Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 72: Gõ Thai Năm
Một bàn lớn thức ăn trong bữa tối cũng không nhất định là món nào cũng ngon, nhưng mỗi một món đều rất đắt tiền.
Chưa nói tới gì khác…!ít nhất…!Nguyên liệu nấu ăn cũng là thứ xa xỉ.
Có hơn mấy món mà Nhuế Nhất Hòa chưa ăn bao giờ, cô ăn mà thấy rất mới lạ, là người cuối cùng dùng cơm xong.
Trừ cô ra những người chơi khác đều không có tâm trạng ăn cơm, chỉ lo nói chuyện phiếm với Lan Xuyến.
Dù sao vị này cũng là sứ giả dẫn đường, tính tình thì trông có vẻ rất tốt, nhưng bảo bọn họ đi gõ cửa nói chuyện phiếm với người ta thì họ lại lo mình phiền phức quá, chọc giận cô ấy.
Ngược lại, nói chuyện ở trên bàn cơm một chút thì rất thích hợp.
Là nhân vật như “mặt trăng được sao sáng vây quanh”, hoàn cảnh ăn cơm của Lan Xuyến rất “ác liệt”.
Tuy nhiên, người này không hề giận dữ chút nào, còn nói ra rất nhiều tin tức có ích.
Ví dụ như có người hỏi, tối nay cũng là ba người một phòng à?
Lan Xuyến trả lời: “Không cần đâu.
Vì lý do an toàn, mọi người vẫn nên ngủ hết ở phòng khách đi!”
Thậm chí có người còn hỏi về ma nữ trong nhiệm vụ: Rốt cuộc cô ta là Annie hay là một con quỷ già lâu năm khác có liên quan tới tập tục gõ thai.
Lan Xuyến cũng trả lời rồi.
“Bây giờ manh mối đã chứng minh rõ ma nữ không phải Annie, mấy cái khác tôi cũng không biết.
Thật ra chỉ cần sứ giả dẫn đường biết về manh mối phó bản thì họ sẽ không dấu diếm người chơi.
Họ chỉ không nói trong ba trường hợp: Thứ nhất, chúng tôi không biết được nhiều hơn mọi người; Thứ hai, chúng tôi không xác định được manh mối đã tìm thấy có chính xác hay không, sợ sẽ lừa mọi người; Thứ ba, cố ý bồi dưỡng người chơi có năng lực, muốn nhìn thấy mọi người có thể đạt được sự trưởng thành từ phó bản ở cấp thấp nhất.”
Nhuế Nhất Hòa hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Lan Xuyến, lại phát hiện ra người này vừa khéo cũng đang nhìn mình, còn mỉm cười với cô.
Nếu như lời của Lan Xuyến là sự thật, phán đoán trước kia của cô về chức năng của sử giả dẫn đường là hoàn toàn sai lệch.
Chẳng lẽ cái gọi là phó bản không phải là một trò chơi đã được định sẵn kịch bản hay sao? Là một sứ giả dẫn đường, hẳn họ đã hiểu rõ tất cả từ lâu.
Họ biết hết về thân phận của nhân vật chính, sự phát triển cốt truyện, tình tiết cao trào lên xuống.
Người nào sẽ gặp phải nguy hiểm nào, khúc bao nhiêu…!Chẳng lẽ không phải họ nên biết cả sao?
Nhuế Nhất Hòa hồi tưởng lại ba phó bản mà mình đã qua được thành công.
Tang lễ của cô La, vật phẩm nhiệm vụ là tro cốt.
Tặng quan tài, vật phẩm nhiệm vụ là ném nhang trước mộ phần.
Người tham lam sẽ cần lấy được một vật phẩm thuộc về hung thủ.
Mấy thứ này, hoặc nhiều hoặc ít, đều mang một chút sức mạnh của BOSS phó bản, nhất định sẽ có người cần chúng nó…!Vậy là quầy báo thu mua vật phẩm chính là người phát ngôn của Thiên Đường Và Địa Ngục? Plankton tương đương với tài vụ mà hai công ty liên hợp mời về?
Phó bản kia là dạng như thế nào chứ?
Sứ giả dẫn đường lại là dạng lập trường gì đây?
