Đọc truyện Vợ Cậu Tư – Chương 36
Sáng sớm tôi dậy sớm hầm canh bổ với luộc cho Phong mấy quả trứng gà đặng lăn cho hút triệt tiêu hết ngải. Ngó ra ngoài hông nhà không thấy mèo tụ tập nữa, nhìn dưới xào quần áo thấy cơm nguội với đồ ăn thừa vẫn còn đầy nhưng không thấy bóng dáng con mèo nào hết. Nghĩ cũng lạ chắc tụi mèo di cư tập kết sang nhà khác rồi quá.
Canh chín tôi mới đem lên cho Phong, dưới chân con mèo trắng vờn tới vờn lui thấy thương vô cùng. Tôi khom xuống nói với con mèo nhỏ:
– Muốn ăn canh hả, lát tao cho nha.
Con mèo nhỏ lại meo meo mấy tiếng, tôi bưng đồ ăn lên phòng nó cũng lên theo, mà khôn là không dám vô phòng chỉ dám đứng ngoài len lén nhìn vào thôi. Thấy tôi đi lên, Phong cười hỏi:
– Em luộc trứng gà thôi được rồi, còn nấu gì nữa vậy?
Tôi đặt tô canh hầm với trứng gà xuống, trả lời:
– Anh coi anh ốm còn có nhiêu thịt đâu, em mà không bồi bổ cho anh chắc người ta rủa em ch.ết luôn á.
Phong không trả lời, anh từ tốn uống canh hầm còn tôi thì lột vỏ mấy quả trứng gà lăn tới lăn lui cho anh. Chú Đức dặn nên lăn thường xuyên cho chắc chắn, gì chứ mấy cái này nên đề phòng thì tốt hơn.
Ăn xong canh hầm tôi và Phong lên bệnh viện đón má chồng tôi về, bác sĩ nói bà ta chỉ bị bệnh nhẹ thôi nên không cần nằm viện quá lâu. Mà thiệt sự là y như vậy, cái này là bà ta bị ngải hành chứ đâu có bệnh tật gì nặng đâu.
Chị Thắm hồi sáng này ba mẹ chị qua rước chị về bên nhà đặng dưỡng thai, anh Ba Thành cũng không có ý kiến gì mà ba chồng tôi cũng đồng ý luôn. Nói chứ hiện tại nhà chồng tôi có tới ba phụ nữ có bầu, tôi thì coi như có Phong đi, chị Lài thì có anh Ba, chỉ riêng chị Thắm là đơn chiếc. Anh Ba cũng quan tâm tới chị Thắm nhưng không có bằng anh quan tâm tới chị Lài. Tôi nghĩ chị Thắm chọn cách về nhà mẹ đẻ là tốt nhất, vừa được an tĩnh dưỡng thai, vừa không cần thấy cảnh chồng mình hạnh phúc bên người phụ nữ khác.
Tình hình của Phong tương đối ổn định, Thầy Hai nói ngải trong người anh bị đánh tiêu tan, bây giờ coi như là qua nguy hiểm rồi. Thiệt tôi cũng cảm ơn Trời Phật độ hộ cho anh. Bây giờ chỉ còn một việc cấp bách nhất là tìm con trai của ông Hai Đồ xin máu để giải yểm ở ao sen, cứu vong hồn của mẹ anh Phong và dì Mỹ Lệ.
Ngồi trên xe, tôi có chút ý không hiểu mới quay sang hỏi Phong:
– Anh, anh có thấy cái chuyện mà vú Huệ nói dì Lệ thích ba mình nên bị bà ta gi.ết có hợp lý không, sao em nghĩ hoài thấy cứ kỳ kỳ sao đó.
Phong vừa lái xe vừa nhàn nhạt trả lời:
– Anh không biết nữa, bà vú chắc chắn là nói xạo rồi nhưng sự thật thế nào thì bây giờ chỉ có bà Mỹ Linh biết rõ mà thôi. Nhưng mà anh không nghĩ bà vú chỉ vì nguyên nhân đó mà gi.ết dì Lệ đâu. Ngày xưa anh có từng nghe nói là đáng lý dì Lệ mới là vợ lớn của ba nhưng không hiểu sao lại là bà Linh. Mà ngày xưa việc hai chị em chung một chồng là chuyện bình thường, nếu dì Lệ không ch.ết thì bây giờ chắc bà ấy đã là bà nhỏ của nhà này rồi.
