Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 50: Thư sinh áo bạc
Âu Dương Siêu chia tay bọn Băng Dung năm người rồi vội vàng đi luôn.
Chàng đi tới đâu liền để ý dò la tới đó. Hễ gặp người nào khả nghi là
chàng theo dõi ngay, và điều tra căn cứ theo hành động và lời nói xem có liên can gì đến những vụ án kia không?
Nhưng chàng đi điều tra như vậy bảy tám ngày liền rút cuộc chỉ mất công toi mà không có một chút kết quả nào.
Chiều hôm đó, vì điều tra chưa ra manh mối nên Âu Dương Siêu bực mình và chán nản vô cùng. Chàng cứ ngồi trên yên ngựa để nó muốn đưa mình đi
đâu thì đi. Con ngựa đang đi bỗng chàng thấy phía đằng trước mặt có một
thiếu niên mặc một chiếc áo màu bạc, cưỡi con ngựa đỏ như lửa, cao lớn
và hùng tráng. Âu Dương Siêu trông thấy chàng thiếu niên và con ngựa đó
liền tấm tắc khen ngợi :
– Ngựa đã đẹp, người lại cũng đẹp nốt.
Chàng đang khen bỗng thấy hai bóng người một đỏ một vàng, chỉ thoáng
trông chàng đã nhận ra đó là hai ông già xấu xí, một mặt áo bào đỏ và
một mặc áo vàng cùng phi thân tới ngăn cản giữa đường không cho thư sinh nọ đi. Âu Dương Siêu thấy vậy vội phi ngựa tới đứng yên ở chỗ cách xa
hai người chừng hai trượng. Chàng thấy thư sinh nọ không có vẻ gì kinh
hãi hết chỉ gò cương lại cho ngựa đứng yên rồi nhìn hai ông già ung dung hỏi :
– Hai vị ngăn cản lối đi của tiểu sinh có gì chỉ giáo thế?
Ông già mặc áo đỏ cười gằn mấy tiếng và đáp :
– Anh em lão phu muốn thương lượng với ngươi một việc!
Thư sinh mỉm cười đáp :
– Không biết hai vị muốn thương lượng việc chi?
Ông già áo đỏ trả lời tiếp :
– Anh em lão phu vì có việc cần phải đi cho kịp, nên muốn mượn con ngựa của ngươi vài ngày.
Thư sinh nọ chỉ “ồ” một tiếng, bỗng mỉm cười hỏi tiếp :
– Hai vị có biết tiểu sinh là ai không?
Ông già áo đỏ lắc đầu đáp :
– Không biết.
Thư sinh vừa cười vừa nói tiếp :
– Nếu hai vị không biết tiểu sinh, sao lại đường đột hỏi mượn ngựa như thế?
Hai ông già nghe nói như vậy thì mặt đỏ bừng, ông già áo đỏ trợn đôi mắt hung ác lên và nói tiếp :
– Tiểu tử nói nhiều vô ích, lão chỉ hỏi ngươi có bằng lòng cho mượn hay không?
Thư sinh vẫn ung dung mỉm cười đáp :
– Nếu là ngựa của hai vị, tiểu sinh đường đột hỏi mượn như vậy hai vị có bằng lòng cho mượn hay không?
Ông già áo vàng trầm giọng nói :
– Tiểu tử, thế nào ngươi cũng phải cho anh em lão phu mượn.
Thư sinh cũng sầm nét mặt lại, lạnh lùng hỏi tiếp :
– Không cho mượn thì sao?
Ông già áo vàng lại cười nhạt một tiếng đáp :
– Lão phu không nể ngươi nữa.
– Không nể thì sao, chẳng lẽ hai người dám ra tay cướp ư?
– Ngươi tưởng lão phu không dám hả?
– Hai người vẫn chưa xứng.
– Nghe giọng nói của ngươi, hình như người cũng biết một hai miếng võ mới dám làm bộ làm tịch như vậy.
– Biết võ hay không thử cái biết liền.
Ông già áo vàng bỗng cười “khì, khì” nghe rất quái dị như tiếng cú kêu đêm khó nghe vô cùng.
