Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 71: Gõ Thai Bốn


Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 71: Gõ Thai Bốn


Cái chết của lão Tam khiến bầu không khí trong nhà hạ xuống điểm đóng băng.
Không ai dám đụng vào cái gương trang điểm đó.

Hình như cũng không ai dám nhìn chằm chằm lão Tam quá lâu.
Cậu Bạch lại phải truyền dịch, sắc mặt anh ta trắng nhợt như ma.

Bắt đầu từ hôm qua anh ta đã không ăn không uống gì, lại liên tục bị kinh sợ, không được truyền dịch căn bản chẳng tài nào đứng thẳng được.
Hắn ta mơ màng thều thào: “Nhà này không ổn, chúng ta phải chuyển sang nơi khác.”
Nhuế Nhất Hòa không hề trả lời anh ta.
Cậu Bạch còn bảo: “Tôi vẫn còn rất nhiều nhà, thật sự không cần ở trong ngôi nhà đã từng có người chết…”
Nhuế Nhất Hòa chịu không nổi việc người này cứ lải nhải bên tai cô, không nhịn được bảo: “Đây không phải là vấn đề của ngôi nhà, mà là vấn đề ở con người.

Anh có hơi sức đổi chỗ chi bằng mau tìm được chỗ Annie nhặt cái gương trang điểm đi.”
Cậu Bạch : “…” Anh ta không nói nữa.
Nhuế Nhất Hòa đứng dậy hỏi trong phòng có còn nhà vệ sinh khác không.

Sau khi cô nhận được câu trả lời, hai người chơi nữ ở một xe khác bèn vội vã nói họ cũng muốn đi vệ sinh.

La Tư Di đưa tay: “Tôi cũng muốn đi, tôi đi chung với mọi người.”
Bốn cô gái cùng đi vào nhà vệ sinh.

Nhuế Nhất Hòa không gấp lắm, bảo người chơi nữ vẫn luôn đi chậm đi trước.
Hai người chơi nữ đi ra rồi thì hỏi có cần đợi bọn họ không.
La Tư Di nói: “Không cần.

Chị ơi, chị thì sao?”
Nhuế Nhất Hòa lắc đầu: “Các cô đi về trước đi.”
Hai người chơi nữ liếc nhau, có ý muốn ở lại xem bọn họ định nói gì, nhưng họ có bóng ma rất lớn với nhà vệ sinh, luôn cảm thấy trong gương, trên trần nhà, thậm chí trong bồn cầu, mặt ma nữ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Thế là họ vẫn quyết định làm theo lòng mình, vội vã rời đi.
Không giống như suy nghĩ của bọn họ, Nhuế Nhất Hòa và La Tư Di không nói gì đặc biệt, thậm chí còn không nói gì về chủ đề chính liên quan đến phó bản.
Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, họ thấy bốn người vệ sĩ đứng ở khúc quanh, bọn họ đang bàn bạc chuyện từ chức.

Một người trong đó nói có nhiều tiền hơn nữa cũng không dùng được, không đáng để lấy mạng đắp vào.

Một người khác phụ họa, nói thứ phải đối phó là quỷ, chúng ta tìm cái chết vô nghĩa cũng không có bất kỳ tác dụng gì.


Nếu không bảo vệ được cậu Bạch, chắn chắn ba của cậu Bạch sẽ không cho họ được bao nhiêu tiền.
La Tư Di nhỏ giọng bảo: “Đúng là tên nhà giàu đời thứ hai rác rưởi, thật sự không đáng để bảo vệ.

Nhưng mà người có thể dùng được bên cạnh anh ta chạy sạch rồi, tốc độ truy tìm manh mối của chúng ta có thể bị kéo chậm lại hay không?”
Nhuế Nhất Hòa thấy mấy vệ sĩ đã thương lượng xong, cùng rời đi, thì lắc đầu nói không đâu.
“Chỉ cần anh ta không tiêu hết tiền, một nhóm người này đi rồi sẽ có một nhóm người khác tới thôi.”
Lúc quay về, trong số bốn người vệ sĩ bàn bạc xong muốn từ chức chỉ có một người thật sự rời đi.

Còn ba người khác, dưới sự “o ép” về tiền tài của cậu Bạch đã quyết định ở lại.
La Tư Di thấy mà líu lưỡi.
Cần tiền không cần mạng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Sắc trời bên ngoài tối dần, một vệ sĩ cảm thấy tia sáng hoàng hôn trong phòng khiến người ta không khỏe bèn đứng lên bật đèn.
Một tiếng “xẹt, xẹt” vang lên.