Tôi gật gù, hóa ra còn có chuyện này nữa. Nếu đúng như lý mà nói thì việc dì Lệ nếu được ba chồng tôi lấy làm vợ thì chỉ bà Linh là bị ảnh hưởng chứ bà vú có bị gì đâu. Giả sử vú Huệ thương ba chồng tôi thiệt thì cũng không thể cùng ba chồng tôi nằm chung một gối ngủ chung một giường được. Chưa kể hình như con trai vú Huệ năm nay bằng tuổi chị Hai Giàu mà tuổi của vú Huệ thì lại xấp xỉ bằng tuổi má chồng tôi. Vậy thì một là vú Huệ có con rồi để con cho chồng nuôi hoặc hai là vú Huệ không có chồng hoặc là chồng như thế nào đó còn con thì để cho ai đó hoặc gia đình bà ta nuôi giúp. Mà nếu đã có con thì lý nào lại thầm thương trộm nhớ ba chồng tôi mấy năm trời được. Mà nếu như vú Huệ có thương ba chồng tôi thiệt thì người mà bà ta gi.ết đầu tiên đáng lý phải là bà má chồng tôi chứ, chứ dì Lệ thì đã ảnh hưởng gì đâu.
Càng nghĩ tôi càng thấy trong lời khai của vú Huệ hôm đó quá nhiều điểm thiếu logic. Mà cái người dì Lệ này cũng chưa chắc đàng hoàng đâu. Rõ ràng bà Mỹ Linh là chị gái ruột của bà Lệ, thì nếu Mỹ Lệ là người đàng hoàng ngay thẳng sẽ không tới nhà anh rể mình ở lỳ mãi không chịu về. Một là bà Lệ cũng có ý muốn lật đổ chính cung để mà lên làm thiếp, hai chị em chung một chồng. Còn hai thì chỉ có nguyên nhân là bà Lệ đang âm mưu cái gì đó thôi. Chu choa, chuyện này coi bộ khá là hấp dẫn đây.
Chắc thấy tôi đang suy luận, Phong cười cười xoa đầu tôi, anh hỏi:
– Lại nổi máu Conan rồi hả?
Tôi cười hề hề gật đầu:
– Em chỉ đang suy luận chút xíu chuyện thôi.
Phong hỏi:
– Em nghi ngờ dì Lệ có ẩn tình?
Nghe Phong hỏi mà tôi giật mình, tôi vội trả lời:
– Sao anh biết được hay vậy, em là đang nghĩ chuyện đó đó.
– Không cần nghĩ, lát anh đưa em tới gặp một người, nếu mà dì Lệ có gì đó không đàng hoàng thì chắc chắn chúng ta sẽ được biết. Anh cũng không tin người dì Lệ không máu mủ này nhưng nguyên nhân vì sao bà ta ch.ết thì rất có thể liên quan tới mẹ của anh.
Tôi gật gật đầu, càng nghe càng thấy Phong giỏi thật, mà suy nghĩ suy luận của Phong luôn luôn đi trước tôi một bước. Bởi ta nói con cái được di truyền gien thông minh từ mẹ là có thiệt mà. Nhìn Phong là biết mẹ chồng tôi thông minh sắc sảo cỡ nào rồi, nhân chứng sống chân thật nhất là dì Vũ. Haizzz tôi cũng thông minh lắm đó, con tôi sau này vừa đẹp giống ba nó vừa thông minh giống mẹ thì khối cô mê mệt. Rầu ghê. Haha.
Lên đến bệnh viện, đi được nửa đường thì tôi thấy ba chồng tôi với má Vũ đang đỡ má chồng tôi đi ra ngoài. Thấy vợ chồng tôi đi đến, ba chồng tôi mới kêu:
– Hai đứa lên phụ vợ chồng thằng Đạt dọn đồ đi, ở đây ba với dì bây đưa má bây ra xe là được rồi.
Phong gật đầu, anh trầm giọng hỏi:
– Sao ba không để mẹ lên xe lăn đẩy ra cho dễ?
Ba chồng tôi lắc đầu:
– Má bây không chịu, thôi lên đi để ba đưa bả ra xe.
