Bạn đang đọc Vô Hạn Đoàn Tàu – Chương 73: Gõ Thai Sáu
Đợi thời điểm thích hợp nhất, La Tư Di sử dụng năng lực “ánh trăng cá mặn”.
Ma nữ nằm úp sấp ở sau lưng người chơi ngừng lại trong nháy mắt rồi tan biến.
Điều này làm cho Nhuế Nhất Hòa có thời gian quan sát ma nữ ở gần cô nhất.
Cô phát hiện ra rất khó để nhìn được vẻ ngoài nguyên vẹn từ trên khuôn mặt u ám đáng sợ của người này.
Một đôi mắt chỉ có tròng trắng, không có con ngươi vô cùng dọa người.
Một đôi tay quỷ hư thối một nửa, lộ ra xương trắng âm u.
Có những con giòi trắng đang ngọ nguậy trong lớp thịt đen, cực kỳ ghê người.
Cậu Bạch và tay sai nhỏ thì không xảy ra chuyện gì.
Con quỷ nữ không tập kích bọn họ nữa.
Theo lý mà nói, ma nữ có thể tạo ra được sáu phân thân, vậy làm ra thêm hai cái nữa cũng không khó.
Cô ta không làm như vậy đồng nghĩa với việc cô ta gϊếŧ người là có quy luật.
Căn cứ kinh nghiệm trước đó, ma nữ xuất hiện chỉ là một thông báo, sự ám hại thật thụ là công kích tinh thần đi theo cùng.
Nói một cách nghiêm túc, những người bị chết hiện nay cũng không phải là bị ma nữ gϊếŧ chết, mà là tự tử, hoặc là trực tiếp bị dọa chết.
Tuy nhiên, vì có luồng khí biếng nhác, mấy người chơi vừa tỉnh lại đã nhanh chóng ngủ mất, công kích tinh thần cũng không có hiệu quả.
Hai mươi phút sau, La Tư Nguyên giúp em gái thoát khỏi tâm trạng tiêu cực.
“Không sao chứ?”
Thấy anh trai lo lắng nhìn mình, La Tư Di nhai viên kẹo mềm trong miệng, miễn cưỡng lên tinh thần bảo: “Em vẫn khỏe.”
Luồng khí lười biếng tan đi, mấy người chơi tỉnh táo lại.
Người đầu tiên khôi phục lại suy nghĩ bình thường là Lâm Cát.
Anh ta há miệng nói ra một câu khiến hai anh em khiếp sợ không thôi.
“Tiếng chuông vẫn chưa dừng lại…”
Sao có thể được? Nhuế Nhất Hòa cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô là người không nghe được tiếng chuông, nhưng cô cũng biết lần trước La Tư Di vừa mới bắt đầu sử dụng năng lực, tiếng chuông đã dừng lại rồi.
Lần này có quá nhiều người trúng chiêu.
Vì đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, La Tư Nguyên cố ý để luồng khí lười biếng của em gái giằng co ước chừng hai mươi phút.
Vậy mà tiếng chuông vẫn chưa ngừng.
Đây là chuyện sống còn, Lâm Cát sẽ không đùa cợt một chuyện như vậy.
Mấy giây sau, Lâm Cát mới bảo: “Được rồi…!tiếng chuông ngừng rồi.”
Trong lúc Nhuế Nhất Hòa đang nghi hoặc, Tiểu Đậu ngã thẳng xuống mặt đất.
Một tiếng “bốp” vang lên, máu tươi phụt ra như dòng nước, giọt máu bắn lên tận trên nền da nâu của cái ghế sô pha.
Luồng khí lười biếng tan đi tổng cộng có mấy giây thôi đấy? Mọi người đều ở chỗ này, nhưng vẫn có người im lặng trúng chiêu.
Tôn Bội hít sâu một hơi, lật người kia lại.
Chỉ thấy trong lòng Tiểu Đậu cắm một cây bút máy vừa dài vừa nhỏ.
Nắp bút rơi trên mặt đất, bộ phận sắc nhọn nhất cắm vào trong ngực.
Sau đó, cây bút này trở nên trong suốt, kể cả nắp bút nữa, cùng biến mất trước mắt mọi người.
Nhuế Nhất Hòa lập tức hiểu ra.
Cây bút máy này là vật phẩm thần kỳ mà Tiểu Đậu đổi điểm thưởng để lấy.
Chỉ có vật phẩm thần kỳ được đổi mới có thể liên kết với người chơi.
