Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 74: Trên Thông Thiên Sơn
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 74: Trên Thông Thiên Sơn
Dịch: tuanff10
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tề Bắc thềm phân phó Tiểu Cửu giải trừ ma pháp giam cầm trên người ba thiếu nữ Tinh Linh> Bọn họ được khôi phục tự do liên nhào đến trước mặt Mộ Dung Tinh Thần.
– Tinh chủ sao người lại tới đây/ Có phải tên gia hỏa vô sỉ ka lấy chúng tiểu nhân ra để uy hiếp người không?
Yên Linh vừa nói, vừa giận dữ nhìn Tề Bắc. Tề bắc thấy thế chỉ nhún vai đi ra ngoài, để lại không gian cho các nàng.
– Tước gia…
Tề Bắc vừa đi ra, thấy Đỗ Thọ đầy mùi rượu lao đến, quỳ gối trước mặt hắn
– Làm gì vậy?
Tề Bắc nhướng mày.
– Cầu tước gia hãy nhận lấy tiểu nhân. Đỗ Tọ nguyện làm lính hầu, dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không sờn lòng.
Đỗ Thọ lớn tiếng nói. Tề Bắc khinh miệt cười, mở miệng nói:
– Làm lính hầu cho bổn tước, ngươi còn chưa đỏ tư cách.
Khuôn mặt Đỗ Thọ đỏ ửng, lớn tiếng nói:
– Đỗ Thọ có một cái mạng, tuyệt đối không sợ chết.
– Không sợ chết lại vì tiền đồ trước mắt mà đem gán cả em gái mình! Ngày sau ngươi cũng vì thế mà phản bội ta thì làm sao ta tin ngươi được?
– Tiểu Nhân không muốn hại em gái, tiểu nhân chỉ…
Đỗ Thọ cắn răng, hắn chỉ dùng ý nghĩ của mình áp đặt lên Đỗ Linh rằng có quyề là có tiền và hạnh phúc.
– Ta thấy có một chuyện mà người có thể làm, đó là mỗi ngày ngươi phụ trách giặt quần áo cho Hắc Giáp Quân và dọn lều trại.
Tề Bắc thản nhiên nói, nếu không phải hắn có lương tâm thì sẽ không bao giờ thu nhận người này.
– Vâng thưa tước gia, tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt chuyện này!
Đỗ Thọ lớn tiếng nói. Tề Bắc không tiếp tục để ý đến hắn nữa, bước vào trong nhà. Ở cái ngõ tại góc sân, Đỗ Linh đã thấy cảnh này, ánh mắt toát lên một tia cảm kích. Trong mấy ngày này, nàng thấy được thủ hạ Tề Bắc đều sùng bái hắn tề nội tâm, cũng không phải do hắn dùng cường quyền và kỷ luật nghiêm để áp đặt mọi người, so với đám dong binh suốt ngày ầm ĩ ở bên ngoài chỉ là gà nuôi chó cảnh thì hơn rất nhiều. Nàng cho rằng nếu Tề Bắc làm chủ thành Tây Linh quả thực rấy hợp. “Nếu Đỗ Thọ ca ca có thể ở trong đoàn quân kia, có thể nói là bình minh chiếu vào căn nhà”
Trong doanh trướng, Yên Linh đang bất bình nói với Mộ Dung Tinh Thần:
– Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà hắn chỉ cho Tinh Thần chúng ta được hai phần lợi ích chứ? Nếu hắn muốn liên hợp cùng chúng ta đánh đuổi Mỵ Ảnh và Huyết Lang thì phải chia cho chúng ta bốn phần.
– Binh đoàn linh đánh thuê của chúng ta đã bị hắn khống chế, các ngươi lại đang trong tay hắn thì hai phần lợi ích đã là không tồi rồi.
Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói.
– Hả? Hắn chí có hơn hai trăm người thì làm sao có thể bắt được hơn tám ngàn lính đánh thuê của chúng ta chứ.
Yên Linh kinh ngạc nói.
– Đúng vậy, coi như người của hắn lợi hại thì cũng lắm cũng chỉ địch lại được bốn mươi người.
Như Phong tru cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
– Ta cũng không rõ lắm, nhưng sự thật là như vậy.
Mộ Dug Tinh Thần thở dài, đến lúc này nàng vẫn không hiểu, hơn tám ngàn lính đánh thuê của nàng lại có thể bại trong tay Tề Bắc. Tam nữ trầm lặng một lát, Phiêu Tuyết đột nhiên nói:
– Ích lợi chúng ta chỉ còn hai thành, vậy…không phải sẽ….
– Tổng hội ắt có biện pháp.
Đoi mắt của Mộ Dung Tinh Thần chợt ảm đạm, lập tức nói sang chủ đề khác:
– Mấy ngày nay hắn có khi dễ các người không?
– Không có! A! Không đúng, hình như hắn khi dễ Yên Linh.
Như Phong nói. Mộ Dung Tinh Thần liền nhìn qua, không khí có vẻ có chú áp lực.
