Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 5
Đúng là Vân Linh đã đến.
Nhưng không phải chàng đến muộn mà chàng muốn xem 2 nàng xử trí tình hình như thế nào.
Nay thấy cả hai sắp bại vong nên chàng không thể không xuất hiện.Tam quái nhìn lão già áo trắng mới xuất hiện này.
Cả bọn không cần nói gì cũng đoán được lão già này chính là Hoạt thiên tà đã lừng danh 40 mươi năm trước.Vừa rồi Trí đa tinh đã nếm một đòn của đối phương.
Lão tự nghĩ cả 3 người bọn họ khó mà đối địch được lão già ghê gớm này.Trí đa tinh rất khôn ngoan.
Lão nhận định nhanh chóng tình hình trước mắt, biết là rất bất lợi về phía mình nên tìm cách hòa hoãn để rút lui.Trí đa tinh bước tới một bước nói:– Tam huynh đệ chúng tôi xin có lời chào Hoạt các hạ !Vân Linh nhìn gã cười mỉm, nói:– Không dám.Chàng nói xong vẫn đưa mắt chăm chú nhìn thẳng vào đối phương.Trí đa tinh rờn rợn.
Lão không chịu nỗi ánh mắt sắc lạnh cũng đối phương nên vội cúi đầu xuống.Vân Linh cất tiếng hỏi:– Tam vị sao lại đến đây gây sự với đồ đệ ta ? Hãy các ngươi nghĩ ta đã chết rồi nên mới đến đây làm càn.Tố Tố thích chí chỉ nói :– Phụ thân đúng lắm.
Bọn này thủ đoạn tàn độc.
Chúng làm tỷ tỷ bị thương và đánh con suýt mất mạng.
Phụ thân mau trừng trị chúng đi.Trí Đa tinh giận lắm nhưng không dám phát tác.
Lão nghĩ cả 3 huynh đệ bọn chúng đã sai lầm khi không hỏi kỹ mà đụng chạm đến ái nữ của lão quái kỳ bí này.Song cước đoạt mệnh Cao Xương nghe mấy lời của Tố Tố thì không chịu được, nói lớn:– Các hạ đừng tưởng mình võ công xuất chúng mà đụng chạm bọn ta.
Tam xác đồ phu không phải hạng tầm thường để lão muốn làm gì thì làm.Trí đa tinh kinh hoãng định ngăn cản thì mọi sự đã rồi.
Lão không biết làm thế nào đành đưa mắt nhìn đối phương xem thái độ ra sao.Vân Linh vốn dĩ không muốn đụng chạm đến ai, nên lời nói vừa rồi của Cao Xương không làm chàng bận tâm.
Có điều chàng thấy bộ mặt của ba lão già này rất thâm hiểm nên cảm thấy rất khó chịu.Tố Tố nổi giận thét lớn:– Lão già kia ! Ngươi tưởng chúng ta sợ ngươi sao.Nàng định xông sang giao đấu với 3 lão già kia thì bị một luồng khí lực vô hình giữ chặt lại không thể tiến lên được.Tố Tố nhìn sang bên thì thấy phụ thân đang nhìn mình mỉm cười thì bỗng hết giận.Nàng hỏi:– Phụ thân không trừng trị bọn chúng sao ?Vân Linh thấy Tố Tố phụng phịu như vậy thì không nỡ làm nàng phật ý.
Chàng nghĩ bọn đạo tặc này cũng chẳng phải người tốt gì nên giáo huấn chúng một phen cũng là điều hay.Vân Linh bật tiếng cười khanh khách rồi lấy giọng trầm trầm nói lớn :– Tam vị đã không phải tầm thường thì cứ lại đây.
Lão phu sẵn sàng bồi tiếp vài chiêu.Vừa nói thân hình của Vân Linh không chút cử động mà trôi dần về phía trước.
Chứng khiến thân pháp quái dị của chàng như vậy cả ba lão già nọ đều thất kinh.Vừa rồi Vân Linh vừa sử dụng một môn công phu kỳ diệu mà chàng đã sáng chế ra gọi là Ảo bộ pháp.
Để tập luyện được công phu này con người cần phải có một trình độ nội công cao siêu, cộng với cách vận khí hợp lý mới có thể khiến cho cơ thể nhẹ tựa lông hồng, có thể lướt đi nhẹ nhàng như mây khói.Trí đa tinh thấy tình thế đã trở nên căng thẳng, cung đã dương ra không thể không bắn.
