Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!

Chương 23: Em Hãy Cho Anh Biết, Làm Sao Để Quên Em


Bạn đang đọc Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!: Chương 23: Em Hãy Cho Anh Biết, Làm Sao Để Quên Em

-Tít…tít….
-Cô vơ tay tắt báo thức, rồi vào tolet thay đồ, cô đi xuống thì thấy anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi….
-Hi em, ăn sáng đi – anh nói
-Hì, em biết rồi – cô hết giận anh rồi
**********************************************************
-Tạm biệt – cô nói
-Ừ, học vui vẻ – anh cười rồi lái xe đi
-Hi – cô bước vào lớp
-Ừ, tới rồi hả -my cười, nụ cười phảng phất nỗii buồn

-Mầy với kiệt? – cô
-Không có gì đâu, mầy đừng để tâm, tao ra sau vườn – my nói rồi đi ra sau vườn của trường
-Hết 3 tiết học, my không hề quay về lớp, cô thấy lạ liền đi ra sau vườn kím my, cô chợt thấy my đang nằm la liệt dưới đất, máu me bê bết, cô hốt hoảng đỡ đưa my vào viện, cô run rẩy gọi anh và kiệt
-15p sau…
-Sao my lại nằm viện hả, cô ấy có sao không – kiệt chạy vào bệnh viện, mồ hôi nhễ nhại, hốt hoảng hỏi cô
-Tôi không biết, đầu giờ my bảo ra sau vườn, nhưng hết 3 tiết trôi qua không thấy my quay lại, tôi mới đi kím thì thấy my nằm bất tỉnh ở sau vườn, máu me bê bết – cô nức nở kể
-Ai lại làm ra chuyện này chứ – kiệt đấm mạnh vào tường, tuy my bảo là ngừoi xa lạ, không muốn dính liếu tới cậu, cậu cũng không gặp my trong một tuần rồi, tìm đủ cách để quên my, cậu say xỉn để quên my nhưng hình ảnh my càng rõ hơn, kiệt cảm thấy thật bất lực
-Bình tĩnh đi – anh ôm cô vào lòng, nói với kiệt
-Bác sĩ bác sĩ cô ấy sao rồi – kiệt chạy lại hỏi

-Không sao đâu, chỉ là xây sát hơi nặng tí, nhưng không ảnh hưởng gì cả, mọi người có thể vào thăm, khoảng 5 ngày sẽ xuất viện – bác sĩ ôn tồn nói
-Cảm ơn – anh lạnh lùng nói
-Cả 3 người bước vào phòng, thấy my nằm trên giường với vẻ mặt xanh xao, kiệt vô cùng đau lòng, cô khóc nấc lên, anh dìu cô về nhà. Kiệt ngồi xuống ghế gần giường bệnh, tay run rẩy nắm tay my…. Cứ thế, my đã ở viện 3 ngày, my vô cùng ghét, nhưng không thể làm được gì, ngày ngày cô và anh đến thăm my, my cừoi buồn, my mong kiệt đến nhưng không hề thấy cậu đến, my tự giễu bản thân mình, đã làm tổn thương kiệt đến thế mà giờ còn mong kiệt đến sao, đúng là nực cười!
-Cạch….
-Có tiếng mở cửa, my vội nằm xuống giả vờ ngủ, vì my không muốn cô thấy bộ dạng my lúc này, nhưng:
-Em hãy cho anh biết, anh làm sao để quên em đây – kiệt nói, phải người vào là kiệt, ngày ngày cậu đều tranh thủ lúc my ngủ vào thăm my, vì cậu sợ my không thích cậu đến, nghe câu đó my chợt nhói lòng
-Anh đã dùng mọi cách, uống rượu như cơm bữa, để quên em, nhưng không, càng uống anh càng say, mà càng say thì hình bóng em lại càng hiện rõ lên, anh làm sao đây my, em đừng đối xử với anh như thế có được không – kiệt đau lòng nói, rồi sửa mền lại y, bước khẽ ra ngoài, my bật dậy, my khóc nấc lên, chính my cũng chẳng quên được kiệt!
– Em không thể quên được anh, không thể, mãi mãi cũng không thể, nhưng em có sự lựa chọn khác sau kiệt, em không hề có sự chọn lựa khác. Nếu em chọn lại, em cũng sẽ làm vậy, bởi vì anh, bởi vì em muốn bảo vệ anh khỏi tay tên khốn xấu xa kia, bởi vì em yêu anh! – my tự thủ thỉ, nói trong tiếng nấc…..
– Sau 5 ngày, my được xuất viện, đi học đều đặn nhưng kiệt thì bữa được bữa không, my rất lo lắng…… Riêng kiệt, cậu đã điều tra ra được ai là người hãm hại my, phải người đó là Diệp Cẩm Tú, cậu đã cho người xử cô ta rồi, nhưng đương nhiên vẫn chừa con đường sống cho cô ta, nhưng nếu cô ta còn hãm hại my thì cả sống cô ta cũng không được sống……
-(ai không nhớ Diệp Cẩm Tú thì phiền xem lại chương 16 ^^)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.