Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 113
Vân Linh kinh hãi thấy Ngọc Lan không bám được vào tường, thân hình cứ tuột xuống dần thì vội vàng nhảy xuống túm lấy tay nàng quăng người nàng lên.
Trong khi đó chàng dựa vào một điểm chân khí đạp nhẹ vào vách đá bắn thẳng người lên phía trên.Hai người thoát khỏi nguy hiểm đều cảm thấy cạm bẫy nơi đây lợi hại phi thường.
Do đó không ai bảo ai đều nâng cao cảnh giác đề phòng.Vân Linh âm thầm vận thần công Vô hình tâm pháp lên để do thám.
Mấy lần nếu không nhờ chàng phát giác kịp thời, thì cả hai đã bị rơi xuống hầm ngầm hay chạm vào cơ quan kích hoạt ám khí.Ngọc Lan trong lòng sợ hãi, tay nàng bám chặt lấy tay Vân Linh để chàng dẫn đi.Hai người đi nhanh xuống tới bậc thềm cuối cùng.
Lúc này mới phát giác có một khung cửa nhỏ đang hé mở.Vân Linh hé mắt nhìn vào khe cửa, liền nhận ra gã chưởng tuần đang ngồi trên ghế, còn lão già Hắc y quái thủ Sà đà tử không biết đã đi đâu.Chàng để Ngọc Lan ở bên ngoài, rồi bất thần đẩy cửa phóng vào.
Tên chưởng tuần thấy có người lạ đột nhập, liền vội đứng bật dậy.
Nhưng gã chợt cảm thấy toàn thân cứng ngắc, không sao cục cựa.
Lúc này gã muốn la lên, nhưng cũng đã bị người ta bế tiếng, có muốn la cũng không la được.Ngọc Lan bước vào, nhìn gã chưởng tuần một cách giận dữ miệng nói:– Nhà ngươi thật gan lắm.
Dám thông đồng với phản tặc giam giữ Thánh Cô.
Sao không mau mở cửa phòng giam ra.Tên chưởng tuần sợ hãi đứng lặng thinh.
Vân Linh thấy vậy liền giải khai huyệt đạo cho gã.
Lúc này hắn mới quỳ xuống nói:– Bọn tiểu nhân chỉ biết là nơi này giam giữ một can phạm quan trọng.
Chứ đâu dè người bị giam lại là Thánh Cô.Ngọc Lan vẫn chưa nguôi giận nói:– Lão già Hắc y quái thủ Sà Đà tử đã vào đó rồi sao.
Hiện giờ cơ quan kích hoạt ở đâu.
Mau mau mở cửa ra.Tên chưởng tuần biết Ngọc Lan là đường chủ Hình đường.
Mọi tội trạng trong bổn môn đều do một tay nàng nắm quyền sinh sát.
Do đó hắn nghe nàng nói thế vội vàng bước đến kích hoạt cánh cửa đá, để lộ ra một khung cửa nữa, thông với tầng ngầm.Ngọc Lan vẫy tay Vân Linh.
Hai người cùng bước vào.Trong hầm này nhìn từ trên xuống thấy một đường tam cấp nhỏ.
Đi thêm đoạn nữa thì thấy phía dưới sâu hơn mấy chục trượng là một thạch bàn nhỏ đường kính cở 2 xích được bao bọc bởi xung quanh toàn là nước.Trên thạch bàn lúc này đang cột giữa một người.
Người này Vân Linh chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận thấy đó chính là một nữ nhân dung nhan cực đẹp.
Nữ nhân này toàn thân bị trói trên một cái cột được dựng ở trung tâm thạch bàn.
Khuôn mặt nàng tái xanh, hai mắt lờ đờ như nhuốm bệnh, nhưng vẫn tỏ ra một đại mỹ nhân với thân hình cao dong dỏng và hai quả đào tiên nẩy nở vươn ra phía trước một cách khiêu khích.Ngọc Lan nhìn thấy nữ nhân đó trong lòng mừng rỡ chỉ tay xuống nói với Vân Linh:– Thiên huynh.
