Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 52: Lực kiếm ngũ kiềm
Công Vỹ tuy là tôn sư Chưởng môn của một môn phái, võ học công lực của y rất cao siêu, kiếm thuật lại càng lợi hại hơn, nhưng trong mắt Âu Dương Siêu thì y chịu không nổi một cái đánh của chàng. Với hai bàn tay không chỉ ba hiệp là cùng, chàng có thể đánh chết được y ngay, nhưng tình thế trước mắt đây quá khẩn trương và nguy hiểm không cho phép chàng ngông
cuồng tự đại và dùng tay không chống đỡ kiếm của Công Vỹ nữa, vì vậy.
Công Vỹ vừa ra tay tấn công, chàng biết không riêng gì đệ tử của phái
Thiên Sơn mà cả sáu vị Chưởng môn cùng các bộ hạ của chúng cũng đều phát động thế công hết.
Tuy chàng có võ công kỳ học siêu tuyệt võ lâm không ai địch nổi, nhưng
với hai bàn tay không, làm sao địch nổi lại hơn ba chục tay cao thủ của
võ lâm như thế? Cho nên chàng vừa thấy Công Vỹ múa kiếm xông tới tấn
công, chàng cười nhạt một tiếng, nhảy luôn sang bên trái ba bước, thò
tay vào túi lấy ngay lá cờ báu Tích Độc Truy Hồn ra.
Chàng bỗng nghe thấy bên cạnh mình có tiếng thét rất thanh thót thì ra
Giang Mẫn, thư sinh áo bạc đã nhanh nhẹn rút bảo kiếm ra, nhắm cổ tay
phải của Công Vỹ chém luôn.
Công Vỹ giận dữ xoay người nửa vòng, giở thế “Hồi Phong Bái Liễu” ra
(gió lốc thổi cành liễu rung động) nhằm ngực Giang Mẫn đâm luôn.
Giang Mẫn cười nhạt một tiếng nhảy sang bên tránh né rồi sử dụng thế
“Tiếu Chỉ Thiên Nam” (cười chỉ tay trời Nam) nhanh như điện chớp điểm
luôn vào Tâm kinh huyệt của đối thủ. Công Vỹ kinh hãi thầm, và bụng bảo
dạ rằng:
“Thiếu niên thư sinh này là ai? Sao kiếm thuật của y lại tinh kỳ đến thế?”
Y đang suy nghĩ nhưng người vẫn không trì hoãn vội nhảy sang bên tránh né và còn múa kiếm phản công lại.
Thế là kẻ đi người lại hai thanh trường kiếm tấn công tíu tít. Công Vỹ
với Giang Mẫn cùng giở tài ba tuyệt học ra đấu với nhau…
Nói thì chậm, đang lúc ấy Công Vỹ múa kiếm tấn công, Giang Mẫn với giọng thanh thót, quát lớn và rút kiếm ra chém cổ tay của đối thủ thì sáu
Chưởng môn của sáu đại môn phái cùng các tay cao thủ môn hạ của chúng
đang bao vây xung quanh, đã rút khí giới ra, từ từ tiến lên dồn ép Âu
Dương Siêu.
Âu Dương Siêu thấy tình thế như vậy, mặt không tỏ vẻ sợ hãi gì hết,
nhưng trong lòng cũng phải kinh hãi thầm. Chàng biết hiện tượng này hiểm ác vô cùng và cũng là màn tựa của trận vũ bão sắp tới. Quần hào từ từ
tiến bước dồn ép như vậy, họ không ra tay thì thôi nếu ho phát động thế
nào cũng oai mãnh vô cùng muốn chống đỡ cũng không phải là dễ.
Chàng đưa mắt liếc nhìn quần hào một lượt rồi đột nhiên quát lớn :
– Đứng lại.
Tiếng quát của chàng kêu như sấm động, khiến quần hào cũng giật mình kinh hãi, và không ai bảo ai đều ngừng chân hết.
Cả Giang Mẫn lẫn Công Vỹ đang đấu với nhau ở gần đó cũng giật mình đứng lại nốt.
