Đọc truyện Vợ Cậu Tư – Chương 37
Chị Thắm lên bệnh viện tầm được 3 tiếng thì có điện thoại gọi về, Út Nhàn nói chị Thắm mất con rồi. Lúc nghe tin tôi gần như bần thần muốn điếng người. Tôi cũng không hiểu là do tôi có bầu nên nhạy cảm hơn bình thường hay là do lý do nào mà cảm xúc tôi lại đẩy lên cao như thế này, chỉ thiếu điều tôi ôm mặt khóc huhu nữa thôi. Tôi xót xa cho chị Thắm, thương cho đứa nhỏ của chị. Có thể chị Thắm ác nhưng chị khao khát có một đứa con là sự thật. Những cố gắng của chị tôi nhìn có thể biết được vì tôi cũng đang có bầu giống như chị.
Ngồi trong phòng suy nghĩ lung tung đến mãi khi Phong về tôi mới giật mình thôi không nghĩ nữa. Thấy anh tôi đi nhanh lại hỏi:
– Anh chị Thắm thế nào rồi?
Phong lắc lắc đầu:
– Không cứu được con còn chị Thắm ổn định rồi đang chuyển ra phòng hồi sức.
Tôi không biết nên nói cái gì nữa chỉ còn biết thở dài thườn thượt, lắm lúc tôi thấy cuộc sống này mệt mỏi quá mức chịu đựng của tôi luôn rồi.
Thấy tôi rầu rĩ, Phong mới an ủi:
– Thôi qua rồi, anh biết em đang lo chuyện gì…cố gắng vì anh vì con, nhất định anh sẽ đưa em và con đến nơi khác sống. Cuộc sống đầy rẫy tội ác này….thiệt sự cũng đủ làm anh mệt mỏi rồi.
Nghe anh nói, tôi khẽ quay sang nhìn, qua chuyện của chị Thắm tự dưng tôi lại thấy sợ. Không phải lúc nào tôi cũng tốt số mà may mắn tai qua nạn khỏi, ở cái nhà này ngoài Phong và dì Vũ ra thì ai nấy cũng khiến tôi sợ hãi và đề phòng. Đặc biệt là má chồng tôi và Út Nhàn….càng ngày tôi càng thấy Út Nhàn không phải là con người đơn giản như bề ngoài của cô ấy.
Ngồi xuống, tôi rót cho Phong ly nước rồi hỏi:
– Mấy con mèo…hồi nãy anh thấy mấy con mèo không?
Nghe tôi hỏi Phong nhíu may mày gật đầu:
– Thấy, mấy con mẹo hay tụ tập nhà mình. Có gì sao em?
Tôi gật đầu cái thiệt mạnh, trả lời:
– Em nghi ngờ Út Nhàn, chị Thắm đáng lẽ rất khỏe, hồi trưa này đi ra ngoài hái mấy trái cóc, tự dưng có con mèo nhảy lên mới thành ra chuyện. Mà mấy con mèo này lúc trước nhà mình làm gì có, mới tụ tập hơn tháng này thôi….à hình như là trước khi anh trúng ngải luôn đó.
– Ý em nói là do mèo?
Tôi gật đầu tắp lự:
– Em nghĩ như vậy, mà nguyên nhân hình như là do cái mùi thơm trên người chị Thắm. Giống như chính cái mùi thơm đó quyến rũ đám mèo thì phải đó anh, là mùi nước xả quần áo riêng của chị Thắm.
Phong trầm ngâm suy nghĩ:
– Mùi thơm….ừ anh có ngửi được lúc đưa chị Thắm lên xe nhưng mà anh nghĩ là mùi nước xả quần áo. Khoan nếu đúng như em nói thì ở dưới nhà vẫn còn nước xả này đúng không?
Tôi gật gật:
– Hình như còn, là bé Li nó nói với em em mới biết là mùi nước xả quần áo của chị Thắm chứ em không nghĩ ra liền được đâu.
Phong gật đầu, anh nắm liền tay tôi dắt xuống dưới nhà, anh nói khẽ:
– Không cần đoán nữa theo anh xuống nhà thí nghiệm một chút là rõ như ban ngày liền.
