Vô Thượng Long Ấn

Chương 39: Không thể thắng ắt sẽ vong.


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 39: Không thể thắng ắt sẽ vong.


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 39: Không thể thắng ắt sẽ vong.
Dịch: tuanff10
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Xe ngựa Tề Bắc và đội nghi thức chậm rãi đi đến Miên Nguyệt Cung. Ngoại trừ Tề Bắc, quan lễ nghi và mười mấy thị nữ ra còn lại đều bị thị vệ chặn ở ngoài không được vào. Đây không phải là lần đầu Tề Bắc đến Miên Nguyệt Cung, đương nhiên là do hắn ngày xưa mỗi ngày đều chạy đến đây, quấn chặt lấy Minh Nguyệt công chúa.
– Thưa thiếu gia, công chúa có lời, ngài hãy vào gặp công chúa một lát.
Một cung nữ thanh tú tiến đến trước mặt Tề Bắc nhẹ nhàng thi lễ nói.

– Việc này cũng không hợp lễ nghi cho lắm…Bất quá nếu Minh Nguyệt có chuyện khẩn cấp thì ta sẽ để chiều lòng nàng.
Tề Bắc ho nhẹ hai câu, giả bộ nói.
“Lễ? Tên du côn này cũng biết đến lễ nghi sao?”Dù trong lòng quan lễ nghi chửi ầm lên nhưng không lộ ra mặt chút nào. Tiểu cung nữ mang theo Tề Bắc đi vào Miên Nguyệt Cung. Nhớ lại năm xưa hắn luôn mơ mộng có thể tiến vào đây, không nghĩ rằng bây giờ đã có thể quang minh chính đại tiến vào. Vừa bước đến cửa tẩm cung, một mùi thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan hắn. Bên trong tẩm cung, Minh Nguyệt công chúa đang ngồi trong hậu thất, cửa hậu thất có giăng một tấm màn lụa màu trắng mỏng ngăn cách. Trước hậu thất bày ra một bàn trà, trên đặt một chồng sách, chắc hẳn công chúa thường đọc sách ở đây, khi nào mệt sẽ vào trong buồng nghỉ ngơi.
– Công chúa, Nặc Đức thiếu gia đã đên.
Tiểu cung nữ thi lễ bẩm báo.
– Ngươi ra ngoài đi.
Âm thanh trong trẻo lạnh lung của Minh Nguyệt công chúa truyền ra. Tiểu cung nữ lặng lẽ xoay người đi ra ngoài, trong tẩm cung nhất thời trở nên im ắng. Nếu đổi lại là một nam nhân khác sẽ ngồi xuống trước hậu thất, bất quá Tề Bắc lại không chút do dự xốc mành lụa lên tiến vào hậu thất. Toàn thân Minh Nguyêt công chúa vận một màu trắng đang ngồi trang điểm ở trước gương, tóc búi lại, trên đó có cài một chiếc trâm Ngọc Phượng, mặc dù tóc được búi lại nhưng bỗng tạo lên khí chất cao quý tao nhã cho nàng. Trong mắt Tề Bắc hiện lên một tia kinh ngạc, hắn không thể không thừa nhận Minh Nguyệt công chúa vốn không cần phải trang điểm gì nhiều, chỉ với vẻ đẹp tự nhiên của nàng thôi cũng đủ để hấp dẫn người khác rồi!
– Hai chúng ta là cô nam quả nữ, nàng gọi ta vào làm gì?
Tề Bắc cười híp mắt, đặt mông ngồi xuống chiếc giường mềm mại của công chúa.
– Ngươi không biết?
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói, vỗ vỗ ấu thú độc giác có chút hoảng sợ.

– Hắc hắc, nàng biết nhân phẩm cảu ta mà, ta rất hay e thẹn đó.
Tề Bắc cười nói, nhún nhún cái mũi, mùi thơm trên giường làm hắn thấy dễ chịu, quả nhiên là giường của nữ nhân. Minh Nguyệt công chúa xoay người, chăm chú nhìn Tề Bắc, mang theo thần sắc dò xét, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm hắn.
– Minh Nguyệt, nàng đừng nhìn ta như vậy được không? Nàng cứ nhìn ta như vậy ta sẽ không nhịn được mất, ta vốn là người có tự chủ kém đối với nữ nhân mà.
Tề Bắc cũng nhìn nàng với ánh mắt đầy xâm lược. Hắn nhìn qua đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi đến bộ lộ phục, cuối cùng dưng lại trước bộ ngực sửa to tròn kia. Ánh mắt của hắn làm công chúa có chút không được tự nhiên. Nàng thu hồi ánh mắt của mình, vuốt ve ấu thu độc giác nhàn nhạt nói:
– Tề Bắc, ta gọi ngươi vào đây là muốn thương lượng với ngươi một chuyện.
– Nàng nói đi.
Tề Bắc thản nhiên nói, ánh mắt càng thêm càn rỡ.
– Hôn ước giữa chúng ta không hẳn là do mục đích chính trị tạo nên đâu, tóm lại nó cũng liên quan đến một chuyện khác. Nghe nói, ngươi sau khi đính hôn xong sẽ đến khu đất được ban tặng, có lẽ sau này khó có thể gặp lại…
Tề Bắc nghe vậy cũng lặng đi một chút, không rõ ý tứ của Minh Nguyệt công chúa là gì. Nàng nói những lời này không phải vô nghĩa a.
– Ngươi có biết ta sau khi đi đến Thông Thiên Sơn, không được nhúng tay vào chuyện thế tục phân tranh quyền lực nữa. Thế gia hay Vương quyền, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phân thắng bại, không phải là Nặc Đức gia tộc các thắng thì là Vương quyền thắng.

