Vô Hình Thần Công

Chương 6


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 6


Nhưng không ngờ tai vạ vẫn chưa chấm dứt.

Hai hôm sau, khi thương thế của Bạch Ngọc Trân đã gần như khỏi hẳn thì ở trên vách núi ngoài cửa cốc có một vị khách bất ngờ đến thăm.Người này thân thủ khá cao cường.

Đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Nữ nhân đứng ở trên vách núi lối vào sơn cốc dùng thiên lý truyền âm nói vọng xuống:– Hoạt ca ca … Tố nhi ….Tiếng gọi vừa dứt thì Tố Tố đã chạy vội vào trong thạch động nói lớn:– Phụ thân ! Mau đưa con lên trên kia.

Cô cô đến thăm chúng ta.Vân Linh phát rầu trong lòng.

Chàng tưởng khi Bạch Ngọc Trân thoát ly nơi đây thì chàng sẽ nói thật mọi chuyện với Sử Tố Tố.

Bây giờ mọi chuyện lại bắt đầu rối tung lên rồi.Tố Tố thấy phụ thân vẫn chưa chịu đứng dậy thì bước tới níu tay Vân Linh lối đi bằng được.Bất đắc dĩ Vân Linh đành phải đưa Tố Tố lên trên vách núi để gặp người khách lạ nọ rồi sẽ tùy cơ ứng biến.Hai người bay lên trên vách núi thì thấy một nữ nhân tuổi chừng 25, 26 vô cùng xinh đẹp đang đứng chờ bên một cây tùng.Nữ nhân này mình mặc thanh y.

Vai đeo song kiếm, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.Sử Tố Tố vừa trông thấy nữ nhân liền kêu lên một tiếng lớn rồi nhào lại ôm lấy nữ nhân mà khóc òa.– Cô cô sao bây giờ mới đến thăm Tố Tố ? Tố Tố nhớ cô cô chết đi được.Nữ nhân cũng rất cảm động, đôi mắt đỏ hoe.

Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thon mềm mại của cô cháu gái nói lời an ủi.Bất chợt nữ nhân nhìn thấy một lão già tóc bạc trắng, mặt mày trẻ con đang đứng nhìn 2 người thì vội đẩy Tố Tố ra, bước lại nói:– Sử Nguyệt Nga xin vấn an Hoạt ca ca.Vân Linh nhìn nàng thấy nàng quả là mỹ nhân hiếm thấy trên đời.

Khuôn mặt trái xoan, da trắng như tuyết.

Nàng đứng cạnh Tố Tố trông như hai chị em, mà sắc đẹp thì lấn át hơn cả cô cháu gái.Vân Linh cất tiếng cười cố hữu của sư phụ để che lấp sự lúng túng.

Chàng ngồi xuống một phiến đá cạnh đấy rồi mời cả hai cô cháu cùng ngồi.Sử Nguyệt Nga vội dùng truyền âm nhập mật nói với Vân Linh:– Hoạt ca, tiểu muội có việc muốn bàn riêng với ca ca.


Ca ca có cách nào để Tố nhi rời khỏi đây không ?Vân Linh kinh ngạc.

Đưa mắt nhìn nữ nhân thì thấy khuôn mặt nàng có vẻ gì đó rất thần bí.Vân Linh quay sang Sử Tố Tố, nói:– Con mau xuống dưới cốc chuẩn bị thực dụng.

Lát nữa ta và cô cô sẽ xuống với con.Sử Tố Tố có vẻ ngạc nhiên, nhưng nàng thấy khuôn mặt phụ thân rất nghiêm khắc nên không dám cãi lại.

Tố Tố tung người nhảy xuống dưới cốc.Thật ra trên vách núi Vân Linh đã làm thành những nấc thang cách nhau hơn một trượng một cái.

Do có sương mù nên khi người ngoài vào đây thì sẽ không biết cách nào để xuống.Đợi Tố Tố đã xuống dưới cốc rồi, Vân Linh mới đưa mắt sang nhìn Sử Nguyệt Nga vẻ chờ đợi.Sử Nguyệt Nga đưa tay vào lòng lấy ra một hộp nhỏ.