Một khi người chơi tử vong, vật phẩm sẽ biến mất…!Cũng có thể dùng một từ khác – thu hồi.
Tôn Bội xem mạch đập của Tiểu Đậu trước, sau đó dò tới hơi thở ở mũi.
Phát hiện Tiểu Đậu chết rồi, người này ôm lấy khuôn mặt Tiểu Đậu trong tình trạng suy sụp, ngã xuống đất khóc cực kỳ đau đớn.
Đan Tiểu Dã lấy cái tay vói vào trong túi ra.
Người còn sống thì thuốc trị ngoại thương mới có tác dụng.
Dung dịch ma thuật không cứu được người đã tắt thở.
Trong toàn bộ quá trình, cậu ta mới là người mờ mịt nhất.
Bởi lẽ cậu ta đã không nhìn thấy quỷ còn không nghe được tiếng chuông.
Vậy nên sau khi luồng khí biếng nhác rút đi, vẻ hoang mang trên mặt cậu ta vẫn chưa biến mất.
Nhuế Nhất Hòa không để ý tới việc giải thích với cậu ta, trong lòng suy nghĩ: Thời gian tiếng chuông kéo dài lần này lâu hơn là có hai loại khả năng: Một, sức mạnh ma nữ đang dần mạnh hơn; Hai, ma nữ rất thông minh, sau khi biết được năng lực của La Tư Di rồi, cô ta đã nghĩ ra biện pháp ứng đối.
Mà trong hai loại khả năng cũng không nhất thiết phải chọn một.
Chưa biết chừng ma nữ lại đang trở nên vừa mạnh mẽ vừa thông minh.
Nhuế Nhất Hòa hỏi nơi cắm trại có xa hay không thì biết phải lái xe hết nửa tiếng.
“Chúng ta lập tức xuất phát, không thể trì hoãn nữa.”
Tất nhiên ma nữ xuất hiện là phân thân, không còn cách nào công kích, phải đi tìm bản thể.
Cậu Bạch tỉnh táo lại, hỏi bọn họ có thể để lại một vài người bảo vệ anh ta hay không, rồi để một nhóm người khác đi điều tra nơi nhặt được gương trang điểm.
Anh ta biết rõ việc bị lệ quỷ bám theo rất nguy hiểm, nhưng đi tới sào huyệt lệ quỷ nguy hiểm hơn.
“Không được.” Nhuế Nhất Hòa lắc đầu bảo: “Căn nguyên chưa được diệt trừ, có nhiều người bảo vệ anh hơn nữa cũng sẽ có lúc sơ hở không phòng bị.”
Thêm nữa là cũng không còn người chơi muốn ở lại…
Cậu Bạch nghe vậy, mặc dù có hơi không vui, nhưng vẫn nhận sự sắp xếp.
Tuy nhiên, người này nhấn mạnh nhiều lần, rằng khi tới nơi rồi, dù có nguy hiểm đến đâu, nhất định họ cũng phải bảo vệ tốt anh ta.
Nhuế Nhất Hòa gật đầu, thái độ cũng không qua quýt.
Tay sai nhỏ mà cô nghĩ đã mất hết tinh thần rồi lại mạnh mẽ đứng lên một lần nữa, theo chân bọn họ lên xe như một du hồn.
Lúc bọn họ ra cửa là đã hơn bảy giờ.
Vệ sĩ đang lái xe phía trước.
Nơi bọn họ cần đi là núi Sư Tử.
Vì khi nhìn từ xa lại, dãy núi trông như một con sư tử đang nằm sấp nên nó được gọi tên như vậy.
Sau khi ra khỏi thành phố, xe đi được vài chục phút đã đến.
Đường lên núi có rất nhiều xe vận tải qua lại.
Khi chúng đi lướt qua những xe nhỏ sẽ luôn làm cho bụi bị thổi vào trong xe.
Vệ sĩ kéo kính cửa sổ lên, nói núi Sư Tử là vườn hoa sau thành phố hay có người tới đạp thanh, du ngoạn.
Mấy năm trước người ta bắt đầu mở rộng nó, muốn xây một nơi nghỉ mát ở sườn núi.
Trước đó đã san phẳng đất và đặt nền móng xong, bây giờ bắt đầu xây nhà, xe vận tải xây dựng tạo ra nhiều bụi làm cho ngọn núi trở nên mù mịt, người tới chơi cũng ít đi.
