Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 100: Phiên Ngoại 14


Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 100: Phiên Ngoại 14


Mỗi lần Thẩm Phương đi, tôi đều rất buồn.

Viết linh tinh một chút.
Thật ra đêm đó vốn dĩ tâm trạng của Thẩm Phương đã rất rối loạn.

Ban ngày, chúng tôi cùng nhau xem đĩa “Fingersmith”,By Sarah Waters, Thẩm Phương kể rõ về bối cảnh, một thời gian dài sau đó, tâm trạng buồn rầu, hai chúng tôi, tôi sầu chị, chị sầu ai? Không biết nữa, chắc là tự mình sầu lo.
Chiều tối, thỉnh an với mẹ.

Không biết vì sao nhưng tín hiệu điện thoại hôm đó đặc biệt tốt, cũng có thể là do gọi bằng máy bàn.
Nói ra cũng thật khéo.

Ban ngày ra ngoài đi mua đồ nên nhân tiện mua một tờ báo.

Những người như tôi, trừ những tờ báo lá cải địa phương, hầu như toàn lên mạng đọc báo, nếu không sẽ đến công ty đọc báo của công ty.


Vì vậy, nếu phải móc tiền ra mua thì cũng phải là các tạp chí nổi tiếng như Hello.

Đương nhiên, sở thích của Thẩm Phương thì khác, người ta đọc The Times, ngày nào cũng phải đọc, bài báo đầu trang của ngày hôm đó là — Cancer Study Ordered Into Mobile Phones.

Có câu, “một cuộc điều tra chung trong 10 năm của Bộ Y tế Anh chỉ ra, điện thoại di động thực sự gây ung thư”.
Vì thế, Thẩm Phương lập tức cứng rắn nghiêm túc giáo dục lại thói quen bật điện thoại 24/7 không lành mạnh này của tôi, đồng thời đề ra một số chỉ thị: lần sau gọi điện thoại bắt buộc phải đeo tai nghe, không cho phép đi đâu cũng mang theo điện thoại, vân vân.
Đợi đến tối gọi điện cho mẹ, dưới sự giám sát của Thẩm Phương, chỉ đành gọi điện thoại bàn (đáng thương cho thời gian gọi còn lại của tháng này đều thành phế vật).

Âm thanh rất to, nghe rất rõ, đương nhiên không cần nghĩ cũng biết chủ đề nói chuyện là gì.
Gọi điện xong, sắc mặt Thẩm Phương không vui, tôi vội vàng chạy đến nịnh hót, Thẩm Phương khinh bỉ nói: “Chị không nhỏ nhen mà đi so đo với mẹ em làm gì, nhưng chị chỉ rất không hiểu, tại sao những việc đã nói ngày hôm qua, mà hôm nay lại nói lại lần nữa những hơn một tiếng?”
Tôi cũng biết rằng trong hơn một giờ đó cũng chỉ xào đi xào lại từng ấy chuyện.

Nhưng mẹ tôi khăng khăng rằng tôi không thể cúp máy ngang như vậy.

Tôi nói với chị, em không muốn giải thích điều gì, dù sao thì hành động của em đặt ở đây, chị muốn nghĩ thế nào cũng được.
Nói xong, hai đứa im lặng một lúc.

Thẩm Phương không còn cách nào khác ngoài hạ mình nhường bước, đầu tiên chị cười vài cái, sau đó nói bóng gió tôi chưa trưởng thành, cứ như trẻ con.

Đúng là con quạ đáp trên xác con lợn, không biết là ai ban đầu bĩu môi dài ra đến mức có thể trói được con lừa.

Sau đó, coi như không còn vấn đề gì nữa, hai đứa vui vẻ nói nói cười cười, đi ngủ.

Bloody Jeff, có cuộc điện thoại gọi đến! Lúc đó doạ tôi sợ suýt nữa tim nhảy vọt ra ngoài, vì trên điện thoại hiển thị số là 008621×××, chết! Thẩm Phương vừa thông báo rằng anh trai chị sẽ đến kiểm tra.

Hai người bò dậy bật đèn, tôi nói thẳng bằng tiếng Trung: “Alo, xin chào?” Vừa nói xong, thì giọng Jeff chết dẫm bay đến.

Ban đầu tôi còn tưởng anh ấy đi Trung Quốc, vô cùng kinh ngạc tại sao ở công ty không có ai nhắc đến.


Hỏi xong, Jeff nói, không, đang ở Châu Mỹ ngắm trăng uống rượu.
Jeff và tôi vừa trò chuyện tới đây, Thẩm Phương lạnh lùng nói nhỏ bên cạnh: “Ra ngoài nói chuyện.”
Ngay khi tôi vừa ra khỏi phòng ngủ, cánh cửa dần dần tự động đóng lại sau lưng tôi.

Cũng may đây là nhà của tôi, tôi quá rõ cánh cửa nhà tôi.

Lúc đó tôi có linh càm không ổn, có cơn gió lạnh thổi qua, thực sự rất lạnh.

Gọi xong, quay lại gõ cửa, không thấy đáp lại.

Mở cửa đi vào, vừa định lên giường thì Thẩm Phương ngồi dậy: “Em dọn dẹp phòng khách đi, chị ra đó ngủ.”
Sau vài câu, fine, tôi rút lui, thấy chị đang trong thời kỳ nhạy cảm.

Tôi nhịn.

Sau khi đứng phạt một tiếng, quay về.

Thẩm Phương nói: “Sao cũng không biết mặc thêm áo vào, tay chân lạnh ngắt thế này.”
Tôi nói: “Nỗi đau thể xác vẫn có thể chịu được, nhưng đây là nỗi đau tâm hồn, trái tim này ướp lạnh ướp lạnh (giọng Triệu Bổn San)…” vừa nói, tôi vừa tỏ ra vẻ mặt nước mắt lưng tròng.


Tiếp đó, Thẩm Phương nhỏ giọng hỏi: “Ướp lạnh nghĩa là gì?” (giọng nhại theo)
Chủ Nhật chị để tôi ngủ đến gần 12 giờ mới dậy.

Thẩm Phương tự mình chạy lên lướt mạng, quay lại cười tủm tỉm nằm bò ra trước mặt tôi, nói: “Các bạn trên mạng của em đều nói muốn em và chị chia tay, em không xứng với chị.”
Lúc đó tôi muốn xỉu: “Hoặc là bây giờ chia tay ngay, hoặc là chị lần sau đừng lên mạng nữa, bao nhiêu lời hay ý đẹp thế mà chị không đọc, chỉ thi thoảng có một hai câu như vậy thôi, chị đọc rất kỹ phải không.”
Chắc là các bạn khen chị ấy nhiều quá rồi, cô gái nhỏ này đắc chí không chịu được: “Ơ, thôi mà, phụ vụ vì nhân dân đi.

Chỉ là chị thấy có người nói, nếu như chị đá em, em sẽ không còn cách nào tìm được người khác.

Đúng, ai bảo tiêu chuẩn cao quá…”
Tôi mặc kệ chị, tiếp tục ngủ.

Quả nhiên, chị lại băt đầu sến sẩm: “Nếu như chúng ta thực sự không ở bên nhau, liệu em sẽ lại yêu một người khác không…” Nói xong, tự dưng chị như định Shed chút nước mắt: “Em vẫn còn nhỏ mà…”
Tha cho em đi, em cũng chỉ nhỏ hơn chị có chút ít thế này thôi! Chị cũng không già! Đây không phải vấn đề!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.