Nàng mở hộp ra thì bên trong là một chiếc vòng ngọc thạch và một phong thư.Sử Nguyệt Nga đẩy hộp này về phía Vân Linh rồi nói:– Hoạt ca cứ đọc thư trước, rồi tiểu muội sẽ kể mọi sự tường tận lại cho ca nghe.Vân Linh nhấc thư lên.

Đó chỉ là một mảng vải trắng được xé ra.

Chàng kinh ngạc khi nhìn thấy nội dung của nó được viết bằng máu và chỉ vẻn vẹn có mấy chữ “Chăm sóc Tố nhi, trả thù cho muội”.Vân Linh không sao hiểu được.

Chàng nhìn sang Sử nguyệt Nga thì thấy đôi mắt nàng đã đỏ hoe.

Nguyệt Nga thở dài, run giọng nói:– Đây là di thư của Sử Thanh tỷ trước lúc mất.

Hoạt ca đã hiểu ra chưa ?Vân Linh choáng váng, thất kinh, tròn mắt nhìn Sử Nguyệt Nga hỏi lại:– Sao? Có thật không ?Sử Nguyệt Nga đưa tay chậm nước mắt nói giọng nghèn ngào:– Sử Thanh tỷ bị người của Hắc thanh giáo đả thương rất nặng.

May mà tỷ ấy kịp trốn chạy đến Thanh hà sơn nơi ở của tiểu muội.


Muội đã cố sức cứu chữa nhưng không sao chữa được.

Sau khi tỷ ấy qua đời thì bọn người của Hắc thanh giáo lại đến.

Muội nhờ am tường địa thế của Thanh hà sơn nên đã trốn thoát.

Tuy nhiên, trên đường đi bọn chúng đã phát hiện ra muội.

Có lẽ chỉ nội ngày mai bọn chúng sẽ đến đây.Vân Linh ngạc nhiên.

Chàng không hiểu hai bên có mối thâm thù gì mà Hắc thanh giáo lại truy sát Sư mẫu của mình.

Tuy nhiên, đây là một vấn đề không đơn giản.

Nếu chàng hỏi không khéo có thể bị lộ ra sơ hỡ với Sử Nguyệt Nga cũng nên.Trong lòng bối rối, Vân Linh cúi đầu suy nghĩ chưa biết tính sao.

Sử nguyệt Nga thấy chàng cúi đầu im lặng thì cho rằng chàng đang đau lòng trước biến cố xảy ra cho vợ mình.Hồi lâu sau Vân Linh chợt nói:– Ta ẩn cư ở đây đã lâu.

Mọi sự trong giang hồ diễn biến thế nào ta đều không hiểu.

Nga muội có thể kể cho ta biết được không ?Sử Nguyệt Nga nói:– Từ sau khi Hoạt ca rời khỏi võ lâm.


Trên giang hồ biến động rất lớn.

Đầu tiên là sự xuất hiện của một giáo phái mới gọi là Hoàng thiên giáo ở phía tây.

5 năm sau thì Hắc thanh giáo ra đời ở phía Đông.

Hai giáo phái này lớn mạnh nhanh chóng và có uy lực rất lớn.

Chúng đã nhiều lần giao chiến với nhau nhưng bất phân thắng bại.

Muội nghe nói cả Hắc thanh giáo và Hoàng thiên giáo đều mời được khá nhiều các ma đầu nỗi danh từ lâu trên giang hồ về đầu nhập giáo phái.

Muội không biết giáo chủ Hoàng thiên giáo là ai, nhưng giáo chủ Hắc thanh giáo chính là Hắc ma Đỗ Kỳ.

Huynh có nhớ 20 mươi năm trước Hắc ma Đỗ kỳ đã bị ca ca đâm trúng một kiếm rơi xuống sông Hoàng Hà không ? Lão quái đấy chẳng những không chết mà còn học được tuyệt nghệ và tìm ca ca để trả thù.Vân Linh thở dài:– Không ngờ ân oán của ta đã hơn 20 năm trôi qua mà vẫn không dứt.Sử Nguyệt Nga nói:– Ca ca chớ bi thương.