Tôi đi theo Phong xuống nhà, dưới bếp bé Li đang lúi húi dọn dẹp bếp núc. Thấy tôi với Phong đi xuống, con bé mới nhanh miệng hỏi:
– Cậu Mợ…Mợ Ba sao rồi?
Tôi nhìn con bé khẽ lắc đầu, bé Li cũng sụ mặt buồn bã. Trong nhà này tội nghiệp nhất là mấy đứa con nít…
Phong nhìn quanh, anh hỏi:
– Li, nước xả quần áo của Mợ Ba còn không?
Bé Li có phần không hiểu, con bé trả lời:
– Nước xả quần áo hả Cậu? Dạ hình như còn, con để trong tủ nè Cậu, bộ có chuyện gì hả Cậu?
Phong đút tay vào túi quần, giọng anh nhàn nhạt:
– Con vô lấy nước xả của Mợ Ba ra cho Cậu, à lấy thêm cho Cậu bộ quần áo của ai cũng được, mà thôi lấy quần áo dơ hay sạch gì của Cậu đi. Cậu làm công chuyện chút.
Bé Li nghe xong liền nhanh lẹ chạy vô trong lấy nước xả ra đưa cho Phong, con bé gấp gáp nói:
– Nước xả này là Mợ Ba mua riêng nè Cậu, Mợ Ba có bầu kỵ mùi nước xả con hay xả đồ nên Mợ đi mua loài này về cho con xả riêng quần áo cho Mợ. Lúc con thấy mùi này thơm quá nên lấy ra xả chung hết cho nhà mình luôn. Mà hổm Mợ Năm nói không ưa cái mùi này nên con không xả chung nữa.
Nghe bé Li nhắc đến Út Nhàn tôi với Phong mới nhìn nhau, cuối cùng thì rõ là Út Nhàn có liên quan rồi.
Phong lấy nước xả với quần áo trên tay bé Li, anh đi nhanh ra sàn nước ngâm bộ quần áo trong nước xả tầm gần 10 phút. Tôi để ý lúc mới ngâm được mấy phút là con mèo trắng nhỏ của bé Li đi ra trước, rồi một lát sau đám mèo từ từ kéo lại. Lúc Phong phơi quần áo lên xào thì phía dưới xào đồ, đám mèo liền tập trung thành một bầy. Tụi mèo đi qua đi lại có con còn nhảy lên cào cào bộ quần áo. Tôi với Phong nhìn cảnh phía trước liền rõ được tận tường, bé Li đứng kế bên cạnh tôi bây giờ mới trầm trồ lên kinh ngạc.
– Mèn ơi là do nước xả làm mấy con mèo bu lại hả Mợ, con đó giờ nghĩ là do con rải cơm nguội dưới xào đồ nên mèo mới bu lại chứ.
Tôi suy nghĩ một chút liền hỏi:
– Nước xả này Mợ Ba mua về đưa cho em hả Li, ngoài em ra có ai hay đụng chạm đến nước xả này không?
Thấy tôi nghiêm trọng, con bé cũng nghiêm túc theo.
– Dạ nước xả này là Mợ Ba đem về đưa cho con, có mình con giặt đồ xả đồ à Mợ…..
Dừng một chút bé Li lại reo lên:
– Khoan Mợ…. hình như lâu rồi… con thấy Mợ Năm vô chỗ con để bột giặt với nước xả làm gì đó nhưng mà con không để ý vì con nghĩ Mợ Năm chắc cần bột giặt giặt quần áo riêng. Ui chen…nếu vậy không lẽ….
Thôi đúng rồi, nếu bé Li đã nhớ ra được như vậy thì xem ra là chính xác luôn rồi. Tôi trước còn nghĩ nhà chồng tôi cơm thừa ngon hơn mấy nhà xung quanh nên mèo mới bu lại kiếm ăn, ai dè… Mà chiêu này của Út Nhàn là chiêu hiểm, vừa hại được chị Thắm vừa đổ oan được luôn cho mấy con mèo vô tội. Mà nếu như có ai phát hiện ra thì tội lỗi này đổ hết lên đầu con bé Li. Trời đất, đó giờ tôi vẫn nghĩ Út Nhàn là cô gái thông minh lành tính chứ có ai ngờ đâu.
