mẹ, cho nên con muốn dạy dỗ Giản Ái, cho đến khi mẹ nhìn cô ấy thuận mắt mới thôi, trước lúc đó, con sẽ chuyển ra ngoài.”
Anh cầm bàn tay lạnh lẽo, run rẩy của Giản Ái. “Tin anh! Em lấy anh là không sai lầm, chỉ là cách anh giải quyết chưa được đúng.” Đôi mắt trong veo sáng ngời của Diệp Tu nhìn thẳng vào Giản Ái: “Sự đời không thể hoàn toàn như ý người, đó cũng không phải là tội của em.”
“Được rồi!” Giọng điệu của bà Thư Mai đã bình tĩnh hơn, nhưng Giản Ái biết bà vẫn đang tức giận, vô cùng tức giận. Bởi vì ánh mắt bà như đang lập lòe một ngọn lửa. Bà lấy tay giữ chặt tay Giản Ái, nhưng đầu ngón tay thon dài lại được chăm dưỡng mềm mại cắm thật sâu vào mu bàn tay cô, “Nói với bố chồng cô, bởi vì cô bất mãn với chuyện hai bộ quần áo, nên chồng cô muốn chuyển ra ngoài.”
Không được nổi nóng, Giản Ái âm thầm tự nhủ với bản thân, nhưng khí nóng cứ xông lên đầu khiến cô nhịn không được mà choáng váng. “Không phải là chuyện hai bộ quần áo, mà là chuyện mẹ nhìn con không vừa mắt.” Cô nhắc nhở bà Thư Mai.
“Nếu không phải là cô lưu luyến không rời hai bộ đồ kia, Diệp Tu sẽ đòi chuyển nhà sao?” Bà Thư Mai giữ chặt tay cô, trên da mặt bà dường như đang từng luồng lửa nóng đang khiêu vũ.

“Không liên quan đến chuyện quần áo, là mẹ ép con.” Diệp Tu ra sức kéo Giản Ái qua.
Bị hành động của anh chọc giận, bà Thư Mai xoay người, huy nắm tay như mưa rơi lên vài và ngực Diệp Tu, “Vì sao mẹ lại sinh ra đứa con như con chứ. Lại đi giúp con dâu tạo phản.”
Nhìn thấy tình hình như vậy, đầu Giản Ái càng choáng váng, cô khẽ rên lên một tiếng sau đó dạ dày bắt đầu nhộn nhạo. Diệp Tu thấy thế vội vàng vỗ lưng cô. Ở phía sau bà Thư Mai đã vứt bỏ hết mọi phong độ nhất quyết không chịu bỏ qua mà tiếp tục đuổi đánh. Giản Ái bị tiếng động ầm ĩ của bà làm cho đầu óc cứ kêu ong ong, vất vả lắm mới đứng thẳng lên được thì lại thấy choáng.
Diệp Tu nhìn Giản Ái đang khó chịu. Phía sau lưng lại bị bà Thư Mai đánh đến gần như rách da. Vì thế anh dùng tay bế ngang Giản Ái, sau đó lớn tiếng nói. “Mẹ, mẹ mà còn tiếp tục không phân rõ phải trái nữa thì đừng nói là con dâu, đến con trai cũng không có đâu.”
Bà Thư Mai lúc này mới ngừng tay, chờ bà dừng tay lại, Diệp Tu liền lập tức bế Giản Ái vọt tới đình viện, Giản Ái ở trong lòng anh chớp chớp mắt nói. “Thực ra em không sao mà.”
“Không sao cũng phải có sao.” Diệp Tu vừa xông lên vừa thì thầm bên tai cô.
Lúc này Diệp Thắng Kiền nghe tin liền đi tới, nhìn thấy con trai bế con dâu, ông không khỏi có chút ngây ra, “Chuyện gì vậy?”
“Ba hỏi mẹ đi.” Diệp Tu ngồi vào xe, rõ ràng lưu loát bỏ xuống những lời này liền muốn khởi động xe, nhưng hình như lại nghĩ tới cái gì đó. “Ba! Ba gọi chị họ qua đây giúp con một chút.”
Diệp Thắng Kiền không biết nội tình quả nhiên kêu Thư Chí Hoa qua.
“Em họ!” Thư Chí Hoa thoáng nhìn nụ cười lạnh trên môi Diệp Tu liền run rẩy cả người: “Chị giúp được chuyện gì!”
“Lên đi rồi nói!” Diệp Tu lau mồ hôi trên mặt.
Chờ Thư Chí Hoa ngồi xuống, vèo một tiếng, xe Diệp Tu như tên rời khỏi cung nhanh chóng lao ra ngoài, khiến chị ta không ngừng thét chói tai. Xe lao đến quốc lộ, Diệp Tu lại như vô tình nhìn thoáng qua Thư Chí Hoa đang tái mét mặt mày sau đó nói. “Nhìn bộ dạng này thì chị họ nên về đi!”

“Ừ!” Thư Chí Hoa chỉ mong có một câu này. “Mau quay đầu lại đi!”
“Chị nói giỡn à! Giản Ái còn chưa đưa đến bệnh viện cơ mà!”
