Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 75: Uy hiếp
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 75: Uy hiếp
Dịch: Toby
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Ánh nắng trải dài khắp thành, làm tan chảy đi tuyết đọng trong suốt một đêm qua. Nhưng ngoài thành vẫn trắng xoá một mảnh, tuyết đọng rất dày khiến người ta không thể bước đi trên nó được. Thật ra chuyện này là do các thương gia muốn kinh doanh sớm nên mời Ma Pháp Sư tới làm tan băng tuyết. Vì vậy, bên trong thành Tây Linh phi thường náo nhiệt. Nếu so sánh với những mùa khác, Mạo Hiểm Giả cố nhiên ít đi nhiều, nhưng những Mạo Hiểm Giả vẫn lưu lại ở thành Tây Linh thì thực lực tất nhiên không tệ. Bởi vì mùa đông ở Man Hoang vực, ma thú có cấp bậc tương đối cao. Hơn nữa, ở mua đông, ngoài Man Hoang vực có một loại ma thú là hoang thú Báo Tuyết, đó là một giống ma thú còn sót lại từ trăm vạn năm trước, rất nhiều mạo hiểm giả tới đây vì nhắm tới loại Báo tuyết này. Trong cơ thể Báo tuyết có nội đan, bộ da của nó còn có khả năng kháng băng hàn vĩnh cữu, đối với thuộc tính đấu khí và ma pháp từ vương phẩm trở xuống có thể hoàn toàn miễn dịch. Nếu tu luyện đấu khí và ma pháp thuộc tinh hàn mà được dùng nó thì uy lực sẽ tăng lên mấy lần. Hiệu quả nghịch thiên này làm cho vô sô mạo hiểm giả đánh bạc với tính mạng của mình mà nối nhau đi tìm kiếm Báo Tuyết. Bất quá đến này số lượng Báo Tuyết bắt được tới nay chỉ có 3 con, nhưng lại có vô sô Mạo Hiểm Giả bỏ mạng hằng năm. Mặc dù danh xưng Man hoang vực có hai chữ Man hoang nhưng trên thực thế số lượng hoang thú cực kỳ thưa thớt. Nghe nói chỗ sâu nhất của Man Hoang vực mới có nhiều hoang thú lui tới. Bất quá lãnh thổ với diện tích vô cùng rộng lớn, bề ngang đã có năm nghìn dặm. Cho dù có là Thánh Ma Pháp Sư hay Thánh Đấu sĩ cũng không dám bước vào đó.
Lúc này tại Tây Linh thành, có một tiếng động vang lên, bắt đầu bốc lên những khí tức đầy bất an. Hai ngày trước, có một tin tức nho nhỏ lan khắp thanh. Tin tức đó nói là Nặc Đức Tề Bắc là Ngũ Thiếu Gia của Nặc Đức gia tộc đã cách Tây Linh thành không xa, ít ngày nữa sẽ tới. Có người dè bỉu, có người ngồi chờ mà chế giễu, nhưng là có người nhạy cảm thấy được thân phận của Tề Bắc mà tới Tây Linh thành thì sẽ thay đổi được nhiều chuyện. Trước khi Kim Diệp hoàng triều uỷ nhiệm thành chủ thì người nào cũng ít quyền thế. Nói ngược lại, có thế gia nào sẽ để con cháu mình đến cái thành hỗn loạn này mà làm thành chủ? Tây Linh thành sở dĩ loạn vì nhiều nguyên nhân tạo thành, nơi này cũng là thiên đường cho người cực kỳ hung cực ác. Không một ai nguyện ý sẽ thấy một chính quyền ổn định ở đây, bởi vì như vậy, bọn họ sẽ mất đi chỗ ở yên tĩnh.
Đến giữa trưa, một thương đội lớn tiến vào thành Tây Linh, mang theo một tin tức bom tấn là đội ngũ của Nặc Đức Tề Bắc đang ở phía sau, sắp đến thành Tây Linh rồi. Tam đại thế lực ở Tây Linh thành không biết tính toán cái gì mà một chút động tĩnh cũng không có, nhưng những tiểu thế lực lại rục rịch, chuẩn bị hạ uy mã Tề Bắc. Không lâu sau, vùng trời trắng xoá ở ngoài thành Tây Linh xuất hiện đạo hắc tuyến, hết sức bắt mắt.
– Đã tới, thiếu gia của Nặc Đức gia tộc đã tới.
– Ha ha, hãy xem vị ngũ thiếu gia này kiên trì được lâu đến đâu.
– Ta cá là nhiều nhất 3 ngày.
– Ba ngày? Ngươi làm vậy là khinh thường những địa đầu xà ở thành Tây Linh này rồi. Ta đoán hắn chịu không nổi đến một ngày, phải chạy trốn đến mức tè ra quần.
– ha ha ha, không tệ.
…
…
Vô luận là Mạo Hiểm Giả hay cư dân ở Tây Linh thành không một ai coi trọng Tề Bắc, thậm chí nhiều người chỉ xem hắn là người của Nặc Đức gia tộc, không có ai coi hắn là thành chủ Tây Linh thành. Đỗ Thọ vẫn mặc trang phục Thành Vệ Quân nhưng trong lòng thì cười lạnh không dứt. “Toàn là đồ con lợn, đến lúc đó thì các ngươi hãy trợn con mắt lên mà xem thật kỹ. Tước gia này chính là nhân vật cấp thần.” Thời gian dần qua, dải hắc tuyến càng ngày càng gần, đã có thể thấy được những binh sĩ mặc áo giáp đen.
