Vô Thượng Long Ấn

Chương 41: Nàng không muốn!


Bạn đang đọc Vô Thượng Long Ấn – Chương 41: Nàng không muốn!


Vô Thượng Long Ấn
Tác Giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Chương 41: Nàng không muốn!
Dịch: taotitoe
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
– Tỷ, tỷ nhìn muội như vậy làm gì?
Phong Nhược Vũ co cổ lại mất tự nhiên nói.

– Tiểu nha đầu muội, Tề Bắc ca ca nói chuyện xưa cũng là nói phét, muội không cảm thấy hắn ấu trĩ sao?
Phong Nhược Vân nói.
– Nhưng là muội cảm thấy được huynh ấy không nói phét.
Phong Nhược Vũ phản bác. Phong Nhược Vũ cười cười nhìn ánh mắt muội muội đầy ngây thơ nghĩ “Có lẽ là tự mình nghĩ nhiều, muội muội mặc dù tinh quái cái gì cũng biết, nhưng biết không đại biểu nàng hiểu.”
– Muội nha, Tề Bắc sau khi đính hôn phải đi đến lãnh địa của hắn? Muội thích nghe chuyện xưa thì sau này tỷ mời một người ngâm thơ rong đặc biệt về kể cho muội.
Phong Nhược Vân yêu thương sờ sờ mái tóc của muội muội nói. Phong Nhược Vũ lầu bầu hai câu rồi ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nói:
– Tỷ, mau nhìn, Tề Bắc ca ca và Minh Nguyệt tỷ tỷ tới.
Tề Bắc kéo cánh tay nhỏ bé của Minh Nguyệt công chúa từ trên xe ngựa đi xuống, phía sau hai hàng cung nữ và thị nữ của Nặc Đức gia tộc đi theo sau hai người Minh Nguyệt, trên người bọn họ đều mang theo lẵng hoa vừa đi vừa tung cánh hoa bay lượn đầy trời, chỗ khách mời vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nghi thức đính hôn chính thức bắt đầu.

Đại Tế Tự từ trong thần điện của Nữ Thần Sinh Mệnh đi ra, khác khứa bắt đầu tụ lại chung quanh Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa, hai người tự nhiên là tiêu điểm chú y của mọi người. Đối mặt với những người thật lòng hoặc giả vờ chúc mừng, Tề Bắc từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười thản nhiên nhất nhất đáp lễ rất chu đáo làm người ta không thể khó chịu. Hiện tại trên người của hắn toái lên khí chất của con cháu đệ nhất thế gia. Minh Nguyệt công chúa rụt rè mỉm cười, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía khuôn mặt tươi cười của Tề Bắc, không biết tại sao nàng xem thấy hắn biểu hiện ra phong độ, cảm giác cảm thấy có chút không được tự nhiên, rõ ràng chính là một tên khốn kiếp cứ hết lần này tới lần khác giả làm quân tử.
Lúc này, Đại Tế Tự thần điện cầm lấy thần điển, mặt hướng về phía tượng thần Nữ Thần Sinh Mệnh, bắt đầu cất lời cầu phúc. Âm thanh Đại Tế Tự hơi khàn khàn đọc thành một loại tiết tấu kỳ lạ làm người ta hoàn toàn không hiểu lời cầu phúc, cả quảng trường bao gồm những người xem náo nhiệt ở vành đai cách ly quảng trường cũng yên tĩnh lại. Những âm thanh giống như hữu hình lọt vào trong lỗ tai Tề Bắc, làm hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, giống như là ý niệm mình xuyên thấu thời không đi tới thế giới thần bí khác. Tại nơi đố có một đôi mắt trong như nước mùa thu đang nhìn hắn mang theo vẻ kinh ngạc. “Đó là ai? Trên đời này tại sao lại có đôi mắt xinh đẹp như vậy, long lanh như nước, trong sáng không một vẩn đục, một cái liếc mắt đủ để làm cho người khác cảm giác linh hồn được thăng hoa.” Tề Bắc vừa nghĩ vừa tận lực mở to hai mắt muốn xem rõ ràng một chút. Đúng lúc này, một chấn động đã lôi Tề Bắc từ suy nghĩ trở về với thực tại.
– Ngươi làm gì mà sững sờ như vậy? Đại Tế Tự kêu chúng ta lên trên đó.
Minh Nguyệt công chúa khó hiểu nhìn hắn, mới vừa rồi hắn giống như bị mất hồn.
– A, mới vừa rồi có chút buồn ngủ.
Tề Bắc nhún nhún vai nắm tay Minh Nguyệt công chúa đi tới trước mặt Đại Tế Tự thần điện. Đại Tế Tự Thần điện là một lão giả có gương mặt hòa ái thân không nhiễm bụi trần, ánh mắt hièn hậu tràn đầy sinh cơ.
– Các ngươi là con của thần, Nữ Thần Sinh Mệnh chúc phúc cho hai ngươi có được cuộc sống vĩnh hằng.
Đại Tế Tự thần điện vừa nói vừa vươn tay cách không điểm điểm cái trán Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa, nhất thời một đạo quang hoa nhàn nhạt quét qua hai người. Ánh sáng đó khiến Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa đều cảm thấy thân thể giống như được rót thêm sức sống, từng lỗ chân lông cũng thư thái nở ra. Đây chính là ma pháp trong truyền thuyết, chỉ có số ít Đại Tế Tự ở Sinh Mệnh Thần Điện mới có Sinh Mệnh ma pháp, quả thật không tầm thường.
Kế tiếp, Đại Tế Tự thần điện cầm lấy một cái chén ngọc xanh biếc, trong chén có chất lỏng tản ra ánh sáng nhàn nhạt long lánh, đây chính là Sinh Mệnh Thánh Thủy, rất nhiều tín đồ muốn tìm cũng không được, nó có thể kéo dài tuổi thọ khu trừ bách bệnh. Tề Bắc lúc sinh ra đã được uống qua, sinh ở nhà đệ nhất đại quý tộc của Kim Diệp hoàng triều luôn có đặc quyền. Là lễ đính hôn hay là hôn lễ thì hai người cùng được uống Sinh Mệnh Thánh Thủy. Người bình thường đính hôn hoặc là cử hành hôn lễ ở Điện, chủ trì chỉ là Tế Tự bình thường, mà uống Sinh Mệnh Thánh Thủy thật ra chỉ là nước trong mà thôi.

