Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 51: Độc chiến quần hùng


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 51: Độc chiến quần hùng

Bỗng Xích Sát Truy Hồn Mao Lượng lớn tiếng cười “khé khé” rất quái dị và nghe như quỷ khóc, cú kêu vậy, khiến ai nghe thấy cũng sờn lòng rợn tóc gáy.

Y vừa dứt tiếng cười, đã trợn trừng mắt lên quát bảo thư sinh tiếp :

– Tiểu quỷ! Có giỏi thì tiếp thử lão phu một chưởng nữa xem.

Nói xong, y múa song chưởng như vũ như bão, xông lại tấn công vào ngực của thư sinh ngay.

Thư sinh trợn ngược đôi mày, đôi ngươi tia ra hai luồng ánh sáng như đèn ló, đột nhiên thét lớn một tiếng rất thanh thót và trả lời :

– Lão cẩu! Ngươi muốn chết phải không?

Chàng vừa nói vừa giơ song chưởng lên, đẩy về phía trước một cái, liền
có một luồng kinh lực rất nhu hòa nghênh đón chưởng lực của Xích Sát
Truy Hồn.

Xích Sát Truy Hồn thấy chưởng lực của thư sinh rất tầm thường không có
vẻ gì là kỳ lạ hết và cũng không có sức mạnh nữa, nên y cười thầm và nói :

– Lão phu tưởng tiểu quỷ tài ba như thế nào, ngờ đâu công lực của ngươi chỉ có thế!

Y vừa nói tới đó thì chưởng lực của hai người vừa va chạm nhau, đã có
tiếng kêu “bùng” rất lớn, làm rung chuyển cá trời đất, cát bụi bay mù
mịt. Thư sinh vẫn đứng yên tại chỗ, tà áo của chàng bay phất phới, thân
hình chỉ hơi lảo đảo một cái đã đứng yên ngay. Thái độ của chàng vẫn ung dung như thường và trông như chưa hề ra sức đối địch với ai vậy. Trái
lại Xích Sát Truy Hồn không những bị đẩy lui phía sau ba bước, mà đôi
lông mày cau có, mặt tái mét, hiển nhiên nội tạng y đã bị đả thương
nặng.

Chưởng lực của chàng thư sinh thuộc môn võ công gì thế? Sao trông rất
tầm thường mà lại có oai lực kinh người như vậy? Xích Sát Truy Hồn vừa
suy nghĩ, vừa kinh hãi. Lúc này y mới biết thư sinh yếu ớt kia lại là
một võ lâm cao thủ, công lực cao thâm khôn lường không thể khinh thị
được, tuy nội tạng của y bị thương không nặng mấy nhưng y cảm thấy ngũ
tạng bị chấn động mạnh, khí huyết rạo rực khó chịu vô cùng chỉ muốn hộc
máu tươi ra thôi. Vì thế y bị đẩy lui xong vội ngấm ngầm vận công điều
thức để khí huyết khỏi rạo rực.

Hắc Sát Đoạt Mệnh Mao Minh thấy vậy, vội chạy tới cạnh Mao Lượng vội hỏi :

– Lão đại có bị thương nặng không?

Mao Lượng lắc đầu đáp :

– Không sao, nhẹ lắm!

Mao Minh mới yên tâm rồi quay đầu lại giận dữ nhìn thẳng vào mặt thư
sinh. Y thấy thư sinh rất ung dung, đứng ở chỗ cách chúng chừng sáu
thước, hai mắt sáng quắc, và đang cười nhạt. Vẻ cười của chàng hình như
kiêu ngạo và cũng hình như chế giễu…

Mao Minh thấy vậy, càng tức giận thêm quát lớn mật tiếng :

– Tiểu quỷ! Ngươi thử một chưởng của lão phu xem sao.


Nói xong y giơ chưởng lên, vận hết công lực bình sinh ra định tấn công thư sinh, thì Xích Sát Truy Hồn đã quát bảo :

– Lão nhị… chớ nên…

Hắc Sát Đoạt Mệnh nghe thấy người anh quát bảo như vậy vội thâu chưởng lại.