Nhìn ra bên hông nhà, đám mèo vẫn bu đen bu đỏ dưới xào quần áo, vẻ mặt này của đám mèo giống y chang là đang vui thích thỏa mãn. Thấy vậy tôi mới nhớ lại cái hôm mà mấy con mèo ở đâu lù lù ra nhảy lên trên bàn, hôm đó con mèo to nó nhìn về phía tôi với ánh mắt kích thích. Hóa ra người nó nhìn là Út Nhàn chứ không phải tôi. Ghê thiệt sự.
Phong đi lại chỗ tôi, anh trầm giọng:
– Út Nhàn lần này nhắm vào chị Thắm, e là sau chuyện này anh cần suy xét lại vài chuyện. Út Nhàn không phải con người hiền lành như chúng ta vẫn nghĩ đâu.
Tôi nhìn Phong, cảm giác chán nản tột cùng. Tôi vốn dĩ cũng không tin tưởng Út Nhàn nhưng vì cảm giác có lỗi khi Đạt cưới Nhàn một phần là do tôi nên tôi mới sinh ra cảm giác thương tiếc cho cô ấy. Cũng vì sự thương tiếc mà tôi giảm đi sự đề phòng với Út Nhàn. Nếu tôi đoán không sai thì việc dàn dựng bẫy tôi với Đạt là do Út Nhàn giựt dây sau cùng, cả chuyện bà thầy kia nữa…. càng ngày tôi càng thầy mùi của Út Nhàn quanh đây.
Phong dắt tôi lên phòng, tôi liền ngồi xuống thở dài mệt mỏi. Bụng lớn gần sinh luôn rồi mà nhiều chuyện xảy ra quá, nhất là chuyện của chị Thắm làm cho tôi ám ảnh tâm lý vô cùng. Mấy người này hại qua hại lại đến bao giờ mới thôi đây.
Phong thấy tôi rầu rĩ thở dài, anh mới ngồi xuống an ủi:
– Thôi không có gì phải lo, trước khi Út Nhàn nhắm vào em, anh sẽ vạch trần tất cả trước.
Nghe Phong nói lòng tôi thoáng run rẩy, tôi hỏi anh:
– Anh muốn nói hết tất cả sao?
– Ừ, vì an toàn của em, anh nghĩ nên để cho Đạt và ba biết. Út Nhàn là loại giả hiền lành nhưng nội tâm thâm độc, trước kia là nhắm vào em nhưng anh nghĩ cái bữa mà em và Út Nhàn vạch mặt chị Thắm chắc chắn cô ta biết được chị Thắm là người hại cô ta mất con nên cô ta mới trả thù chị Thắm bằng cách này. Ăn miếng trả miếng, chuyện ác chị Thắm làm thì giờ chị ta cũng phải trả giá, thương là thương cho hai đứa nhỏ mà thôi.Nhưng anh lo là lo cho em, Út Nhàn thương thằng Đạt đến mức hóa điên rồi, nhất định cô ta sẽ không chịu để yên cho em đâu.
Nghe Phong phân tích mà tôi chỉ còn biết gật đầu lắng nghe. Bây giờ không có gì quý bằng con trai của tôi, một tên muốn đến tôi đánh một tên, một tên muốn hại tôi nhai đầu một tên. Ân oán của ai tôi không muốn biết nhưng nếu muốn hại con tôi là điều không bao giờ tôi cho phép xảy ra.
Chị Thắm nằm viện tầm 1 tuần là được xuất viện, trong mấy ngày này Út Nhàn lên lên xuống xuống chăm sóc cho chị Thắm dữ lắm. Ban đầu anh Ba Thành định để chị Thắm về nhà mẹ ở cữ, chị Thắm cũng chịu nhưng không biết sao đến cuối chị Thắm lại đổi ý về lại nhà chồng tôi. Nghe chị Lài nói hình như chị Thắm nghĩ là do tôi hại chị ta mất con vì chị Lài vô tình nghe được chị Thắm nói với Út Nhàn là sẽ trả thù vạch mặt tôi. Nghe chị Lài nói tôi chỉ nhếch môi cười trừ, được thôi tôi cũng muốn vạch mặt của vài người rồi.
