Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 96: Phiên Ngoại 10
Cũng không phải tôi muốn gọi điện trước mặt chị.
Cái hôm đi chơi dịp lễ Giáng sinh đó, tôi gọi điện cho mẹ, ban đầu là quay lưng vào chị để gọi, sau khi gọi xong, quay lại, người ta bất thình lình hỏi một câu: “Nói gì mà phải lén lút lâu thế.” Tôi thuận mồm đáp: “À, mẹ gọi em về nước đón năm mới…” nói đến đây, tôi lập tức chặn câu sau lại.
Nhưng Thẩm Phương cứ như gắn máy nghe lén lên người tôi, chị lườm tôi, không tiếp lời.
Sau đó lại đi đường vòng, hỏi: “Hai năm nay mẹ em sao rồi? Bạn trai cũ của em cũng không biết bây giờ thế nào, haiz, em cũng không còn nhỏ nữa, mẹ em có giục em không?”
Tôi nói thẳng, chị đừng giả vờ nữa, em nói thật là được rồi, mẹ em cứ giới thiệu người này người nọ cho em.
Sau đó, Thẩm Phương cười như hiểu lắm: “Thảo nào cứ nói chuyện thần thần bí bí.”
Từ đó trở đi, tôi học thói ngoan.
Gọi điện thoại ngay trước mặt chị, nếu như làm chị giận, ít nhất cũng là làm chị giận một cách ngay thẳng.
Chỉ là hôm qua, chị đợi tôi gọi xong điện thoại, chị nói bóng gió vẻ mặt tôi buồn cười, ngu xuẩn, khiến tôi tức không chịu được.
Thế là dài mặt ra với chị, nói chị nhỏ nhen, ngày nào cũng chỉ biết giày đi vò lại, không chăm chỉ làm việc (dù sao tôi cũng không tìm được lý do khác có thể đè đầu chị, chỉ có thể nói cái này).
Tôi còn đem bản tóm tắt công việc sáng nay tôi viết ra Show Off, tôi hỏi chị, trong hơn một giờ đồng hồ, trong khi em đang viết, thì chị đang làm gì? Nói là đọc sách, nhưng thực ra là nằm trên sofa, rúc tay vào cổ em sưởi ấm, ngủ gà ngủ gật.
Ngủ dậy thì nhìn em hút thuốc, chị cũng hút theo, chị không làm việc, cũng không nghĩ ngợi gì, hút cái gì mà hút?
Lúc đó Thẩm Phương đã đỏ mặt tía tai lên, vốn dĩ tôi đang đợi núi lửa phun trào, kết quả là người ta giơ tay lên, bảo tôi không hiểu chị, còn nói, không muốn nói chuyện với tôi, nói tôi quá non nớt, có khoảng cách về thế hệ, không thể giao tiếp.
Sau đó, chạy lên tầng thu dọn đồ đạc với vành mắt đỏ ửng.
Vừa thấy chị thực sự đau lòng như vậy, cũng không muốn tranh cãi với tôi.
Thật ra, sau đó tôi nghĩ, nếu như tôi tủi thân khóc một trận ngay lúc chị khịa tôi, thì đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.
Vội vàng lên tầng dỗ dành, thấy chị không tỏ ra đau lòng nữa, chỉ là từ lúc đó, cứ xổng ra là sẽ khịa tôi.
Cái gì cũng đem ra cà khịa, khịa đến mức tôi muốn hát lên: chị là đoá hoa hồng của em, chị là đoá hoa của em…..
Thật ra cũng không phải chuyện gì quá to tát, chỉ là thời gian trước mẹ lại giới thiệu đối tượng cho tôi.
Đã gửi ảnh cho tôi từ lâu, bà già quyết định chúng tôi sẽ gặp mặt nhau trong ngày Tết.
Tôi nói, Trung Quốc được nghỉ tết, Anh Quốc đâu được nghỉ.
Mẹ tôi nói, không phải con có 20 ngày nghỉ cho phép sao? Năm nay mà không về thì đừng hòng nhìn mặt mẹ, dành ra vài ngày, về nước đón Tết, gặp mặt một chút, bao năm rồi chưa đón Tết ở nhà…..
Tôi bịa ra lý do, nhưng dạo này con phải làm thí nghiệm….
Mẹ tôi nói, nói với bọn họ là sức khoẻ mẹ không tốt, cũng đâu phải có mỗi con làm….
Tôi nói, không được đâu, con là người nước ngoài….
Mẹ tôi nói, nhà có mỗi cô con gái, về quê thăm bố mẹ mà sao không xin được vài ngày, lại là Tết nữa chứ, năm ngoái không phải những đồng nghiệp Ấn Độ của con được về nước đón Tết Ấn Độ sao, sao con lại khó xin như vậy…!Nếu họ phân biệt đối xử với con, hãy báo cáo họ lên Tổ chức Công đoàn…
Tôi chỉ đành nói, để con nghĩ đã, con nghĩ đã.
Cúp máy, Thẩm Phương khịa xong vẻ mặt của tôi, lại nói những lý do của tôi ngu xuẩn, tôi hỏi, chị nói xem nên nói thế nào đây? Thẩm Phương nói: “Em không nói với mẹ là đang bận thi kiểm tra đánh giá thăng chức được à?”
Tui:….
Sao tui lại quên cái đó được nhỉ.