Tiếng cười vừa dứt, y đã trợn trong hai mắt hung ác, và quát hỏi thư sinh tiếp :
– Tiểu tử không ngờ ngươi lại là một tên ngông cuồng đến thế.
– Hừ!…
– Ngươi có biết anh em lão là ai không?
– Hai ngươi là ai? Hai ngươi không viết tên lên án trán thì thiếu gia
biết sao được. Đáng lẽ bổn thiếu gia cũng không thèm hỏi, nhưng hai
ngươi đã nói như vậy thì mau báo danh hai cái tên ma của hai ngươi cho
thiếu gia biết để cho thiếu gia rõ hai ngươi là quái vật gì biến thành,
và lai lịch của hai ngươi ra sao lại dám ngông cuồng ngang tàng đòi mượn con ngựa của thiếu gia như vậy?
Lời nói của thư sinh không những khôi hài mà lại châm biếm vô cùng. Sự
thật hai ông già là ai, thư sinh chỉ xem áo của chúng đã biết rõ lai
lịch của chúng rồi, nhưng vẫn giả bộ làm như không hay biết gì.
Tuy lời nói của chàng rất khôi hài và châm biếm vô cùng khiến cho hai
ông già nhịn không nổi, lửa giận bốc lên đùng đừng, suýt nữa thì tức đến vỡ bụng.
Thì ra hai ông già ấy hai mươi năm trước đã hung ác có tiếng trong giới
hắc đạo và cũng danh trấn giang hồ nữa, ông già mặc áo đỏ tên là Mao
Lượng, biệt hiệu là Xích Sát Truy Hồn, còn ông già áo vàng tên là Mao
Minh, biệt hiệu là Hắc Sát Đoạt Mệnh, cả hai là anh em ruột. Người giang hồ gọi anh em y là Lao Sơn song sát.
Thư sinh vừa nói dứt Mao Lương đã tiến lên một bước trầm giọng quát lớn :
– Tiểu quỷ, ngươi đừng có nói láo. Anh em lão phu là Lao Sơn song sát,
lão phu khuyên ngươi nên biết điều một chút mà ngoan ngoãn biếu ngay con ngựa ấy cho lão phu, lão phu nể mặt con ngựa này mà tha chết cho ngươi. Bằng không đừng có trách lão phu ác độc, đưa ngươi xuống dưới Âm ty ký
sổ báo danh ngay.
– Ủa!…
Thư sinh nghe thấy đối phương tự báo danh là Lao Sơn song sát chàng lại
giả vờ giật mình kinh hãi kêu “ủa” một tiếng, nhưng mặt chàng biến thành lạnh lùng, hai mắt lộ sát khí tỏ vẻ khinh thị liếc nhìn Song sát lớn
tiếng cười và đáp :
– Mỗ tưởng là ai, lợi hại như thế nào và là nhân vật rất có lai lịch, ngờ đâu lại là hai ngươi, hai tên ác sát…
Nói tới đó, hình như chàng không coi Song sát vào đâu, cứ lớn tiếng cười hoài.
Anh em Song sát nổi danh hai mươi năm rồi, oai trấn giang hồ, chúng
tưởng nói tên tuổi ra xong, đối phương thế nào cũng sẽ cả kinh thất sắc
và ngoan ngoãn biếu ngay ngựa báu cho anh em mình.
Ngờ đâu đối phương là một thư sinh yếu ớt nhưng không coi chúng vào đâu
cả. Khi chàng ta mới nghe thấy tên hiệu của chúng lại tỏ vẻ khinh thị
chứ không phải là sợ. Không những thế, chàng còn làm ra vẻ không thèm
nhìn Lao Sơn song sát nữa.
Thấy thư sinh có thái độ ngông cuồng, không coi người vào đâu hết như
vậy, nếu là nhân vật mới ra đời thấy thế cũng không sao nhịn được, huống hồ Lao Sơn song sát, xưa nay vẫn ngang tàng ác độc và kiêu ngạo quen
rồi thì khi nào chịu nhịn, nên khi thư sinh chưa dứt tiếng cười thì Hắc
Sát Đoạt Mệnh Mao Minh đã giận dữ quát :
– Tiểu cẩu, ngươi có bao nhiêu công lực mà dám ngông cuồng như vậy? Ngày hôm nay anh em lão phu không làm cho ngươi phơi xác tại chỗ, chúng ta
cũng xưng uổng Lao Sơn song sát.