Nhuế Nhất Hòa thấy một tòa nhà lớn bằng xi măng cốt thép đã xây dựng được một nửa ở xa xa, trong lòng đã hơi hiểu rõ.
Đây một tình tiết rất phù hợp với những chuyện quái quỷ: Lúc xây dựng đã đào một một con quỷ lâu năm lên, xác và xương ném đại tới nơi nào đó, quỷ thoát ra tới quấy phá…
Lúc đến được nơi cần phải đến, tay sai nhỏ vẫn luôn im lặng lấy điện thoại di động ra khỏi túi.
Hàm răng cậu ta cắn vào phần da môi mình.
Người này ngẩng đầu lên, ánh mắt cẩn thận đảo qua khuôn mặt của mọi người.
Cậu ta đang muốn xem thử một chút có người nào chú ý tới động tác của mình không, nói ngắn gọn chính là “có tật giật mình”.
Sau đó, cậu ta lập tức đối mặt với ánh mắt của Nhuế Nhất Hòa, sợ đến mức suýt chút nữa ném cái điện thoại di động đi.
Người khác đều không sao, nhưng kẻ làm chuyện trái lương tâm sợ nhất là đối diện Nhuế Nhất Hòa, ai bảo cô có danh hiệu “Đồ Tể Terminator” chứ! Trong lòng tay sai nhỏ và cậu Bạch, cô chính là biểu tượng của chính nghĩa.
Nhuế Nhất Hòa tự tay rút điện thoại di động ra, nhìn thấy một màn hình chia sẻ thì hiểu ngay người này đã chia sẻ đoạn video ngắn cho người khác.
Cô nhanh tay dứt khoát nhấn xóa, nhưng lại không xóa được đoạn video, chứng tỏ không có cách nào xóa nó đi được.
Nhuế Nhất Hòa ném lại điện thoại di động vào trong lòng tay sai nhỏ, lạnh lùng bảo: “Cậu cứ việc gửi đi.
Mỗi khi gϊếŧ một người, sức lực con quỷ sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bây giờ chúng ta còn nắm chắc được là có thể đối phó cô ta, nhưng nếu sức mạnh cô ta lại tăng lên nữa, vậy chúng ta không làm được.”
Lời này đúng là nói cho tay sai nhỏ nghe, nhưng cũng là nói với cậu Bạch và tất cả những người chơi.
Gửi đoạn video ngắn cho nhiều người hơn đúng là có thể khiến mục tiêu của ma nữ tăng thêm.
Cô ta theo trình tự mò tới cửa một lần nữa sẽ là chuyện rất lâu sau đó.
Lời của Nhuế Nhất Hòa cũng không phải là lời đe dọa.
Chỉ khi nào đọc tài liệu nghiêm túc, người ta mới phát hiện ra được tuy trước đó ma nữ đều mỗi ngày gϊếŧ một người, nhưng khoảng cách giữa các lần ra tay đều đang được rút ngắn lại.
Sau khi tay sai nhỏ thứ hai chết, chưa tới một giờ, cô ta đã có thể vương móng vuốt ra.
Điều này chứng tỏ khi số lượng người chết đạt tới con số nhất định, sức mạnh cô ta sẽ có thay đổi, trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
…!Có thể ma nữ cố ý bỏ qua cậu Bạch và tay sai nhỏ chính là vì bọn họ đã lan truyền đoạn video ngắn kia ra ngoài.
Suy nghĩ như vậy thì thấy quá khủng khiếp.
Tay sai nhỏ rùng mình, bỏ lại điện thoại di động vào trong túi.
Ô tô đi ngang qua công trường, ven đường có mấy người công nhân đội nón bảo hộ đang xua đuổi một ông già.
Thậm chí họ đã bắt đầu lấy gậy gộc ra để đánh ông cụ, thái độ vô cùng hung hăng.
“Các người phải nói cho tôi biết các người ném hết hài cốt đi đâu rồi.
Nếu vẫn chưa tìm được…!Sẽ xảy ra chuyện mất…”
Nhuế Nhất Hòa và mấy người chơi đồng thanh la dừng xe.
La Tư Di ngồi ở xa chỉ về phía đám người nói: “Các người đang làm gì vậy? Đừng đụng vào ông ấy!”
Mấy công nhân thấy có mấy người xuống từ chiếc xe sang trọng, lại là để giúp ông lão, thì ít nhiều cũng thấy hơi sợ hãi.