Hiện tại ca ca hãy suy nghĩ xem chúng ta nên làm gì để chống lại sự tấn công của Hắc thanh giáo vào ngày mai.Vân Linh chợt quay đầu nhìn về phía rừng cây phía xa nói nhỏ:– E rằng kẻ địch đã đến đây rồi !– Hoạt ca phát hiện ra rồi ư ?– Kẻ đến đây thân thủ chẳng phải tầm thường.

E rằng không dưới 5 người đâu.Sử Nguyệt Nga kinh ngạc chú ý lắng nghe.

Lát sau nàng đã phát hiện những dấu hiệu mờ hồ bước chân của kẻ dấu mặt.

Nàng khâm phục võ công cao cường của Hoạt Thiên Tà vô cùng.

Đã lâu không gặp mặt nhau, không ngờ trình độ võ thuật của Hoạt Thiên tà lại cao siêu như vậy.Vân Linh dùng truyền âm nhập mật nói:– Trời hiện còn lâu mới tối.

Chúng ta nên lôi kéo bọn chúng rời khỏi nơi đây.


Sau đó, sẽ tiêu diệt chúng ở phía rừng cây bên kia.Sử Nguyệt Nga khẽ gật đầu.

Hai người phi thân về phía rừng cây phía tả.

Trong lúc di chuyển cả hai cố tình tạo ra tiếng động khá lớn để cuốn hút đối phương.Qủa đúng như dự liệu.

Hai người vừa vào trong rừng thì ở phía sau lưng đã có tiếng y phục lất phất lướt tới.Sử Nguyệt Nga quay đầu nhìn lại thấy 7 lão già đang phi thân đuổi theo.

Nàng khẽ hỏi:– Chúng ta chạy tiếp hay dừng lại ?Vân Linh vừa định trả lời thì từ phía sau có tiếng nói rổn rảng vọng lại:– Hai tên kia chớ hòng chạy thoát.Một bóng nhân ảnh lướt tới rất nhanh, tay đánh về phía 2 người một chưởng.Vân Linh và Sử Nguyệt Nga không ai bảo ai đều đồng loạt đảo người né tránh, rồi quay người lại.Lúc này 7 lão già đã đứng trước mặt 2 người rồi.Trong số 7 lão già này Sử nguyệt Nga đã gặp 2 người.

Đó là 2 anh em song sinh Tiểu Thành Bưu và Đại Thành Bưu.

Cả hai thân hình đều to lớn, sử dụng một đôi trùy nặng mấy trăm cân.Tiểu thành Bưu nhìn thấy Sử Nguyệt Nga thì bật cười khanh khách, nói lớn:– Tiểu nương tử không ngờ gặp lại.

Lần này anh em ta không để người đẹp trốn thoát nữa đâu.Sử Nguyệt Nga trong lòng tức giận, mắt hạnh tròn xoe nói lớn:– Bọn các ngươi ỷ đông hiếp ít, ỷ mạnh hiếp yếu đâu phải là anh hùng.

Có giỏi thì từng người giao đấu với ta.Số là trên đường đến đây Sử Nguyệt Nga đã phải khốn đốn trước sự hợp công của hai anh em Thành Bưu.

May nàng nhờ có khinh công cao cường nên đã trốn khỏi sự truy bức của 2 lão tặc này nên trong lòng nàng vừa tức vừa có mấy phần e sợ đối với 2 gã.Đại Thành Bưu cười lớn nói:– Được lắm.

Tiểu cô nương đã không chê thì lại đây.

Chúng ta thử với nhau vài chiêu.Gã nói thì như vậy nhưng Sử Nguyệt Nga đâu dễ bị lừa.

Nàng biết nếu nàng mà nhảy ra giao chiến thể nào cũng bị 2 gã xông vào hợp đấu và nàng sẽ chịu thiệt thòi nhiều..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.