– Không, Không phải! Kỳ thật hắn không phải là loại người như vậy…
Yên Linh trừng mắt liếc Như Phong một cái, nhanh chóng nói. Chuyện Tề Bắc nhìn thấy ngực nàng cũng chỉ là vô ý mà thôi. Lúc này, ánh mắt Mộ Dung Tinh Thần mới dụi dàng trở lại, nhớ tới nụ hôn lúc trước, khiến nàng không thể tn tưởng hắn được, chỉ là nụ hôn kia… Mộ Dung càng nghĩ, càng gợi nhớ đến cảm giác tê dại đó, cảm giác này khi bùng lên trong cơ thể nàng cũng không có bị nàng bài xích. Cũng có lẽ nàng bị giật mình ngây người nên khong kịp sinh ra cảm giác bài xích.
– Yên Linh tỷ, không phải tỷ thích hắn chứ? Nếu không hắn nhìn thấy bảo bối của tỷ mà tỷ vẫn nói tốt cho hắn.
Phiêu Tuyết cười hì hì nói.
– Tỷ không thích hắn, chỉ là…Hắn có điểm vô sỉ nhưng mấu chốt là nếu hắn muốn làm gì chúng ta đã sớm làm rồi.
Yên Linh giải thích.
– Tỷ thích hắn thì có! Như Phong, tỷ nói thế có đúng không?
– Vâng, đúng vậy a! Yên Linh tỷ bị hắn nhìn thấy nhưng trong lòng vẫn cao hứng.
– Hai xú nha đầu, có tin tỷ xé miệng hai đứa ra không?
Yên Linh nhao lên, túm lấy Như Phong và Yên Tuyết. Mộ Dung Tinh Thần nhìn ba nha đầu kia, trong mắt cũng hiện lên ý cười.
…
…
Thông Thiên Sơn, đo từ chân núi đến đỉnh cao một vạn ba ngàn trượng. Nơi này được một trong ngũ đại Thánh địa làm nới cư trú, đó là Thiên Thiên Sơn sơn môn. Nơi đây tổng cộng có chín cửa ải từ chân núi lên đến đỉnh. Đệ tử Thông Thiên Sơn vừa vào sẽ tới cửa ải cách mặt đất năm ngàn trượng, là tầng thấp nhất của Thông Thiên Sơn. Tại đây các để tự trải qua khổ tu, nếu cho rằng mình có thực lực ấm Quan sẽ nhập quan đạo, qua được trạm cửa ải thứ nhất, cả thực lực và địa vị đều được tăng lên rất nhiều. Cứ như vậy đệ tử Thông Thiên Sơn hầu hết ở lại Sấm Quan, nếu ai có thể vượt qua cửa ải ba sẽ được làm đệ tử nội môn, vượt qua được cửa ải sẽ được thành đệ tự nòng cốt, còn nếu đệ tự nào có thể vượt qua cửa ải chín sẽ trở thành trưởng lão. So sánh với những đệ tử bình thường, các đệ tử nòng cốt hoặc các trưởng lão đi thu nhận đồ đệ, tuy rằng được hưởng đãi ngộ cao hơn các đệ tử thông thường rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ cần Thông Thiên Sơn chân chính thừa nhận, sẽ quả được cửa ải đâò tiên, tến vào Sấm Quan.
Chín cửa ải, chín bước lên trời!
Khải Đế mang theo Minh NGuyệt công chúa cưỡi linh hạc, thuận lợi vượt qua tầng mây, bay tới Thông Thiên Sơn. Lúc này, Khải Đế đang nói luật lệ cho Minh Nguyệt công chúa. Ngay khi sắp hạ cánh, thì đột nhiên trên đỉnh núi truyền đến một tiếng rất lớn, kèm sau đó là những tiếng chuồng hung hậu xua đi đám mây, mở cánh cửa ra.
– Sư phụ, có chuyện gì vậy?
Minh Nguyệt công chúa hỏi.
– Có người vượt qua được cửa ải thứ chín, từ nay Thông Thiên Sơn sẽ có mười tám vị trưởng lão.
Khải Đế vừa nói, trong ánh mắt có chút phức tạp. Ải thứ chín này, nàng đã mấy lần phải dừng bước tại đó. Đột nhiên, đỉnh núi Thông Thiên Sơn có một vầng hào quang bắn lên cao, đánh tan mây mù ở bốn phía. Bầu thời xanh thẳm hiện lên một Ma Pháp Kinh không lồ, trên kính xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển. Là một nữ tử đẹp tuyệt trần, vận một bộ ma bào màu xanh, đứng trên cái cái chuông khổng lồ của Thông Thiên Sơn, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm tóc mai, nhưng khí tức mê hoặc lại phát ra nồng đậm.
– Yêu Nhiêu, là cô ta…
Khải Đế lặng đi một chút. “Trước kia cô ta chỉ là một Ma Pháp Sư Địa phẩm, mới thông qua cửa ải thứ chín, làm sao bây giờ đã thông qua ải thứ chín chứ?”
– Sư phụ, đó là ai ?
Minh Nguyệt công chúa hỏi.
– Cô ta là người đông trang lứa với vi sư, là một thiên tài đứng ở Cự Nhân Kiên Bàng.
Khải Đế nói
“Cự Nhân Kiên Bàng? Vào Thông Thiên Sơn không phải đứng ở Cự Nhân Kiên Bàng sao?” Trong lòng Minh Nguyệt công chúa cảm thấy khó hiểu, bất quá Khải Đế cũng không có tính giải thích.