Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 7
Vân Linh lợi dụng thời cơ đưa mắt nhắm nhìn đối phương thì nhận thấy ngoài 2 gã lực sỹ thì 5 người còn lại người nào cũng nhãn thần loang loáng, hai huyệt thái dương gồ cao, chứng tỏ đều là cao thủ tuyệt đỉnh không phải tầm thường chút nào.Một lão già tướng người thấp, gầy bước lên một bước hỏi:– Các hạ chắc hẳn là Hoạt thiên tà đúng không ?– Phải.
Ngươi là ai ?– Lão phu Viên thủ thần cửu, tam hộ pháp Hắc thanh giáo hôm nay đến đây muốn đón lão đệ về Tổng đàn một phen.Vân Linh cười khanh khách.
Chàng bắt chước tác phong của sư phụ không khác chút nào ?Anh em Tiểu Thành Bưu và Đại thành Bưu có vẻ tức giận, nhưng lão già Viên thủ thần cửu chỉ khẽ nhíu mày.Đột nhiên từ phía sau lão một người bước ra.Lão già này tay cầm quạt sắt, mình mặc bạch y, tướng mạo như một vị nho sinh.
Lão nói không lớn nhưng âm thanh dội thẳng vào tai mọi người có mặt đương trường.– Hoạt lão đệ.
Ngươi có nhận ra ta không ?Vân Linh từ nãy đến giờ đã chú ý đến từng người trong bọn đối phương.
Chàng đã từng nghe sư phụ kể về trận huyết chiến kinh thiên động địa ở Thiên nhai.
Lúc đó sư phụ chàng một mình phải địch với 3 cao thủ võ công cao cường.
Người giết được 2 gã, nhưng trong lúc bất phòng đã trúng phải Tuyệt mệnh châm dấu trong chiếc quạt sắc kia.Không ngờ sau 20 năm, sư phụ đã mất rồi, chàng lại có dịp được giáp mặt với một trong những kẻ thù của sư phụ ngày nào.Vân Linh cười nhạt, nhìn thẳng vào mặt lão già bạch y nói:– Thiết phiến thư sinh.
Đã lâu không gặp.
Các hạ chắc vẫn còn nhớ câu chuyện cũ ở Thiên nhai?Lão già bạch y gằn giọng:– Ta đã tìm ngươi suốt 10 năm trời.
Mối thù giết hai sư đệ, hôm nay chúng ta giải quyết cho xong.Vân Linh cười khanh khách xem chừng chàng chẳng xem gã nọ vào đâu.Thiết phiến thư sinh nổi giận thét lên một tiếng.
Thân ảnh chuyển động lao thẳng về phía Vân Linh.
Cây quạt sắt xoè ra nhằm giữa mặt chàng tấn công một thế cực kỳ mãnh liệt.Vân Linh đảo người né tránh, vung tay đánh ra một chưởng vào vai Thiết phiến thư sinh.Chưởng của chàng vừa sử dụng là một thế trong Tùy phong chưởng, môn công phu đã làm nên uy danh cho sư phụ chàng năm xưa.Thiết phiến thư sinh đảo người một vòng.
Lão vừa tránh né vừa vung thiết phiến điểm vào sau gáy Vân Linh.
Thân hình hai người hợp vào nhau trong tích tắc rồi lại phân khai.
Mỗi lần như vậy chiêu thế đưa ra lại càng nguy hiểm.Đại Thành Bưu thấy Sử Nguyệt Nga đứng yên đó chú tâm theo dõi trận đấu có vẻ phòng bị không được chu đáo liền nhẹ bước lại gần.
Gã tiến đến cách nàng chừng bốn trượng thì bị Sử Nguyệt Nga phát giác ra.Đại Thành Bưu thấy sự việc đã lỡ liền xông luôn lại dùng trảo thủ chộp lấy vai nàng.Sử Nguyệt Nga vội kêu lên một tiếng vung kiếm chém ngay vào cổ tay của Đại Thành Bưu.
Nhưng Đại Thành Bưu thân thủ đâu phải tầm thường.
Gã rút nhanh tay về, ngay lập tức rút vũ khí ra cầm tay tấn công lại một thế.Sử Nguyệt Nga vốn biết cây trùy của gã rất nặng nên không dám để kiếm của nàng chạm vào mà chỉ dùng sự nhanh nhạy của chiêu thức mà khống chế sức tấn công của đối phương.Hai người mới giao nhau vài hiệp thì Tiểu Thành Bưu đứng bên ngoài không chịu được liền xông vào giáp công.Hai người vốn là anh em song sinh, rất hiểu ý nhau nên lúc giao đấu với địch không bao giờ đơn đấu bao giờ.
Hiện tại, mặc dù đối thủ của họ chỉ là một cô nương xinh đẹp, nhưng cả hai cũng vẫn sử dụng sách lược như bình thường.Vân Linh đấu với Thiết phiến thư sinh xem chừng rất ác liệt nhưng thực tế lại rất an nhàn.