Tiếp đó, không lâu sau, Thẩm Phương hỏi, người nam đó ra sao?
Tôi nói, em còn chưa nhìn.
Thẩm Phương nói, có thể nhìn một cái không? Không cho nhìn cũng không sao.
Tôi nghĩ mãi xem có nên cho chị xem thật không, vì nghĩ người ta có thể tự tức chết, nên, bèn nộp ra hết.
Tôi vừa mở hộp thư lên, Thẩm Phương đã cười: “Hai tuần trước sao.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió nổi mây tuôn.
Thẩm Phương không những nhìn ảnh, mà còn cố gắng nhìn trộm nội dung tin nhắn.
Tôi mãnh liệt yêu cầu chị đọc toàn bộ nội dung lên, trái lại, Thẩm Phương nói, không hứng thú, không phải chỉ là một luật sư tài chính thôi sao, ra phố thấy cả đống…!Giọng điệu đó, về cơ bản khá giống giọng điệu của chị Lisa ngày xưa khi hỏi tôi: “Ở Đại Lục bọn em có bánh tart không?”
Tôi nghĩ, người ta đâu có chọc tức chị, mà chị lại lên mặt chê bai người ta thế.
Thế là tôi cố ý trêu chị, tôi nói, nhưng mẹ em hài lòng lắm đó, mẹ nghĩ từ ngoại hình, kinh tế đến học thức đều không tồi.
Thẩm Phương cười mỉm, không nói gì nhiều, cảm thấy rất giống Hoàng Dược Sư gặp Giang Nam thất quái, khinh thường không ra chiêu.
Tôi bổ sung, đương nhiên, kinh tế không tệ, là đối với những người dân thường tụi em, không thể sánh được với chị.
Thẩm Phương lại mỉm cười, được thôi, đợi khi em kết hôn, chị sẽ tặng em phong bì rất dày.
Tôi thấy dáng vẻ chị như vậy, nếu trêu thêm chắc chắn chị sẽ bùng nổ mất, nên tôi nói: “Nếu nói vậy, nếu chị chạy theo người khác, em cũng phải tặng chị phong bì thật dày sao?” Tôi lại nói: “Vậy chị phải cẩn thận, tuyệt đối đừng chạy đi theo người khác, nếu không em sẽ phá sản đấy, được không?” Lúc này Thẩm Phương mới cười lên.
Nhưng, vẫn chưa vừa ý.
Ban đầu còn nói muốn đặt Cab, muốn tự đi, bảo tôi yên tâm ở nhà làm việc.
Nói một cách rất lịch sự, ha ha, vừa nhìn đã biết đang dỗi.
Tôi đưa chị đi, cả chặng đường Thẩm Phương không tỏ ra vương vấn chút nào, cứ tỏ ra lạnh lùng rét buốt khiến tôi nhìn không ra chút ấm áp.
Tôi mặt dày đưa chị đi một đoạn rồi lại một đoạn, sau đó lại lấy lý do là gió to, đưa chị về thẳng nhà.
May mà Thẩm Phương cũng hết dỗi.
Đến London, tôi tỏ ra đáng thương, không vào cửa, không ăn cơm, kiên quyết đi về, lúc này Lãnh Đạo mới bày tỏ sự quan tâm và yêu thương với cấp dưới.
Lúc này tình hình mới êm dịu lại.
Nghĩ xem, chị ấy đang nghĩ gì mà tôi còn không biết sao, chỉ là tôi cũng hiểu nỗi lo lắng của chị, nên tôi nhường chị một chút.
May mà Thẩm Phương luôn là một người rộng lượng hào phóng, cũng chỉ giận được trong một lúc, chỉ cần tôi tỏ ra đáng thương, thất vọng hoặc là bất lực, lập tức sẽ được nhận lại sự yêu thương của Thẩm Phương.
Thật ra, tôi cũng là bắt chước chị.
Chỉ cần mắt chị đỏ hoe, tôi đã muốn tự đánh bản thân.
Nên, tôi đoán, chỉ cần tôi tỏ ra là một con chó lang thang, chắc chị sẽ không gõ mõ đâu nhỉ? Quả nhiên, he he, đã nhận được bức thư tự kiểm điểm của Thẩm Phương.
Trận này đại thắng!
Chỉ là, phải đối phó với mẹ thế nào? Vừa nãy trước khi đi ngủ Thẩm Phương nói, này, hay là em lên mạng hỏi xem những người khác come out như thế nào? Tôi nói, không cần hỏi, lòng người thế gian khó đoán, vô ích thôi.
Thẩm Phương nói đùa, được, không thì chị đích thân xử lý nhé? Mẹ em giới thiệu cho em đứa nào chị xúc đứa đó, giới thiệu hai đứa chị xúc cả đôi, muốn tiền cho tiền, muốn sắc…!tôi nói, ấy ấy ấy, dừng lại! Tuyệt đối dừng lại!
Thẩm Phương cũng cười, easy, easy…
Em có thể easy sao? Chị cũng thừa tiền quá nhỉ? Thôi vậy, tự em lo vậy.
Kiểm tra đánh giá thăng chức…!sự thật mà đúng không? Nghĩ nghĩ…!chắc chắn mẹ tôi sẽ nói, thì cứ liên lạc trước đi, có gì nói sau….!hơ hơ….
Đi ngủ..