Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 66: Bình đạm thu hoạch khắp Kinh Thành


Đọc truyện Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh – Chương 66: Bình đạm thu hoạch khắp Kinh Thành

Viêm Ngân theo Hồng Lang vào sân, thản nhiên cởi áo choàng ném sang một bên, bực dọc lên tiếng: “Nói cái gì mà tướng phủ, một chút tự do cũng không có. Người trong phủ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chính là để mắt tới ta không rời”.

“Ai nói ngươi theo thái tử hồi kinh, toàn bộ kinh thành đều biết cả, người trong cung sớm đã dọn dẹp lại phủ đệ đón ngươi vào. Tiện tay sắp xếp hạ nhân giám thị nhất cử nhất động của ngươi cũng không phải chuyện khó hiểu. Chẳng qua là ta còn chưa rõ, có những ai đặt nội gián trong tướng phủ của ta”. Nhìn vẻ mặt của Viêm Ngân, Tử Chiêu nhàn nhạt cười, cũng đẩy cho nàng ta một chén trà.

Viêm Ngân uyển chuyển bắt lấy, nhấp một ngụm cho nhuận giọng rồi tiếp: “Không rõ, chỉ cảm giác lúc nào họ cũng nhìn vào ta, trông coi cẩn thận nhưng hoàn toàn không ở quá gần, đều là người tâm tư kín kẽ. Nếu không phải ta có bản lĩnh thì đêm nay cũng khó mà lẻn ra được”.

“Vậy cô nương vẫn nên ở trong phủ đi, tránh bứt dây động rừng. Ta sẽ sớm cho người an bài tâm phúc bên cạnh cô nương, có chuyện gì đều có thể qua đó mà truyền tin cho chúng ta”. Yến Bạch nghe xong sự tình, thành thục khuyên nhủ, cốt là không muốn Viêm Ngân tự ý hành động, tránh bại lộ thân phận, mà hắn cũng muốn giúp đỡ một phen.

Nhưng với nàng ta mà nói, ngồi yên một chỗ để người ta trông chừng là không thể: “Vậy chẳng phải là chỉ được ở trong phủ thôi sao? Kinh thành còn nhiều chỗ ta chưa từng tới, vẫn là muốn đi ra ngoài”.

Từ lúc quen biết tới giờ, Tử Chiêu còn không biết Viêm Ngân có một mặt trẻ con ham chơi như vậy, phì cười nói: “Ai nói ngươi không thể ra ngoài. Hôm nay trước mặt hoàng thượng ta cũng đã nói là muốn trông chừng ngươi, vậy nên thường xuyên tới đón ngươi dạo phố cũng không phải chuyện gì to tát. Nhân tiện trao đổi chút tình hình”.

Có lời này, Viêm Ngân mới tạm ậm ừ cho qua.

Một bên đùi của Tử Chiêu từ nãy tới giờ bị người ôm chặt, lúc này đã dần trở nên tê cứng, nàng không thoải mái, nâng tay đấm đấm vào đầu Hồng Lang: “Tiểu tử thối nhà ngươi mau buông ra”.

“Tỷ tỷ, Hồng Lang rất mệt mỏi a. Hồng Lang muốn lưu lại bên cạnh tỷ tỷ”.

“Ngươi có khi nào lại nũng nịu với ta? Chịu khó thêm một thời gian, ta sẽ nghĩ cách. Không thể để Viêm Ngân tự xoay sở được”.

Hồng Lang khác người ở chỗ các giác quan đều rất nhạy bén, giống như một con thú đi săn, tuyệt nhiên không thể chấp nhận trở thành kẻ bị săn. Lần này đổi chỗ lại thành nàng ta thời thời khắc khắc bị người ta nhòm ngó. Cảm nhận thập phần khó chịu nhưng lại không thể làm gì. Theo như Tử Chiêu từng nói cái gì mà trầm cảm, chuyện này mà còn kéo dài, lâu ngày nhất định sẽ trở nên như vậy. Chí ít thì nàng ta cho là vậy.

Suốt một đêm, bốn người một chỗ, chủ yếu là Yến Bạch thăm hỏi cặn kẽ tình hình của Tử Chiêu, tưởng như nếu hắn không nắm được sẽ không buông tha để nàng đi ngủ.

