Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 98: Phiên Ngoại 12
Tôi đã đọc hết bình luận của các bạn, các bạn đã nhắc đến rất nhiều cách.
Thực ra tôi cũng có cùng ý kiến với một vài bạn.
Tôi không muốn vội vàng nói ra mọi thứ.
Mối quan hệ của tôi với mẹ thực sự khác với tình hình của nhiều người.
Thật ra, Thẩm Phương, một số bạn bè của tôi, bao gồm cả bạn trai cũ cũng nói, tôi thật cổ hủ khi không dám làm những điều dũng cảm trước mặt mẹ.
Nhưng có lẽ đây là tình cảm của tôi đối với mẹ.
Chuyện tình cảm, rất khó để hoàn toàn tuân theo logic tâm lý.
Nếu như thực sự có thể chế ngự, điều nên xảy ra nhất là Thẩm Phương nên rời xa tôi.
Nhưng chủ đề này, “không được nhắc, không được nhắc, cứ nhắc đến là chị ấy sẽ mắng tôi không có lương tâm.”
Những điều này Thẩm Phương đều biết, chị cũng hiểu.
Tôi cũng từng nói với chị, có một số chuyện phải đi chậm mới tốt.
Chị không nói gì thêm.
Dù sao thì chị cũng hiểu, chỉ cần tôi còn ở đây, sẽ không có chuyện gì thay đổi.
Cứ cho là có đi Mỹ, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào về bản chất, cùng lắm là bôn ba nhiều hơn.
Vì vậy, chỉ cần không về nước, là chị sẽ ngầm bằng lòng.
Hết cách, đi đến đâu tính đến đấy.
Về việc Thẩm Phương dành tình cảm cho tôi có bao sâu đậm, tôi có cảm nhận của riêng mình.
Có thể sai, ai biết được.
Có thể là ngày mai, có thể sau một thời gian, sau hai năm, chị ấy sẽ không thích tôi nữa, cũng có thể.
Dù sao tôi nghĩ thật thiệt cho chị ấy vì đã thích tôi.
Nhiều khi ở một mình, nghĩ, nếu như tôi là chị ấy, tôi sẽ không lựa chọn như chị.
Tuy nhiên, về những vấn đề này, tôi vẫn là “không được nhắc, không được nhắc, cứ nhắc đến là chị ấy sẽ mắng tôi không có lương tâm.”
Có lẽ những lời Thẩm Phương nói là thật lòng.
Nhưng tôi không quen với sự tự tin từ khi còn bé.
Nhất là khi gặp được người có điều kiện tốt hơn tôi, lại càng thiếu tự tin hơn.
Noguts nói, để tôi nghĩ một chút, hai năm sau tôi chợt quay đầu nhìn lại, Thẩm Phương vẫn đứng ở nơi đèn mờ chờ đợi, đây đúng là điều nhiều người hằng mơ ước.
Tôi muốn sửa lại một chút, nói đúng phải là, hai năm sau tôi chợt quay đầu nhìn lại, tôi vẫn đứng ở nơi đèn mờ chờ đợi, Thẩm Phương sớm đã không thấy đâu.
Tôi rất bối rối, cũng không can tâm, hét lên thật lớn, bịch, Thẩm Phương lập tức nhảy từ nóc nhà xuống ——— nói như vậy mới phù hợp tình hình thực tế.
Thật ra, nếu như nói chị đứng ở chốn cũ chờ đợi, với tính cách và điều kiện của chị, nói ra tôi cũng không tin, nhưng nói chị lập tức nhảy xuống sẽ khiến tôi cảm động hơn.
Thậm chí tôi còn hy vọng, trong hai năm đó chị sẽ được mở rộng mối quan hệ với nhiều người hơn, càng đi ngắm cảnh nhiều càng tốt.
Tôi không muốn vì Guilty nên không cho phép bản thân làm này làm nọ, chị càng không muốn vậy.
Thẩm Phương cũng không cho phép tình yêu của tôi mang yếu tố này bên trong, nếu tôi như vậy, chị lập tức sẽ xách ba lô lên và đi.
Theo như những gì chị ấy nói lúc tranh cãi với đôi mắt đỏ hoe: “Nếu không phải vì em chen ngang, thì điều chị đang suy nghĩ bây giờ là có nên lập một gia đình chuẩn mực trước 30 tuổi hay không.
Chứ không phải vẫn ảo tưởng muốn làm một người phụ nữ thực sự nên cố gắng theo đuổi tình yêu trước tuổi 30.”
Thẩm Phương kiên định cho rằng, chị chỉ có thể sống như một “phụ nữ thực thụ” khi ở bên tôi.
Tôi nghĩ điều này hơi phi lý.
Từ “phụ nữ” đối lập với từ “đàn ông”, nhưng tôi không phải đàn ông.
Hơn nữa trước đây chị ấy từng có không ít bạn trai, lẽ nào lúc đó bọn họ không coi chị ấy là phụ nữ sao? Hay là bọn họ đều Gay? Nếu cho là vậy, nhưng ngoại hình và tính cách của Thẩm Phương có sự khác biệt rất rất rất rất rất lớn với Male mà? (Tôi thì còn có thể).
Lẽ nào họ đều là Gay + Idiot?
Thẩm Phương nghe xong, chị bực, bảo tôi kiểm điểm lại.
Tôi kiểm điểm cả buổi chiều, tôi nói: “Hay là do họ coi chị như tiên nữ? Nhưng mà em cũng nâng niu chị như tiên nữ mà?”.
||||| Truyện đề cử: Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu |||||
Thẩm Phương thở dài, nói: “Vốn nghĩ rằng não em cần phẫu thuật, bây giờ xem ra không cần phẫu thuật nữa, nó vẫn đang phát triển để thoát khỏi giai đoạn ngu ngốc.
Tuần sau, sẽ khởi động cho em một chút, lấy một ít Herbs bồi bổ.”
Tôi nói: “Lãnh Đạo vất vả rồi.”
Lãnh Đạo nghiêm túc thở dài: “Vì nhân dân phục vụ.”
Tổng kết lại, đa số con gái khi đối mặt với vấn đề tình cảm đều rất không lý trí, hơn nữa còn chỉ lo tình cảm không màng lý trí.
Về phương diện này, dù tôi có thiếu sót, nhưng vẫn làm tốt hơn Thẩm Phương, thế nên, tôi không con gái bằng chị, tôi là T, tôi là Butch.
Đã nhận dạng hoàn thành.
Vừa nãy đọc comment, cứ tưởng là Lãnh Đạo hiện thân, bị doạ sợ không nhẹ.
Mau chóng đi xác minh.
Lãnh Đạo nói, không phải.
“Em ngu xuẩn, nhưng chị đừng có mà lừa em.”
“Còn có ai lừa được em?”
“Không có ai sao? Không phải chứ?”
Đi làm đây, vừa lạnh, vừa gió to.
Lãnh Đạo thật vất vả.
“Vì nhân dân phục vụ.”.