Nói rồi ba chồng tôi với má Vũ lại tiếp tục dìu má chồng tôi đi ra ngoài. Tôi để ý lúc đi ngang qua Phong má chồng tôi nhìn anh chằm chằm, mặc dù chỉ là nhìn thôi mà tôi cũng thấy sởn tóc gáy. Eo ôi chắc má chồng tôi bây giờ hận Phong dữ lắm, càng nghĩ càng thấy ghê. Tôi với Phong phải nhanh lẹ tìm ra sự thật rồi tố cáo bả với ba chồng tôi mới được, nếu không chắc có ngày Phong không bị hại thì cũng tới tôi bị hại quá.
Đợi ba chồng tôi đi xa tôi với Phong mới tiếp tục đi lên thang máy lên trên phòng bệnh. Vừa đi tôi vừa nói.
– Phải tìm ra sự thật nhanh thôi anh, chứ để càng lâu em càng thấy nguy hiểm. Mắt bà ta nhìn anh không phải đơn giản đâu, em thấy thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn đó.
Phong thấy tôi khẩn trương, anh ôm lấy eo tôi, cười nhạt:
– Không cần lo, bà ta không còn nhiều sức lực nữa đâu. Kiểu gì anh cũng sẽ khiến cho bả ch.ết thê thảm hơn một chút, đó là cái giá phải trả cho tâm địa xấu xa của bà ta.
Tôi nghe anh nói mà thấy có chút chua xót, thiệt sự sống mà đem theo thù hận gác trên vai quả thật rất mệt mỏi. Nếu được tôi chỉ muốn vạch mặt bà ta rồi tống khứ bà ta vào tù cho yên thân, ở trong tù tha hồ mà xám hối. Chứ tôi cũng chưa bao giờ mong muốn Phong sẽ phạm sai lầm liên quan đến mạng người. Nợ máu phải trả bằng máu, ân ân tương oán biết đến bao giờ mới dừng được đây.
Chắc biết được tôi đang lo lắng, anh mới trấn an tinh thần cho tôi:
– Yên tâm đi, anh biết phân biệt được đúng sai mà. Mấy năm qua anh đi tìm hiểu cái ác cũng đủ thấy nó phức tạp rồi. Yên tâm, anh không làm gì sai quấy đâu.
Nghe anh nói chắc chắn như vậy tôi mới thấy yên tâm phần nào. Chứ nếu biết sai mà vẫn làm sai thì tội sẽ nặng lắm….
Lên đến phòng bệnh đang định đi vào thì Phong kéo tay tôi lại nấp bên ngoài, đang muốn hỏi có chuyện gì thì nghe bên trong có tiếng cãi vã truyền ra. Vì cửa chỉ khép hờ nên là nghe được khá rõ ràng đoạn đối thoại bên trong, hai nhân vật chính không ai khác chính là Đạt và Út Nhàn.
Út Nhàn:
– Nôn nóng về nhà cũng có được ở bên cạnh người anh yêu đâu mà gấp vậy.
Đạt:
– Em càng ngày càng nói chuyện lung tung, suy nghĩ của em lệch lạc quá rồi đó. Mẹ đang chờ ở dưới, nhanh nhanh phụ mẹ chứ ở đó nói nhảm cái gì vậy?
Đạt:
– Trong túi này là cái gì, cái gì đây?
Út Nhàn:
– Trả đây cho em, trả đây.
Đạt:
– Cái gì, em nói coi là cái gì. Em định làm trò khùng trò điên gì nữa vậy?
Út Nhàn coi bộ giận dữ:
– Làm cái gì thì cũng liên quan gì đến anh, anh lấy quyền gì quản lý tôi.
Đạt:
– Quyền gì hả, giữa anh và em vẫn là quan hệ vợ chồng hợp pháp. Trừ khi nào anh và em ly dị và em không còn ở nhà này nữa thì khi đó em làm gì kệ xác em, anh không quan tâm. Còn đã ở cùng nhau thì em làm gì cũng nên nói rõ với anh một tiếng.
Giọng Út Nhàn có chút thống thổ:
– Anh coi em là vợ anh sao?
Đạt:
– Coi hay không coi gì thì em cũng đang là vợ anh, mặc dù chúng ta sống độc lập nhưng anh vẫn có trách nhiệm và nghĩa vụ lo cho em. Anh cũng đã nói rồi, nếu em chịu không được thì bất cứ khi nào em cũng có thể ký vào giấy ly hôn, anh không hề ép. Giữa chúng ta có…
Út Nhàn:
– Thôi được rồi, anh đừng nói nữa, được rồi. Cái này là cỏ thơm, tôi hái làm túi thơm, anh hài lòng chưa. Đừng có cái gì anh cũng nghi ngờ tôi, tôi không rãnh rỗi để ý đến tình yêu bé nhỏ của anh đâu.