Chàng vốn dĩ có thể hạ thủ ngay được lão trong vòng mười chiêu, nhưng chàng muốn kéo dài trận đấu để luyện tập thêm võ công của mình.Lúc ban đầu mới giao đấu Vân Linh còn dùng võ công của sư phụ, nhưng kể từ chiêu thứ năm trở đi chàng đã sử dụng võ công do chàng nghiên cứu ra để áp dụng.Thiết phiến thư sinh lúc mới vào trận còn có đôi phần đắc ý về võ công của mình, nào ngờ mới giao thủ chưa đến mười chiêu đã cảm thấy chống đỡ không nổi.Lão phải cố gắng hết sức mới cầm cự được hơn thêm một khắc.
Tình thế hiện tại lão chỉ có thể chống đỡ mà không sao có thể phản công được.Viên thủ thần cửu là Tam hộ pháp của Hắc Thanh giáo nên làm sao không nhận ra tình thế nguy kịch của đồng bọn.
Lão vội ra hiệu cho 3 lão già khác gia nhập cuộc chiến.Ba lão già này vốn dĩ là người mới gia nhập Hắc thanh giáo.
Họ cũng là những tay kiệt xuất hùng cứ một phương.
Nếu không phải Hắc thanh giáo thanh thế rất lớn và có mối thâm tình với Viên thủ thần cửu thì họ không dễ gì chịu gia nhập giáo phái.Lão già mập lùn tên gọi Kim thiết thủ.
Lão là trại chủ của Hồ thi trại trên núi Cửu Long.
Người thứ hai là một lão già mặt đỏ như Quan công tên gọi Lăng Quang, lão thiện sử dụng thanh đại đao to lớn, sức mạnh như thần.
Người còn lại đầu trọc lóc, mặt như xác chết tay cầm Ngũ hành luân.
Gã này uy danh rất lớn, giết ngươi xem như trò chơi.
Gã đã từng bị Hồ thị song tiên treo giải thưởng hơn 1 vạn lạng bạc để ai đó có thể giết được gã, nhưng đến nay gã vẫn nhỡn nhơ đủ thấy gã là người như thế nào.Ba lão già vừa vào trận đã lập tức lập thành tứ trụ vây lấy Vân Linh vào giữa.
Cuồng phong gầm réo, mây sầu địa thảm.
Cuộc chiến phút chốc trở nên thiên kinh vạn hiểm.Vân Linh thấy đối phương người đông, thế mạnh không dám khinh suất.
Chàng vội giỡ Vô hình thần công lên hộ thể, đồng thời chân bước theo thân pháp Ngũ hành ảo vạn biến.Bốn lão quái bỗng không nhìn thấy đối phương đâu, mà chỉ cuồng phong dậy đất, áp lực dồn đến rất mạnh nên không ai bảo ai đều cố gắng giỡ hết tuyệt nghệ ra chống đỡ.Một tiếng ùm nổi lên rất to.
Cát bay đá chạy.
Thân hình bốn lão quái bật tung bắn ra tứ phía.
Áp lực mạnh đến nỗi làm Sử Nguyệt Nga và hai anh em Thành Bưu phải ngừng cuộc chiến lùi ra xa.Vân Linh thân hình thẳng băng, đứng uy nghi giữa trận đấu.
Bốn người đối thủ của chàng hai chết, hai bị thương rất nặng.
Hai người chết một là lão trại chủ của Hồ thị trại danh xưng Kim thiết thủ, người kia là lão già mặt đỏ Lăng Quang.Viên thủ thần cửu thất kinh, không nói được tiếng nào.
Lão trợn mắt nhìn Vân Linh vẫn đứng yên ở đó mà không tin được sự thật như vậy.Vân Linh đưa tay vuốt râu nhìn lão cười lớn:– Tam hộ pháp sao chưa chịu rút quân, hay còn muốn động thủ với lão phu.Viên thủ thần cửu lúc này mới chợt nhận ra tình thế hiện tại.
Lão rất tức giận, nhưng liệu chừng đối phương võ nghệ quá cao, tự nghĩ rằng bản thân có dốc hết sức cũng không giành được phần thắng.Nghĩ như vậy.
Lão bèn gọi anh em Thành Bưu đưa hai người bị thương đi, còn để mặc hai xác chết lại không quan tâm nữa.Khi bọn địch đã đi hết rồi.
Sử Nguyệt Nga mới lại gần Vân Linh hỏi:– Hoạt ca ca.
Ca ca dùng công phu gì mà lợi hại như vậy?Vân Linh không muốn dấu diếm, liền nói:– Đó là Vô hình chưởng.
Ta vừa mới ngộ ra sau này.Sử Nguyệt Nga tấm tắc khen:– Công phu tuyệt diệu.
Có lẽ trên đời này không ai còn là đối thủ của ca ca nữa.Vân Linh không muốn nói nhiều.
Chàng sực nhớ đến Sử Tố Tố và Bạch Ngọc Trân đang chờ đợi dưới Âm thiên cốc liền nói với Sử Nguyệt Nga:– Chúng ta có lẽ nên quay trở lại Âm thiên cốc thôi !Sử Nguyệt Nga gật đầu.
Hai người phi thân trở lại vách núi lối vào sơn cốc..