Thì ra Xích Sát Truy Hồn thấy em mình giơ chưởng lên định tấn công, kinh hoảng vô cùmg, y biết công lực của lão nhị còn kém y một mực, y còn
địch không nổi thư sinh ấy thì lão nhị địch sao nổi? Nếu cứ để yên cho y ra tay thì thể nào cũng bị thương nặng tại chỗ chứ không sai, nên y mới vội quát bảo như thế.

Hắc Sát Đoạt Mệnh vừa ngưng tay xong, Xích Sát Truy Hồn đã tiến lên một bước, nhìn thư sinh, cười nhạt nói :

– Tiểu quỷ! Tuy ngươi có đôi chút tài ba thật, nhưng chưa chắc anh em
lão phu đã sợ ngươi! Sở dĩ hôm nay anh em lão phu không muốn đấu với
ngươi vội là vì có việc bận phải đi ngay. Nếu ngươi có gan thì báo tên
họ và sư thừa cho anh em lão phu hay, anh em lão phu khi làm xong công
việc sẽ quay lại kiếm ngươi và so tài cao thấp một phen.

Mấy lời nói của Xích Sát Truy Hồn tuy rất đường hoàng và có lý như sự thật thì chúng đã hoảng sợ mới nói như vậy để rút lui.

Thư sinh nghe nói xong đã biết ngay ý định của chúng liền sầm nét mặt lại và trả lời :

– Tiểu gia tên là Giang Mẫn, còn sư phụ của ta là ai Lao Sơn song sát các người chưa xứng hỏi han tới.

Nói tới đó chàng lại quát bảo :

– Các ngươi có mau bước đi không?

Lao Sơn song sát tiếng tăm lừng lẫy như thế mà lại bị Giang Mẫn, một thư sinh còn trẻ, chưa có tên tuổi trên giang hồ, quát mắng bảo chúng cút
ngay như vậy, thật là hổ thẹn vô cùng.

Nếu là lúc thường và với người khác, thì khi nào anh em Song sát lại
chịu nhịn như thế… Võ công của Giang Mẫn tuy cao siêu khôn lường,
khiến chúng rất kinh hãi, nhưng nếu anh em y liên kết song đấu, chưa
chắc đã thua chàng nọ, nhưng hiện giờ tình thế đã thay đổi vì lão đại
Xích Sát Truy Hồn đã bị thương và y cũng tự biết với vết thương ấy dù
không nặng lắm nhưng nếu chưa vận công điều thức cho lành mạnh hẳn thì
không ra ấy đấu với người. Nếu cứ dùng bừa sức ra đấu với người thì thể
nào vết thương cũng sẽ nặng thêm lên. Vì vậy vừa nghe thấy Giang Mẫn
quát bảo xong, Xích Sát Truy Hồn không những cố nén lửa giận, không trả
lời đối phương mà lại còn đưa mắt ra hiệu cho người em phải cố nhẫn nại. Rồi y nhìn Ciang Mẫn cười nhạt mấy tiếng mới bảo Hắc Sát Đoạt Mệnh rằng :

– Lão nhị! Chúng ta đi thôi!

Nói xong y cùng lão nhị quay mình đi luôn. Lao Sơn song sát đi rồi. Âu
Dương Siêu cũng nhảy lên ngựa định đi bỗng nghe tiếng Giang Mẫn kêu gọi :

– Các hạ hãy ngừng bước!

Âu Dương Siêu gò cương ngựa, quay lại hỏi :

– Ngài định chỉ giáo gì thế?


– Tiểu sinh muốn kết bạn với các hạ!

Lúc mới gặp mặt Âu Dương Siêu đã có cảm tình với Giang Mẫn ngay, nhưng
vì thấy chàng ta bướng bỉnh và có thái độ lạnh lùng kiêu ngạo, nên chàng mới bất mãn mà thay đổi ý kiến. Cho nên khi nghe thấy Giang Mẫn nói như vậy, chàng trả lời một câu rất gọn :

– Tại hạ không dám với cao.

Giang Mẫn lớn tiếng cười nói tiếp :

– Trên thế gian này, tuy có phân biệt phú quý, bần tiện nhưng chúng ta
đều là người của võ lâm, sao các hạ ngươi lại nói như thế? Như vậy,
không sợ mất phong độ hào phóng của võ lâm nam nhi hay sao?

Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :

– Ngài là người có nhân phẩm tuấn dật, vẻ người đường đường, quả thật là Long Phụng trong đám người. Còn tại hạ đây chỉ là kẻ vô danh trong
giang hồ, đâu dám kết bạn với Long hay Phụng như thế!

– Các hạ ăn nói thành thật và cũng quá tự nhiên nữa.

– Cám ơn ngài quá khen, sự thật nó là thế. Tại hạ không dám với cao.

– Các hạ đừng có nói nhiều những lời khách khứa như thế nữa. Ngày hôm nay đệ quyết kết bạn với các hạ rồi đấy.

– Chưa chắc.

– Tại sao?

– Tại hạ không muốn!

Giang Mẫn biến sắc mặt, nổi giận quát lớn :

– Người này thật không biết điều tí nào!

– Có liên can gì đến ngài đâu?

Hình như Giang Mẫn đã nghĩ ra một điều gì, đôi ngươi bỗng đảo lộn một vòng rồi nhìn thẳng mặt Âu Dương Siêu mỉm cười nói tiếp :

– Có phải vì chuyện vừa rồi mà bạn giận dữ tiểu sinh đấy không?

– Việc vừa rồi, chỉ vì tại hạ ngu xuẩn, ôm việc vào người tự mang lỗi
vào thân, huống hồ tại hạ chưa hề quen biết ngài bao giờ, vậy có lý gì
mà tại hạ lại giận ngài?

Nói tới đó, chàng bỗng thấy có một đám đông từ đằng xa đi tới. Chàng liền biến sắc mặt, vội nói với Giang Mẫn rằng :

– Ngài mau đào tẩu đi! Có người sắp tới làm rắc rối đến ngài đấy.

Lúc ấy, một đám đông đã tới chỗ cách hai người chừng trăm trượng, trong
đó có cả hòa thượng, đạo sĩ với người thường và cũng có cả nam nữ, lão

ấu, có tất cả chừng bốn mươi người. Xem thân pháp và tốc độ của bọn này
thì đều là những tay cao thủ của võ lâm.

Giang Mẫn kinh ngạc vô cùng, nhìn Âu Dương Siêu hỏi lại :

– Sao các hạ lại biết bọn người này tới đây định làm khó dễ tại hạ?

– À không phải, chúng tới tới đây định làm khó dễ với tại hạ đây!

– Tại sao họ lại kiếm các hạ?

Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn bọn người nọ và trả lời Giang Mẫn một cách
bâng quơ như vậy. Giang Mẫn kinh ngạc vô cùng, vội hỏi tiếp :

– Bấy nhiêu người đều là?…

– Phải.

Nói xong chàng nhảy từ trên lưng ngựa xuống đất đánh vào mông nó một cái, con ngựa bèn phóng chạy đi ngay.

Giang Mẫn nhìn Âu Dương Siêu nói tiếp :

– Vì việc gì thế?

Âu Dương Siêu cũng nhìn lại Giang Mẫn rồi lắc đầu đáp :

– Thôi! Đừng hỏi nữa! Các hạ mau chạy đi thôi!

– Tại hạ không chạy đi đâu cả. Chúng vì tại hạ mà tới, tại hạ cần phải gặp chúng.

– Các hạ định một mình đối phó với bấy nhiêu người ư?

– Phải!

Âu Dương Siêu gật đầu trả lời như vậy. Giang Mẫn cũng cương quyết nói tiếp :

– Các hạ nên đi đi!

– Tại sao?

– Một mình các hạ làm sao mà đối phó được bấy thiêu người?

Âu Dương Siêu đột nhiên hào khí bồng bột, cười ha hả, lớn tiếng nói tiếp :

– Người của chúng tuy nhiều thật, nhưng tại hạ tự tin vẫn có thể đối phó nổi. Dù không đệ cũng có thể rút lui một cách an toàn được. Ho đã tới
tới kìa, các hạ mau rút lui đi.

Giang Mẫn lắc đầu càng tỏ vẻ cương quyết thêm đáp :

– Không, đệ đã nói thế nào cùng phải kết bạn với huynh rôi mà! Khi nào
lại có thể bỏ các hạ mà đi một mình được. Đệ nhất định không đi, phải ở
lại đây giúp huynh một tay.