Tôi và Phong hai đứa đứng nhìn nhau một hồi rồi cũng tự động lui ra một chút. “Tình yêu bé nhỏ” từ miệng Út Nhàn nói ra có phải là đang ám chỉ tôi không vậy?
Phong kéo tay tôi, anh nói nhỏ:
– Tình yêu bé nhỏ sao?
Ui chao cái tên này, giờ này mà còn dùng giọng điệu đó hỏi tôi à?
– Tới anh nữa rồi đó, em không giỡn đâu.
Phong cười cười, mặt anh thản nhiên tỉnh queo, cái mặt này y như là đang giận dỗi vậy.
– Thì anh đã nói cái gì đâu, anh chỉ hỏi em là có phải em là tình yêu bé nhỏ không thôi mà?
Đấy rõ ràng là đang ôm việc vô người mà, cái chuyện lâu còn hơn trái đất này mà bây giờ anh lại đem ra hờn dỗi. Được rồi, tối nay anh cứ ung dung mà ra ngoài ngủ đi nhé.
Tôi một tay ôm bụng, một tay chỉ chỉ vào ngực anh, tôi nhếch môi khiêu khích:
– Ừ thì sao giữa em và Đạt là trong sáng, trong sáng hơn cả cái ly thủy tinh. Đó anh có thể tìm một cái ly thủy tinh lên mà quan sát, nó sạch sẽ trong suốt có thể nhìn xuyên qua được luôn đó. Còn anh, anh thì tốt lành gì. Ngày rước dâu anh đi cứu tình yêu ngây ngô của anh bỏ tôi bơ vơ một mình không ai thương xót. Anh biết tiền đồ của chị Dậu không, cái mối tình cà chua dưa muối của anh nó đen thủi đen thui đen hơn cả tiền đồ của chị Dậu nữa. Hay ha, hôm nay bắt chẹt tôi, anh chán sống rồi đúng không Phong?
Phong cười méo xẹo, tôi thấy mặt anh từ hả hê chuyển sang tái xanh tái tím. Một hai anh phân trần giải thích:
– Không có, anh với Thúy Liễu chưa hề có gì hết.
Tôi lườm nguýt anh:
– Chưa có gì hết, tôi lấy anh vẫn là trắng trong thuần khiết, còn anh…anh đen hơn cái đít nồi rồi. Nói không có cơm cháo gì ai tin, ai chứng cho anh?
Phong cứng họng còn tôi thì hả hê, cho vừa anh, rõ ràng biết tôi và Đạt không có gì cũng bày đặt hỏi cắc cớ. Hôm nay tôi cho anh đội quần về nhà để sau này anh bỏ cái tật chán cơm thèm đấm.
Phong tất nhiên là luôn miệng giải thích, nào là cứu một mạng người còn hơn xây mười tháp chùa, nào là Thúy Liễu tự tử thiệt, rồi nào là anh chung thủy abc, xyz,… Kệ xác anh, tôi vẫn cứ giận. Giận chán chê tôi quay sang dỗi, cho anh đen mặt thì thôi đặng cho anh vừa lòng anh.
Mãi đến khi Đạt và Út Nhàn đi ra tôi vẫn hậm hực không thèm nói chuyện với Phong. Tôi đi tới phụ Út Nhàn khiêng đồ xuống dưới, kệ Phong lẽo đẽo đi theo sau. Út Nhàn với Đạt không hiểu chuyện gì mà sáng sớm Phong đã lủi thủi năn nỉ tôi riết. Nhưng mà kệ đi, tôi thích như vậy.
Sau một hồi cà kê dưa muối thì tôi cũng không giận nữa, thiệt tình cũng không có gì để mà giận dỗi nhưng lâu lâu làm vậy coi như cũng vui cửa vui nhà vui luôn thằng nhỏ trong bụng.
Út Nhàn và Đạt theo xe má chồng tôi về, còn tôi và Phong thì lấy lý do bận đi khám nên về sau. Bụng tôi hơn 7 tháng rồi, vào tầm này nên đi khám đều đặn hơn. Bác sĩ nói con so thường sẽ không sinh đúng ngày, có khả năng cao là sinh sớm hơn nên phải theo dõi thường xuyên. Tôi không biết sao chứ kể từ lúc tôi đeo bùa bình an của chú Đức cho tới giờ thì mẹ con tôi rất khỏe. Nhớ cái hôm đi tìm Thầy Hai, đường sốc dằn mạnh như vậy mà không sao thì biết rõ mẹ con tôi may mắn đến cỡ nào rồi. Tạ ơn Trời thương ban quý nhân đến giúp đỡ cho gia đình tôi. Nghĩ lại may thiệt.
