Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 112
Hai người càng đi vào sâu trong khu vực Vạn Hoa Lâu lại càng gặp nhiều môn nhân tuần tra canh gác.
Tốc độ vì thế càng lúc càng chậm.
Nhiều lúc Ngọc Lan phát hoảng khi bất thần Vân Linh kéo tay nàng ngồi thụp xuống để thoát khỏi sự phát hiện của đám canh tuần.Ngọc Lan nhận thấy việc bảo vệ khu vực trọng địa này đã có nhiều thay đổi so với những gì nàng biết.
Điều này cho thấy việc nàng đòi đi theo để dẫn đường cho Vân Linh cứu Thánh Cô đã hoàn toàn thất bại.Thậm trí lúc này, Ngọc Lan còn để cho Vân Linh nắm tay dẫn đi.
Nếu không nhờ chàng nhanh chóng phát hiện địch nhân kịp thời thì không dưới 3 lần nàng đã bị bọn người trong Vạn Thủy Lâu phát hiện rồi.Hai người lần mò đến gần cửa hầm ngầm bí mật thì đột nhiên Vân Linh đẩy Ngọc Lan áp sát vào tường rồi ôm chặt lấy đẩy thân hình hai người lên cao.
Hai người dính sát vào nhau lẫn sau khe đá hẹp cạnh bên khung cửa.Ngọc Lan kinh ngạc lẫn xấu hỗ khi nhận ra người nàng bị Vân Linh và vách khe đá ép lại làm cho hai trái tuyết lê nẩy nở dính chặt vào trước ngực Vân Linh.Lưng nàng thì tựa vào tường, ngực nàng thì tựa vào ngực Vân Linh.
Tấm thân con gái bị chàng trai ôm gọn, dìu đứng giữa thinh không.Lúc này ở dưới chân hai người hoàn toàn không có điểm tựa.
Do đó nếu Ngọc Lan cựa quậy đòi rời khỏi Vân Linh thì sẽ rơi ngay xuống đất.Ở phía dưới, lại có những tiếng chân người chạy rầm rập.
Rồi một giọng nói âm trầm vang lên:– Các ngươi canh gác ở đây có phát giác ra điều gì không ?– Dạ ! Không phát hiện ra điều gì ? Trưởng lão đại nhân có cần vào trong kia xem quakhông ?– Không phát hiện gì thì tốt.
Hôm nay có một bọn người đến quấy phá.
Ta lo rằng ở đây xảy ra chuyện nên vội đến đây.
Ngươi mau đi trước dẫn đường để xem can phạm trong này còn không ?Vân Linh kinh ngạc nhận ra giọng nói đó chính là giọng nói của Hắc y quái thủ Sà Đà Tử.Trong lòng chàng đột nhiên phấn khích, đưa mắt nhìn Ngọc Lan thì chợt nhận ra hơi thơm từ miệng nàng thổi nhẹ vào mặt.
Đôi mắt nàng nọ đang nhìn chàng với một cái nhìn khó thể diễn tả bằng lời.Lúc này Ngọc Lan cô nương đang bị hoạt cảnh trước mắt làm cho tâm thần biến đổi kịch liệt.
Nàng giờ này mới nhận thấy nam nhân đang ở cạnh mình có một mãnh lực rất mạnh.
Tấm thân nàng khi gần gũi chàng tự nhiên tê tê kỳ lạ, sức lực như biến mất cả.
Trong lòng rào rạt thứ tình cảm mỹ diệu ôn nhu.
Hai má trở nên đỏ bừng.
Toàn thân phát nóng tê tái.Vân Linh đã từng chung đụng với không ít nữ nhân nên chỉ nhìn sơ qua thể trạng và biểu tình của Ngọc Lan cô nương ở trong lòng thì hiểu rằng nàng nọ đang động xuân tình.Chàng thở dài ôm lấy người nàng nhảy xuống đất miệng khẽ nói:– Lan cô nương nên cẩn thận một chút.
Người đến đây vừa rồi chính là Hắc y quái thủ Sa Đà Tử đó.Ngọc Lan cô nương nghe đến tên Hắc y quái thủ Sà Đà tử thì không khỏi kinh tâm.
Nhất thời tình cảm luyến ái nam nữ liền vụt qua nhanh.