“Chị không xuống.” Thư Chí Hoa bất chấp nói.
“Vậy ngồi cho chắc nhé!” Diệp Tu giẫm chân ga dưới chân, đồng hồ lại quay vút lên.
Lúc này nhiều nhóm đua xe đang chạy như bay trên quốc lộ thấy xe anh chạy nhanh như vậy liền từ cửa sổ xe ló đầu ra huýt sáo, cũng nói mấy lời lưu manh khiêu khích, cũng có người nóng máu bắt đầu đấu tốc độ với anh, hai thân xe không ngừng va vào nhau, dọa cho Thư Chí Hoa ngồi trong xe sợ tới tái mặt.
“Dừng xe! Dừng xe!” Chị ta không ngừng thét chói tai.
Đợi Thư Chí Hoa xuống xe mới phát hiện không bắt được taxi, đành phải một mình đi một đoạn đường thật dài mới tìm được xe taxi, thê thê thảm thảm trở về tìm bà Thư Mai mách tội. Nhìn bóng dáng ngồi lên xe taxi của chị ta, Giản Ái ngồi ở trên xe không phải không lo lắng nói. “Anh không sợ chị ấy về sẽ nói hưu nói vượn!”
“Chỉ sợ chị ta không nói hưu nói vượn thôi.” Nụ cười trên mặt Diệp Tu đầy mỉa mai, đó là nụ cười khoái ý tới cực điểm.
Quả nhiên gần đến bệnh viện, Diệp Thắng Kiền đã điện thoại đến truy sát: “Diệp Tu thằng nhóc thối này, con gia nhập nhóm đua xe khi nào vậy.”
Diệp Tu vội nghiêm mặt trả lời: “Ba! Con đâu có gia nhập nhóm đua xe.”
“Đừng có giấu ba, chị họ con đang tìm mẹ con mách tội kia kìa.”
Diệp Tu vội nhéo Giản Ái một cái khiến Giản Ái đau mà kêu một tiếng. Trong điện thoại, Diệp Thắng Kiền nghe thấy con dâu kêu thảm thiết liền hỏi: “Con dâu bị sao vậy?”

“Cô ấy cứ bị khó chịu mãi thôi! Thử hỏi vợ con khó chịu, sao con có thể đi tìm người ta đua xe chứ. Chị họ đúng là nói dối thành quen rồi, chỉ không đưa chị ấy về thôi mà chị ấy đã hẹp hòi như vậy.”
Lúc này Giản Ái ngồi ở bên cạnh Diệp Tu không biết vì sao lại nôn khan một trận. Trong điện thoại, Diệp Thắng Kiền cũng nghe ra giọng con dâu quả thực không ổn, vì thế lo lắng nói: “Còn chưa tới bệnh viện à!”
“Vốn cũng gần đến,” Diệp Tu có chút ủy khuất nói. “Nhưng tại chị họ cứ đòi xuống xe nên con không có cách nào đến nhanh được.” Sau khi nói xong, anh giơ ngón tay cái ý bảo Giản Ái diễn rất tốt.
Ai diễn trò với anh. Giản Ái vuốt ngực xụi lơ ngồi trên ghế.
Trùng hợp lúc này cũng đến đã bệnh viện, Diệp Tu dừng xe, cười tủm tỉm với Giản Ái nói. “Xuống xe đi! Sau khi vào đó, có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì phòng ngừa.”
Giản Ái cố gắng đứng lên, nhưng lại có chút mệt mỏi mà ngồi xuống lại.
“Nè! Đừng giả vờ nữa.” Diệp Tu ra vẻ thán phục. “Đừng nói với anh là em không quen việc đua xe nha, trước đó vài ngày, anh còn thấy em đi theo cái tên Từ Hành Phong kia cùng nhau bắt xe đi lấy tin cơ mà.”
Giản Ái đột nhiên nắm chặt tay anh, “Lúc trước anh đua xe em thấy không sao, nhưng hiện tại đầu em thật sự choáng váng lắm.”
“Tám phần là bị mẹ chọc cho choáng váng rồi.” Diệp Tu đỡ Giản Ái đứng lên. “Ngoan nào! Hai bộ đồ đó anh làm thế nào cũng phải lột từ trên người chị họ xuống, có điều giờ đưa em vào tìm bác sĩ khám trước đã.”
Vào bệnh viện. Bác sĩ trực ca tối đo mạch xong sau đó nói thẳng. “Chúc mừng anh, anh Diệp!”
Vợ mình ốm mà còn có người chúc mừng, Diệp Tu không nói hai lời liền trực tiếp xắn tay áo tính vung một quyền qua.
“Chị Diệp đã có thai hai tháng.” Nắm tay Diệp Tu ngừng phắt giữa không trung.
Còn ánh mắt Giản Ái thì nhìn thẳng vào nắm tay của Diệp Tu. “Anh làm gì đấy?”
“Có làm gì đâu.” Diệp Tu làm như không có việc gì mở nắm tay ra, “Vừa nãy nhìn thấy trên đầu bác sĩ có con côn trùng, vừa muốn đập nó thì lại phát hiện là sợi tóc bạc. Bác sĩ, anh có muốn tôi giúp anh nhỏ nó đi không!”