Khám thai xong Phong đưa tôi đi ăn sáng xong rồi ghé nhà của ai đó. Xe dừng trước cổng bằng gỗ cũ kĩ ọp ẹp, tôi ngó vô trong thấy một căn nhà vách tôn nhỏ xíu đìu hiu. Thấy tôi ngơ ngác, Phong mới xách vỏ trái cây với mấy lóc yến sào đi vào, anh nói:
– Vào trong đi, người quen của anh mà.
Nghe Phong nói tôi cũng gật đầu đi vào trong, mở cái cổng nhỏ đi vào, tôi nghe Phong gọi:
– Vú Diệp ơi, bà có nhà không?
Vú Diệp sao…người trong nhà là vú ngày xưa của anh à?
Trong nhà một bà cụ lụm cụm bước ra, thân hình bà cụ nhỏ nhắn, lưng thì bị gù lại đang phì phò điếu thuốc. Tôi thấy bà nheo mắt nhìn mấy lần mới thấy bà lên tiếng:
– Ai đây…có phải cậu… Phong…cậu Phong con ông Tài đây không hả?
Nghe bà cụ hỏi Phong gật đầu mỉm cười đi lại đỡ lấy bà, anh nói:
– Con đây, vú Diệp khỏe không?
– Khỏe khỏe…. vú khỏe… mèn ơi dữ lắm tôi mới thấy lại cậu. Cậu y thinh hồi nhỏ hà, tôi nhìn cậu Thành tôi không nhớ chứ nhìn cậu tôi nhớ liền.
Phong cũng vui vẻ thực sự, anh cười rạng rỡ, đỡ vú Diệp ngồi xuống xong anh kéo cho tôi cái ghế ngồi an toàn rồi anh cũng ngồi xuống. Quay sang vú Diệp anh giới thiệu:
– Vú đây là vợ con, cô ấy tên Huyền đang có bầu gần 8 tháng rồi.
Vú Diệp gật đầu:
– Ờ ờ cô Huyền, bầu 8 tháng…. bụng này chắc là con trai hả cô?
Tôi giật mình, thiệt sự người ta nói mấy ngày già hay lắm là đúng thiệt mà. Nhìn bụng mà đoán được trai hay gái là quá siêu rồi.
Tôi gật gật đầu:
– Dạ con trai vú, vú hay thiệt.
Vú Diệp cười ha hả:
– Tôi hồi đó đi đỡ đẻ làm cho nhà hộ sanh nên tôi rành lắm.
Nói rồi vú quay sang Phong, vú hỏi:
– Cậu Phong hôm nay tới đây là muốn hỏi gì phải không? Đâu, có gì cậu hỏi đi, tôi biết gì tôi nói cho cậu nghe.
Tôi nhìn Phong kiểu trầm trồ, vú Diệp này lúc trẻ đóng vai trò gì mà thần thông quản đại vậy ta. Biết rõ Phong tới để hỏi chuyện luôn, thiệt sự bà già mà còn minh mẫn quá trời.
Phong cũng không dài dòng, anh nói thẳng vào vấn đề chính.
– Dạ con với vợ con tới đây thiệt là có chuyện muốn hỏi vú?
Vú Diệp gật đầu trầm ngâm:
– Ờ cậu có phải muốn hỏi về má cậu không, cô Mỹ Linh đó?
Phong cười nhạt:
– Dạ không, con đây muốn hỏi về dì con Mỹ Lệ.
Vú Diệp hình như có phần ngạc nhiên:
– Cô Mỹ Lệ hả, tôi cứ tưởng cậu phải hỏi mẹ cậu…mà bộ cậu biết mẹ cậu không phải….
Phong gật đầu:
– Dạ con biết vú….con đến đây cốt là muốn hỏi về những chuyện mà vú biết về mẹ con Mỹ Linh với dì con Mỹ Lệ, cả chuyện của ba con nữa.
