Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 94: Phiên Ngoại 8


Bạn đang đọc Viết Xuống Chút Hồi Ức – Chương 94: Phiên Ngoại 8


Vừa về nhà.
Chiều nay lúc Thẩm Phương đi có nhiều tâm trạng nho nhỏ, ban đầu định lái xe đến ga xe lửa, trên đường lại muốn nói chuyện thêm nhiều một chút, thế là lái thẳng đến nhà chị.

12 giờ mới về nhà.
Cảm ơn sự quan tâm và chúc phúc của các bạn.
Nhặt nhạnh vài chuyện vui để nói, thời đại giải trí mà, giải trí cho mọi người, giải trí cho bản thân.
Tôi đã đọc hết những bình luận của các bạn, Thẩm Phương cũng đọc.

Nhưng về truyện của tôi, chị chỉ đọc một lúc rồi không muốn đọc nữa, chị nói vì đó chỉ là quá khứ, không muốn nghĩ lại những chuyện không vui nữa, hơn nữa, chị ấy không muốn đọc những hoài niệm của tôi đối với chị.

Theo chị nói, như vậy sẽ khiến chị rất buồn.
“Sin today, repent tomorrow, thats stupid.”——Chính xác!
Nhưng Thẩm Phương vừa đọc bình luận của các bạn vừa cười, thậm chí là vừa đọc vừa nhảy múa, nhìn thấy trong đó có rất nhiều đồng chí ném đá tôi, Thẩm Phương vui vẻ cười ngặt nghẽo.

Hình như chị ấy không có cảm xúc lắm khi đọc tiếng Trung, nhưng vẫn nghiêm túc đọc hết bình luận về chiêm tinh học của bạn Noguts.

Haha, không trách được chị ấy, chị ấy đọc xong rồi nói: “Đúng vậy, xem ra phải đọc tiếng Trung nhiều hơn mới được.”
Hôm chúng tôi lên mạng là tối ngày thứ Sáu.
Buổi tối vừa về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn, liền hỏi.

Vô cùng ngạc nhiên.

Thấy Thẩm Phương đứng trong bếp đang nướng cá và bánh tart, còn hấp cả gà bó xôi.

Tôi rất ngạc nhiên hỏi chị: “Chị học nấu ăn từ khi nào vậy?”.

Cô gái nhỏ cũng thật thà, nói đây là bán thành phẩm do người giúp việc ở nhà chuẩn bị, chị chỉ việc mang đến đây rồi làm công đoạn cuối cùng.


Nhưng hít vào đúng là rất thơm.

Điều đáng tiếc duy nhất là nướng cá quá lửa.

Lúc đầu, Thẩm Phương khăng khăng cho rằng lò nướng nhà tôi bị lệch độ, nghe nói chị chế biến theo đúng thời gian và nhiệt độ quy định.

Lúc đó tôi vừa tan làm, thấy hơi mệt, đầu óc cũng không phản xạ kịp, chỉ đành phải ủ rũ đồng ý rằng cái lò nướng kém chất lượng nhà tôi đã gây ảnh hưởng đến việc chị trổ tài tay nghề nấu nướng.

Nhưng, sau đó, khi đang ăn, tôi chợt nhớ ra và hỏi chị ấy: “Chị đã làm nóng lò trước khi sử dụng chưa?” Mặt Thẩm Phương bỗng đỏ lên, ban đầu chị định vờ như không nghe thấy gì, sau đó lại cố gắng đánh trống lảng.

Tôi cũng không bắt bẻ, nhưng chắc hẳn từ hôm nay trở đi, kiến thức nấu nướng của Thẩm Phương đã có thêm một bước tiến cần thiết nữa:)
Ăn xong, Thẩm Phương vẫn không can tâm, chị tỏ ý muốn ngày hôm sau sẽ thực sự thể hiện “tuyệt kỹ do tổ tiên truyền lại” làm món “sườn xào chua ngọt” trong truyền thuyết.

Nhưng, chị cũng súc tích tuyên bố, rằng có một số bước hơi mơ hồ, bắt buộc phải lên mạng xác minh một chút.

There4, bắt đầu lên mạng.
Kim chỉ nam yêu thích mà Thẩm Phương giỏi sử dụng là – Google.

Tôi ngồi sau lưng chị, nhìn chị bắt đầu tìm kiếm từ “Shanghai Style Barbecue Spare Ribs” cho đến “Shanghai Sweet And Sour Ribs”…, với mức độ kính nghiệp như vậy, có thể nói là rất đáng được tuyên dương.

Chỉ là, với giờ đó, haha, dù sao, người đã làm thí nghiệm cả ngày như tôi thực sự không thể chống đỡ được nữa, dựa lên vai chị ngủ thiếp đi.