Nói xong, y nhanh như gió xông lại tấn công luôn, năm ngón tay phải của y liền nhằm tay trái của thư sinh chộp luôn.
Cao thủ của Hắc đạo nổi danh trên giang hồ hai chục năm có khác, y ra
tay không những nhanh điện chớp và mạnh không thể tưởng tượng được.
Âu Dương Siêu thấy vậy giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng:
“Nguy tai. Phen này thư sinh nguy hiểm mất!”
Nghĩ đoạn, chàng nhún chân vào bàn đạp một cái, tung mình nhảy lên, mồm thì quát lớn :
– Hãy khoan!
Người chưa tới nơi, chàng đã giơ tay phải lên khẽ phất một cái, một
luồng kình khí vô hình của chí cao nội công theo chưởng của chàng đẩy ra đưa thư sinh và ngựa ra ngoài xa tám thước.
Khi chàng vừa hạ chân xuống đất, đứng ngay tại chỗ đối diện Hắc Sát Đoạt Mệnh Mao Minh.
Khi chàng dừng ngựa đứng ở phía xa hai trượng, Lao Sơn song sát đã trông thấy rồi, nhưng vì chúng tưởng chàng là người không biết võ công nên
không thèm để ý tới.
Lúc này, chúng mới thấy chàng có khinh công và thân pháp thượng thừa như vậy cả hai đều giật mình kinh hãi, mặt biến sắc.
Mao Minh kinh hoảng xong lại nổi hung trợn tròn đôi mắt lên, đôi ngươi
tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu,
trầm giọng quát hỏi :
– Tiểu quỷ, ngươi muốn can thiệp vào việc của chúng ta hay sao?
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng và đáp :
– Ta thấy sự bất bình thì ta can thiệp đấy.
Hắc Sát cũng cười nhạt một tiếng hỏi tiếp :
– Người tự tin có thể can thiệp vào việc của chúng ta hay sao?
Âu Dương Siêu đang định trả lời, thì thiếu niên nọ đã xuống ngựa xông tới trước mặt và trợn mắt lên nói :
– Người này lạ lùng thật.
Âu Dương Siêu ngẩn người ra nhìn chàng ta, thấy mặt chàng ta rất xinh đẹp vội hỏi lại :
– Huynh đài nói như thế có ý nghĩa gì?
Thư sinh mặt đẹp quay mặt đi để tránh tầm mắt ngắm nhìn của chàng và giận dữ đáp :
– Có phải bạn khinh tôi đấy không?
Âu Dương Siêu càng ngạc nhiên thêm hỏi tiếp :
– Tại hạ với huynh đài không quen biết gì nhau và cũng chẳng đi lại với
nhau bao giờ, sao bỗng dưng huynh đài lại bao tôi khinh thường huynh
đài, không hiểu huynh đài nói như thế có ý nghĩa gì?
Thư sinh đáp :
– Thế sao bỗng dưng huynh lại can thiệp việc của đệ như thế?
Âu Dương Siêu nghe nói, ngẩn người ra giây lát mới hiểu tại sao thư sinh lại trách mình. Chàng liền mỉm cười hỏi lại :
– Như vậy là tại hạ giúp huynh như thế này là không nên không phải, có phải không?
– Ai khiến huynh giúp nào?
– Đó là tại hạ có lòng tốt.
– Nhưng đệ không cám ơn.
– Tại hạ cũng không cần huynh cám ơn.
– Tại hạ vẫn không thích.
Âu Dương Siêu đã có vẻ bực tức :
– Huynh đài thật không thông tình đạt lý tí nào.
– Có liên can gì các hạ đâu?
– Trông huynh đài phong lưu tuấn tú như thế, ngờ đâu lại là người không
biết thị phi gì cả, không phân biệt thiện ác, tại hạ rất tiếc thay hộ…
Dưới sự tức giận, chàng mới khiển trách chàng nọ như thế nhưng tới đó
chàng mới biết mình quá lời nên vội ngắt lời ngay. Thư sinh thấy chàng
bỗng ngắt lời hình như đã biết ý chàng nên nhìn chàng mỉm cười và hỏi
tiếp :
– Sao các hạ không nói nữa? Nói hết đi.