Đèn sáng rồi, nhưng lóe lên được mấy cái lại tắt.
Một trận gió thổi qua, cửa phòng nhà vệ sinh phát ra tiếng vang “kẽo kẹt”.
Tay sai nhỏ sợ đến mức hét lên một tiếng.

Cậu Bạch chỉ vào cậu ta bảo: “Cậu đi đóng cửa lại.”
“Không được không được không được, em không đi đâu.”
Tay sai nhỏ run lên, bây giờ nhà vệ sinh là nơi cậu ta sợ nhất, không gì bì kịp.
Cậu Bạch nổi giận đánh vào ghế sô pha da: “Không nghe lời thì cút ngay ra ngoài cho tôi.

A! Sau lưng cậu, cô ta ở sau lưng cậu!”
m thanh thét chói tai đột ngột khiến Nhuế Nhất Hòa ngẩng đầu lên, ánh mắt dồn vào tay sai nhỏ, nhìn thấy một cái bóng ma đầu lâu trên vai của tay sai nhỏ.
Tay sai nhỏ được nhắc nhở cứng ngắc quay đầu lại, đối mặt với một khuôn mặt quỷ quái lạnh lùng đáng sợ gần trong gang tấc, đầu mũi có thể ngửi được mùi hôi thối trong cái miệng rộng đen ngòm.

Cậu ta chỉ cảm thấy dưới thân nóng lên, tè ra mất.
“Leng keng keng, leng keng keng”.
Ngay khi tay sai nhỏ đang cảm thấy mình sắp toi đời rồi, ma nữ biến mất.
Nhưng chuông tiếng vẫn chưa dừng lại.
“Tôi không muốn chết…”
Tay sai nhỏ đem chọc ngón tay vào trong miệng, dùng răng cắn móng tay.

Cả người cậu ta đều co quắp trên mặt đất, tất nhiên là bị dọa tới choáng váng.

Chẳng mấy chốc, mọi người lập tức phát hiện có chuyện không ổn, bởi cậu ta cắn ngón tay tới mức đầu ngón chảy máu tươi rồi, vậy mà người này cứ không cảm thấy một chút đau đớn nào, còn đột ngột nuốt nước miếng, nuốt cả máu và thịt vào trong bụng.

Tình trạng kia có hơi giống với một tay sai nhỏ khác trước khi chết.
Cũng không lâu sau, cậu ta lấy ngón tay ra khỏi miệng, nhìn chằm chằm sàn nhà với ánh mắt đờ đẫn, sau đó rụt cổ lại, “thần hồn nát thần tính” quan sát bốn phía.
Bỗng nhiên, người này đập mạnh đầu xuống sàn nha.

Lần thứ nhất cậu ta đã đập mạnh đến mức đầu rơi máu chảy, còn lớn tiếng la lên: “Ầm ĩ chết, ầm ĩ chết đi được!”
Nhuế Nhất Hòa lấy một cái khăn lau ra khỏi nhà bếp, định sẽ chặn miệng người này lại trước, tránh việc người này bị trói tay chân rồi còn có thể cắn đứt đầu lưỡi.

Trong quá trình này, cô xác nhận được bóng ma đã biến mất rồi.
Hành vi tìm đường chết của tay sai nhỏ tiếp sau đó đều xuất hiện sau khi ma nữ biến mất.
Biểu cảm của những người chơi giúp cô biết tiếng chuông vẫn chưa ngừng lại.

Người không nghe được tiếng chuông chỉ có cô, Đan Tiểu Dã và hai anh em nhà họ La không xem video.
“Không cần phiền phức như vậy.”
La Tư Di nói với Nhuế Nhất Hòa nói: “Cứ để em thử một lần trước đi.”
Còn chưa nói xong, cô ấy đã rũ mi xuống, phong cách cả người đã trở nên lười nhác, chán chường.
Tay sai nhỏ so xem đầu mình hay sàn nhà cứng hơn mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.

Trong tình huống cơ thể cực kỳ không được tự nhiên, người này cũng lười xoay người.
Một người chơi bảo: “Tiếng chuông dừng lại rồi…”
Tiếp theo không còn ai muốn nói chuyện nữa.
Bao gồm cả Nhuế Nhất Hòa, tất cả mọi người trở nên lười nhác không muốn nhúc nhích.