Má chồng tôi mấy hôm rày mệt nằm có một chỗ, ăn uống ngủ nghỉ toàn một tay chị Lan lo. Bên chú Đức nói đang đi tìm con của ông Hai Đồ, kết quả có tiến triển khá tốt. Mà má chồng tôi bệnh là do tự bà ta gây nghiệp nên bây giờ phải trả nghiệp chứ chú Đức với Thầy Hai không hề làm gì bà ta hết. Chú Đức với Thầy Hai chỉ cứu người chứ không bao giờ làm phép hại người.
……
Sáng hôm nay chị Thắm được xuất viện, tôi cũng theo chân dì Vũ ra đón chị Thắm ngoài cửa. Nhìn từ xa tôi thấy chị Thắm thân người gầy yếu đang được Út Nhàn và anh Ba Thành dìu đi vô trong. Thiệt sự nhìn thì thấy thương cho chị, cùng là phụ nữ với nhau tôi hiểu tình cảnh của chị lắm chứ. Nói không xót xa thì là nói xạo rồi.
Chị Thắm thấy tôi đứng đợi, tôi thấy chị khựng lại đôi chút nhưng vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, liền theo chân của anh Ba Thành với Út Nhàn mà đi vào trong. Thấy chị, tôi thiệt tình hỏi han:
– Chị Thắm đi cẩn thận từ từ thôi, mới xuất viện xong đừng đi nhanh quá.
Út Nhàn nghe tôi nói, cô ấy cũng hùa theo:
– Chị Tư yên tâm đi, em dìu chị Thắm cẩn thận lắm.
Tôi gật đầu, né đường cho chị Thắm đi vào trong, dì Vũ cũng đi theo sắp xếp chỗ cho chị Thắm nằm ổ. Mặc dù là hư thai nhưng vẫn coi như là vừa mới sinh xong mà điều dưỡng, như vậy cơ thể mới mau lành lại.
Sau khi đưa chị Thắm vào phòng xong xuôi, Út Nhàn mới đi ra ôm tay tôi cười nói:
– Mèn ơi hổm rày em cũng nhớ nhà ghê luôn mà thấy chị Thắm thấy tội quá bỏ không được. Chị Tư khỏe không, còn bao lâu nữa là sanh hả chị?
Tôi cũng vờ như vui vẻ:
– Ờ chắc độ 3 tuần gì nữa à Nhàn, sắp nằm ổ rồi nghĩ đi nghĩ lại chị cũng lo ghê.
Út Nhàn vừa cười vừa xoa bụng tôi:
– Ui chao vậy là sắp gặp được cục vàng rồi, em nghĩ thôi cũng thấy vui nữa. Anh Đạt anh khoái con nít lắm, kỳ này tha hồ cưng nựng luôn….Ý anh Tư, em nói có đúng không?
Phong vừa từ trên phòng đi xuống, nghe Út Nhàn hỏi anh không biết gì mới hỏi lại:
– Cái gì có đúng không?
Út Nhàn mới cười hề hề hướng sang Phong nói vui vẻ:
– À em nói là chị Tư sắp sinh em bé rồi kỳ này anh Đạt nhà em tha hồ ẵm bồng cưng nựng. Ui anh Tư không biết chứ, anh Đạt khoái lắm, hôm bữa đi chợ trên tỉnh anh Đạt ghé vô mua cho thằng cu quá trời đồ luôn, người ta không biết còn tưởng con ảnh không đó.
Tôi hừ hừ trong lòng mấy tiếng, Út Nhàn công nhận thâm hơn nách ch.ó nữa. May là Phong chứ gặp thằng chồng nào gia trưởng đa nghi là xong rồi. Nói vậy khác nào nói xiên nói xỏ tôi với Đạt, phải ai nói thì thấy bình thường chứ Út Nhàn nói ra là nghe sặc mùi li gián.
Phong nhìn nhìn tay Út Nhàn đang đặt trên bụng tôi, anh hừ hừ mặt mày không vui nói:
– Thằng Đạt thích con nít vậy sao cô không đẻ cho nó vài đứa, cần chi lo cho con tôi rồi kể công kể vốn. Còn trẻ còn khỏe chứ bộ không đẻ được đâu hay là vợ chồng không hòa hợp.