Lan Xuyến cứ như nhìn thấu suy nghĩ của cô trong thời khắc này vậy, nói lời xâu xa: “Chúng tôi là người phát triển phó bản, cũng là người ẩn hình không có cảm giác tồn tại.
Với người chơi mà nói, chúng tôi là những người bạn đáng tin.”
Trong đầu Nhuế Nhất Hòa không kìm được mà xuất hiện một hình ảnh hoang đường: Bạn học Đệ Ngũ vươn tay nói với người chơi: “Chúng ta làm bạn đi!” Với một tên ngang ngược càn quấy như vậy, sự thân thiện là không tồn tại.
Rồi sau đó tay chân người chơi nhũn cả ra, nhìn lên anh ta gọi ‘Ba ơi!’.
Cô muốn cười, bèn vội vã ném hình ảnh ra khỏi suy nghĩ.
Trong lòng Nhuế Nhất Hòa biết rằng, nếu cô muốn hỏi, Lan Xuyến sẽ không ngần ngại trả lời.
Sau khi ăn cơm tối xong, Lan Xuyến trở về phòng.
Mấy người chơi nam và ba người vệ sĩ cùng bắt tay vào dọn dẹp phòng khách một chút.
Bọn họ mang ra trải giường và chăn ra, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong giường chiếu cho giấc ngủ tối.
Hẳn là muốn giảm bớt sự căng thẳng trong lòng, mấy người chơi có ý định ngồi tán gẫu.
Cộng thêm cả lão tam đã chết, bốn người chơi đều là hành khách của chuyến tàu Thiên Đường, đã “kết bái” với nhau, bình thường họ gọi nhau là anh em.
Những người hay lui tới cửa hàng của Nhuế Nhất Hòa thường có mấy nam sinh chung một phòng ký túc.
Phàm là người có quan hệ hơi tốt đều thích đứng hàng “anh cả, anh hai, anh ba”.
Trong quán cà phê, có người vừa gọi một tiếng “lão tam” ở cửa, thì trong tiệm có thể có bảy, tám người đáp lại.
Tình cảm của bốn người này không tệ, nên lúc này họ thấy không hăng hái lắm.
Ai ngờ vật phẩm thần kỳ sẽ trở thành bùa đòi mạng chứ? Gương trang điểm khảm xà cừ màu đỏ là manh mối, nhất định phải lấy đi.
Chưa chắc lão tam không sợ cái gương có vấn đề, nhưng anh ta cũng hiểu được nếu so với việc có được một vật phẩm thần kỳ, mạo hiểm một chút cũng đáng.
Lại không ngờ sẽ phải đền bằng tính mạng.
Tất nhiên hai nam một nữ là hành khách của đoàn tàu Địa Ngục.
Người đàn ông lớn tuổi hơn hai người phụ nữ, chừng ba mươi lăm tuổi, tên là Lâm Cát.
Hai cô gái đều còn rất trẻ.
Một người tên là Tiểu Đậu, một người khác tên là Tôn Bội.
Các cô gái sẽ nhận được sự ưu ái.
Bốn người không cần ngủ trên sàn nhà lạnh như băng mà có thể ngủ trên ghế salon mềm mại.
Hẳn lúc nhà giàu đời thứ hai kia mua sô pha, anh ta đã mua theo tiêu chuẩn cho bảy, tám người nằm được cho nên bốn cô gái nằm là dư sức, cực kỳ rộng rãi.
Trên cái ghế sô pha hình chữ L, Nhuế Nhất Hòa ngủ ở tít ngoài rìa, La Tư Di cách cô gần nhất.
Nhuế Nhất Hòa làm như vô tình xoay người một cái, khiến cho hai người đã gối đầu rất gần nhau dựa hẳn vào chung một chỗ.
Sau đó cô sử dụng “con mắt bí mật” – chiến lợi phẩm lấy được từ Tuyên Hoà.
Vật phẩm này có thể lấy được thông tin ngẫu nhiên của một số người.
Yêu cầu là người mang mắt phải có tiếp xúc với người muốn tìm hiểu, tiếp xúc gián tiếp cũng được tính.
Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, có thể sử dụng nhiều lần với cùng một người, có xác suất thu hoạch được thông tin khác nhau.