Vừa mở mắt ra, thấy trang web mà Lãnh Đạo đại nhân mở lên đã biến thành “Steamed Spare Ribs In Black Bean Sauce” một cách thần kỳ.
Trước khi tôi thực sự hoa mắt ù tai, chợt nghe thấy Thẩm Phương mỉm cười, nói: “Này, ngày mai nấu sườn non hầm nước sốt đậu đen nha, chị khá là sở trường món này…”
Lúc đó từ tận đáy lòng, tôi rất thán phục lòng dũng cảm không sợ gian nan và “tài trí” ứng biến theo tình hình của Thẩm Phương, khâm phục đến bất tận, khâm phục như rước chảy rào rào.
Sau đó, tôi đưa chị vào Tianya, xem một chút ở đây.
Đọc một lúc, nói chuyện một lúc, Thẩm Phương bắt đầu đa sầu đa cảm, nhưng chị không có ý kiến gì về những thứ tôi viết, cũng như tôi, chị chỉ coi đây là một trang web vô danh.

Tôi bày tỏ một chút về nỗi ưu sầu của mình, chẳng làm hại ai cả.

Còn về nỗi sợ, chị nói chị không care.

Tôi đổ mồ hôi hột, đúng vậy, chị không có ý định về nước, chị về nước cũng không quen ai…
Sau đó nữa, ngồi xuống cùng nhau xem “Saving Face”
Đây đúng là một bộ phim rất thú vị, tiếc là không xem nó sớm hơn.

Tôi đặc biệt thích các diễn viên trong đó, đều diễn rất cường điệu và rất nhập tâm.

Rất thích ông bà ngoại của Wilhelmina, đặc biệt là mẹ cô ấy, Trần Xung, tất cả đều rất nổi bật.

Nhưng tôi thích Vivian nhất, đúng là một cô gái rất mê người, cũng có rất nhiều ý nghĩ hay.

Lúc xem, chỉ cần Vivian xuất hiện là tôi liền cười toe toét, cười đến nỗi Thẩm Phương rất không hài lòng, dùng tiếng Quảng Đông mắng tôi là “đồ khùng”.

Thẩm Phương cũng xem rất nhập tâm.

Nhớ lúc xem đến đoạn Vivian đến nhà Wil ăn tối, Vivian buột miệng nói một câu “me neither”, Thẩm Phương liền hiểu ý và bật cười thành tiếng.

Sau đó, lúc chiếc đũa của Wil run rẩy và rơi xuống, tôi liếc nhìn mắt nhìn Thẩm Phương: “Sao chị không đi làm đạo diễn?” Chị nói như có khổ trong lòng: “Ây dà, em không biết đấy thôi, chị cảm thấy giấc mơ ấy của chị nó giống cảnh này lắm, chị nhớ lúc đó chị cũng vô cùng sợ hãi, rất muốn để mẹ em biết, nhưng cũng sợ nếu nói ra em sẽ giận chị…”
Tôi cười rồi nói: “Chị cứ nằm mơ tiếp đi, đừng ân cắp bản quyền cách làm của người ta, mẹ em nghe không hiểu tiếng Anh.”
Đến cuối, Thẩm Phương còn xem nhập tâm hơn cả tôi, khi xem đến đoạn Vivian nhất quyết bỏ đi và nói những lời đó, chị dường như có chút sinh lòng thương cảm, nhìn lên những cuốn sổ ghi chép công việc trên bàn, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi và nói: “Em không có Beeper (máy nhắn tin luôn kêu mà Wil mang theo bên người), nhưng em có Diary chết dẫm kia, xem ra chị phải chuẩn bị tinh thần tranh giành thời gian ở bên em với mẹ và Diary của em.”
Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt chị, tôi cũng rất buồn, tôi nói: “Chị có chán ghét những thứ này không?”
Chị nhìn tôi trong vài giây: “Cho đến giờ phút này, thì không.” Tôi vội vàng chạy ra sờ cánh cửa (Chị ấy nói tiếng Anh, tôi chơi trò chơi chữ của phương Tây, Touch Wood, So Far So Good.)
Cuối cùng, kết phim là ai cũng vui vẻ, nhà nhà hoà thuận, có vẻ như khán giả cũng rất mãn nguyện, chúng tôi bắt đầu thảo luận sôi nổi, đầu tiên là về vấn đề T-P.


Sau đó, nói về nhân vật thích nhất trong phim.

Thẩm Phương thích Wil nhất, chị cho rằng tôi rất giống Wil.

Chị nói rằng khi tôi còn ở London, tôi cũng cả ngày có tư thế đó, bước đi vội vàng, đeo cặp sách, cũng hay thẹn thùng.

Sau đó, Thẩm Phương mở rộng phạm vi, cho rằng con gái học Science hình như đều như vậy, không chỉ tôi, Bà Cụ Non cũng vậy.

Tôi thấy rất buồn cười, đây có lẽ là điều mà chúng tôi thường nói – vây thành, nhìn từ ngoài vào, đều cảm thấy lạ lẫm.

Tôi nhớ, mẹ tôi luôn nói rằng vì tôi học khoa học quá lâu rồi nên không có nét thanh tú của con gái, mắt thẩm mỹ cũng không tốt.