Lão ra hiệu cho 2 sư đệ tiến lên, đứng đối diện với đối phương.Lão lên giọng nói:– Hoạt thiên tà.
Các hạ có binh khí gì hãy rút ra đi.Trong lúc nói lão đã rút kiếm ra khỏi vỏ đưa lên trước ngực thủ thế.Hai người còn lại cũng rút binh khí ra.
Song cước đoạt mệnh Cao Xương sử dụng đao, còn Tiếu diện phật Hổ như sử dụng một đôi phán quan bút.
Cả ba gờm gờm nhìn đối thủ.Vân Linh tay không vũ khí.
Chàng không chút nao núng trước uy thế của đối phương, ngược lại còn lớn tiếng cười, nói:– Các vị cứ tự tiện.
Lão phu sẽ dùng song thủ để bồi tiếp.Trí đa tinh chỉ chờ đối phương lên tiếng, tinh thần dĩ nhiên không thể cảnh giác được như bình thường liền ra hiệu cho 2 em xông vào tấn công.Trong nháy mắt xung quanh người Vân Linh đâu đầu cũng thấy đao kiếm chém tới khí thế vô cùng mãnh liệt.
Thân hình Vân Linh như được bao phủ bởi một màn dầy đặc ánh đao kiếm.
Nếu là kẻ bình thường thì có lẽ đã tan xác ra từng mảnh từ lâu lắm rồi.Nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn trái ngược.
Mặc dù 3 lão quái đã sử dụng đến tuyệt nghệ rồi mà một lúc lâu vẫn không sao sát thương được đối phương.Vân Linh bật cười khanh khách, song thủ nhẹ nhàng đẩy ra.
Lão quái Song cước đoạt mệnh Cao Xương thấy chưởng phong của chàng chẳng có chút uy lực thì hết sức ngạc nhiên.
Lão vừa thắc mắc sao trong chưởng phong của đối phương chẳng thấy chút gió nào thì toàn thân đã bị một áp lực rất nặng nề giáng xuống.Một bóng người bay bỗng ra ngoài, rơi bịch xuống đất.Hai lão quái kia thất kinh hồn vía, không hiểu đối phương sử dụng thứ công phu gì mà chỉ một cái hất tay nhẹ nhàng lại làm cho một cao thủ nổi danh giang hồ như Tam đệ của họ phải ngã lăn ra đất không biết sống chết thế nào? Thật là một điều kỳ quái không sao tưởng tượng ra được.Vân Linh không muốn nhân cơ hội này hạ thủ luôn 2 lão già còn lại.
Chàng đảo người bay đến đứng bên Tố Tố.Hai lão quái cũng chẳng ham đánh, nhảy đến bên Tam đệ thì thấy y đã tuyệt khí rồi.Trí đa tinh một đời khôn ngoan, ngạo thị giang hồ giết không biết bao nhiêu người.
Lão không tưởng ra được đối phương bị cả ba anh em lão giáp công mà lại dễ dàng giết mất đi tam đệ.Cả người lão run lên, đưa mắt sang Nhị đệ Hổ Như truyền âm nhập mật nói:– Tam đệ đã mất, chúng ta không phải đối thủ của lão Hoạt thiên tà này.
Đệ đệ hãy giữ bình tĩnh cùng ta rút lui.
Ta sẽ nhờ giáo chủ đòi lại công đạo cho chúng ta.Lão quái Hổ Như đảo đôi mắt hận thù nhìn về phía 3 người Vân Linh rồi cuối xuống ôm xác lão Tam.
Cả hai không nói một lời sử dụng khinh công thượng thừa phóng đi thật nhanh.Tố Tố thét lên một tiếng xông tới đuổi định đuổi theo đối phương.
Nàng mới chạy được 3 bước thì bị một sức hút từ phía sau giữ chặt lại, rồi có tiếng nói phía sau:– Cứ để chúng đi.
Bọn người như chúng trừng trị như thế cũng đủ rồi.Sử Tố Tố quay người lại nhăn nhó nói có vẻ không hài lòng:– Phụ thân không chịu để con giết hết bọn chúng đi.
Mai này lỡ chúng lại tới quấy phá thì biết làm sao.Vân Linh mỉm cười quay người đi về phía Âm thiên cốc.Sử Tố Tố quay sang cầm tay Bạch Ngọc Trân nói giọng lo lắng:– Tỷ có còn đau không.
Chúng ta về cốc trị thương đi !Bạch Ngọc Trân gật đầu.
Nàng thật tình không muốn xa nơi này.
Hai cô gái kéo nhau về lại Âm thiên cốc..