Phong công nhận cũng không có vừa, tôi thấy Út Nhàn mặt mày đang vui vẻ từ từ chuyển sang bí xị một đống. Cho vừa, ai biểu vô duyên vô dùng ăn nói tơn hớt làm chi không biết.
Nói rồi Phong nhìn tôi, anh hầm hầm:
– Bác sĩ dặn không được xoa bụng.
Nghe Phong nói Út Nhàn liền rục tay lại không dám để trên bụng tôi nữa, mặt cô ấy sắp rơi nước mắt đến nơi rồi. Phong nói xong cũng đi ra ngoài, dưới bếp còn lại tôi với Út Nhàn thôi. Thấy cô ấy mặt mày đỏ ké muốn khóc nên tôi mới vờ an ủi:
– Út Nhàn em đừng để bụng mà giận anh Phong, tại tính tình ảnh cục mịch vậy đó chứ tốt tính lắm.
Út Nhàn muốn mếu máo:
– Dạ em…em đâu có dám giận gì anh Tư đâu chị…
Phải nói Út Nhàn đóng kịch giỏi ghê luôn, cô ấy sinh ra đóng vai ác làm gì cho lãng phí nhân tài, đáng lý phải đi làm diễn viên mới đúng chứ. Tôi nhịn cười, giả vờ giận dữ:
– Ờ thôi đừng buồn để lát chị lên chị nói với ảnh cho, anh Phong dạo này khó tánh lắm.
Út Nhàn cũng không nói gì, cô ấy chỉ gật gật đầu. Nói mấy câu nữa tôi cũng lên phòng, bây giờ tạm thời tránh Út Nhàn ra xa một chút, đề phòng hậu họa về sau.
Chiều hôm đó tôi vào phòng thăm chị Thắm, lúc tôi vô tôi thấy chị đang xếp quần áo của bé trai cho vào giỏ đi sinh, ánh mắt chị đượm buồn không giấu đi đâu được. Vì cửa không khóa nên lúc tôi vào chị không biết, thấy vậy tôi mới lên tiếng, hỏi:
– Chị Thắm khỏe chưa?
Nghe tiếng tôi chị Thắm ngó lên nhìn, chỉ trong một khoảnh khắc tôi thấy mắt chị từ đau buồn chuyển sang hung ác, rồi từ hung ác dần dần bình thường trở lại. Nghe tôi hỏi chị bình thản trả lời:
– Khỏe rồi.
Tôi kéo cái ghế ngồi xuống, cười nhẹ:
– Chị khỏe rồi là em mừng, có cái này em không biết chị có muốn nghe không nhưng mà em nghĩ em nên nói.
Chị Thắm nhìn tôi, mặt chị lạnh như tiền:
– Chuyện gì, cô nói đi.
Thấy thái độ không vui của chị tôi cũng không giận, với tính cách của chị Thắm mà chị ta không nhào vô cấu xé là may cho tôi lắm rồi.
– Trước chị nói với em trong nhà này chị ác nhưng chưa chắc ai cũng hiền thì bây giờ em cũng muốn căn dặn chị một chút để tránh cho chị hiểu lầm. Chuyện chị xảy thai…là do con mèo gây ra nhưng chắc chị hiểu sau con mèo là do chính con người giật dây mà thành. Em chỉ nhắc chị một chút thôi, em giấu cho chị được thì không chuyện gì em phải xông xáo ra tay hại chị. Còn sâu xa của chuyện này thì chị nên tự tìm hiểu thì hơn.
Chị Thắm cười nhếch môi, giọng chị lạnh đi đôi chút:
– Tôi xảy thai là do tự nhiên thôi chứ tôi không nghĩ là do ai hết, cô không cần chạy xuống đây biện minh cho mình trước. Tôi muốn hại cô thì cô là đối thủ của tôi được chắc?
Tôi lắc đầu cười nhạt:
– Em không cần là đối thủ của chị, em cũng không rảnh đi biện minh cho mình vì rõ ràng em không làm gì quấy thì em không sợ. Chỉ là em không muốn chị làm con tốt thí cho ai thôi, nhân quả tuần hoàn em nghĩ chắc chị cũng hiểu.