Năng lực của La Tư Di không tính là quá mạnh, Nhuế Nhất Hòa muốn biết điểm yếu của năng lực người này.
Ba giây sau đó, hòn đá nhỏ bình thường không có gì đặc biệt trong tay Nhuế Nhất Hòa hơi nóng lên.
Đồng thời, trong đầu cô có nhiều hơn một ít tin tức.
‘La Tư Di, 19 tuổi.
Khả năng đặc biệt: Thế thân – Ánh trăng cá mặn.
Năng lực: Có thể phóng ra một luồng khí lười biếng trong bán kính hai mét.
Tất cả những người ở trong phạm vi đó đều không thể vận nổi chút sức nào.
Thời gian chịu ảnh hưởng càng dài, độ lười biếng càng nặng…!Thích ăn kẹo, cực thích uống trà sữa, món ăn ghét nhất là khổ qua.’
Số cô may mắn, ngẫu nhiên ra được thông tin về năng lực của đối phương.
Mặc dù đó là thứ cô đã đoán được…
Chẳng trách nó là vật phẩm thần kỳ có thể bán được 500 điểm thưởng.
Cho dù nó có lấy được thông tin ngẫu nhiên không chắc chắn, thì chúng vẫn rất có lợi.
Đừng xem việc người ta thích ăn gì hay chán ghét gì chỉ là thông tin cá nhân.
Nếu như muốn hạ độc thủ, có thể những thứ này sẽ giúp lập công lớn.
Tính bí mật của chúng cực cao, mà người chơi bị trộm thông tin quan trọng lại hoàn toàn không phát hiện được.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Nhuế Nhất Hòa nhắm mắt lại mà ngủ.
Đề phòng ma nữ sẽ trở lại, tối nay đã định trước họ không tài nào yên tâm ngủ được.
“Chị Nhuế, chị đã ngủ chưa?”
Người lên tiếng chính là La Tư Di vừa bị bản thân đánh cắp thông tin.
Nhuế Nhất Hòa không chột dạ một chút nào, trả lời mình vẫn chưa ngủ.
La Tư Di phát ra âm thanh nho nhỏ mà dù ở trong màn đêm yên tĩnh cũng chỉ có hai người có thể nghe được: “Chị Nhuế, chị cảm thấy người tiếp theo bị tập kích là người chơi đã xem video hay là NPC?”
Quả là một cô gái thông minh.
Người này đã đang nghĩ tới trình tự gϊếŧ người của ma nữ rồi.
Sau khi người chơi vào phó bản, người đầu tiên bị tập kích là tay sai nhỏ đã chết.
Người thứ hai và thứ ba bị tập kích là tay sai nhỏ cùng cậu Bạch đã sống sót.
Trong quá trình này có bảy người chơi cũng xem video, mục tiêu của sát nhân ma nữ tăng lên.
Nếu như sát nhân ma nữ ra tay luân phiên, vậy phải gϊếŧ chết hai NPC rồi mới có thể chuyển sang nhóm người chơi xem video sau đó.
Nếu như logic gϊếŧ người của ma nữ là tạm thời để người đã tránh được tai kiếp qua một bên, gϊếŧ chết người phía sau rồi mới quay lại hành hung, vậy bên bị tìm tới đầu tiên chính là người chơi.
Những thứ này đều bỏ qua cái chết của lão Tam.
Người cầm gương trang điểm có tỷ lệ tử vong trước cao nhất.
Trước lão tam, người nhặt được hộp trang sức chính là Annie…!Vậy rất có thể cô gái đáng thương kia cũng không phải là tự tử, mà là bị ma nữ gϊếŧ chết.
“Hy vọng là NPC.” Nhuế Nhất Hòa cũng nhỏ giọng trả lời cô ấy, sau đó bảo: “Ngủ đi.”
Chuyện này cũng không phải bởi vì NPC chết thì tốt hơn là người chơi chết, mà vì cô sợ có người vì kéo dài sinh mệnh mà khuếch tán video ra ngoài.
Tối đó mọi người đề cao cảnh giác, vượt qua mà không mảy may tổn hại.
Sáu giờ sáng, cậu Bạch ôm máy tính bảo: “Tìm được rồi! Tìm được rồi! Trước đó Annie đã tham gia một hoạt động cắm trại dã ngoại do trường học tổ chức.