Sau ngày đó, Tử Chiêu thuận lợi tiến vào tướng phủ rồi lại đón người bên trong ra ngoài tản bộ, thực chất là tranh thủ nói lại cho Viêm Ngân nghe những chuyện trước kia, về sau có thể tự mình xoay sở, tránh để người ta sinh nghi. Ngoại trừ Hồng Lang ra thì không có bất kỳ người nào bám theo. Nàng dụng tâm để ý, quả thực không thấy kẻ nào khả nghi nhưng cảm thấy vẫn nên cẩn thận liền điều một đám người trên Hồng Vân sơn trà trộn vào người đi đường, chú ý động tĩnh giúp nàng.

Từ lúc trở về từ hoàng cung, đã qua mấy ngày, kinh thành đều là sóng yên biển lặng, không có bất kỳ ai tới quấy rầy. Trước mắt có thể tạm coi là suôn sẻ. Trong lúc đó, Tử Chiêu cho người tìm kiếm tung tích của Tiêu Thanh đều không có kết quả. Trong lòng tuy bất an nhưng cũng không biết đi đâu mà tìm mẫu tử bọn họ. Nàng khó chịu xoa xoa thái dương, không lý giải được, nếu có Dung Hoa đi cùng, tại sao lại không truyền tin trở về. Lực bất tòng tâm, chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.

Còn đang mải suy nghĩ chuyện này, Tử Chiêu không chú ý, có người đột nhiên nhào tới trước mặt nàng. Định thần nhìn lại thì ra là một tiểu hài tử, hai má tròn tròn lại hồng hào, không khỏi khiến người ta yêu thích. Tiểu hài bừng bừng khí thế, hai mắt mang theo vẻ sùng bái nhìn nàng, bàn tay mập mạp mỗi bên còn nắm chặt một cái bánh bao nhỏ. Một cái cư nhiên hướng nàng đưa tới.

Tử Chiêu còn chưa hiểu chuyện gì, lại nghe hai bên đường đầy tiếng người cười khúc khích, bọn họ đều là chỉ tay vẫy vẫy phía này: “Công tử nhận lấy, là tiểu hài muốn tặng cho công tử”.

Tử Chiêu cười cười ngồi xổm xuống đối diện tiểu hài tử, nhẹ hỏi: “Cái này cho ta? Trông ta dữ tợn như vậy, ngươi đây là không bị doạ sao?”.


Hài tử nghe vậy càng cười sáng lạn, cái đầu lắc lư qua lại, tỏ ý không sợ nàng, ngược lại là yêu thích.

“Được, vậy ta nhận tâm ý của ngươi”. Nói rồi, nàng nhận lấy bánh bao trong tay tiểu hài, lập tức bỏ vào miệng. Ngoài cười nhưng trong không cười, liền rảo bước đi tiếp. Hài tử kia áo gấm thêu hoa, xung quanh cũng có ba bốn hạ nhân trông chừng, không phải đứa trẻ nhà quan lại thì cũng là danh gia phú quý. Dù là thật hay giả, Tử Chiêu cũng không muốn có kẻ dùng bất cứ một phương thức nào tiếp cận nàng cùng Viêm Ngân.

Hai người dù là đi tới đâu cũng đều được dân chúng chào đón niềm nở. Thậm chí, nếu mặt dày hơn, có khi còn có thể được dùng bữa không mất tiền. Không những thế, trong lúc dạo phố, chỉ cần Viêm Ngân tỏ ra hứng thú với món đồ nào thì đều được chủ quán chỗ đó lấy ra tặng cho nàng. Chả mấy chốc, trong tay Tử Chiêu và Hồng Lang đã phải xách đầy hoa quả, phấn bột son môi, trâm cài đầu đủ mọi hình dáng, chiết phiến, tranh thêu,… thứ gì cũng có.

Tử Chiêu nhìn đống tặng phẩm này trong tay không khỏi toát mồ hôi, cảm thán nhìn Viêm Ngân: “Ngươi có thể một chút hay không tiết chế lại, đừng thứ gì cũng yêu thích. Hại ta đi dạo cũng không khác đi sắm đồ cho ngươi”.

“Ai nói Kinh thành cũng quá phồn hoa đi, thứ gì cũng mới mẻ với ta. Không biết hưởng thụ chính là trời tru đất diệt. Hơn nữa, chuyện Lãnh công tử săn sóc, xách đồ cho Mục tiểu thư mọi người đã sớm quen. Ngươi xem, đồ của ta đều là bọn họ tự động đưa tới trước mặt ngươi. Thể diện của ngươi cũng không thể nhặt lại nữa rồi”. Viêm Ngân vừa trả lời nàng, vừa dùng một tư thái hết sức điềm đạm tiến vào một cửa tiệm.