Tôi thấy vú Diệp nhìn nhìn tôi và Phong, lát sau bà mới thở dài nói nhỏ:
– Tôi thiệt tình chỉ lo cho một mình cậu bị cậu không phải là con ruột của cô Linh….thôi thì tôi biết gì tôi nói đó, tôi cũng gần đất xa trời rồi để trong lòng cũng không có gì tốt. Tôi biết cậu chắc đang đi tìm má ruột của cậu…nhưng có cái này tôi không biết đúng không…hình như là má ruột của cậu ch.ết rồi.
Phong cũng thành thật, anh gật đầu.
Vú Diệp thở dài, bà từ từ nói:
– Hồi lúc chưa đem cậu về thì tôi đã theo cô Linh về nhà họ Đặng rồi. Cô Linh về làm con dâu lớn làm nở mày nở mặt nhà chủ tôi dữ lắm. Ba má cô Linh sợ cổ đi qua làm dâu lạ nước lạ cái nên đưa tôi theo cổ, từ đó tôi đi theo cô Linh luôn bỏ luôn cái nghề đỡ đẻ. Mà không riêng cô Linh mà ngay cả cô Lệ cũng mê ông chủ Tài, hồi lúc cô Linh đi lấy chồng cô Lệ khóc cắt cổ tay xém hết máu mà ch.ết, hên là có gia nô phát hiện đem cổ đi bệnh viện mới qua khỏi cơn nguy kịch… Cô Linh về làm dâu được má chồng cưng ba chồng quý, chỉ ngặt là ông chủ không có thương cổ, tôi thấy cô Linh khóc một mình hoài, phải sau này đem cậu về thì mới không nghe ông chủ chửi cô Linh nữa. Mà ngộ cái này, không biết sao từ hôm cậu được đưa về thì cô Lệ cũng theo về. Ban đầu tôi tưởng cậu được cô Lệ nuôi rồi đó chứ, mà thiệt sự cô Lệ cũng thương cậu lắm, cậu Thành mà dành đồ chơi với cậu thì không xong với cô Lệ đâu. Tôi đinh ninh trong bụng kèo này cô Lệ được làm bà nhỏ rồi, cậu chắc cũng được nuôi dưới danh cô Lệ luôn. Nhưng mà… cho tới hôm tôi nghe cô Linh cô Lệ chửi nhau, lúc đó tôi đang ôm cậu cho cậu ngủ trong phòng…tôi nghe tiếng đực tiếng cái, cái gì mà mày gi.ết tao không gi.ết, rồi tiếng đánh nhau đổ vỡ tùm lum. Rõ nhất là tôi nghe cô Lệ hét lên như vầy: nếu chị không giúp tôi thì tôi sẽ nói cho anh Tài nghe hết…thà sống trong tù còn hơn sống vô danh vô phận làm cái bóng của chị…..
Vú Diệp kéo hơi thuốc, bà nói tiếp:
– Năm đó cậu mới 4,5 tuổi gì à, còn bồng cu cu trên tay nên chắc cậu không biết đâu. Tôi theo cô Linh về giúp cổ nuôi mấy người các cậu, quán xuyến trong ngoài thay cổ nhưng cổ không trọng dùng tôi mà cổ lại tin tưởng con Huệ hơn nên tôi đợi khi cậu 7,8 tuổi tôi nghỉ. Nhớ lúc tôi đi cậu với cô Giàu khóc quá trời, tôi cũng quý cậu lắm nhưng con Huệ nó chèn ép quá tôi chịu không đặng.
Phong cũng như chìm lại vào hồi ức, anh dừng một chút mới nói tiếp:
– Vú….dì Lệ không ở nhà đó từ khi nào, vú biết không?
Vú Diệp trầm ngâm nhớ lại, hồi lâu bà mới nói:
– Thì sau vụ gây lộn đó thì vài tháng sau cô Lệ mất tích, cô Linh nói là cô Lệ đi nước ngoài, tôi thì tôi thiệt không tin đâu cậu… cậu không biết chứ hôm trước ông chủ cho đám gia nhân đi du lịch, ai cũng đi chỉ có con Huệ với cô Lệ ở nhà. Là qua bữa sau về cô Linh nói cô Lệ dọn đồ đi rồi, mà cái đầm cô Lệ mặc hôm tôi đi chơi tôi còn nhớ, cái đầm màu trắng ngà…lúc tôi về thấy cái đầm dính máu, tôi hỏi con Huệ nó nói cô Lệ tới kỳ. Thôi, nói vậy tôi nghe vậy chứ cũng không nghi ngờ gì đâu cậu.