Người dưới kia chính là Thánh Cô của bổn môn.
Chúng ta mau xuống dưới đó cứu người.Vân Linh nghe nàng nói vậy thì lắc đầu nói:– Lan cô nương không nhận thấy ở phía dưới đó có thêm một nhân vật nữa sao.
Y chính là Hắc y quái thủ Sà đà tử đó.
Theo tình hình này chúng ta nên chờ đợi xem lão tặc đó nói gì.
Nếu có thể chờ được thì nên để cho lão ta trở lại nơi này, khi đó chúng ta khống chế được lão, sau đó cứu luôn Thánh Cô trở ra là tốt đẹp nhất.Ngọc Lan cũng thấy là chàng nói có lý, liền không đòi xuống đó nữa.
Nhưng nàng ở trên này chỉ nhìn thấy cử chỉ của Hắc y quái thủ Sà đà tử, mà không nghe được lão nói gì thì rất sốt ruột.Trong khi đó Vân Linh nội công thâm hậu, những gì lão già Hắc y quái thủ nói với Thánh Cô, chàng đều nghe được cả.Bấy giờ, sau khi nghe câu chuyện ở bên dưới, chàng mới hiểu ra mục đích của lão tặc lợi hại vô cùng.
Lão muốn chiếm vị chưởng môn nên mới cố tình bắt lấy Thánh Cô, uy hiếp các đại nhân vật trong Độc Hồng Môn.Xui cho lão là quá ham mê vẻ đẹp của Hỏa Băng Tâm, lão đã giở trò ép uổng, làm cho cô nương nọ liều mình bỏ đi, bất chấp trong người hiện đang trúng độc.Sau khi biết được việc đó, Hắc y quái thủ Sà đà tử liền vội đi tìm, rồi thì gặp phải hai gã Thạch Tiểu Tam và La Phôi đánh cho bị thương phải bỏ chạy.Biết không làm gì được Hỏa Băng Tâm, lại cho rằng nàng chắc chắn bị độc thương mà chết.
Hắc y quái thủ Sà đà tử mới quay về định ép uổng Thánh Cô nhường ngôi vị.Không ngờ Hỏa Băng Tâm lại được Vân Linh chữa khỏi độc chứng, còn về Độc Hồng môn trước cả lão và cứu người đi.Thế rồi mới xảy ra việc truy đuổi và đánh nhau nơi khu rừng hôm trước.Trong lúc này, Hắc y quái thủ đã biết mọi chuyện đã có nhiều biến cố bất lợi, vậy là lão quyết định cướp lấy Thánh Cô mang về Vạn Thủy Lâu, định từ Vạn Thủy Lâu tuyên bố việc Thánh Cô nhường lại chức vụ cho lão.Thế nhưng hôm nay người của Hỏa Băng Tâm lại kéo đến.
Tình thế này khiến cho Hắc y quái thủ phải mau mau ép Thánh Cô tuyên bố nhường lại chức vị.
Chỉ có như thế lão mới danh chính ngôn thuận ra lệnh cho môn hạ bổn môn, thực hiện ước nguyện xưng bá võ lâm trong tương lai.Bạch Ngọc Tiên Quỳnh Liên nghe được mấy lời ép buột của Hắc y quái thủ thì tức giận nói:– Bổn môn mấy mươi năm trước gây nhiều tội ác.
Hiện giờ chưởng môn đã biết lỗi nên tuyên bố bế môn không tham gia vào giang hồ.
Lão là trưởng lão trong môn thì không nên trái lệnh chưởng môn như thế.Hắc y quái thủ tức giận nói:“Ngọc Liên Hoa chẳng qua chỉ là một ả kém cỏi.
Tự mình không dương danh Độc Hồn môn thì thôi lại còn để cho môn nhân phải rơi vào sự quên lãng.Mấy hôm trước ta nghe nói ả ta đã bị Trường Thanh đảo chúa bắt đi về Trường Thanh Đảo rồi.