Giang Kiện Tài Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn cười gằn một tiếng lên tiếng hỏi :
– Tiểu quỷ, ngươi hoảng sợ phải không?
Âu Dương Siêu ngẩng mặc lên trời cười ha hả lớn tiếng đáp :
– Âu Dương Siêu này là một môn hạ duy nhất của Võ lâm Tam tuyệt, con của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang Âu Dương Siêu đại hiệp thì khi nào sợ các
ngươi những kẻ vô sỉ hay tự phụ mà treo đầu dê bán thịt chó, chuyên môn
trộm danh dọa nạt đời.
Mấy lời nói của chàng quả nhiên khắc độc vô cùng khiến các tay cao thủ
và các vị Chưởng môn của phái Nga Mi, cau đôi mày hiền từ, mồm niệm Phật hiệu rồi trợn trừng hai mắt nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu trầm giọng khiển trách :
– Thí chủ tuổi trẻ như vậy sao ăn nói lại khắc độc đến thế?
Âu Dương Siêu lạnh lùng nói tiếp :
– Hừ! Âu Dương Siêu này căn cứ sự thật chứ không phải nói ngoa, vì mỗ
căn cứ bề ngoài giả lương thiện của các người nhưng bên trong không có
một chút đạo nghĩa giang hồ nào hết. Muốn đạt tới mục đích của mình,
không suy nghĩ gì cả dùng bừa thủ đoạn ác độc, hơi tí thì liền tay gây
đánh người cậy nhiều người bắt nạt người ít, hành vi vô sỉ như thế mỗ
không đáng nói hay sao? Như vậy sao đại sư bảo lời nói của mỗ khắc độc?
Nói xong chàng liếc mắt nhìn bảy Chưởng môn nhân một lượt rồi cười nhạt
một tiếng quay đầu lại nhìn Giang Mẫn đang đứng ở đó vẻ mặt chàng rất
kinh ngạc và nói :
– Giang huynh, họ tới đây kiếm Âu Dương Siêu mỗ không liên can gì tới
huynh, mời huynh lui ra ngoài, đừng có can thiệp vào việc của mỗ.
Giang Mẫn vẫn còn nghi ngờ, nhìn Âu Dương Siêu hỏi lại :
– Có thật huynh là Âu Dương Siêu, người trong nhóm Thần Châu tam kiệt không?
Âu Dương Siêu gật đầu vừa cười vừa đáp :
– Chẳng lẽ mỗ là Âu Dương Siêu giả hiệu hay sao?
– Có thể lắm.
– Tại sao?
– Đệ đã được gặp một Âu Dương Siêu khác?
Âu Dương Siêu nghe thấy chàng ta nói như vậy, bỗng mừng rỡ vô cùng vội hỏi lại :
– Giang huynh gặp y ở đâu?
– Ở gần hồ Bá Dương
– Vào hồi nào thế?
– Một đêm nọ, cách đây chừng nửa tháng.
– Giang huynh có biết y không?
– Không biết.
– Giang huynh có thể kể cho đệ biết mặt mũi của y ra sao không?
– Đệ chỉ trong thấy sau lưng của y thôi.
Âu Dương Siêu nghe thấy có vẻ thất vọng, nhưng vẫn hỏi tiếp :
– Sao Giang huynh lại biết y là Âu Dương Siêu?
– Nghe thấy đệ tử của phái Côn Lôn nói.
Âu Dương Siêu phấn chấn vô cùng, lại nhìn Giang Mẫn hỏi tiếp :
– Đệ tử nào của phái Côn Lôn?
– Chết rồi.
Giang Mẫn trả lời như vậy, nhưng chàng ta lại nói tiếp :
– Tuy tiểu đệ trông thấy sau lưng của y, nhưng đệ dám chắc không phải là huynh.
Âu Dương Siêu ngượng cười hỏi tiếp :
– Quả thật không phải là Âu Dương Siêu mỗ chứ?
– Thế y là người mạo danh ư?
– Phải, tên ấy mạo danh giá họa.
Nói xong, chàng đưa mắt nhìn bảy Chưởng môn nhân nọ, rồi lớn tiếng hỏi tiếp :
– Các vị đã nghe thấy lời nói của Giang huynh chưa?
