Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 53: Sát khí mê man
Tuy Âu Dương Siêu dùng một thế “Xuân Phong Hóa Vũ” mạnh vô cùng gạt tất
cả các môn khí giới và đẩy bọn cao thủ ấy loạng choạng lui về phía sau,
tên nào tên ấy hoảng sợ vô cùng nhưng chúng nghĩ lại nhiệm vụ của chuyến xuống núi này chúng lại hăng hái quát lớn tiếng múa khí giới xông lại
tấn công tiếp.
Âu Dương Siêu cất tiếng cười rất lớn, múa động lá cờ báu, giở hết Toàn
Phong bát thức ra, ánh sáng vàng lóe mắt, phong kêu vù vù, cực lực đẩy
lui quần hùng.
Chỉ trong thoáng cáim mấy chục môn khí giới lại bao vây chặt lấy chàng. Trận đấu của đôi bên quả thật kinh hồn động phách.
Bọn người của quần hùng vây đánh hình như đã huấn luyện từ lâu rồi nên chúng tiến thoái rất nhanh nhẹn và phối hợp rất khéo léo.
Nhưng không một tên nào dám xông vào trước mặt của Âu Dương Siêu tấn
công cả vì tên nào tên ấy đều hoảng sợ thế cờ rất lợi hại của chàng, dù
chúng có hăng hái đến đâu chúng vẫn sợ toi mạng. Nên chúng chỉ ở hai bên vừa múa vừa động khí giới vừa hò reo mà bao vây lấy chàng thôi.
Lúc ấy nếu Âu Dương Siêu muốn thoát thân thì không phải là chuyện khó,
tuy cao thù của bảy môn phái có ngót bốn chục người thật, nhưng không
sao cản trở được chàng. Nhưng khi nào chàng lại bỏ đi như vậy? Chàng là
người rất kiêu ngạo dù chết ngay tại chỗ cũng không bao giờ chịu rút lui một cách hèn hạ như thế. Huống hồ lúc này người của bảy môn phái, tuy
nhiều thật nhưng không làm gì nổi chàng.
Huống hồ cạnh chàng lại có Giang Mẫn một người bạn mới chưa quen biết
bao giờ, người bạn đó lại đang kịch chiến với năm tay cao thủ của phái
Không Động.
Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đấu được hơn hai mươi hiệp.
Hơn hai mươi hiệp đó, các cao thủ của bảy đại môn phái không thắng thế
chút nào và Âu Dương Siêu cũng không thắng nổi đối phương, hai bên chỉ
ngang tài nhau thôi, khiến cục diện ngày càng gay cấn và nguy hiểm hơn
trước.
Âu Dương Siêu thấy vậy bụng bảo dạ rằng:
“Cứ đấu như thế này mãi, biết đến bao gì mới giải quyết xong trận đấu
này? Nếu chân lực của ta càng ngày càng yếu dần làm sao mà đối phương
lại được với nhiều tay cao thủ như thế? Như vậy có lẽ ta phải ân hận ở
nơi bãi hoang này mất”.
Nghĩ tới đó chàng bỗng nảy ra một cách, liền nghĩ tiếp:
“Chúng đã sợ oai lực kỳ thức của ta, không dám thẳng tay chống đỡ, sao
ta không dương đông kích tây cờ và chưởng cùng sử dụng một thức, hư thực tương hộ, dụ chúng mắc hỡm mà chống đỡ thẳng rồi xuất kỳ chế thắng,
chẳng hơn là đấu mãi thế này không?”
Nghĩ đoạn, chàng liền hú lên một tiếng rất dài và rất kêu.
Trong lúc tiếng hú chưa dứt, chàng đã giở thế Bạch Vân Xuất Tụ ra, xông
lên tấn công hòa thượng của phái Nga Mi và cao thủ của phái Côn Lôn.
Các cao thủ của bảy môn phái đã hãi sợ oai thức của lá cờ báu của chàng
nên không một tên nào dám đứng gần, ra tay chống đỡ hết. Hòa thượng của
phái Nga Mi và cao thủ của phái Côn Lôn thấy chàng múa cờ tấn công tới,
lui về phía sau mấy thước.