Gần đây, người nhà bệnh nhân đứng là khách khí quá. Bác sĩ vội xua tay nói: “Không cần đâu, cám ơn! Nhưng mà chị Diệp huyết áp có hơi thấp, bình thường tốt nhất là đừng chọc chị ấy giận, nếu không chị ấy sẽ rất dễ bị choáng.”
Diệp Tu nghe xong lời này liền ôm chầm lấy bác sĩ. “Bác sĩ, những lời anh nói thật sự là quá tốt.”
Sau khi nói xong, anh lại nói với Giản Ái. “Em cứ chờ mà xem, đêm nay anh sẽ lấy hai bộ đồ mượn kia về, nhân tiện cho bé con trong bụng giúp em trút giận.”
Ở bên kia, trong khách phòng nhà họ Diệp. Thư Chí Hoa yêu thích không buông tay vuốt ve hai bộ quần áo mới của Giản Ái. Lòng chị ta thật lâu vẫn không thể bình tĩnh được, chấn động quá! Vì sao lại có chất vải tốt như thế! Vì sao lại làm thủ công cẩn thận như thế. Chỉ cần mặc bộ đồ như vậy vào thì cho dù là đi dự tiệc hay là đi ra ngoài, có ai không ngước mắt nhìn một cái, có ai dám khinh thường mình??!!
Đang lúc chị ta đang mơ mộng, vừa muốn cởi đồ ra thay, lại nghe thấy Diệp Thắng Kiền ở bên ngoài điên cuồng đập cửa. “Mở cửa ra!”
Chờ chị ta mở cửa xong, Diệp Thắng Kiền không nói được một lời lấy hai bộ đồ trên giường đi sau đó lập tức xoay người lại đi xuống lầu.
“Chị Kim!” Nhưng đi xuống lầu xong, ông lại hô to gọi nhỏ chị Kim. “Sau này không được cho ai vào phòng cậu Diệp.”
Bà Thư Mai đang tính làm mặt nạ vừa nghe liền nổi đóa ra khỏi phòng quát. “Không được nhúc nhích, bọn nó đã nói là sau này sẽ không muốn ở đây nữa.”
“Im miệng!” Diệp Thắng Kiền nghiêm mặt nói. “Vì cháu nội của tôi, hôm nay không có chỗ để bà nói đâu.” Sau khi nói xong, ông lại gọi điện thoại cho Diệp Tu thân thiết hỏi. “Con à, ngoài đồ đầu với bài trí trong phòng không được động đến thì còn có cái gì không được động đến nữa không, à à chờ con hỏi rồi báo lại hả, ừ vậy cũng được. Nhớ phải chăm sóc tốt cho cháu nội của ba đấy.”
Nghe tin Giản Ái đã có thai, bà Thư Mai thèm ôm cháu nội có tức giận đến mấy cũng không dám nói. Bà đành phải cầm chén trà trong khay tính rót nước hạ hỏa, nhưng bị Diệp Thắng Kiền hét lớn một tiếng. “Không được nhúc nhích!” Sau đó ông lại vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Tu. “Con trai, đồ Giản Ái uống trước khi có bầu có được động đến không?”
Nghe được câu trả lời có thể động vào, bà Thư Mai mới cầm lấy cái chén uống nước. Lúc này Thư Chí Hoa đi xuống lầu nhìn thấy sắc mặt bác không được tốt lắm, cũng chỉ vào phòng khách sau đó tính đổi dép ngủ trên chân thành dép lê rồi cùng bà Thư Mai xem tivi. Nhưng Diệp Thắng Kiền lại hét lớn một tiếng. “Dừng chân.” Sau đó là gọi điện thoại cho Diệp Tu. “Con trai! Giày Giản Ái trước kia đã đi, người khác có được đi không?”
Nhận được đáp án là không được, Diệp Thắng Kiền lập tức kêu Thư Chí Hoa đi chân không vào phòng khách xem tivi.
Lúc này bà Thư Mai ngồi ở trên sô pha uống nước không cho là đúng nói. “Đến mức này sao?”
“Vì sao không đến mức này?” Diệp Thắng Kiền cả giận nói. “Diệp Tu dẫn Giản Ái đến bệnh viện, bác sĩ khám rồi nói con bé khó chịu là vì cái thai bất ổn, nhà họ Diệp chúng ta ăn ngon ở sướng, Giản Ái ra vào cũng có Diệp Tu đón đưa, vì sao cái thai lại bất ổn, vì thế con trai sốt ruột mới đi hỏi người am hiểu phong thủy, bọn họ nói là bởi vì tinh thần của thai bất an, mà tinh thần của thai bất an là vì sao, chính là bởi vì có người động đến đồ của bà bầu nên thai mới bất ổn.” Nói tới đây, ông lại vội vội vàng vàng từ trên sô pha nhảy dựng lên. Sau đó lại bấm số điện thoại lại hỏi mấy câu: “Con trai! Chỗ Giản Ái ở trước kia, chúng ta có thể ở hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.