Địa điểm cô ta nhặt được gương trang điểm là ở gần đó.”
Nhuế Nhất Hòa ngáp một cái rồi đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh với đôi mắt buồn ngủ mơ màng.
Cô chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng Tôn Bội bảo: “Đậu Đậu, tóc cậu quấn cổ tôi nhột quá.”
Tối hôm qua hai người này nằm đối đầu nhau mà ngủ.
Nếu không phải sô pha mà là giường, hai người ôm nhau ngủ quá chật, bọn họ đã ôm nhau ngủ rồi.
Đậu Đậu không nói gì.
Nhuế Nhất Hòa đi về phía trước mấy bước, chợt quay ngược lại.
Tóc Đậu Đậu là tóc ngắn, tối đa chỉ có thể quấn được cổ mình thôi…!Chiều dài tuyệt đối không đủ khiến cổ Tôn Bội bị ngứa.
“Đừng làm quấy mà…”
Tôn Bội xoay người ngồi dậy, lấy từ chỗ ngứa ra một lọn tóc còn đang ngọa nguậy.
Người này vứt lọn tóc đi, sau mấy giây sững sờ, cô ta vô thức xốc cái chăn của Đậu Đậu lên, nhìn thấy một màn đáng sợ.
Đậu Đậu cong hai chân nằm nghiêng, một ảo ảnh không rõ mặt dán ở sống lưng người này, một đôi tay thối rữa một nửa đang đặt trên cổ Đậu Đậu.
Thứ tóc dài màu đen thuộc về ma nữ kia đang đang từ từ nhúc nhích.
Lúc Nhuế Nhất Hòa tới nơi, Đậu Đậu mở mắt với khuôn mặt hoang mang: “Có chuyện gì vậy?”
Tôn Bội há to miệng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lúc này, ảo ảnh biến mất.
Nhuế Nhất Hòa chậm một bước, không thấy được ảo ảnh, vỗ vỗ Tôn Bội đã bị dọa tới tắt tiếng: “Cô có nghe thấy tiếng chuông không?”
Tôn Bội đang định trả lời, ánh mắt đã đảo qua phía trước.
Con ngươi cô ta hơi co lại.
Người này chỉ vào cái gương trang điểm ở đối diện thét chói tai: “Ở đó kìa!”
Nhuế Nhất Hòa quay lại nhìn theo hướng ngón tay cô ta, chỉ thấy trên cái gương trang điểm có bóng ma chợt hiện lên.
Cái đầu của con ma kia cúi thấp xuống như thể sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Đôi mắt không có tiêu cự trừng trừng mọi người trong phòng.
Tôn Bội xông lên giống như phát điên, gỡ cái gương xuống quăng xuống đất.
“Xoảng!”
Cái gương vỡ thành vô số mảnh.
Trong từng mảnh nhỏ đều hiện lên bóng ma váy xanh đầy đáng sợ…
Tôn Bội thét lên, không còn cách nào nhìn thấy một cái tay quỷ thối rữa một nửa lộ ra từ sau lưng của mình.
Tình trạng như thế đồng thời xuất hiện trên người năm người chơi khác đã xem video: Phía sau mỗi người đều có một ma nữ…
Nhuế Nhất Hòa rợn cả da đầu, không kìm được mà mò mẫm sau lưng của mình.
Cô hơi sợ là trên lưng mình sẽ có một ma nữ mà bản thân không nhìn thấy.
Cô không mò được cái gì cả.
Phần lớn người chơi cũng làm động tác giống hệt cô, tuy nhiên họ đều mò được xúc cảm lạnh da kỳ lạ nào đó…
Cậu Bạch sợ tới choáng váng.
Tay sai nhỏ ngồi xổm bên cạnh ghế sa lon, run rẩy cả người, ôm đầu cực kỳ sợ hãi, không biết đang lẩm bẩm điều gì trong miệng.
Lúc Nhuế Nhất Hòa đi qua bên cạnh cậu ta, cô nghe được trong miệng thứ phát ra từ miệng người này là tiếng chuông.
“Leng keng keng, leng keng keng”.
Cậu ta vô thức bắt chước theo tiếng chuông nghe được.
“Leng keng keng…!Leng keng keng….