Nghe ra hình như là có ẩn tình rồi… nhất là câu “mày gi.ết tao không gi.ết”….không thể hiểu rõ là chuyện gì nữa rồi.
Vú Diệp như nhớ cái gì, bà chợt nói:
– À cái này… lúc tôi còn làm ở đó, tôi hay vô phòng cô Linh dọn dẹp các thứ. Có bữa làm rơi đồ thấy sấp giấy rớt ra, hình như là di chúc hay gì nè…..khoan để tôi nhớ thử coi…à di chúc để tài sản lại cho con…hình như tên cái gì… Hà…Hà…Thanh Vi để lại cho con là Phong…Hà Thanh Phong…phải tên cậu không?
Tôi nhìn sang Phong thấy anh chấn động, anh gấp gáp hỏi vú Diệp:
– Trên đó viết gì vú biết không?
– Viết gì hả, cậu để tôi từ từ tôi nhớ… viết… viết.. bà Hà Thanh Vi để lại toàn bộ gia sản bà có cho người thừa kế là cậu Phong…nhưng mà trước khi trước khi cậu Phong 18 tuổi không có hiệu lực… sau 18 tuổi cái gì mà… chứng thực bằng giấy khai sinh hay gì đó tôi không có nhớ rõ nữa bị là lâu lắm rồi cậu.
Không nghe vú Diệp nói thì thôi, càng nghe càng thấy mơ hồ không rõ ràng. Phong nói chuyện với vú Diệp một lát nữa cũng xin phép đi về. Lúc về vú Diệp khóc quá chừng, thiệt tình tôi thấy cũng thấy thương ghê gớm.
Ngồi trên xe tôi mới quay sang hỏi Phong:
– Anh thấy sao?
Phong nghiêm mặt, giọng anh không vui không buồn:
– Dì Lệ có liên quan đến cái ch.ết của mẹ anh…tờ di chúc mà mẹ anh để lại chắc chắn bà Linh đang giữ. Mục đích bà ta muốn cướp số tài sản đó nhưng không làm gì được vì không có giấy khai sinh của anh.
– Chứ giấy khai sinh của anh đâu?
Phong mím môi:
– Giấy khai sinh mang họ Hà hiện tại chỉ có duy nhất một tờ dì Vũ đang giữ, dù có đi trích lục lại cũng không còn nữa. Tất cả giấy khai sinh sau này đều mang họ Đặng, là ba anh làm thủ tục nhận con nên làm khai sinh khác cho anh. Hiện tại số tài sản của mẹ anh đang bị đóng băng ở ngân hàng, anh có nhờ người kiểm tra số tiền bà để lại cho anh, thiệt sự là một con số rất lớn.
Tôi bây giờ mới vỡ lẽ, thì ra là nguyên cớ đó nên má chồng tôi mới đồng ý đem Phong về nuôi. Nhưng tham thì thâm chắc bà ta không có cách nào lấy được số tiền kia nên mới để đến bây giờ. Nhưng nói đi nói lại thì mẹ Phong thật sự là một người biết nhìn xa trông rộng… làm như bà có thể biết trước là mình sẽ gặp chuyện không may nên mới lập cái di chúc kia cho Phong. Cái di chúc quá mức hoàn hảo, làm cho bà Linh chỉ còn biết tức hộc máu mà nhìn tiền bị đóng băng thôi. Quá mức cao tay.
……
Thấm cái qua 1 tháng…
Gặp vú Diệp một chuyến, tôi và Phong lại tiến thêm một bước đến sự thật. Cái cảm giác này kích thích vô cùng trí tò mò của con người. Bên phía chú Đức, ông theo Thầy Hai đi tìm con trai của ông Hai Đồ để giải trấn yểm ao sen, mọi việc đang rất thuận lợi.
Má chồng tôi sau khi về nhà thì chỉ còn nằm một chỗ, chú Đức nói “ngải hành” bà ta rồi. Hằng ngày có người lo cho ăn cho uống, má chồng tôi bây giờ cứ như người bị liệt vậy đó. Vừa đau đớn vừa bất lực nằm im trên giường nhưng mà dù có như vậy vẫn còn ác. Tôi thấy bà ta vẫn chửi hết người này đến người kia như thường, ngay cả con dâu cưng Út Nhàn cũng bị chửi, chỉ có tôi và Phong là bà ta chừa ra thôi.