“Rầm Rập Rầm Rập” Mỗi bước đi đều có nhịp, thanh âm truyền tới làm sắc mặt nhiều người khẽ biến đổi. Là quân đội, từ khí thế có thể thấy được lực chiến đấu của bọn họ. Rất nhanh, hơn hai trăm Hắc Giáp Quân hộ vệ để lộ một chiếc xe ngựa có chút mộc mạc, xe đã tới bên ngoài cửa thành. Hắc Giáp Quân được trang bị tận răng kia như người máy, dừng rất đúng nhịp và đều nhau, bọn họ đứng bất động chỉ có con ngươi đằng đằng sát khí lộ ra, khí thế của hơn hai trăm người như thiên quân vạn mã. Những tiếng trào phúng trêu chọc bởi vì khí thế này mà bị trấn nhiếp trở nên câm lặng. Ở phía sau Hắc Giáp Quân, đi ra hơn một trăm người mặc đồ nô bộc, trên tay những người này cầm một quyển bố cáo. Hắc Giáp Quân dừng lại ở ngoài thành, giống như cái cọc gỗ, không phát ra một chút thanh âm. Lúc này, Tề Bắc từ trong xe ngựa bước ra, lạnh giọng quát lên:
– Vào thành!
Nhất thời, trận hình của Hắc Giáp Quân xếp thành hình mũi tên, từng bước đi về phía cửa thành. Đám người vây xem cũng rối rít tản ra, chỉ còn lại mấy con tốt do mấy tiểu thế lực sai khiến ngăn ở cửa thành. Trong lòng bọn họ rất sợ nhưng lời của bề trên nói, bọn họ cũng không dám không nghe. Hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng mang chút may mắn, thiếu gia quý tộc mới đến này cũng không biết xử lý họ thế nào. Khoé miệng Tề Bắc lộ ra vẻ mỉm cười tàn khốc, thật giống như buồn ngủ gặp chiếu manh, hắn đang tìm một cơ hội để lập uy.
– Giết!
Tề Bắc nói ta một từ. Nhất thời, Hắc Giáp Quân lao tới nhanh như tia chớp, thanh đao sắc bén trong tay bọn họ ánh lên từng đoàn lãnh mang. Sau đó liền thấy máu văng khắp nơi, tiếng kêu thê lương thảm thiết vang dội phía chân trời. Vẻn vẹn trong thời gian ngắn, mấy trăm tên tiểu lâu la chẳn ở cửa thành đều ngã xuống trong vũng máu. Sát khí ngất trời này đến mọi người vây quanh xem đều im lặng. Hắc Giáp Quân dẫm lên vô sô thi thể mà tiến vào thành, những nô bộc ở phía sau thì giống như thuỷ triều tản ra, bắt đầu dán bố cáo ở trên các vách tường. Bố cáo ghi là từ hôm nay, Ngũ thiếu gia Nặc Đức gia tộc, Tam đẳng Tử Tước đại nhân – Nặc Đức Tề Bắc chính thức tiếp quản Tây Linh thành. Các thương gia buôn bán phải đợi thành chủ đại nhân ban bố luật pháp ở lãnh địa này.
Phủ thành chủ của thành Tây Linh, là nơi phồn hoa nhất ở cuối đường cái, hiện đang bị một thế lực tầm trung tên là Hắc Sát bang chiếm cứ làm sào huyệt. Hắc giáp quân của Tề Bắc đi thẳng tới phủ thành chủ, Binh khí lạnh lẽo trong tay còn đang có máu nhè nhẹ chảy xuống. Đám người của các thế lực tới rối rít quay lại địa bàn mà báo cáo tình huống đã phát sinh. Rất nhanh, Tề Bắc đã tới trước phủ thành chủ. Mặc dù hắn đã tính toán đem toà thành bảo của Huyết Lang Vương làm của riêng nhưng bất quá bây giờ không phải lúc. Trước hết phải danh chính ngôn thuận chiếm cái phủ thành chủ này đã. Lúc này, Hắc Sát bang đã có được tin tức, sớm có Ma Pháp Sư xếp hàng nghiêm chỉnh để đối phó.
– Kim Cương, công phá cửa vào!
Kim Cương điên cuồng hét lên một tiếng, hai cánh tay trong nháy mắt bành trướng. Thân thể cao lớn như một ngọn núi xông tới, quả đấm của hắn nổi lên quang mang tản ra bốn phía. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn. Đại môn dày cộm bị Kim Cương một quyền đấm bung ra, một đám Chiến sĩ thủ phía sau cửa bị chấn hộc máu, kêu thảm mà rút lui. Cùng lức đó, Ma pháp sư và cung tiễn thủ của Hắc Sát bang đứng trên cao đã phát động công kích. Nhưng là công kích đợt thứ nhất lại không thể tung ra, trên cổ những Ma pháp sư và cung tiễn thủ đang trào ra máu, trong nháy mắt đã đứt cổ họng. Tề Bắc đánh ra một thủ thế, dẫn Hoả Liệt đi đầu mà hét lớn:
– Giết, không để lại một tên nào.