– Dưới tượng Nữ Thần Sinh Mệnh, Nặc Đức Tề Bắc, ngươi nguyện ý cùng Minh Nguyệt Kim Diệp đi hết cả cuộc đời này không bao giờ chia ly không?
Đại Tế Tự Thần điện nhìn về Tề Bắc.
– Ta nguyện ý.
Tề Bắc trả lời, mặc dù loại này câu hỏi làm cho hắn có chút không được tự nhiên.
– Dưới tượng Nữ Thần Sinh Mệnh, Kim Diệp Minh Nguyệt, ngươi nguyện ý cùng Nặc Đức Tề Bắc đi hết cả cuộc đời này không bao giờ chia ly không?
– Ta…
– Nàng không muốn!
Minh Nguyệt công chúa đang định trả lời, một thanh âm âm trầm đột nhiên vang lên. Chúng tân khách nhất thời xôn xao, nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy một thanh niên thân mặc ma bào màu tím anh tuấn ngạo nghễ đi tới. Tề Bắc híp mắt khóe miệng cười lạnh, quả nhiên nghi thức đính hôn này sẽ không bình yên.
– Ta tuyệt không dám khinh nhờn ý Nữ Thần Sinh Mệnh vĩ đại, chỉ muốn nói lời ngaacute; thật mà thôi. Ở trước mặt Nữ Thần Sinh Mệnh nói láo mới là bất kính lớn nhất đối với Nữ Thần Sinh Mệnh. Chính miệng Minh Nguyệt công chúa đã nói với ta, nàng chẳng qua là vạn bất đắc dĩ nên mới cùng tiểu tử này đính hôn.
Phần Thiên lớn tiếng nói.
– Ai vậy ta, lá gan ghê gớm thật. Cho dù là một Ma Pháp Sư phải nhìn qua tình hình ở đây chứ.

– Chẳng lẽ hắn mới là người Minh Nguyệt công chúa yêu?
– Các ngươi biết cái gì, nói cho các ngươi biết hắn là đệ tử của Thông Thiên Sơn một trong Ngũ Đại Thánh Địa, đoán chừng cả bệ hạ lẫn Nặc Đức gia tộc cũng không dám làm gì hắn.
Tất cả các khách mời đều sôi nổi nghị luận, quả là một thói hư tật xấu của con người, không chỉ không lo lắng trái lại rất vui mừng. Tuy nhiên trên ghế sắc mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế và Nặc Đức gia chủ cũng không chút thay đổi, tựa hồ biến cố nảy sinh này không liên quan đến bọn họ.
– Ta nguyện ý! Ta nguyện ý cùng Nặc Đức Tề Bắc đính hôn.
Đúng lúc ấy, Minh Nguyệt công chúa mở miệng nói, âm thanh không lớn nhưng sử dụng ma pháp vang vọng khắp cả đại điện. Vẻ mặt Phần Thiên cứng đờ, đột nhiên cảm giác mình giống như một kẻ ngu làm trò cười cho kẻ khác. Kết quả là mọi người không ai thèm đếm xỉa đến hắn nữa. Đại Tế Tự Thần Điện mỉm cười đưa chén ngọc có Sinh Mệnh Thánh Thủy trên tay ra. Tề Bắc điềm tĩnh nhận uống một ngụm rồi lặng lẽ ói trở lại một ít đem chén ngọc đưa cho Minh Nguyệt công chúa.(Biện: vô sỉ vô sỉ quá, quá vô sỉ. Bất quá ta thích )Minh Nguyệt công chúa nhận lấy định muốn uống, lại nghe Phần Thiên nói:
– Sư muội, muội vừa mới vào Thông Thiên Sơn, có lẽ không biết đệ tử Thông Thiên Sơn không được sư phụ cho phép là không thể tự mình đính hôn.
Minh Nguyệt công chúa sửng sốt, Khải Đế cũng không nói có cái quy củ này với nàng, bất quá Khải Đế không biết chuyện tình nàng đính hôn. Nhưng Minh Nguyệt công chúa chỉ sững sờ trong chốc lát liền trực tiếp đem tánh mạng Thánh Thủy trong chén ngọc uống cạn.
– Sư muội, muội…
Phần Thiên không dám tin kêu lên, chiêu này vốn là đòn sát thủ của hắn, hắn tới đây náo động tự nhiên sẽ có chuẩn bị, và cũng đã liệu đến hoàng thất và Nặc Đức gia tộc có thể sẽ có phản ứng nhưng không ngờ rằng Minh Nguyệt công chúa lại phản ứng như vậy. Tề Bắc kinh ngạc nhìn thoáng qua Minh Nguyệt công chúa lại nhìn thoáng qua mặt Phần Thiên thấy tím xanh lẫn lộn, đột nhiên có chút đồng tình với người này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.