Nói thì chậm, lúc bấy giờ trong khi chàng xông lên tấn công người của
phái Nga Mi và Côn Lôn, thì người của các môn phái kia ở ba mặt đã xông
lên tấn công chàng.
Thế “Xuân Phong Hóa Vũ” của chàng vốn là thế hư, chàng thấy các tay cao
thủ của Côn Lôn và Nga Mi vừa rút lui, chàng đã quay người lại chống đỡ
thế công của các cao thủ của bốn môn phái ra rồi.
Chỉ nghe thấy chàng quát lớn một tiếng, cờ ở bàn tay phải của chàng giở
ngay thế “Phong Quyển Tàn Vân” (gió cuốn mây tàn). Một luồng kinh lực
mạnh vô cùng cuốn hết khí giới của hai bên tả hữu vừa tấn công tới. Đồng thời tay trái của chàng giở thế Kiêu Dương thần công ra, nhằm các cao
thủ phía bên tay trái chém luôn. Chàng múa cờ phát chưởng nhanh như điện chớp.
Các tay cao thủ của bốn môn phái kia không ngờ chàng xoay người nhanh
chóng như vậy, ai nấy hoảng sợ vô cùng, định thâu thế công lại lui về
phía sau tránh né nhưng đã muộn rồi.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu “loong coong, leng keng, lẻng xẻng”
liên tiếp, trong đó còn xen lẫn cả tiếng kêu “ối chà” và tiếng rú thảm
khốc nữa.
Chỉ thấy ánh sáng lấp lóe nhanh như điện chớp và bóng người ngã ngửa về phía sau.
Âu Dương Siêu chỉ sử dụng có một thế “Phong Quyển Tàn Vân” với “Kiêu
Dương thần công” mà đã có hơn hai mươi ba người bị thương nặng, năm
người bị đánh rớt khí giới, đủ thấy cờ thức và chưởng lực của chàng oai
lực cường mạnh biết bao.
Người của mấy môn phái đây là võ lâm danh giá của đương kim, võ học công lực rất tinh thâm, nhưng chúng thấy thế công của chàng lợi hại như vậy
cũng phải hoảng sợ đến mất hết cả hồn vía. Nhưng sự sống chết của Âu
Dương Siêu liên can đến danh dự và vinh nhục của chúng, nên võ công của
Âu Dương Siêu càng cao bao nhiêu, chúng càng quyết chí tiêu hủy chàng
bấy nhiêu dù giá cả đắt bao nhiêu chúng cũng phải đạt tới mục đích “cắt
cỏ nhổ rễ”. Bằng không bảy đại môn phái sẽ bị tiêu diệt ở trong tay
chàng và không sao đứng được ở trong võ lâm nữa. Âu Dương Siêu một ngày
không chết, bảy đại môn phái không thể nào yên tâm một giờ phút nào. Vì
vậy, chúng tuy hoảng sợ nhưng vẫn không chịu rút lui… Nhưng chúng bị
cờ thức và chưởng lực tấn công như vậy quả thật nhất thời không một tên
nào dám ra tay phản công nữa, chúng chỉ đứng yên nhìn chàng và bao vây
chàng vào giữa thôi.
Âu Dương Siêu tấn công xong một thế, lại kiêu ngạo đứng ở giữa sân,
trông rất oai nghiêm, không ai dám nhìn thẳng vào mặt chàng hết.
Hãy nói phía bên kia, Ngân Y thư sinh Giang Mẫn đấu với năm người của
phái Không Động, trận đấu càng đánh càng hăng, càng kịch liệt, kiếm
thuật của chàng huyền ảo và ác độc, quả thật là thần xuất quỷ mạt, tuy
một địch năm mà không thấy chàng hoảng sợ chút nào, vẫn thắng thế như
thường.
