Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 40: Đùa giỡn.
Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 40: Đùa giỡn.
Dịch: _Thanh Long_
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Minh Nguyệt công chúa sửng sốt một hồi lâu mới đi ra cửa tẩm cung, vừa bước ra đã thấy Tề Bắc đã đang đứng chờ.
– Chúng ta đi thôi.
Tề Bắc khẽ mỉm cười, đưa tay ra lần nữa. Minh Nguyệt công chúa cũng không để ý nhiều, đem bàn tay mềm mại đặt vào trong lòng bàn tay to lớn của Tề Bắc, sau đó cùng đi ra ngoài.
Trong hoa viên Miên Nguyệt cung, hai hàng cung nữ và lễ nghi quan dưới sự chỉ huy đã sớm đứng chờ. Thấy hai người Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa tay trong tay đi ra, các cung nữ liền tung những bông hoa đầy đủ các màu sắc lên mỗi nơi mà hai người đi qua. Dưới đất một dải thảm màu đỏ kéo dài, rồi mấy chục cung nữ mặc đồng bộ màu đỏ lần lượt đi theo sau hai người như tạo lên một mảnh phiêu hồng. Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa đứng chung một chỗ quả nhiên là tiên đồng ngọc nữ, vô cùng đẹp đôi. Hắn nắm tay Minh Nguyệt công chúa dắt lên xe ngựa. Hiên tại, chiếc xe ngựa đã hạ những chiếc màn lụa ở bốn phía xuống, chỉ có chiếc màn ở phía chiếc được giắt sang hai bên để dân chúng có thể nhìn thấy, nói có văn có vẻ là: Dân cùng vui mừng! Một tiếng hô lớn vang lên, đoàn xe ngựa chậm rãi di chuyển.
Lúc này trên con đường lớn nhất của Kim Diệp thành, số lượng người càng lúc càng nhiều, từ xa nhìn lại chỉ thấy chi chít những đầu người đông đúc.
– Minh Nguyệt, nàng khẩn trương sao? Ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi a.
Tề Bắc đối với những âm thanh ồn ào bên ngoài tựa như không hề nghe thấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Minh Nguyệt công chúa đẫm mồ hôi, vì vậy cười hỏi.
– Là do tay ngươi quá nóng.
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói, bàn tay nhỏ bé cũng vùng ra muốn rút về, chẳng qua đang ở trong tay Tề Bắc, giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
– Đừng động, bằng không ta sẽ hôn nàng ngay trước mặt mọi người, e rằng bọn họ sẽ có kịch hay để xem đó.
Tề Bắc vô lại nói. Minh Nguyệt công chúa lập tức không dám cử động, nàng tin rằng Tề Bắc dám nói sẽ dám làm, nếu cả hai người trên xe ngựa hôn nhau thì cả Kim Diệp hoàng triều cũng sẽ trở thành trò cười của những quốc gia xung quanh.
– Nghe nói nàng có một người sư huynh.
Tề Bắc thản nhiên nói.
– Đúng vậy.
Minh Nguyệt công chúa gật đầu.
– Ta hiện tại có cảm giác lo lắng, nàng xem có phải vị sư huynh kia của nàng muốn dùng ánh mắt để giết chết ta không?
Ánh mắt của Tề Bắc nhìn lướt qua phía sau, ghé đầu vào tai Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng nói. Từng luồng nhiệt khí từ miệng hắn thổi vào vành tai Minh Nguyệt công chúa khiến cho nàng cảm thấy tê dại, vẻ mặt tức thì đỏ ửng.
– Ngươi không thể cách xa ta ra một chút sao?
Minh Nguyệt công chúa cắn răng cả giận nói, nàng thật sự sợ mình không nhịn được sẽ nhảy xuống xe ngựa, chuyện bàn tay nhỏ bé của mình bị hắn nắm lấy cũng đã là cực hạn của nàng.
– A, thấy rồi, là tên kia sao, ài càng lớn lại càng giống cẩu a, mắt hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ bị bệnh đau mắt sao?
Tề Bắc phớt lờ câu nói của Minh Nguyệt công chúa, tiếp tục nói. Minh Nguyệt công chúa khẽ nhăn đôi mi thanh tú, nàng vẫn hy vọng vị sư huynh của mình sẽ không ngu ngốc mà ra tay lúc này.
– Hắn giơ đang giơ thiết hỏa côn lên, đọc Ma Pháp chú ngữ.
Tề Bắc lạnh lùng nói. Minh Nguyệt công chúa nghe vậy tức thì kinh hãi, ngoảnh đầu lại nhìn. Bỗng Tề Bắc hôn nhẹ lên vành tai của Minh Nguyệt công chúa nhanh như chớp. Thân thể của Minh Nguyệt công chúa tựa như bị điện giật, quay đầu lại nhìn Tề Bắc, trong đôi mắt đẹp tựa như nổi lên phong ba bão táp, gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ bừng.
– Rất thơm.
Tề Bắc vô lại cười. Thân thể Minh Nguyệt công chúa khẽ run rẩy, tựa như muốn bộc phát.
– Đến nơi rồi, chúng ta mau xuống đi, công chúa Hoàng gia mặt mũi cũng thật lớn a, Nặc Đức gia tộc từ trên xuống dưới cũng ra tiếp đón.