Người duy nhất còn có thể đứng trong phòng khách, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay như thường cũng chỉ có La Tư Nguyên.

Nhuế Nhất Hòa thoải mái muốn nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt chưa thật sự rời khỏi người La Tư Di.
Cô phát hiện ra, từ phía sau La Tư Di xuất hiện bóng một người phụ nữ hơi cao hơn cô ấy một chút.

Người này mặc một cái váy dài màu trắng, có mái tóc dài màu bạc.

Toàn thân cô ta tản ra ánh sáng màu trắng, lại không đủ để che khuất dung nhan.

Điều khiến người ta thấy ngạc nhiên ý chính là vẻ ngoài người này bình thường.


Vẻ ngoài bình thường đến mức không để lại chút ấn tượng nào.
Người phụ nữ này ngủ say bỏ mặc mọi thứ, tản ra một loại hơi thở trần đầy biếng nhác.
Nhuế Nhất Hòa cũng không quá kinh ngạc.

Khi ở trên xe, cô đã biết rất có thể La Tư Di có một vật phẩm thần kỳ có thể ảnh hưởng đến cảm giác của người chung quanh, hoặc là có năng lực đặc biệt.

Bây giờ cô đã có thể xác định nó là cái sau rồi.
“Tư Di, chắc là được rồi đó.”
La Tư Nguyên bóc một viên kẹo nhét vào trong miệng em gái, lay nhẹ cô ấy.
Nhuế Nhất Hòa, người với suy nghĩ chậm chạp được khôi phục bình thường một lần nữa, khống chế biểu cảm trên mặt.

Cô thấy người phụ nữ phía sau La Tư Di biến mất cũng không để lộ ra nửa vẻ gì là kinh ngạc.
Linh thể xuất hiện sau lưng La Tư Di lại là một linh thể hoàn toàn khác với chính bản thân cô ấy.

Mặc dù cô không xác định được cụ thể khả năng đặc biệt của cô ấy là gì, nhưng đã có linh thể xuất hiện, chắc chắn người này có thể nhìn thấy quỷ.
Nhuế Nhất Hòa nhớ lại lúc ma nữ xuất hiện sau lưng tay sai nhỏ ban nãy, biểu hiện của La Tư Di…!Biểu cảm của hai anh em đều có biến hóa, chứng tỏ bọn họ có thể thấy được linh thể – cũng chính là quỷ.

Trước đó nữa…!Cái tay từng xuất hiện trên xe.

Hai người ngồi chung một hàng ghế với tay sai nhỏ.

Chỗ tựa lưng của ghế thuộc về vị trí tầm mắt không phóng tới được, lúc đó người anh lại đang đang an ủi người em xuống tâm trạng.

Họ không nhìn thấy, tất nhiên biểu cảm sẽ không có thay đổi.
Rồi trước đó nữa, lúc bóng con quỷ xuất hiện sau lưng người hầu nhỏ đã chết, sự chú ý của hai anh em đều ở trên người cậu Bạch này.
Ngoại trừ hai anh em ra, Nhuế Nhất Hòa còn có một phát hiện nữa: Sau khi những người chơi xem đoạn video mà Annie gửi tới, họ cũng có thể thấy ma nữ.
Nói về lại năng lực của La Tư Di.

Từ trước mắt xem ra lúc tâm trạng người này không có vấn đề gì thì có thể điều khiển tự động.

Sau khi khả năng được mở ra rồi hình như chính cô ấy cũng không có cách nào ngưng hẳn.

Người ở trong phạm vi mà năng lực cô ấy có thể tác dụng lên đều sẽ dễ dàng mất đi ý chí chiến đấu.
Nếu duy trì được trạng thái liên tục lâu một chút, sợ rằng có người kề dao trên cổ người ta cũng lười né tránh.
Năng lực này cũng có tác dụng với quỷ…
Anh trai của La Tư Di hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Không biết là anh trai cũng có khả năng đặc biệt, hay là em gái có thể điều khiển cho năng lực đặc biệt không tác dụng lên anh trai.
Sau khi tay sai nhỏ tỉnh lại khỏi giấc ngủ cũng không nhớ rõ chuyện tự ôm đầu đập xuống sàn nhà.