Nàng lo lắng nhìn Vân Linh hỏi:– Thiên công tử làm sao lại biết người đó chính là lão ta.Vân Linh cười nhẹ:– Cô nương ngay đến tiếng nói của lão ấy cũng không nhận ra ư ?Ngọc Lan bị chàng nói thế thì ngượng ngùng lúng túng.
Lúc mới rồi nàng tâm thần say mê hoang dạng, có nghe được chút gì ở bên ngoài đâu thì làm sao có thể nhận ra tiếng nói của lão tặc.Vân Linh kéo tay Ngọc Lan đi nhanh.
Hiện giờ chàng đã tin chắc 10 phần kẻ bị giam dưới hầm ngầm chính là Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên.Hai người đi thêm một đoạn thì nhìn thấy một khe cửa hẹp.
Lúc này, phía ngoài có gần chục cao thủ đang đứng gác.
Con người Hắc y quái thủ Sà Đà tử không còn thấy đâu nữa.Vân Linh chỉ về phía trước nói thầm vào tai Ngọc Lan.
Cô nàng nghe chàng nói Thánh Cô đang bị giam trong đó thì trong lòng chấn động.
Đôi mắt vội nhìn về phía đám lính canh một cách lo âu.Vân Linh nói:– Khoảng cách từ đây đến đó xa quá.
Hai người chúng ta không thể tiếp cận được bọn người đó mà không bị phát hiện.
Lan cô nương nghĩ nên làm thế nào ?Ngọc Lan nhíu mày nhìn về phía xa trong lòng suy nghĩ mông lung.
Lát sau nàng khẽ thở dài nói:– Tiểu muội nghĩ không ra cách nào hết.
Thiên công tử có cách nào không ?Vân Linh cười nói:– Cách hay nhất là chúng ta giả làm đôi tình nhân, cô nương chịu để cho tại hạ chiếm tiện nghi một chút, rồi làm bộ kêu réo bọn kia đến giúp, như vậy là xong liền.Ngọc Lan nghe vậy mặt đỏ lên nhéo vào hông Vân Linh một cái thì thào:– Công tử chỉ toàn nói bậy.
Ai lại nghĩ ra cách dụ người kỳ cục như vậy bao giờ.Vân Linh thấy nàng đỏ mặt lên và nhéo vào hông chàng đau điếng thì nhăn mặt nói:– Lan cô nương không nghĩ ra cách, bảo tại hạ nghĩ cách.
Vậy mà bây giờ còn nhéo vào hông tại hạ.
Thật là không có quy cũ gì cả.Ngọc Lan thấy Vân Linh như vậy thì muốn phì cười.
Nàng không tưởng tình nhân của Tâm muội lại có thể quái dị đến thế.Đang lúc ấy, đột nhiên thân hình nàng bị Vân Linh nhấc bỗng lên, rồi thì bản thân bị bắn tung ra ngoài hướng về phía bọn lính canh.Ngọc Lan kinh hoãng kêu lên một tiếng “ui chao”, toàn thân vặn một cái thật mạnh ngã người trên đất một cách điệu nghệ.Bọn lính canh gác đột nhiên thấy một bóng người ngã xuống, cùng với đó là tiếng kêu của nữ nhân rất mê hoặc.
Bọn họ còn đang ngạc nhiên thì một thân ảnh nhanh như ma mị đã đến gần.
Mấy tiếng úi chà vang lên, rồi thì hàng loạt thân người bị điểm trúng huyệt ngã lăn xuống đất.Khi Ngọc Lan tỉnh táo tung người đứng dậy thì đã thấy đám lính canh bị người ta điểm huyệt ngã rồi.Trong lòng nàng thầm phục Vân Linh thủ đoạn cao cường, khinh công thực nhanh hiếm có.Vân Linh không để cho Ngọc Lan nói một lời liền kéo tay đẩy nàng tiến vào khung cửa hẹp.
Hai người đi dần xuống phía dưới, rồi cứ theo những bậc thang nhỏ lần lần đi xuống sâu hơn.Đột nhiên ngay khi ấy, cảm giác dưới chân hai người như hụt hẫng.
Ngọc Lan kinh hãi kêu lên một tiếng, toàn thân đã bị rơi xuống phía dưới.Vân Linh tình trạng cũng không khá hơn gì so với Ngọc Lan.