Tề Bắc mở miệng nói. Minh Nguyệt công chúa trong lòng đang vô cùng tức giận, nghe thấy vậy tựa như bị một chậu nước lạnh dội vào, nàng hướng về phía trước nhìn quả nhiên đã đến đại môn của Nặc Đức gia tộc, phụ thân của Tề Bắc cùng chư vị thúc bá còn có hơn mười gã tiểu bối cũng lục tục đi ra. Đôi mắt đẹp của Minh Nguyệt công chúa tựa như dao găm lướt qua Tề Bắc, nàng hít sâu một hơi bình phục lại tâm tình, khóe miệng lộ ra nụ cười có phần gượng gạo.
Mà đệ tử của Thông Thiên Sơn là Phần Thiên lúc này đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà, trong tay hắn cầm một cây tử sắc ma trượng, gương mặt tức giận đến méo mó, bất quá trên người hắn bị một luồng sát khí cường đại bao phủ khiến cho hắn không dám nhúc nhích, hắn vốn là vương phẩm Ma Pháp Sư, ở trong mắt thế nhân đã là vô cùng cường đại, bất quá ở đây kẻ kém nhất cũng là cường giả Địa phẩm. Cho đến Minh Nguyệt công chúa cùng Tề Bắc tiến vào Nặc Đức phủ, đạo sát khí kia mới biến mất. Sắc mặt Phần Thiên âm trầm bất định, nhưng trong lòng âm thầm hô may mắn, nếu vừa rồi hắn bị hành vi thân mật của Tề Bắc với Minh Nguyệt công chúa chọc giận mất đi lý trí mà động thủ thì chỉ sợ lúc này hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ.
Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa sau khi tham gia yến tiệc trong Nặc Đức gia phủ, liền cùng với những người có đủ tư cách tham gia nghi thức đính hôn của gia tộc đi tới phía nam Hoàng thành, thần điện của Nữ thần Sinh Mệnh được xây tại đó. Nữ thần Sinh Mệnh và Quang Minh chi thần là hai vị chủ thần được tín ngưỡng nhiều nhất trên thế giới này, bởi vì mười vạn năm trước bọn họ vì cứu vớt thế giới này mà đem U Minh Chi Môn phong ấn lại một lần nữa. Cơ hồ như mỗi một tòa thành thị đều có thần điện của Nữ thần Sinh Mệnh và Quang Minh chi thần, mỗi ngày đều có hàng ngàn người đến bái cúng. Thần điện Nữ thần Sinh Mệnh trong Kim Diệp hoàng thành vô cùng to lớn, trước cửa điện là một quảng trường có thể dung nạp vạn người, tượng của nữ thần được đặt giữa quảng trường, cao mười trượng, trong tay cầm Sinh Mệnh Quyền Trượng, trên môi mang theo nụ cười thánh khiến khiến người khác cảm giác như được tắm gió xuân.
Hiện tại, tại thần điện của Nữ thần Sinh Mệnh đã sớm được tô hoàng rực rỡ, tân khách tụ tập, chỉ chờ hai nhân vật chính lên đài. Hãn Mạc Tư Đại Đế thân mặc thường phục hiện đang nói chuyện cùng gia chủ của Nặc Đức – Nặc Đức Kha Đế, đám quần thần nhìn từ xa chỉ thấy hai người tựa hồ như vô cùng thân thiết, bất quá bọn họ cũng thừa biết đối với lão hồ ly này thì trong lòng cho dù có oán hận đến thấu xương thì bên ngoài vẫn tươi cười niềm nở.
– Nhược Vũ, muội đang nghĩ gì vậy?
Phong Nhược lấy tay khẽ vỗ lên đầu của muội muội, hỏi.
– Thật là nhàm chán a.
Phong Nhược Vũ mặt mày ủ dột nói.
– Nhàm chán? Tiểu nhà đầu muội cũng có lúc cảm thấy nhàm chán là sao? Trước kia muội không phải là rất thích chuyện này sao? Còn mấy tên tiểu tử vẫn lẽo đẽo theo mông muội đâu rồi? Chẳng lẽ muội đã tống cổ hết đi rồi sao?
Phong Nhược Vân hỏi liền một mạch.
– Ai da, tỷ tỷ, muội không thèm để ý đến chúng. Chúng chỉ là một đám tiểu hài tử xấu xa hay nói khoác mà thôi!
Phong Nhược Vũ khinh thường nói. Phong Nhược Vân không khỏi bật cười, ngồi xuống ôm lấy cánh tay ngọc của Phong Nhược Vũ, nắm chặt hỏi:
– Vậy tỷ hỏi tiểu nha đầu muội nha. Là ai thì muội mới coi không phải là trẻ con đây?
Phong Nhược Vũ chớp chớp đôi mắt màu xanh, bật thốt lên:
– Đương nhiên là… tỷ phu muội.
Phong Nhược Vân gõ một cái vào đầu muội muội nói:
– Đồ tiểu quỷ, không nghiêm chỉnh gì cả.
– Tỷ, chúng ta sau khi tham gia lễ đính hôn có phải trở về luôn không?
Phong Nhược Vũ hỏi.
– Dĩ nhiên, chúng ta cũng đã ra ngoài lâu rồi mà.
Phong Nhược Vân gật đầu nói.
– Bất quá Tề Bắc ca ca vẫn chưa kể hết câu truyện mờ.
Phong Nhược Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Phong Nhược Vũ sửng sốt một chút, đôi mắt đẹp nhìn thẳng muội muội, tựa hồ như muốn từ khuôn mặt của nàng nhìn ra chút gì đó.