Phái Không Động xưa nay vẫn tự hào là một trong Tứ đại kiếm phái của võ
lâm. Điền Tây với Song phụng Song điệt lại là những tay kiếm thuật danh
gia đương thời, kiếm thuật và hỏa hầu đều cao thâm khôn lường, nhưng bây giờ chúng đấu với một thiếu niên thư sinh ẻo lả như một thiếu nữ và
không có tên tuổi gì cả mà càng đấu lại càng lép vế hơn người, nên chúng mới hoài nghi và hoảng sợ.
Âu Dương Siêu đã thấy võ học công lực của Giang Mẫn tuy khá cao nhưng
trong lòng vẫn còn lo âu, chỉ sợ chàng địch không nổi năm tay cao thủ
kia thôi. Vì vậy thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn xem Giang Mẫn có bị nguy
hiểm không để nhảy sang cứu viện. Lúc ấy chàng đã thấy rõ Giang Mẫn
thắng thế nên mới yên tâm phần nào.
Chàng đưa mắt liếc nhìn quần hào một lượt rồi cười ha hả, lớn tiếng hỏi :
– Tại sao các vị không dám ra tay tấn công lại cứ sợ hãi như vậy?
Chàng tỏ vẻ khinh thị quần chúng. Lúc ấy, Hoàng Phủ Siêu, Chưởng môn
nhân của phái Côn Lôn đã được đệ tử trong môn phái cho y uống viên thuốc linh đơn và y cũng đã điều công vận thức xong, vết nội thương của y tuy rất nặng nhưng nhờ được nội công cao thâm lại được uống ba viên linh
đơn, nên sau khi điều công vận khí xong, y đã lành mạnh như thường. Y
đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu căm hờn hết sức, rồi từ từ đi tới chỗ gần đó nhặt chiếc gậy sắt lên.
Âu Dương Siêu vừa nói dứt, y đã lớn tiếng quát tháo :
– Tiểu cẩu, nạp mạng cho lão phu ngay.
Nói xong, y múa gậy xông vào tấn công Âu Dương Siêu luôn. Tuy bị thương mới khỏi, nhưng thế trượng của y vẫn mạnh khôn tả.
Giang Kiện Tài, Chưởng môn của phái Hoa Sơn thấy vậy vội quát lớn :
– Các vị mau xông lên tấn công đi!
Y vừa nói theo Hoàng Phủ Siêu xông lại tấn công ngang lưng của Âu Dương
Siêu. Chỉ trong nháy mắt hai mươi mấy môn võ khí của quần hào đều nhắm
các yếu thuật của Âu Dương Siêu tấn công tới.
Âu Dương Siêu rống lên một tiếng như hổ gầm và giở ngay thế “Toàn Phong
Kinh Lang” ra (gió lốc đẩy sóng). Tay trái chàng cũng dùng Kiêu Dương
thần công phản công như hồi nãy. Nên không tên nào dám chống đỡ cả, và
cũng không cần bảo nhau, đều phải lui về phía sau tức thì.
Nhưng chúng lui sao kịp, đã có hai người rú lên hai tiếng thảm khốc, và người cũng bị đánh bắn ra ngoài xa tức thì.
Vì có hai tay cao thủ của phái Côn Lôn rút lui chậm nên đã bị Kiêu Dương thần công của chàng bắn ra ngoài xa ba trượng tắt thở ngay. Quần hào
không dám thẳng tay chống đỡ thế công của Âu Dương Siêu, nên chúng mới
vội rút lui như thế.
Nhưng chúng vừa lui xong, lại xông ngay lên phản công. Chúng lui đã
nhanh, nhưng lúc xông lên tấn công lại còn nhanh hơn. Âu Dương Siêu nổi
giận quát lớn một tiếng, múa kỳ và chưởng giở toàn lực ra nghênh chiến.
Vì chàng dùng toàn lực để nghênh chiến, nên thế cờ và thế chưởng lần này của chàng mạnh không thể tưởng tượng được.
Nhưng quần hào không dám chống đỡ thẳng thế cờ thế chưởng của chàng, lại vội rút lui ngay, mà hễ chàng ngừng tay, chúng lại xông lên tấn công
tiếp. Nếu không thế, chúng đã mang thảm họa ngay. Trái lại, Âu Dương
Siêu bị chúng quay quần như vậy, dù công lực thâm hậu đến đâu, cũng lúc
tận sức mà chỉ hơi sơ suất một chút là sẽ bị chúng hạ ngay. Nếu chàng bị hạ, cái chết của chàng còn thê thảm hơn chúng nhiều.