Có điều chàng thân thủ nhanh nhẹn.
Ngay trong lúc kì biến đột ngột, đã phóng xuất một cổ cường lực đánh thẳng sang bên tạo cho thân người một sự tác động lăn không bay ngang tựa vào vách đá.Chàng ngay khi đó, nhìn thấy thân ảnh của Ngọc Lan bị rơi xuống dưới đất có đầy gươm đao nhọn hoắc thì kinh hãi vội phóng xuất ra một chưởng đánh thẳng vào người nàng, đẩy thân hình Ngọc Lan bắn sang phía tường bên kia.Ngọc Lan may nhờ cú đánh này của Vân Linh, đã kịp thời giúp nàng tìm được cơ hội tồn sinh.
Hai tay nàng vội vươn ra, níu chặt lấy rờ tường, giữ cho thân hình treo lơ lửng.Vân Linh nhận định tình thế nghiêm trọng.
Chàng không nói không rằng phóng xuất Vô hình thần công ra để do thám.May sao, ở 4 bên vách tường không có chỗ nào có cài đặt cạm bẫy.
Nếu không, việc hai người bám vào tường đá, cũng có thể bị nguy hiểm.Vân Linh sau khi dùng Vô hình thần công soi xét 4 bên, liền sử dụng công phu Bích hổ du tường trèo lên phía trên.
Lúc này chàng mới thấy cửa hầm đã bị đóng lại.
Cơ quan kích hoạt không tìm thấy đâu.
Thật giống như con thú bị nhốt, không còn cơ hội sống sót.Ở bên dưới, Ngọc Lan sợ hãi kêu lên:– Thiên công tử.
Cứu Ngọc Lan với.Vân Linh trong lòng bực bội.
Cái cô nương này trong lúc nguy cấp lại cứ kêu réo như vậy.
Chẳng lẽ không lo kêu lên như vậy thì hơi sức sụt giảm sẽ bị rơi xuống hay sao?Chàng để mặc nàng nọ kêu réo, chú tâm dồn sức tìm cách nâng cánh cửa hầm lên.Hiện giờ, cơ thể chàng nội lực cường đại, tâm pháp Vô hình thần công đã vận lên tới 9 thành, bấy giờ cánh cửa hầm mới dần dần có chuyển biến.Vân Linh mừng rỡ cố gắng đẩy cánh cửa đá sang bên, rồi đưa tay bám lấy khe hở hiện ra, vận sức đẩy mạnh một cái.Lúc này bên tai chàng chợt vang lên những tiếng rắc rắc.
Đó là lúc những cơ quan bên trong điều khiển cánh cửa đã bị nội lực của tay chàng phá vỡ.Vân Linh đu người bay vọt lên trên.
Toàn thân cảm giác như vừa tham gia một cuộc ác chiến.
Thật sự là quá nguy hiểm.Vừa rồi chàng trong tư thế khó khăn, phải vận thần công đến mức thứ 9, mới có thể phá cửa hầm mà ra.
Nếu không phải chàng mà là người khác, thì e rằng đã chết mất xác dưới hầm ngầm rồi.Nguyên chuyện đó thôi cũng đủ thấy cơ quan cạm bẫy ở đây lợi hại như thế nào.Vân Linh thoát ra rồi liền lên tiếng bảo Ngọc Lan dùng Bích hổ du tường mà trèo lên.
Cô nàng kia bấy giờ mới tỉnh ra vội vàng ém khí vận công ra sức trèo lên.Thế nhưng lúc nãy nàng mở miệng kêu réo, nên giờ đây chân khí không đủ.
Nàng leo lên được 4 trượng thì không sao đủ sức bám chặt vào tường nữa, thân hình nhỏ nhắn bắt đầu dần dần tuột xuống.Trong lòng đại kinh mang, nàng muốn la lên nhưng lại không dám lên tiếng.
Ngọc Lan cô nương biết giờ này nàng chỉ cần thở ra một hơi thôi.
Bảo đảm cả người nàng sẽ rơi xuống dưới kia nhanh hơn lúc nào hết.
Mà bên dưới đó là một hàng gươm giáo đâm tua tủa.
Chỉ cần rơi xuống dưới đó, cơ thể nàng chắc hẳn sẽ giống như một con nhím mình đầy gai nhọn.
Chết thê thảm vô cùng…