Chị Thắm nhìn tôi chăm chăm, tôi thấy trong mắt chị là sự dè chừng cùng nghi ngờ. Cũng đúng thôi tôi không nghĩ là chị Thắm tin tưởng được ai đâu nhưng chí ít chị có sự nghi ngờ thì coi ra tôi cũng thành công được đôi chút.
– Huyền…cô không cần dạy tôi cách nhìn nhận đâu, ai xấu ai tốt tôi biết. Cũng như không thể vì mấy lời này của cô mà tôi coi cô là người tốt được. Là con tôi mất chứ không phải con của cô.
Tôi đứng dậy, không muốn dài dòng thêm nữa:
– Vậy thôi em đi lên phòng, chuyện của chị chị tự đi giải quyết. Em nói trước em không phải người ác nhưng đụng đến con em em có thể hóa ác bất kỳ lúc nào. Người luôn ác thì không có gì đáng sợ, chỉ có kẻ bị ép thành ác mới làm nên chuyện khiến người ta trầm trồ.
Tôi vừa nói vừa quan sát chị Thắm, tôi thấy chị ta có chút sững sờ. Nói xong tôi cũng không ngại ngần mà quay lưng đi, bởi những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, còn việc nghe hay không là chuyện của chị Thắm. Tôi cũng không phải người khoan dung độ lượng gì cho cam, chuyện này cũng là chuyện của Út Nhàn và chị Thắm. Ân oán của ai tôi không biết nhưng dính đến an nguy của con tôi thì tôi không để yên cho họ lộng hành được.
Người ta nói nước chảy đá mòn, một tuần qua chắc Út Nhàn cũng đủ nhét vào đầu chị Thắm mớ dẫn chứng thuyết phục là tôi hại người. Mà chị Thắm là loại đàn bà bất chấp và thủ đoạn để làm việc. Có thể mấy câu tôi nói ra là dư thừa với cũng không thay đổi được tình hình gì nhưng mà có nói còn hơn không nói gì. Tôi nghĩ chắc chắn trong lòng chị Thắm đã có suy nghĩ khác mặc dù tôi chưa biết suy nghĩ đó có lợi cho tôi hay không. Thôi thì tôi chỉ cố gắng hết sức giảm đi mối nguy hại cho mẹ con tôi thôi, còn lại nhờ vào phúc phần vậy.
…….
Sau hôm nói chuyện với chị Thắm, tôi cũng không xuống thăm chị lần nào nữa. Mà chị Thắm đang trong thời gian ở cử nên cũng không thường xuyên ra ngoài. Không khí trong nhà chồng tôi coi như yên tĩnh, một người nói nhiều là má chồng tôi nằm liệt giường, một người nói cũng khá nhiều là chị Thắm thì ở cử nên thành ra yên tĩnh hơn trước.
Út Nhàn sau bữa bị Phong chỉnh đã bớt tơn hớt hơn hẳn vì mỗi lần cô ấy đến gần tôi thì Phong lại dùng ánh mắt lửa đạn nhìn chằm chằm nên là cô ấy cũng tém lại không ít. Mà thực ra Út Nhàn càng xa tôi tôi càng mừng, ai chứ Út Nhàn thì hơi bị nguy hiểm.
Chị Thắm ở cử được hơn 2 tuần thì ra cử, đáng lý bên nhà chị mẹ chị sẽ qua chăm nhưng không hiểu sao lại không thấy ai qua. Mà tôi cũng không hiểu lý do vì sao chị Thắm lại ra cử sớm đến như vậy, là do chị không chịu nổi cảnh nằm ì một chỗ u uất không có con bên cạnh hay là do có nguyên nhân nào khác?
……
Bụng của tôi được gần 37 tuần thai, mấy hôm nay chân phù một ổ bự, tay chân cũng có dấu hiệu đau nhứt. Dì Vũ nhìn bụng tôi, dì nói bụng này tuột rồi kêu tôi chuẩn bị tinh thần đi đẻ bất kỳ lúc nào. Lúc trước nghe đến đi đẻ thì sợ mặt xanh mặt đỏ nhưng bây giờ lại muốn đẻ càng nhanh càng tốt vì tôi nôn được gặp con quá rồi. Phong tầm này cũng khẩn trương không dám đi đâu, việc ở công ty giao lại hết cho Đạt quản lý.