Âu Dương Siêu nghe nói cảm động vô cùng, nhìn Giang Mẫn mỉm cười. Rồi chàng lại tỏ vẻ lạnh lùng, nói tiếp :

– Cám ơn huynh đài có thịnh tình như vậy, nhưng dù sao huynh cũng phải
nên đi ngay, bằng không không kịp đâu. Nếu huynh đài không nghe lời của
tiểu đệ rồi thể nào cũng hối hận.

Giang Mẫn nghe Âu Dương Siêu nói xong, bỗng lớn tiếng cười và hăng hái đỡ lời :

– Đại trượng phu vì giúp bạn có chết cũng không sợ. Như vậy việc gì mà tiểu đệ phải hối hận?


Y đang nói thì bốn chục người đã đi tới chỗ cách hai người chừng một
trượng, liền ngừng chân ngay. Giang Mẫn đã trông thấy rõ mặt của bọn
người đó rồi, lúc đó chàng ta mới giật mình kinh hãi.

Thì ra bọn người đó là Chưởng môn của bảy đại môn phái với thủ hạ tinh anh của chúng.

Người của bảy đại môn phái vừa ngưng chân đã chia nhau ra bốn mặt bao
vây Âu Dương Siêu và Giang Mẫn hai người vào giữa. Đồng thời lại có
những tiếng kêu soang soảng, thì ra mấy chục người đã rút khí giới cầm
sẵn ở tay.

Giang Mẫn liếc mắt nhìn mấy chục người đó, thấy người nào người ấy đều
cầm sẵn khí giới ở tay, hình như chúng dự trận đại chiến vậy, nên tên
nào cũng tỏ vẻ gay cấn hết sức.

Chàng ta thấy tình hình như vậy rất ngạc nhiên và cũng thắc mắc nữa.
Chàng không biết Âu Dương Siêu là nhân vật như thế nào mà lại bị bấy
nhiêu cao thủ theo dõi như thế và người nào cũng có vẻ khẩn trương như
vậy.

Tất nhiên, chàng chưa biết người đứng cạnh mình là lão tam của nhóm Thần Châu tam kiệt và gần đây đã danh trấn võ lâm.

Chàng đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu, chàng thấy hai con mắt của Âu Dương
Siêu như hai luồng điện, và người đứng chững chạc như một khoảng núi.

Thái độ và khí phách của chàng ta khiến Giang Mẫn kính phục vô cùng.

Lúc ấy không khí của bốn bề đều yên lặng và bình tĩnh, và cũng khẩn
trương vô cùng nữa. Đột nhiên Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn bảy người
Chưởng môn một cái rồi lớn tiếng nói :

– Bảy vị đem môn hạ tới vây tại hạ như vậy để làm gì?

Nhạc Công Vỹ người Chưởng môn của phái Thiên Sơn, cười nhạt một tiếng rồi đáp :

– Giết người thường mạng. Tiểu tử biết điều thì ngươi mau tự sát đi!

Âu Dương Siêu lạnh lùng hỏi lại :

– Nếu tôi không chịu nghe theo thì sao?

Giang Kiện Tài, người Chưởng môn của phái Hoa Sơn, cười gằn mấy tiếng rồi đáp :

– Sẽ không thoát khỏi loạn đao phân thây.

Âu Dương Siêu ngẩng mặt lên trời cười một hồi, rồi hỏi tiếp :

– Tiểu gia không tin các người đủ tài dùng loạn đao phân thây ta. Muốn
ra tay các người cứ việc ra tay đi. Tiểu gia sẽ dùng toàn lực tiếp đón,
nhưng trước khi ra tay, tiểu gia phải nói cho các ngươi biết trước…

Nói tới đó, chàng trầm giọng nói tiếp :

– Các đệ tử bị tàn sát của các ngươi không phải là bị tiểu gia giết đâu.

Nhạc Công Vỹ người Chưởng môn của phái Thiên Sơn, bỗng quát lớn :

– Tiểu tử, ngươi muốn chối cãi cũng không xong đâu, mau nộp mạng đi.

Nói xong, y múa kiếm xông lại tấn công Âu Dương Siêu trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.