Bụng tôi đã hơn 8 tháng, tôi và Phong chọn bệnh viện quốc tế trên tỉnh để sinh đẻ cho an toàn. Chị Lài hơn 5 tháng siêu âm lúc trai lúc gái không chắc chắn, còn chị Thắm chắc cú là con trai.
Hơn 4 tháng thai ổn định chị Thắm cũng xin về nhà ở lại, nói chứ chị Thắm đi vậy ba chồng tôi không vui lắm nên dù là cỡ nào chị cũng phải về.
Sáng chủ nhật mấy chị em dâu đông đủ tụ tập dưới bếp, ngoài Út Nhàn ra thì ai cũng mang cái bụng đi ểnh tới ểnh lui. Sau hè mấy con mèo lại có dấu hiệu tụ tập kết bè kết phái trở lại. Tôi nhìn ra sân, hỏi Út Nhàn:
– Mấy con mẹo nay tụ lại nữa nè Nhàn, mấy hôm đâu có.
Út Nhàn cũng cười:
– Dạ nhà mình làm như thu hút mèo hay gì á chị Tư.
Đang ngồi yên lành chị Thắm tự dưng đứng lên đi ra ngoài, thấy chị đi tôi mới hỏi:
– Chị Thắm không ngồi chơi, chị đi đâu vậy?
Chị Thắm mặt bự ra, chị cười nói:
– Ngay xích đu có cây cóc thái, chị thèm quá để chị hái mấy trái vô ăn chơi.
Nghe nhắc đến cóc tôi tự dưng cũng chảy nước miếng nên không cản chị Thắm để chỉ đi hái vô ăn luôn. Mà chị Lài coi bộ cũng muốn ăn tôi thấy chị nhìn theo chị Thắm riết.
Út Nhàn thấy vậy mới nói:
– Mấy chị có bầu cái thèm ác nhơn, chua muốn ch.ết mà ăn sao nổi.
Tôi cười hề hề định trả lời Út Nhàn thì nghe tiếng chị Thắm hét lên:
– Á á….
Kèm theo tiếng “meo meo” của lũ mèo. Nhìn ra sau hè thấy chị Thắm té phịch ra sau, dưới chân chị đang chảy một dòng máu tươi đậm đặc chói lóa. Tôi sợ đến xanh mặt nhưng vẫn nhanh trí ngồi bật dậy, tôi hét lên:
– Trời ơi chị Thắm…. anh ơi…cứu… cứu chị Thắm đi…cứu….
Tôi với mọi người ùa ra mỗi người một tay đỡ chị Thắm dậy, nhưng hình như đau quá nên chị bủn rủn tay chân không còn sức nữa. Trên bụng chị con mèo bự vẫn còn “meo meo” cúi xuống hít hít. Tôi thấy tự dưng giận điên người, tôi lấy tay tát cho con mèo đi xuống nhưng nó vẫn lỳ trơ nhảy lên.
Mẹ nó, con mèo này không biết sợ là gì mà.
Trong nhà anh Ba với anh Phong chạy ra, chị Thắm thấy anh Ba chị khóc toáng lên ôm anh Ba cứng ngắt. Phong và mọi người xúm nhau đưa chị Thắm đi bệnh viện, tôi bụng to quá nên không đi theo. Đứng trước cửa tôi để ý thấy lũ mèo cũng chạy theo ra hết ngoài cổng, cái đám mèo này kỳ quái….
Bé Li đứng kế bên tôi, con bé hít hít mấy hơi:
– Mùi gì thơm dữ Mợ hè?
Mùi thơm hả….tôi cũng hít hít mấy cái, ờ hình như thơm thiệt…cái mùi này đâu phải mùi sữa tắm hay dầu thơm gì đâu ta…
Bé Li như nhớ gì đó, con bé reo lên:
– Y chang mùi xã quần áo của Mợ Ba Mợ hen.
Tôi thoáng trầm ngâm, trên người tôi cũng còn vương chút mùi thơm thoang thoảng…dưới chân con mèo nhỏ đang vờn tới vờn lui, nó nhảy lên như muốn đòi tôi ẵm vậy. Trước sân cũng có con mèo đang đi tới, nó cứ nhìn tôi lơm lơm.
Mèo…tôi dường như thấy không được bình thường nữa rồi…
Ngước mắt nhìn theo mấy chiếc xe chạy xa xa kia, mong sao cho mẹ con chị Thắm được bình an..