“Ngươi cũng đâu phải người rừng, chỉ là một chút náo nhiệt, làm sao mới mẻ?”.

Viêm Ngân không cho là phải, xua tay phản bác: “Ta chính là ở trên núi xuống, còn không phải là người rừng thì là cái gì?”.

Tử Chiêu một đầu giăng đầy hắc tuyến, với nữ tử ham chơi này, tốt nhất là không nên nói lý với nàng.

Hồng Lang cùng Tử Chiêu đồng dạng đứng một chỗ như hai pho tượng, nhãn thần đảo qua đảo lại theo từng bước đi của Viêm Ngân, trầm mặc nhìn nàng ta đi tới đi lui trong cửa tiệm.

Lúc này, một thiếu niên trông không có vẻ gì đặc biệt, y phục cũng hết sức bình thường. Như có như không tiến lại gần nói nhỏ: “Nhị vị công tử, chủ nhân của ta trưa nay muốn mời ba vị dùng bữa tại Dữ Tụ lâu nên sai ta tới đây báo một tiếng”.

“Như thế nào? Đây là hỏi ý hay là ép buộc?”. Tử Chiêu không nhanh không chậm đáp, đồng thời ném cho người nọ ánh mắt lạnh lẽo như thường.

Hồng Lang ở một bên nhìn lại người kia, sau đó khe khẽ nói với Tử Chiêu: “Tỷ, người này là người của Dữ Tụ lâu, trước kia ta hay tới đó truyền tin cũng có gặp qua”.

Tử Chiêu nghe vậy cũng hoà hoãn hơn mấy phần: “Trở về báo với chủ nhân ngươi, trưa nay chúng ta sẽ ghé qua”.

Thiếu niên kia nhận được đáp án, bả vai hơi thả lỏng, lập tức cúi đầu rời đi.

Theo Tử Chiêu nhớ được, lần cuối cùng nàng gặp Dữ Ngọc lại là lúc nàng mới trúng độc, sau đó được Viêm Ngân cứu đem về một khách điếm ở tạm. Đêm đó hắn giết toàn bộ sát thủ bên ngoài, lúc gặp nàng hai người còn không vui vẻ. Từ đó thì không nghe được tin tức của hắn nữa. Còn chuyện sau khi từ Thanh Sơn trở về, nàng được Diêu Phần chữa trị lại do hôn mê bất tỉnh mà hoàn toàn không có chút ký ức nào. Vậy nên, theo trí nhớ của Tử Chiêu, lần cuối gặp Dữ Ngọc chính là có chuyện không vui.

Mà hiện tại nếu hắn muốn gặp nàng, theo tính cách của hắn nhất định là sẽ tự mình trực tiếp mà đến. Cho nên vị chủ nhân kia chỉ có thể là Kim Tịch Đường.


Tử Chiêu không khỏi nhớ lại dáng vẻ của nàng ta, lần trước chỉ vì bị nàng doạ một chút liền muốn giết người. Không có khả năng đối tượng Kim Tịch Đường muốn gặp lúc này là Lãnh Thiên Diệt. Người còn lại chỉ có Mục Tử Chiêu, hẳn là như vậy đi.

Đợi bọn họ dạo phố thêm một lúc nữa cũng tới trưa, Tử Chiêu trên đường đi ngắn gọn nói cho Viêm Ngân biết mối liên hệ của bọn họ. Ba người một đường thẳng tới Dữ Tụ lâu.

Vừa đặt chân vào đại sảnh liền có tiểu nhị sắp xếp cho ba người vào phòng riêng ở trên lầu. Căn phòng này Tử Chiêu cũng quen thuộc, chính là tuyệt đối riêng tư.

Các nàng vừa ngồi xuống, đồ ăn lập tức cũng được dọn lên. Không lâu sau, Kim Tịch Đường cũng uyển chuyển bước vào, trên môi dâng lên nụ cười điềm đạm. Dáng vẻ đãi khách, niềm nở với Viêm Ngân: “Kim Tịch Đường mạn phép mời Mục tiểu thư trưa nay dùng bữa, xin tiểu thư cứ tự nhiên”.

Thấy nàng ta một bộ dạng hết sức đáng yêu, Viêm Ngân khẽ ho một tiếng nhìn sang Tử Chiêu, âm thầm trao đổi bằng mắt với nàng: “Nữ nhân đáng yêu như vậy mà muốn độc chết ngươi, nếu không phải ta trực tiếp chứng kiến, có đánh chết ta cũng không tin”.