Âu Dương Siêu mặt đỏ bừng lắc đầu đáp :
– Thôi không nói nữa, tại hạ không muốn can thiệp tới chuyện của huynh đài.
– Nếu vậy các hạ hãy lui về chỗ cũ đứng xem đi.
Âu Dương Siêu không nói năng gì nữa, lại đứng cạnh con ngựa của mình.
Thư sinh liếc mắt nhìn Lao Sơn song sát lạnh lùng hỏi :
– Hai vị muốn mượn ngựa phải không? Xin cứ việc ra tay đi. Quý hồ hai vị thắng nổi tiểu gia thì con ngựa này sẽ về tay hai vị liền.
Hắc Sát Đoạt Mệnh cười nhạt một tiếng quát lớn :
– Được lắm, tiểu quỷ hãy đỡ một chưởng của ta.
Nói xong y xông lại giơ tay trái lên, sử dụng thế Hàn Dạ Phiêu Tuyết
(đêm lạnh tuyết bay) như thật như hư, nhắm vai của thư sinh tấn công còn tay phải thì chìa hai ngón tay điểm vào yếu huyệt Thương Khúc của chàng nọ. Y ra tay rất nhanh, đủ thấy võ công của y đã luyện tới mức cao siêu tột độ.
Thư sinh chỉ cười nhạt một tiếng, và khẽ nhún vai một cái người đã tránh ra xa liền.
Mao Minh vừa ra tay đã tấn công hai thế một lúc, tuy chưa phải là bình
sinh tuyệt học của y, nhưng cũng không phải là thế võ thường. Y yên trí
đối với một thanh niên hậu bối dù là đệ tử của một danh phái đi chăng
nữa cũng không sao tránh được thế võ đó. Ngờ đâu y vừa ra tay tấn công
đã thấy trước mặt có bóng trắng thấp thoáng, thư sinh nọ ung dung bước
ra ngoài xa mấy thước liền.
Y thấy vậy giật mình kinh hãi, không ngờ thư sinh yếu ớt như thế mà lại
có khinh công siêu tuyệt như vậy, vì y chưa trông thấy rõ thư sinh dùng
thân pháp gì mà lại tránh né một cách nhanh chóng như thế đồng thời y
ngẩn người ra nghĩ thầm:
“Tiểu quỷ dùng thân pháp gì mà lại tránh né một cách kỳ diệu như thế?”
Sự thật không riêng gì y mà cả Xích Sát Truy Hồn lẫn Âu Dương Siêu cũng
trông thấy nốt, những người trong nghề vừa ra tay đã biết tài ba của
nhau ngay. Mao Lượng trông thấy thân pháp của thư sinh như vậy, không
những kỳ diệu nhanh nhẹn tuyệt luân và lại bình sinh y chưa thấy người
nào lại có khinh công lợi hại như thế, hiển nhiên đó là một khinh công
tuyệt học thất truyền đã lâu. Bằng không với kinh nghiệm mấy chục năm
trên giang hồ của y mà vẫn không sao trông thấy rõ?…
Y ngấm ngầm suy nghĩ, bụng bảo dạ rằng:
“Khinh công thân pháp của tiểu quỷ này siêu tuyệt như vậy, tất không
phải là người thường. Chưa biết chừng y là người rất có lai lịch, chi
bằng ta phải hỏi rõ y trước thì hơn”.
Mao Lượng không hổ thẹn là một lão ma đầu lừng danh giang hồ hơn hai
mươi năm thật khôn ngoan vô cùng. Y nghĩ như vậy liền nhảy tới cạnh Mao
Minh. Đang lúc ấy Mao Minh đã giơ tay định tấn công thư sinh lần thứ
hai, Mao Lượng vội lớn tiếng quát bảo :
– Lão Minh hãy khoan đã.