Tuy Âu Dương Siêu là người rất kiêu ngạo, nhưng dưới tình thế này, chàng cũng phải hơi kinh hoảng. Chàng biết chúng bao vây và đánh chạy quanh
như vậy thật là ác độc. Chàng thấy trời đã xế về phía Tây, bốn bề xung
quanh đã tối dần. Đang lúc ấy bỗng đằng xa có tiếng rú vọng tới và đột
nhiên có bảy tám bóng người nhanh như điện chớp phi đến.
Bảy tám người đó tới rất nhanh chỉ trong nháy mắt đã ngừng chân ở chỗ
cách mọi người hơn hai trượng liền. Một người trong bọn bỗng trầm giọng
quát lớn :
– Ngừng tay lại!
Tiếng quát nọ tuy không lớn lắm, nhưng khi lọt vào tai mọi người, ai nấy đều cảm thấy váng đầu nhức óc, đủ thấy nội công của người đó cao thâm
hơn các tay cao thủ của bảy đại môn phái nhiều.
Âu Dương Siêu thấy vậy trong lòng kinh hãi thầm. Người của bảy đại môn
phái nghe thấy người nọ bảo như vậy cũng vội thâu tay lại và cũng vội
lui về phía sau ngay.
Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn kỹ mới thấy người đó là hai hòa thượng, ba
đạo sĩ và ba người thường. Tám người đó tuổi đều trên bảy mươi và ngót
tám mươi cả.
Tám vị tăng, đạo, tục ấy đều có đôi ngươi sáng quắc, hai bên thái dương
huyệt gồ cao. Chỉ thoáng trông cũng biết họ đều là những người có nội
công rất tinh thâm và cũng là tuyệt thế cao thủ của võ lâm đương thời.
Hai tăng, ba đạo, tam tục ấy là những ai? Tuy Âu Dương Siêu không quen
biết họ, cũng đoán biết tám người thể nào cũng là người của bảy đại môn
phái và cũng là người bề trên của họ nữa.
Âu Dương Siêu đoán rất đúng, tám người đó chinh là Nga Mi song tăng,
Thanh Thành tam tử, Côn Lôn tam lão và cũng là người có địa cao trong ba môn phái hoặc là sư thúc hoặc là sư bá của các giáo phái ấy.
Lúc ấy, Giang Mẫn đã phi thân tới đứng cạnh Âu Dương Siêu. Tuy lúc bấy
giờ chàng cố hết sức thâu lượm tâm thần làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng vẫn
không sao che lấp được sự mỏi mệt vì chàng vừa đấu với năm tay cao thủ
xong. Nhưng Âu Dương Siêu có phải là người tầm thường đâu! Chỉ nghe thấy tiếng thở của chàng ta đã biết ngay chàng rất mệt mỏi nên tỏ vẻ quan
tâm. Âu Dương Siêu nhìn chàng ta một cái rất âu yếm.
Nga Mi song tăng, Thanh Thành tam tử, Côn Lôn tam lão, tám người, mười
sáu con mắt nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu với Giang Mẫn một hồi. Linh Chân Tử, người đứng đầu của Thanh Thành tam tử, bỗng nhảy tới gần, dừng chân ở chỗ cách Âu Dương Siêu tám thước, rồi trầm giọng hỏi :
– Cậu là Âu Dương Siêu phải không?
Âu Dương Siêu giơ cờ lên ngang ngực, gật đầu lạnh lùng đáp :
– Vâng, đạo trưởng là ai thế?
Linh Chân Tử đáp :
– Bần đạo là Thanh Thành Linh Chân Tử.
Ông ta vừa nói dứt, Nguyên Siêu thiền sư của phái Nga Mi bỗng nhảy tới
cạnh Linh Chân Tử, nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu trầm giọng hỏi :
– Thí chủ trẻ tuổi như vậy, sao ăn nói không giữ tín nghĩa của giang hồ gì cả?