Theo miêu tả của người này, mới nãy cậu ta bị giam vào trong một cái hộp giấy đưa tay không thấy được năm ngón.

Cậu ta không mắc chứng sợ không gian hẹp, phản ứng đầu tiên chính là phá hộp giấy ra chạy trốn…!Trong suốt cả quá trình, cậu ta cũng không hề cảm nhận được đau đớn.

Bây giờ tỉnh táo lại, đầu cậu ta đau như muốn nổ tung.
Ma nữ chưa từng xuất hiện trong tình huống sinh ra ảo giác…!Là một loại công kích tinh thần sao?
Vừa suy tính, Nhuế Nhất Hòa vừa dùng vu thuật trắng làm mờ toàn bộ chỗ sưng xanh tím trên trán cậu ta, khôi phục lại cái trán trơn bóng.
Sự tồn tại của hai người kia có thể giúp đỡ người chơi lý giải năng lực của ma nữ.

Nếu như lúc này tinh thần họ mà bị sụp đổ, hoặc là họ bị thương nặng không thể động đậy thì thật là đáng tiếc.

Dù là đồ vứt đi thì họ vẫn nên cảm thấy dằn vặt hơn một chút.
Chỉ cần chạm vào là có thể chữa hắn vết thương trên người.

Ở trong mắt NPC, năng lực này vô cùng lợi hại.

Trước đó hai người bị ảnh hưởng từ năng lực của danh hiệu “Đồ Tể Terminator”, nên họ cảm thấy sợ hãi Nhuế Nhất Hòa.

Bây giờ họ đã thật sự xem Nhuế Nhất Hòa là “cao nhân lánh đời”.

Cậu Bạch vội vã lệnh cho vệ sĩ mua một bàn đầy thức ăn ngon về nhà, chiêu đãi “cao thủ”.
Nửa tiếng sau, đồ ăn còn chưa được xách về, một cái tay thối rửa một nửa đã vươn lên từ dưới sô pha, nắm lấy mắt cá chân cậu Bạch.
Bên trái Nhuế Nhất Hòa là cậu Bạch, bên phải là tay sai nhỏ.

Cô cố ý để cho hai người đợi ở bên cạnh, không đuổi bọn họ đi chính là chờ đợi thời khắc này.

Cô ma hóa tay phải, chụp vào cổ tay ma nữ.

Vậy mà cô vừa mới đụng vào cổ tay ma nữ thì cái tay kia đã tan biến thành sương khói.
Trong đầu Nhuế Nhất Hòa hiện ra một từ – F**k!
Ma nữ đi rồi nhưng cậu Bạch vẫn phải chịu đựng một sự đau đớn.
Lần này không có năng lực của La Tư Di, cậu Bạch đã bẻ gãy hai cái răng của mình trước sự chứng kiến của người chơi.

Sau mọi người sợ tinh thần anh ta xảy ra vấn đề bèn dứt khoát đánh ngất người này.

Tiếng chuông tổng cộng duy trì được mười bảy phút liên tục mới dừng lại.
Người chơi nữ phiền não ôm đầu: “Nếu tiếng chuông tiếp tục vang lên nữa, mẹ nó, tôi cảm thấy suy nhược thần kinh luôn!”
Tiếng chuông có thể là một loại ô nhiễm tinh thần…!Nhuế Nhất Hòa ghi tạc chuyện này trong lòng, gõ cửa kêu sứ giả dẫn đường Lan Xuyến ra ăn cơm tối.
“Không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi.”
Lan Xuyến cầm đũa lên, thở dài thườn thượt một cái: “Rất nhiều người chơi đều sai lầm khi cho rằng sứ giả dẫn đường thì không cần ăn uống, hại tôi lần nào muốn ăn cũng phải lén lén lút lút.”
Nhuế Nhất Hòa: “Cô dùng hành động nói bọn họ biết nhận thức của họ lệch lạc không được à?”
Lan Xuyến thành thật bảo: “Phó bản rất nguy hiểm, người chơi thì quá yếu đuối.

Họ luôn có một số kỳ vọng không thực tế với sứ giả dẫn đường…!Còn khiến trái tim yếu đuối của họ bị thương nữa thì tôi thấy không nỡ.”
Nhuế Nhất Hòa: “…” Phải nói như thế nào đây? Phong cách của vị này và bạn học Đệ Ngũ hoàn toàn khác nhau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.