Chiều mát tôi mới đi ra ngoài xích đu ngồi, tay tôi ôm con mèo lông trắng của bé Li. Sau vụ chị Thắm bị hư thai thì tôi không còn thấy con mèo nào tụ tập nữa mà mớ dầu xả kia cũng bị thay đổi từ khi nào. Tôi có kêu bé Li để ý nhưng hay ở chỗ là con bé không hề hay biết gì hay thấy ai lén lút đi lại đổi dầu xả, công nhận vụ này Út Nhàn cao tay. Nhưng mà 2 tuần qua cũng có chút rục rịch đáng kể. Phong dặn bé Li với chị Lan để ý và cảnh giác với Út Nhàn và Thắm lào cực điểm. Quả nhiên cảnh giác không sai, trong tuần qua chị Thắm lén lút bỏ thuốc vào đồ nêm của chị Lan. Chị Lan hay sự việc liền báo cho tôi và Phong biết. Phong mới tương kế tựu kế, một bên vẫn để cho chị Thắm bỏ thuốc, một bên để cho tôi giả bệnh rồi vờ như bị té đau chân để ăn cơm riêng trên phòng. Lúc đầu chị Thắm có nghi ngờ nhưng ngày nào cũng thấy Phong bưng đồ ăn lên cho tôi, mà bưng lên rồi bưng xuống là hết sạch nên chắc chị ta cũng không còn nghi ngờ nữa.
Phong còn cao tay hơn, anh đem về một cặp chuột, hằng ngày cho chuột ăn thức ăn của tôi để xem phản ứng của cặp chuột như thế nào. Mà lạ là chuột không sao, không ch.ết cũng không bị gì nguy hiểm nên tôi đang rất mơ hồ không biết thiệt sự chị Thắm là đang làm cái gì. Phong nói trước khi con chuột có biểu hiện gì khác lạ thì tôi nên đóng kịch tiếp, muốn câu được cá lớn phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Tôi ôm con mèo trên tay, vừa ôm vừa xoa xoa lông con mèo nhỏ. Đến lúc tôi nhìn lên thì thấy Đạt đã đi lại chỗ tôi từ khi nào. Thấy cậu ta đang đút hai tay vào túi quần nhìn tôi cười, tôi có chút ngại ngại liền thả con mèo xuống, tôi cười gượng hỏi:
– Chú cười gì vậy, bộ mặt tôi có gì hả?
Đạt ngồi xuống ghế gỗ kế bên, cậu ấy nói:
– Đâu có gì đâu, tôi thấy chị với con mèo dễ thương quá thôi.
Tôi ngơ ngơ:
– Hả?
Đạt cười lắc đầu xua tay:
– Thôi không có gì, chị khỏe chưa, mấy bữa rồi tôi không thấy chị xuống nhà.
– Ờ khỏe rồi chú, hôm nay đỡ rồi nhưng chắc phải ăn riêng. Chị Lài đang có bầu để tôi lây bệnh thì không được đâu.
Đạt gật đầu:
– Chị giữ sức khỏe gần sinh rồi để bệnh không được đâu. Có gì thì kêu tôi một tiếng, tôi chạy qua ngay.
Tôi cười nhạt:
– Thôi phiền tới chú, dạo này anh Phong toàn ở nhà thôi nên chắc không có gì đâu. Tôi với chú có tích rồi lỡ gặp nhau riêng mà bị Út Nhàn thấy thì không có hay.
Đạt nghe tôi nhắc đến Út Nhàn, mặt cậu ấy trầm đi hẳn, nụ cười cũng héo quắc:
– Tôi…tôi…
– Tôi sao, chú có chuyện gì hả?
Đạt im một hồi, lát lâu sau cậu ấy mới nhìn tôi rồi nói:
– Tôi với Út Nhàn chắc… chắc không bền đâu.
Không bền…không bền là sao???
– Chú nói vậy là sao chú Năm?