Âu Dương Siêu hỏi lại :
– Tại hạ có điều gì không giữ tín nghĩa?
Nguyên Siêu thiền sư hỏi tiếp :
– Thí chủ đã hẹn ngày lên núi Thiên Đô để dứt khoát mọi chuyên, tại sao
thí chủ lại đã khắp nơi tàn sát các đệ tử bảy đại môn phái của anh em ta như thế?
Âu Dương Siêu nhìn Nguyên Siêu thiền sư hỏi.
– Còn đại sư là ai?
Nguyên Siêu thiền sư đáp :
– Bần tăng là Nguyên Siêu thiền sư của phái Nga Mi.
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng hỏi tiếp :
– Lão hòa thượng bảo tại hạ đi đến đâu tàn sát các môn hạ đệ tử của bảy
môn phái các người, nhưng lão hòa thượng có được mục kích không?
Nguyên Siêu thiền sư đáp :
– Cứ việc gì phải mục kích mới là sự thật?
Âu Dương Siêu bỗng lớn tiếng nói tiếp :
– Nói thật cho lão hòa thượng biết, các đệ tử của các môn phái các người không phải do tại hạ giết đâu.
– Không phải ngươi giết thì là ai giết?
– Tại hạ không biết.
– Người có biết là ai không.
Âu Dương Siêu lắc đầu, lạnh lùng đáp :
– Không biết, nhưng cứ biết không phải là tại hạ.
Linh Chân Tử mỉm cười xen lời nói :
– Đại trượng phu dám làm dám nhận sao thí chủ lại cứ chối hoài như thế.
Âu Dương Siêu lớn tiếng đáp :
– Âu Dương Siêu mỗ là một kỳ nam tử, đầu đội trời chân đạp đất. Xưa nay tại hạ không bao giờ thèm chối cãi như thế cả.
Linh Chân Tử lại hỏi tiếp :
– Lời nói của thí chủ làm sao mà tin được!
– Tại hạ chỉ cần nói cho các người biết rõ, còn việc tin hay không là tùy ở các người.
Giang Mẫn bỗng xen lời nói :
– Quý vị nên tin lời của Âu Dương huynh đi. Quả thật môn hạ đệ tử của quý vị không phải do Âu Dương huynh giết đâu.
Nguyên Siêu thiền sư đưa mắt nhìn Giang Mẫn hỏi :
– Thí chủ là ai?
– Giang Mẫn.
– Không phải là Bạch Y Truy Hồn chứ?
– Không phải.
– Thí chủ với Âu Dương Siêu thí chủ là bạn hay là gì?
– Mới quen biết.
– Tại sao thí chủ biết môn hạ đệ tử của bảy môn phái không phải là Âu Dương thí chủ giết.
– Chính mắt tại hạ đã được trông thấy kẻ giả mạo Âu Dương Siêu.
Nguyên Siêu thiền sư ngạc nhiên hỏi :
– Giả mạo Âu Dương Siêu?
– Phải. Bằng không tại sao tại hạ lại dám nói như vậy.
Linh Chân Tử nhìn thẳng mặt Giang Mẫn hỏi tiếp :
– Thí chủ trông thấy kẻ giả mạo ấy ở đâu?
Giang Mẫn lớn tiếng đáp :
– Ở bờ hồ Bá Dương. Lúc ấy tên giả mạo Âu Dương Siêu đang giết hại đệ tử của phái Côn Lôn.
– Thí chủ có biết tên giả mạo đó là ai không?
Giang Mẫn lắc đầu đáp :
– Chỉ tiếc thay tại hạ đến chậm một bước nên không thấy rõ. Nhưng tên
giả mạo ấy to lớn vạm vỡ, tại hạ dám tin đoán không phải là Âu Dương
huynh đây.
Côn Lôn tam lão bỗng nhảy ra, đứng sát cánh với Nguyên Siêu thiền sư.
Phong Lôi Chưởng Lục Hồng Trì, người đứng đầu Tam lão cười hì rồi hỏi :
– Tiểu tử, ngươi dám bảo đảm y. Vậy ai đảm bảo cho ngươi?