Nói đến đây, Minh Nguyệt công chúa trầm ngâm một chút nói tiếp:
– Kim Diệp hoàng triều bị thay đổi quyền lực sẽ là do những người đồng lứa với chúng ta quyết định. Nếu gia tộc Nặc Đức ngươi bại ta sẽ kêu người tha cho tộc nhân của ngươi. Còn nếu… Nặc Đức gia tộc có thắng, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta, hãy tha cho Hoàng tộc chúng ta.
Tề Bắc suy tư nhìn Minh Nguyệt công chúa, nàng nói những lời này quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn. Mâu thuẫn giữa hai người bị nàng nói thẳng, đưa ra vấn đề thắng bại chừa đừng lui cho Hoàng tộc.
– Nàng nghĩ ta sẽ đáp ứng nàng sao? Hơn nữa coi như ta đáp ứng nàng, đến lúc đó lời nói của một phế vật căn bản không có chút tác dụng nào đâu.
Tề Bắc thản nhiên nói.
– Chuyện này đều có lợi với hai bên, về phần lời ngươi nói có có tác dụng hay không cứ để sau đi. Hiện tại, ngươi chỉ cần trả lời có đồng ý hay không thôi.
Minh Nguyệt công chúa nói.
Tề Bắc cười ha ha, hắn đứng lên đi đên trước mặt công chúa, đột nhiên nụ cười vụt tắt, gắn từng chữ nói:
– Không đồng ý.
Minh Nguyệt công chúa lặng đi một chút, nàng đã đắn đo suy nghĩ một hồi lâu, tự cho rằng Tề Bắc chắc chắn sẽ đáp ứng. Bởi dù sao hiện tại Kim Diệp hoàng triều là của Kim Diệp gia tộc chứ không phải là của Nặc Đức gia tộc. Nàng không ngờ rằng hắn lại có thể phủ quyết nhanh như vậy.
– Lưỡng hổ tương tranh, tất có con chết, nàng ngây thơ quá rồi đấy.
Tề Bắc nói.
– Rất có thể bị chết sẽ là gia tộc Nặc Đức ngươi.

Minh Nguyệt công chúa lạnh lùng nói.
– Nhưng có khả năng là Kim Diệp gia tộc, bằng không vì sao nàng phải ra yêu cầu này chứ?
Tề Bắc cười tiêu sái. Minh Nguyệt công chúa nghẹn lời, tuy rằng Hãn Mặc Tư đại đế đang sắp xếp mọi chuyện, nhưng nàng tin tưởng lão già hồ ly của Nặc Đức gia tộc kia tuyệt đối không phải là ngọn đèn sắp tắt. Kỳ thật, lúc trước Minh Nguyệt công chúa cũng nghĩ đến vấn đề này. Bất quá từ hôm này đối chọi với hắn ở bờ sông kia, nàng nhận thấy Tề Bắc là một người rất nguy hiểm, khí tức của hắn làm người khác bất an sợ hãi, ma sủng của nàng là ấu thú độc giác gặp hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
– Sắp đến giờ rồi công chúa của ta ơi! Chúng ta phải đi thôi, già trẻ của Nặc Đức gia tộc đều vẫn chờ ở ngoài đó.
Tề Bắc vươn tay, làm ra động tác muốn dắt tay.
– Tề Bắc ngươi thật ngông cuồng, ngươi có biết, một khi Nặc Đức gia tộc ngươi thua thì mấy vạn tộc nhân của Nặc Đức gia tộc sẽ vì một hành động nông nổi của ngươi mà chết hết không?
Khuôn mặt công chúa giận đến tái nhợt, không để ý đến Tề Bắc đang đưa tay ra.
– Không một ai, không một gia tộc nào bất diệt, cũng chả có gia tộc nào, hoàng triều nào có thể thiên thu muôn đời. Nếu không thể thắng ắt sẽ vong.
Tề Bắc lạnh lùng cười nhạt nói, thu tay đi về phía bên ngoài tẩm cung.
“Không thể thắng ắt sẽ vong!” Minh Nguyệt công chúa có chút sững sờ nhìn theo bong lưng Tề Bắc. “Chẳng nhẽ đối với hắn mà nói, bất cứ chuyện gì nếu không thắng thì thua, không sống thì chết sao?
“Cô bé, mặc dù cô thông minh hơn người, nhưng có một số chuyện căn bản không thể vẹn toàn. Như nàng chính là công chúa, chứ không thể là nữ hoàng.”Tề Bắc thầm nghĩ trong lòng. Trong Kim Diệp hoàng triều, vô luận là thời đại nào thì Hoàng gia và thế gia vẫn có một mỗi quan hệ quá rắc rối không thể gỡ bỏ được. Thắng làm vua thua làm giặc! Khi nàng tới ngũ đại Thánh Địa nghĩa là không được nhúng tay vào quyền lực thế tục. Như vậy nàng nói thì Hãn Mặc Tư đại đế sẽ nghe sao? Cho dù có nghe đi chăng nữa thì thuộc hạ của hắn cũng nghe theo sao? Mà Nặc Đức gia tộc cũng vậy, trừ phi Tề Bắc này nắm được lực lượng tuyệt đối trong tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.