Vậy thì từ nay Độc Hồng môn sẽ không còn chưởng môn nhân nữa.
Việc này chắc Thánh Cô chưa biết.”Bạch Ngọc Tiên nghe lời Hắc y quái thủ nói về tại nạn của chưởng môn thì không khỏi kinh hãi, đau lòng.Nàng từng nghe đến việc Trường Thanh Đảo là một nơi bí mật.
Kẻ nào bị bắt đưa đến đó thì vô vọng trong việc trở về.
Nơi đấy có thể được xem là tuyệt địa của võ lâm.
Ai ai nghe đến cũng đều kinh hãi.Hắc y quái thủ thấy Thánh Cô sợ hãi như vậy thì cười nói:– Vậy đó.
Lão phu đã liệu việc này rồi.
Bây giờ Thánh Cô có chịu nhường lại ngôi vị hay không ? Hay là muốn lão phu phải giỡ thủ đoạn ra.Bạch Ngọc Tiên nghe vậy không khỏi tức giận nói:– Tên ác tặc nhà ngươi đầu độc hết thảy mọi người.
Ngay bản thân bổn cô nương là thánh cô của Độc Hồng môn mà cũng bị độc.
Nhà ngươi còn định giỡ thủ đoạn gì ra nữa.Hắc y quái thủ cười hắc hắc nói:– Lão phu biết Thánh Cô ương bướng và kiên quyết lắm.
Ngày xưa thậm trí gã ngay cả gã Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng tuấn tú tài ba như thế mà Thánh Cô còn có thể gạt bỏ tình riêng để lên chức Thánh Cô.
Như vậy đủ thấy Thánh Cô rất mực yêu quý chức vụ của mình.
Nhất định có chết cũng không rời bỏ.
Phải vậy không ?Bạch Ngọc Tiên nghe Hắc y quái thủ mỉa mai như vậy chịu không được thở dốc từng hồi.
Đôi mắt nàng mở to nhìn chằm chằm vào lão quái một cách giận dữ.
Nàng nghiến răng nói:– Đồ thô bỉ.
Ngay cả việc này ngươi cũng có thể nói ư… Năm xưa chẳng phải Hoa tỷ tỷ thấy Độc hồng môn sắp bị tận diệt, người mới van cầu bổn cô nương đầu nhập rồi giao cho chức vị Thánh Cô.
Ngày ấy, nếu không vì phụ mẫu đều được Hoa tỷ tận tình cứu giúp, thì bản thân ta đâu thèm nhận chức Thánh Cô làm gì.– Hắc hắc … cô nương nói đúng lắm.
Nhưng chính vì cô nương mà Hoang Sơn Khách bị Hoa Ngọc Liên dùng Độc công hãm hại.
Y bị trúng độc phải bỏ chạy.
Chuyện như vậy chắc cô nương chưa từng nghe.Bạch Ngọc Tiên khuôn mặt u ám nói:– Giữa chàng và ta không có duyên phận.
Chúng ta không nên gặp nhau trước đây.
Như vậy sẽ không ai phải đau khổ.Hắc y quái thủ Sà đà tử cười lạnh nói:– Cô nương có biết, Hoang Sơn Khách vì thua một chưởng của Ngọc Liên Hoa mà bỏ đi vào núi tu luyện.
Hắn thề rằng khi nào thần công luyện thành, sẽ đi tìm Ngọc Liên Hoa tính sổ, đồng thời bắt cô nương về không ?Bạch Ngọc Tiên càng nghe càng thấy thương tâm.
Nàng biết rõ lão tặc Hắc y quái thủ Sà đà tử nắm nhiều tin tức và rất xảo quyệt.
Thế nhưng những gì lão nói, dù đúng hay sai thì cũng khiến cho tim nàng nhói đau.
Cảm giác mình thật có lỗi với người xưa.
Trái tim như bị nghẹn lại..