Hoàng Phủ Siêu, Chưởng môn nhân của phái Côn Lôn hỏi lại :
– Ngươi nói gì thế?
Âu Dương Siêu đáp :
– Như vậy đủ chứng minh người giết hại đệ tử của bảy môn phái không phải là Âu Dương Siêu mỗ.
Giang Kiện Tài, Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn, cười hì hì mấy tiếng rồi xen lời nói tiếp :
– Ngươi tưởng làm trò múa rối như thế có thể đánh lừa được và bắt chúng
ta phải tin hay sao? Ngươi muốn thoát thân một cách dễ dàng như thế ư?
Thôi ngươi đừng có nằm mơ như thế nữa.
Âu Dương Siêu trầm giọng hỏi lại :
– Các ngươi nhất định không tin?
Kiện Tài lạnh lùng đáp :
– Trừ phi những người chết sống lại làm chứng cho ngươi!
Âu Dương Siêu giơ ngang lá cờ lên trước ngực mặt lạnh lùng như băng, mắt lộ sát khí quát lớn :
– Mỗ trịnh trọng cảnh cáo các người, tốt hơn hết rút lui ngay chờ đến
ngày hẹn ước ở núi Hoàng Sơn sẽ lên đó giải quyết. Bằng không đừng có
trách Âu Dương Siêu này tuyệt tình hạ độc thủ đấy!
Hoàng Phủ Siêu, Chưởng môn nhân của phái Côn Lôn cười nhạt nói :
– Tiểu tử, đáng lẽ ta còn để cho ngươi sống thêm vài ngày nhưng ngươi
tàn độc, hung ác, giết hại bấy nhiêu đệ tử của bảy đại môn phái chúng ta như vậy, nên chúng ta không thể nào để cho ngươi sống thêm một ngày nào nữa.
Nói tới đó, y ngừng giây lát rồi quát :
– Giết người phải đền mạng. Tiểu tử! Ngươi phải thường mạng mau đi!
Nói xong, y múa chưởng tiến lên, nhằm đầu Âu Dương Siêu đánh xuống. Thế
công của Hoàng Phủ Siêu thật không hổ thẹn là Chưởng môn nhân của một
đại môn phái. Thế công đó vừa nhanh vừa mạnh.
Lúc ấy, Âu Dương Siêu đã nổi sát khí, hai mắt lóng lánh như hai ngọn đèn ló khiến ai trông thấy cũng phải kinh hãi.
Chàng biết, những người ở trước mặt đây đều là cao thủ tinh anh của bảy
đại môn phái, chúng đều tập trung ở đây, muốn xé xác mình ra làm muôn
mảnh mới cam tâm. Đối phương người nhiều sức mạnh, Âu Dương Siêu biết
đây là giai đoạn rất nguy cấp, không thể nào theo được lời khuyến cáo
của Đông Hải Nhất Kỳ nữa, thế nào cũng phải dùng phương pháp tốc chiến
tốc quyết mới được, và hủy được một kẻ địch tức là giảm bớt được một
phần lực lượng của đối phương. Như vậy tính mạng của mình mới bớt được
nguy hiểm. Bằng không bị ba bốn chục tay cao thủ vây đánh một lúc như
vậy dù mình có thần công kỳ học, oai lực vô cùng thật nhưng chỉ đấu được một lát thôi, chứ đánh lâu chân lực tiêu hao rất nhiều, sẽ bị chết chóc như cha mẹ mình ngay.
Cho nên, chàng vừa thấy Hoàng Phủ Siêu tấn công đã cười nhạt một tiếng
và dồn Kiêu Dương thần công vào lá cờ báu và phất lá cơ ra một cái, ánh
sáng vàng làm lóa mắt mọi người chàng liền giơ cờ lên chống đỡ thiết
trượng của đối thủ.
Với cây thiết trượng ấy cùng ba mươi sáu Thiên Cương trượng pháp, Hoàng
Phủ Siêu đã oai trấn võ lâm, và bình sinh chưa gặp được địch thủ nào.