Họ bèn vội vã giải thích: “Không phải là chúng tôi động tay động chân với người già, là ông ta không chịu nói lý.
Người này cứ bảo vốn dĩ trong công trường có ngôi mộ gì đó, bảo chúng tôi giao hài cốt ra.
Đây là một khoảnh rừng rậm rạp, nhà ai đi chôn người mà lại chôn ở đây? Dù có hài cốt đi nữa thì cũng không biết triều đại nào rồi, chúng đã hóa thành tro từ lâu!”
Ông cụ bị đẩy ngã xuống đất có mái tóc hoa râm, khuôn mặt sầu khổ.
“Các người đừng có hù tôi! Rõ ràng là có dựng một cái bia, người nào mọc mắt đều có thể nhìn thấy.
Tôi cũng nói không truy cứu việc các cậu ném hài cốt đi rồi.
Chỉ cần các cậu đồng ý nói cho tôi biết các cậu đã ném hài cốt đi đâu là được…”
Công nhân liều chết nói không thấy mộ, cũng không thấy hài cốt gì cả.
“Nếu ông không sợ chết thì cứ bám ở cửa, chúng tôi sẽ báo ngay cho cảnh sát!”
Bỏ lại những lời này xong, công nhân cũng không muốn phiền phức nữa, xoay người bỏ đi.
Đan Tiểu Dã tiến lên đỡ ông cụ dậy, còn tỉ mỉ giúp ông ấy phủi bụi trên người, sau đó bèn rất tự nhiên hỏi ông ấy tìm mộ gì vậy.
Ông cụ nói với biểu cảm giữ kín như bưng: “Không liên quan tới các cậu, không cần cậu lo.”
Nhuế Nhất Hòa gọi theo ông cụ đi về phía cửa lớn công trường.
“Ông có nhìn thấy một cô gái mặc một cái váy màu xanh nhạt, nơi cổ áo có một cái móc hình con bướng màu đỏ không? Hay là ông có từng thấy một cái gương trang điểm khảm xà cừ màu đỏ chưa?”
Ông lão sững sờ nhìn bọn họ, đôi môi khô nhám vì tuổi già hơi run lên.
Hơn nửa ngày ông ấy mới phát ra được mấy tiếng đứt quãng từ trong cổ họng: “Bối Bối…!Cô ấy lại xuất hiện rồi à? Cô ấy ở đâu?”
Trong đôi mắt mờ mịt ảm đạm của ông cụ hiện lên một tia sáng sắc bén, nói khẳng định: “Bối Bối bám theo các người.”
Ma nữ khủng khiếp như vậy tên là Bối Bối á? Bao gồm cả Nhuế Nhất Hòa, tất cả mọi người đều nổi da gà toàn thân.
Nhuế Nhất Hòa: “Cụ cũng biết chút gì phải không?”
Ông cụ nhìn bọn họ bằng một ánh mắt vừa thương hại lại vừa áy náy, do dự một lát mới quyết định bảo: “Đó là chuyện của ba mươi mấy năm trước…”
…
Đó là một ngôi làng mà ngày nay đã không tồn tại nữa.
Ông cụ tên là Trương Căn Miêu, cùng lớn lên với cô con gái nhà hàng xóm là Dư Cẩm Bối.
Hai người có tình cảm với nhau.
Nhà họ Trương chỉ có quả phụ, là một nhà vô cùng nghèo đói trong thôn.
Từ khi còn nhỏ Trương Căn Miêu đã thường xuyên ra ngoài làm công, tiết kiệm đủ tiền sẽ cưới Dư Cẩm Bối về làm vợ.
Một năm nọ, Trương Căn Miêu rời khỏi nhà đi làm như thường lệ.
Tuy nhiên, ông ấy không hề biết mình vừa rời khỏi thôn nhà họ Dư đã gả con gái cho con trai độc nhất của một gia đình trong thân lân cận, đổi về một khoản sính lễ.
Người Dư Cẩm Bối lấy cũng không phải người tốt mưu sinh qua ngày, mà là một tên ăn không ngồi rồi có tiếng trong thôn.
Ăn chơi, gái gú, cờ bạc, không gì không có, còn hay đánh vợ.
Ba mẹ chồng mặc kệ con trai duy nhất muốn làm gì thì làm, ngày nào cũng chỉ mong ngóng cô con dâu mang thai.
Tuy nhiên, Dư Cẩm Bối vào cửa đã hai năm vẫn chưa có động tĩnh.