Giang Mẫn nhìn thẳng vào mặt Lục Hồng Trì rồi hỏi lại :
– Đạo trưởng không tin tại hạ hay sao?
Lục Hồng Trì lạnh lùng đáp :
– Chỉ tiếc thay tiểu tử hãy còn nhỏ, lại không có tên tuổi gì cả, thì ai tin được lời nói của ngươi?
Giang Mẫn trợn ngược đôi lông mày lên, nghiêm nghị lớn tiếng nói tiếp :
– Tại hạ dám lấy nhân cách đảm bảo những lời nói vừa rồi của tại hạ là sự thật.
Lục Hồng Trì tỏ vẻ khịnh thị, nói tiếp :
– Ngươi định lấy nhân cách để bảo đảm. Nhưng ngươi không đo lường xem nhân cách của ngươi nặng bao nhiêu cân lạng.
– Có thể nói là nặng bằng núi Thái Sơn.
Lục Hồng Trì đột nhiên cười ha hả nói tiếp :
– Có thể nói là nặng bằng núi Thái Sơn? Tiểu tử ngươi đã tự coi mình quá cao, quá lớn rồi?
Nói tới đó y sầm nét mặt lại, lạnh lùng nói tiếp :
– Tiểu tử, nên ít mở mồm mà đứng sang một bên để đợi chờ chúng ta phân xử thì hơn.
Giang Mẫn nghe nói cười nhạt một tiếng rồi nói :
– Các ngươi thật là không biết rõ thị phi, chả có một tí gì là phong độ
của võ lâm cả. Các ngươi chỉ là những kẻ trộm danh lừa đời, làm mất hết
sĩ diện của các danh môn chính phái đi.
Mấy lời mắng chửi của Giang Mẫn quả thật là khắc độc.
Nga Mi song tăng, Thanh Thành tam tử, Côn Lôn tam lão các Chưởng môn của bảy môn phái cùng cao thủ của họ nghe thấy Giang Mẫn nói như vậy đều
biến sắc mặt.
Hồng Tri liền nổi giận quá bảo :
– Tiểu quỷ! Mi muốn chết phải không?
Giang Mẫn lạnh lùng hỏi lại :
– Ngươi không xứng nói những lời lẽ ấy!
Hồng Tri cười nhạt một tiếng nói tiếp :
– Tiểu quỷ dám bảo lão phu không xứng phải không? Nếu vậy lão phu phải
xem ngươi có bao nhiêu công lực. Quý hồ ngươi chống đỡ nổi năm mươi hiệp của lão phu sẽ tha chết cho ngươi liền.
Giang Mẫn vẻ mặt lạnh lùng quát lớn :
– Lão cẩu! Ngươi đừng tưởng các ngươi nhiều mà đắc thắng đâu! Chỉ trong
một trăm hiệp, tiểu gia sẽ khiến ngươi vãi máu dưới kiếm liền.
Hồng Trì nghe nói càng tức giận thêm, nhìn thẳng vào mặt Giang Mẫn cười ha hả như điên như khùng nói tiếp :
– Tên tiểu quỷ ngông cuồng vô tri kia!
– Thân phận của lão…
– Thí chủ còn nói gì nữa không?
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát rồi lớn tiếng đáp :
– Bây giờ tại hạ lại nói thêm một lần nữa, đệ tử của bảy đại môn phái
kia không phải do tại hạ giết chết. Nếu thiền sư tin được lời nói của
tại hạ xin đợi đến ngày hẹn ước ở trên Hoàng Sơn hãy nói chuyện sau.
– Bảy lão tăng có lòng tin thí chủ, nhưng…
– Nhưng cái gì?
– Chỉ sợ những người kia không chịu thôi.
– Xin thiền sư cho biết cao kiến?
– Chỉ sợ thí chủ không làm được thôi.
– Quý hồ việc đó không trái với tình lý, tại hạ xin tuân lệnh làm ngay. Mời thiền sư cứ nói.