Mao Minh nghe thấy người anh quát bảo, tỏ vẻ ngạc nhiên vội thâu tay
lại. Y không biết tại sao lão đại lại ngăn cản như không cho y ra tay
tấn công như thế Mao Lượng nhìn thư sinh nọ, cười gằn một tiếng rồi tiếp :
– Không ngờ em của lão phu lại mù quáng đến như vậy. Thì ra không biết
ngài là một vị cao nhân. Trông khinh công thân pháp của ngài, mà lại
nghĩ đến khinh công tuyệt học thất truyền đã lâu năm. Chẳng hay tôn sư
và vị dị nhân nào các hạ có thể biết được không?
Dù sao Mao Lượng cũng khôn ngoan lão luyện hơn, tuy y biết khinh công
thân pháp của thư sinh là một môn võ công tuyệt học thất truyền trong võ lâm từ lâu, nhưng y không biết môn khinh ông đó tên là gì y biết nếu
hỏi hẳn không khi nào thư sinh nọ cho hay, cho nên y chỉ nói là một môn
tuyệt học thất truyền lâu năm, như vậy thư sinh sẽ tự động nói ra ngay.
Nhưng thư sinh cũng là người rất thông minh, khi nào lại chịu mắc hợm y
mà tự động nói môn khinh công đó ra, chỉ thấy chàng gật đầu một cái lạnh lùng đáp :
– Phải, khinh công thân pháp của tiểu sinh quả thật là một môn võ công tuyệt học thất truyền đã lâu.
Mao Lượng nghe nói mừng thầm và nghĩ:
“Quả nhiên ta đoán không sai…”
Ngờ đâu, trong lúc mừng thầm thì thư sinh nọ lớn tiếng cười :
– Phải, khinh công thân pháp của mỗ lão quỷ đã biết là lai lịch của tiểu gia, như vậy còn hỏi làm chi? Có mau cụp đuôi bước về Lao Sơn yên phận
mà cải tà hướng thiện không? Chẳng lẽ còn muốn tiểu gia ra tay phế võ
công của hai ngươi sao?
Lời nói của tiểu nho sinh không những trả lời một cách rất khéo léo lại còn dọa nạt Song sát là khác.
Mao Lượng yên trí biết được lai lịch của đối phương, ngờ đâu đối phương
trả lời như vậy, khiến y không sao biết được khinh công thân pháp của
chàng tên là gì? Sư phụ của chàng là ai? Nhưng y không sao hỏi ra được
lại còn làm cho thư sinh nổi khùng mà tuyên bố những lời nói kiêu ngạo
và hãi hùng. Thực là “trộm gà không xong lại còn thiệt nắm thóc”.
Chờ thư sinh đó nói xong, Xích Sát Truy Hồn tức giận vô cùng, cười nhạt một tiếng rồi quát bảo :
– Ngươi đừng tưởng anh em lão phu sợ ngươi!
Thư sinh kiêu ngạo vô cùng, cũng cười nhạt một tiếng đáp :
– Nếu không e sợ hà tất phải nói nhiều như thế làm chi?
Lao Sơn song sát tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, tuy chưa đến nỗi là nói
đến tên họ của chúng là không ai dám trêu ngươi, nhưng đương kim võ lâm
không mấy ai dám coi thường anh em chúng.
Thiếu niên thư sinh ấy là người thế nào mà lại dám khinh thường Song sát như thế?
Trước khi Song sát chưa báo danh, còn có thể nói được là vì thư sinh
chưa biết anh em y là ai nên mới dám ngông cuồng như thế. Ngờ đâu khi
chàng ta đã biết đối phương là Lao Sơn song sát rồi mà vẫn khinh thường
như vậy, đủ thấy chàng ta táo gan biết bao. Nhưng nếu chàng không phải
là người có võ công tuyệt học cao thì khi nào chàng lại dám ngông cuồng
như thế?
Thư sinh ấy không những ăn nói kiêu ngạo thái độ ngông cuồng, không coi
ai vào đâu và cử chỉ lại còn ung dung khiến người ta không sao biết
chàng là hạng người như thế nào? Nhất là khi Hắc Sát Đoạt Mệnh ra tay
tấn công, chỉ thấy chàng tránh né một cái rất huyền diệu, xem một thân
pháp kỳ dị ấy của chàng cũng đủ làm cho người ta kinh ngạc rồi.