Tôi luôn vì điều này mà thấy rất tự ti, nhưng không ngờ, dưới con mắt của Thẩm Phương, lại biến thành “Phong cách đặc biệt”.
Chắc là vậy đó, chẳng trách tôi nhìn thấy Vivian liền thấy rất thích, thật ra tôi nghĩ Vivian là một cô gái rất mang hơi thở tươi mới (có lẽ do tôi nhìn thấy những cô gái như Wil trong môi trường xung quanh quá nhiều).

Ban đầu xuất hiện mang phong cách rất dịu dàng kín đáo, cũng rất quyến rũ.

Nhưng đến đoạn Wil đuổi đến tận sân bay, cô ấy lại miệng lưỡi sắc bén, đúng là dứt khoát không lưu tình.
Tôi nói đến đây, Thẩm Phương bỗng bật ra một câu: “Thỏ con nóng lên sẽ cắn người.” Nói xong, chị cười với tôi rất thâm sâu, doạ tôi sợ đến mức đổ mồ hôi và dựng lông gà.
Tóm lại, đó là một bộ phim thực sự thú vị, nói lên sự khác biệt và dung hợp của phong tục xã hội Trung Quốc khi ở nước ngoài, cảnh nào cũng đầy ắp tiếng cười.

Tất nhiên, những người gốc Hoa ở đây đều là những người di dân từ đại lục, nhưng vẫn hơi khác so với những người gốc Hong Kong sống tại Anh.

Thẩm Phương cho rằng, có lẽ những người thuần Hong Kong sẽ xem không hiểu rõ lắm.

Nhưng, tôi vẫn giới thiệu bộ phim này, rất đáng xem.

Ngay sau khi xem “Saving Face”, chúng tôi xem “Imagine Me&U” do Thẩm Phương mang đến.

Không biết có phải do đã xem lâu quá không, hay là đêm đó tôi thật sự mệt, hoặc cũng có thể do ngoại hình hai nhân vật chính không quá nổi bật, nên vừa đầu phim tôi đã dựa vào ghế sô pha ngủ gà ngủ gật.
Tôi chỉ thức dậy vào giữa phim, thấy nam chính đang nói chuyện với mọi người trong văn phòng.


Tòa nhà nơi anh ấy làm việc chắc là toà The Gherkin mà tôi đã đề cập đến trước đó.

Nó như một quả trứng gà, đứng ở cây cầu bên cạnh liếc mắt cái là thấy.
Lúc đó tôi lại chợt nhớ đến đoạn khi xem “Saving Face”, khi Wil thừa nhận với mẹ rằng cô ấy là người đồng tính, Thẩm Phương khốn khổ liếc mắt sang chỗ tôi, chợt giật thót tim.

Tôi nói với Thẩm Phương: “Lần sau em leo lên toà nhà này, em sẽ hét lên là Im Gay, được không nào?”
Thẩm Phương thản nhiên nói: “Được chứ, đợi em trèo xuống, chị sẽ kết hôn với em ngay và luôn.”
Tôi đang vênh mặt lên đắc ý, thì câu sau của người ta đang đợi phục kích, “Sau đó mau chóng di cư đến Châu Phi, ở London không sống được đâu.”
Thế nên nói, thỏ con nóng lên sẽ cắn người, rất nhiều cô gái thường ngày tỏ ra rất thục nữ, rất dịu dàng, nhưng một khi nổi điên lên, nói chuyện cũng có thể ép chết người.

Theo kinh nghiệm cá nhân là vậy.
Bộ phim này chỉ có thể nói là cũng được, không có chi tiết nào vui cả, hoặc có thể do tôi đã ngủ trong lần đầu xem, ngoại trừ đoạn giữa, khi tỉnh lại lần nữa đã thấy họ hát hài “Happy Together”.

Hoá ra Thẩm Phương đã từng xem qua, nên không thể chuyên tâm xem cùng tôi.

Chúng tôi đã xem lại bộ phim đó vào sáng nay, cũng không xem tử tế được, lúc thì nói chuyện, lúc thì gọi điện thoại, cứ như vậy, bèn cảm thấy nhàm chán.

May mà Thẩm Phương để lại đĩa, hôm nào rảnh tôi sẽ xem kỹ sau.

Thực sự khi xem phim không nên ngủ, một khi đã ngủ thì không có hứng nữa.

Hơn nữa hôm đó, tôi đi ngủ sớm, sáng cũng dậy sớm, tối cũng dậy sớm.

Từ lúc nửa đêm thức dậy cho đến sáng, về cơ bản không ngủ lại được.

Thật ra cứ có công việc quan trọng đến là tôi lại như vậy.

Tuy nhiên, Thẩm Phương vô cùng sợ hãi vì điều đó, chị tuyên bố bắt đầu từ tuần sau, chị không cho phép tôi ngủ sau 12 giờ tối, hơn nữa chị còn nói sẽ điều trị cho tôi bằng Herb, tôi nhớ ngay đến đoạn mà anh bạn da đen trong “Saving Face” đã nói khi ngửi thấy mùi thuốc bắc, nhưng điều mà tôi nói là, em nghĩ huyết áp của em hơi cao…….!
Viết đến đây thôi, những ngày qua có vui cũng có buồn.

Chúng ta luôn phải đối mặt với cuộc sống..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.