Thiết trượng của y đánh xuống nặng hàng nghìn cân, người trong võ lâm
đương thời kia ít ai dám chống đỡ thiết trượng ấy.
Âu Dương Siêu không tránh, không né, giơ cờ ra chống đỡ thật là táo gan vô cùng.
Mọi người chỉ nghe thấy kêu “coong” một tiếng lá cờ của Âu Dương Siêu đã đụng vào thiết trượng của Hoàng Phủ Siêu.
Hoàng Phủ Siêu bỗng cảm thấy khí huyết ở trong người rạo rực và thiết
trượng ở trong tay đã bắn lên trên không, đồng thời còn một luồng sức
mạnh khôn tả đẩy lui y về phía sau bảy tám thước. Y hộc ra một đống máu
tươi mà vẫn không sao cầm cự được. Rút cuộc, y vẫn ngã ngửa về phía sau, nằm lăn ra đất. Trông tình hình của y tuy chưa đến nỗi toi mạng nhưng
nội phủ đã bị thương rất nặng.
Âu Dương Siêu chỉ giơ cờ ra chống đỡ một thế đã đẩy lui Hoàng Phủ Siêu,
mồm hộc máu tươi, bị thương nặng té lăn ra đất. Đồng thời sáu vị Chưởng
môn và các tay cao thủ đã múa giới xông lại tấn công chàng luôn. Ba bốn
chục môn khí giới ở bốn mặt tám phương đều nhắm Âu Dương Siêu tấn công
một cách chớp nhoáng.
Giang Mẫn thấy vậy thét lên một tiếng rất thanh thót, múa kiếm xông lên
chống đối thế công của Vô Ảnh Tiên Tử Điền Tây Chưởng môn nhân của phái
Không Động, với bốn tên cao thủ của môn phái ấy.
Giang Mẫn là người như thế nào mà dám dùng một thanh trường kiếm chống
đỡ năm tay cao thủ đắc lực nhất của võ lâm đương kim là Chưởng môn nhân
của Không Động với Song phụng Song điệt, kể chàng ta cũng táo gan thật.
Điều Tây cười nhạt một tiếng rồi cùng bốn tay thủ hạ, năm cây trường
kiếm cùng nhắm các nơi yếu huyệt của Giang Mẫn tấn công luôn.
Tuy kiếm thuật của phái Không Động không đại bác tinh thâm bằng kiếm
thuật của phái Võ Đang, không chắc chắn bằng kiếm thuật của phái Thanh
Thành và Thiên Sơn, nhưng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn và ác độc hơn kiếm thuật của các môn phái kia nhiều.
Giang Mẫn cười nhạt một tiếng, giở thân hình kỳ ảo ra chỉ thoáng cái chàng đã tránh được năm thế kiếm của kẻ địch liền.
Đồng thời, kiếm ở trong tay chàng đã quay tít và hóa thành năm mũi kiếm
nhắm giữa lông mày của năm kẻ địch phản công lại một cách rất lẹ. Thân
pháp của càng nhanh vô cùng, kiếm pháp lại kỳ lạ, không có môn kiếm pháp nào có thể so sánh bằng.
Điền Tây với bốn tên thủ hạ thấy kiếm của mình đâm hụt và thấy kiếm của
thư sinh áo bạc đã điểm tới tới giữa lông mày rồi, cả năm người đều cả
kinh và bụng bảo dạ rằng:
“Thư sinh áo bạc này là người của môn phái nào thế? Sao kiếm thuật và thân pháp của y lại huyền diệu như vậy!”
Tuy năm người cùng kinh hoảng nghĩ ngợi như vậy, nhưng tay của chúng vẫn tiếp tục múa kiếm xông lại tấn công thư sinh kia.
Giang Mẫn tuy có võ công kỳ học và công lực rất cao, nhưng năm kẻ cường
địch này là cao thủ hạng nhất, khi nào chàng dám khinh địch. Chàng chỉ
cười nhạt một tiếng đã hóa kiếm thành một cái cầu vòng, vừa chống đã năm thế công của địch vừa phản công chúng ngay.