Nguyên Siêu thiền sư lạnh lùng đáp :
– Muốn mọi người nguôi cơn giận, chỉ có một cách là thí chủ tự kết liễu lấy mình.
– Kết liễu như thế nào.
– Tự chặt lấy tay chân.
– Nếu tại hạ không chịu làm thế thì sao?
– Thí chủ là người thông rất nhiên phải hiểu hoàn cảnh ở trước mặt như thế nào.
– Cám ơn thiền sư đã cho biết cao kiến như vậy, tại hạ cảm động lắm, nhưng…
Nói tới đó chàng bỗng đổi giọng và mặt lạnh như tiền dõng dạc nói tiếp :
– Lão thiền sư là cao tăng đắc đạo của cửa Phật, tất thiền sư biết rõ
mình mảy, da tóc, là do cha mẹ ban cho ngày thường còn không dám làm tổn thương chút nào, huống hồ bây giờ lại tự chặt tay chân như vậy? Vả lại, chặt như thế là một hành vi tàn nhẫn biết bao! Dù tại hạ có tuân theo
cao kiến của thiền sư, nhưng làm sao mà đang tâm tự chặt lấy tay chân
của mình như vậy được?
Nói tới đó chàng lại lườm Nguyên Siêu.
– A di đà Phật!
Thiền sư khẽ niệm một câu Phật hiệu như vậy và nói tiếp :
– Lời nói của thí chủ cũng rất phải, nhưng thí chủ nên biết không còn
cách nào hơn cách ấy cả. Nếu thì chủ can đảm tự chặt tứ chi, làm cho
quần hào nguôi cơn giận, thì bần tăng sẽ vì lòng từ bi của đức Phật mà
bảo toàn tính mạng cho thí chủ. Bằng không…
– Thì sao?
– Võ công của thí chủ tuy cao siêu thật nhưng song quyền địch sao nổi
bốn tay? Rút cuộc thí chủ không sao tránh khỏi bị loạn đao phân thây,
chết như vậy thảm khốc biết bao.
– Lão thiền sư! Nếu thiền sư đứng vào địa vị của tại hạ thì thiền sư sẽ
lựa chọn sống chết như thế nào? Không biết lão thiền sư đành để cho loạn đao phân thấy mà chết, hay là tự chém tay chân để sống một cuộc đời tàn phế như vậy?
– Vấn đề này…
Nguyên Siêu thiền sư không ngờ Âu Dương Siêu lại hỏi như vậy, nên nhất
thời không biết trả lời như thế nào cho phải, nên chỉ nói một câu như
vậy, không sao nói tiếp được.
Âu Dương Siêu đột nhiên cười giọng the thé, mồm thì quát lớn :
– Lão giặc sói đầu kia! Ngươi đừng có từ bi giả dối như thế nữa…
Chàng chưa nói dứt, Hồng Trì đã quát lớn :
– Tiểu cẩu vô tri! Có lẽ ngươi chưa thấy quan tài thì không bao giờ chảy nước mắt phải không?
Âu Dương Siêu trợn ngược đôi lông màv, mặt lộ sát khí cười nhạt một tiếng rồi đáp :
– Đừng có nói những lời thừa vô ích ấy! Lão quỷ! Ngươi không sợ chết cứ việc ra tay đi!
Hồng Trì thấy Âu Dương Siêu quát mắng mình như vậy liền cười gằn nói tiếp :
– Chả lẽ lão phu sợ ngươi hay sao?
Vừa nói xong, y lấy đôi vòng gang tên là Tử Mẫu cương hoàn ra. Tuy y đã
lâu năm không dùng tới khí giới và đã quyết tâm trọn đời không sử dụng
đôi vòng ấy nữa, nhưng vì thấy võ công của Âu Dương Siêu quá cao siêu,
nên bắt buộc y phải phá lệ lấy đôi vòng ấy ra để đối địch.
Y vừa lấy đôi vòng ra, đã xông lại vừa tấn công vừa quát lớn :
– Tiểu quỷ! Hãy đỡ thế công của lão phu!