Đạt cười nhạt:
– Có gì đâu, tôi đáng lý không nên lấy cô ấy, giữa một Út Nhàn hay lẽo đẽo theo tôi và một Út Nhàn là vợ tôi…khác xa nhau quá. Có lẽ từ đầu là tôi sai khi vội vàng lấy hôn nhân ra đánh cược.
Nghe Đạt nói mà tôi thoáng ngây dại trong lòng, tôi biết cậu ấy và Út Nhàn không được hạnh phúc nhưng mà để cậu ấy phải nói ra thì đã phải đến mức độ nào rồi. Vốn dĩ trong cuộc hôn nhân của Đạt và Út Nhàn từ đầu đã là gượng ép về mọi mặt, một người theo một người thì lấy đâu ra hạnh phúc thực sự chứ.
Thấy mắt mày tôi buồn so, Đạt cười cười:
– Tôi nói cho chị biết để chị hiểu tình hình hiện tại một chút thôi chứ tôi không có ý để chị buồn đâu. Nếu tôi biết nói ra làm chị buồn thì tôi đã không nói rồi.
Tôi ngồi thẳng dậy, ủ rũ nói:
– Xin lỗi cậu… tất cả là do tôi…
– Có gì mà chị phải xin lỗi tôi, đáng lý tôi mới là người nên xin lỗi chị. Nếu không phải tôi cưới Út Nhàn về đây thì đã không gây ra nhiều chuyện phức tạp đến như vậy. Đến cả tôi cũng không tin được cô ấy nữa là… Có lẽ chia tay là giải pháp tốt nhất cho tôi và cô ấy hiện tại. Cô ấy còn trẻ không nên chôn vùi thanh xuân của mình vào một người nặng tình như tôi. Mà đáng lẽ tôi cũng không nên cưới ai khác vì cái hình bóng của chị nó sâu quá…. tôi xóa đi không được.
Đạt vừa nói vừa cười trông thê lương vô cùng, có lẽ cậu ấy không biết hiện tại bản thân mình có bao nhiêu là thống khổ. Tôi không cách nào kìm lại cảm xúc thương xót với Đạt. Có thể tôi không là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sai lầm của Đạt nhưng chắc chắn tôi là nguyên nhân gián tiếp không thể cãi đi đâu được. Đạt không sai với tôi nhưng cậu ấy sai với Út Nhàn và sai với chính bản thân mình.
Đạt hướng mắt về phía tôi, cậu ấy chậm từ từ nói:
– Đôi khi không phải vì chị mà vì tôi cố chấp, cũng vì quá cố chấp nên tôi mới quên không được. Nếu mà có kiếp sau tôi muốn là người có duyên và có cả nợ với chị, chứ chỉ có duyên thôi thì…. khổ sở dữ lắm.
Đạt nói xong cũng quay lưng đi mất…tôi nghe mà quặn thắt cõi lòng…
Đạt tìm đúng người mình cần tìm nhưng tiếc là lại đi sai thời điểm.
Tôi thở dài….thôi thì duyên số cả rồi…
Tối hôm ấy sau một tuần cho chuột ăn cơm thí nghiệm thì con chuột cái có dấu hiệu “bệnh” rồi. Tôi đang ngồi gặm cái đùi gà Phong mua vừa chậc lưỡi khâm phục. Công nhận gừng càng già càng cay, chị Thắm chơi chiêu ăn dần ăn mòn thiệt đáng nể.
Phong gương mặt hào hứng, anh cười nói:
– Mai em cho hạ màn đi, chứ ngày nào anh cũng lén lút đem cơm riêng cho em thiệt là đau đầu.
Tôi cười hề hề gật đầu tắp lự, cũng đến lúc hạ màn rồi tránh để cho đêm dài lắm mộng.
…..
Cũng tối hôm đó Phong nhận được tin bên phía cảnh sát điều tra vụ bà thầy, bên hông nhà hoang trong bụi cỏ tìm được một chiếc bông tai hoa mai năm cánh…..công an đang đem về tiến hành điều tra. Điều đáng để nói ở đây là chiếc hoa tai kia không khác gì chiếc hoa tai mà Thu Cúc đã đưa cho tôi. Giống đến ghê sợ….