Năm thế kiếm của chàng rất ác độc và tinh kỳ không những liên miên bất tuyệt mà lại còn nhanh nhẹn tuyệt luân.
Điền Tây với Song phụng Song điệt tuy là kiếm thủ danh gia của võ lâm
đương kim, kiếm thuật rất cao siêu, nhưng vẫn thua tinh kỳ và nhanh như
điện chớp của Giang Mẫn, nên cả năm đều phải lui về phía sau mấy bước
kinh hoảng vô cùng. Nhưng dù sao Điền Tây cũng là Chưởng môn của phái
Không Động, Song phụng Song điệt là cao thủ của môn phái đó, võ học và
công lực đã khét tiếng giang hồ, chứ có phải là tay tầm thường đâu. Tuy
chúng bị kiếm pháp của Giang Mẫn đẩy lui, nhưng khi kiếm thế của Giang
Mẫn hơi chậm một chút, chúng đã xông trở lại phản công luôn.
Chỉ trong nháy mắt Giang Mẫn đã bị năm lưỡi kiếm bao vây chặt. Giang Mẫn thấy vậy cười nhạt một tiếng, chàng múa kiếm như mấy cái cầu vồng,
chống đỡ trước sau đâm tả xiên hữu, chàng thừa cơ phản công lại, thế
kiếm của chàng quả thật huyền ảo khôn lường.
Võ học và kiếm thuật của Giang Mẫn quả thật cao siêu, tinh thâm, tuy chỉ một địch năm, mà chàng chẳng bị nao núng chút nào. Thể thức nào của
chàng cũng kỳ ảo và ác độc lạ thường.
Trận đấu của đôi bên đã được năm mươi hiệp rồi mà vẫn chưa phân thắng bại.
Âu Dương Siêu vừa giở thế “Toàn Phong Đột Khởi” ra đã đánh cho nhiều
Chưởng môn của phái Côn Lôn bị thương nặng, hộc máu, té lăn ra đất chết
giấc rồi, nhưng mặt chàng vẫn sát khí đằng đằng, trông rất kinh hãi,
khiến ai nom thấy cũng không dám nhìn.
Ba bốn chục môn khí giới bao vây như sóng gió, lấn át tới, chỉ thấy
chàng quát lớn một tiếng, phất là cờ báu, giở thế “Xuân Phong Hóa Vũ”
trong “Toàn Phong bát thức” ra phản công luôn.
Toàn Phong bát thức là tuyệt học hãn thế, thế cờ nào cũng bác đại tinh thâm, oai lực vô cùng.
Năm xưa Kỳ Tuyệt chỉ nhờ có mấy thế cờ này đã tung hoành võ lâm, chỉ
thua có một người là Thần Kiếm Trấn Bát Hoang là Âu Dương Đơn, cha của
Âu Dương Siêu thôi, còn y thì chưa hề gặp một địch thủ nào hết, vả lại
người đấu với Kỳ Tuyệt chưa ai hề đỡ nổi năm thế của Toàn Phong bát thức oai mãnh vô cùng, nhưng người sử dụng nó phải có công lực siêu tuyệt
mới phát huy được hết oai thế của bát thức ấy, bằng không oai lực của nó sẽ kém sắc liền.
Âu Dương Siêu đã có nội công thượng thừa như thế nào quý vị độc giả đã biết rồi.
Lúc ấy Bát thức của chàng còn mạnh gấp đôi Kỳ Tuyệt năm xưa cho nên
chàng vừa giở thế Xuân Phong Hóa Vũ ra một cái, đã có một luồng gió mạnh nhằm những khí giới của địch thủ phản công lại luôn, luồng gió ấy mạnh
quá, đẩy cho bọn người đều lảo đảo lui bước. Thế thức đó đã làm cho bọn
người kia kinh hoảng biến sắc mặt vì chúng chưa hề thấy cố thế võ nào
lại oai mãnh như thế bao giờ.
Nhưng người của bảy môn phái phen này xuống núi đã quyết tâm dù phải hy
sinh tính mạng cũng phải diệt cho được Âu Dương Siêu mới hả dạ…