Y liền sử dụng thế “Thiên Ngoại Phi Hồng” nhắm ngực Âu Dương Siêu tấn
công bằng chiếc vòng ở bên trái, còn cái vòng bên tay phải thì y đánh
vào ngang lưng của địch.
Hồng Trì vừa ra tay thì sư đệ của y là Đàm Tiếu Nam cùng Thanh Thành tam tử, Nga Mi song tăng đều rút khí giới ra một lúc, rồi nhảy xổ vào tấn
công luôn.
Bảy Chưởng môn nhân cùng quát lớn một tiếng, rồi múa giới xông ra cả lên một lúc vây Âu Dương Siêu vào giữa.
Âu Dương Siêu bỗng thét lớn một tiếng, rút lá cờ báu ra tay cờ tay
chưởng cùng giơ lên chống đỡ thế công của bảy Chưởng môn nhân. Chàng mới tấn công có một thế đã có hai tiếng kêu rất thảm khốc và có hai tay cao thủ đã bị đánh bắn ra xa, chết tốt.
Lúc ấy chàng đang sát khí đằng đằng, trong đầu óc chàng chỉ có một chữ
“giết” thôi. Vì vậy, cờ thức và chưởng lực của chàng đưa ra mạnh khôn
tả. Tuy chàng đã đánh chết rất nhiều người, nhưng vẫn không sao ngăn cản thế công của quần hào. Chỉ trong nháy mắt đã đấu được ba mươi hiệp. Nội công và chân lực của chàng tuy thâm hậu vô cùng nhưng dù sao chàng cũng là người chứ không phải sắt đá, làm sao mà duy trì được mãi cho nên đấu xong ba mươi hiệp chàng đã cảm thấy mỏi mệt, nội lực yếu dần cờ thức
chưởng lực cũng kém oai mãnh nhiều.
Bỗng chàng câm thấy sau lưng đau nhức, thì ra đã bị lão Nhị của nhóm
Thanh Thành tam từ là Linh Tương Tử dùng trường kiếm rạch một đường máu
dài hơn ba tấc, máu tươi cứ rỏ giòng xuống như suối. Chàng liền rống lên một tiếng thật lớn, múa cờ nhắm Linh Tương Tử tấn công một thế. Thế đó
của chàng không những rất mạnh, mà lại còn nhanh như điện nữa.
Trong khi chàng tấn công Linh Tương Tử, Nga Mi song tăng, Nguyên Siêu và Nguyên Độ cũng múa phương tiện sản nhằm sau lưng chàng tấn công tới.
Chàng nghe tiếng gió đã biết rồi, nhưng không quay lại, chỉ dồn Kiêu
Dương thần công vào bàn tay trái, bỗng đánh mạnh về phía sau một thế.
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu “hự” Nga Mi song tăng đều bị đánh bắn về
phía sau, khí huyết trong người rạo rực, đồng thời cờ của chàng cũng
quét trúng Linh Tương Tử. Tuy Linh Tương Tử đã vội tránh né rồi nhưng
tránh sao kịp nên y chỉ rú lên được một tiếng rất thảm khốc, người đã bị đánh bắn ra ngoài xa ba trượng, máu mồm máu mũi đổ ra, chết tốt.
Lúc ấy Linh Tương Tử với Linh Lạc Tử mỗi người cầm một thanh trường kiếm.
Hồng Trì sử dụng đôi vòng gang, tấn công tới. Chàng bỗng rống lên một
tiếng như sấm, biến thế cờ, gạt hai thanh kiếm của Thanh Thành nhị lão.
Tuy chàng biến thế cờ và phát chưởng rất nhanh, nhưng vẫn hơi chậm một
chút nên chàng đã thấy đùi bên phải đau nhức, vì bị mũi kiếm của Linh
Lạc đâm phải. Nhát kiếm này còn nặng hơn nhát kiếm ở trên lưng, nên
chàng đau đến rùng mình một cái, người loạng choạng suýt ngã.
Nhưng khi nào chàng chịu để ngã, nên chàng vẫn nghiến răng, mím môi chịu nhịn, và dùng chân khí phong bế hai nơi vết thương để máu khỏi chảy…