Ngoài cười bất đắc dĩ ra, Tử Chiêu thật không biết phải diễn tả cảm xúc của nàng như thế nào.

Quay trở lại đối diện với Kim Tịch Đường, Viêm Ngân vờ như đánh giá nàng ta một chút rồi nói: “Ta nghe Thiên Diệt nói ngươi hiện tại mang họ Kim, hơn nữa đây chỉ là giả mạo để che mắt người. Chân chính chúng ta là biểu tỷ muội?”.

Nàng ta không ngờ Viêm Ngân lại không vòng vo mà nói thẳng như vậy: “Biểu tỷ quả nhiên thẳng thắn”. Vừa nói, Kim Tịch Đường đảo mắt qua nhìn Tử Chiêu, không chút che dấu sự căm ghét, thậm chí vì giận mà hai má phiếm hồng.

Tử Chiêu không nghĩ nàng ta trắng trợn biểu lộ ra như vậy. Nếu đã không giết được nàng thì thôi đi, không nghĩ so với trước kia còn tăng thêm mấy phần bất mãn.

Kim Tịch Đường không muốn nói chuyện với nàng, trực tiếp ngồi xuống, bày ra bộ dạng tiểu muội gắp đồ ăn bỏ vào bát Viêm Ngân.

Bọn họ bốn người một bàn, chỉ có Viêm Ngân cùng nàng ta trò chuyện, hơn nữa còn hết sức hoà thuận. Dùng bữa xong, mọi người chuyển qua uống trà, Tử Chiêu áng chừng lúc này Kim Tịch Đường hẳn muốn nói vào chuyện chính, nếu không cũng không có lý do gì nàng ta sắp xếp lần gặp mặt này.

Quả nhiên suy đoán của Tử Chiêu không sai.

“Chiêu tỷ, nói gì thì nói, chúng ta vẫn là người một nhà, ta cũng không ngại nói chuyện này với tỷ. Tỷ cũng biết, chuyện Mạch gia năm đó diệt môn cũng là triều đình nhúng tay vào, chúng ta cùng triều đình không thể đứng chung một chỗ. Xưa nay Tịch Đường chưa một lần xuất đầu lộ diện cũng là muốn bảo toàn huyết mạch của Mạch gia. Hơn nữa tuy chúng ta là biểu tỷ muội nhưng tỷ mang họ Mục, ta không thể xem vào. Nhưng tình thế lúc này đã thay đổi, nhìn biểu tỷ một thân một mình ta không thể làm ngơ. Hiện tại, đám người triều đình đó chính là để mắt tới tỷ, còn có…”. Kim Tịch Đường đang nói liền hướng ánh mắt không vui nhìn Tử Chiêu sau đó mới tiếp: “Còn có, hắn lại có quan hệ rất tốt cùng mấy tên hoàng thân quốc thích. Chuyện lần trước chính là hắn muốn bảo vệ bọn chúng mới khiến ta tức giận. Người này nhất định không thể lưu lại bên cạnh”.

Nàng ta thật biết cách làm nũng, bàn tay nhỏ nắm chặt bàn tay của Viêm Ngân lắc qua lắc lại, cái môi cong lên như muốn kể tội. Chính là dáng vẻ khiến người ta muốn che chở, bênh vực.

Viêm Ngân miệng cười không dứt, thuận ý vỗ vỗ vào tay nàng ta: “Vì vậy mà muội muốn giết người ta sao? Như vậy cũng không tốt”.


“Tỷ không cần bênh vực hắn. Nghe lời muội, muội có thể sắp xếp để tỷ rời đi an toàn. Không còn bị hoàng thất chi phối”.

“Kim cô nương, vận mệnh của Mục gia quân còn nằm trong tay Tử Chiêu, lúc này chúng ta không thể rời đi”. Tử Chiêu vừa nghe liền biết mục đích của nàng ta. Thứ nhất là muốn vạch ra khoảng cách giữa nàng và Viêm Ngân. Thứ hai là muốn tìm cách để Tử Chiêu được tự do, không chịu sự giám sát của bất kỳ ai. Có thể nói ý nghĩ này xuất phát từ việc nàng ta quan tâm tới Tử Chiêu. Nhưng lúc này rời đi lại không thích hợp.

Tử Hàm chết, chỉ có Mục Tư Duẫn là hậu nhân của Mục gia. Nếu lúc này không có Tử Chiêu thì mọi rắc rối sẽ theo đó mà kéo lên đầu Duẫn nhi. Mà hiện tại Tử Chiêu còn không rõ tung tích của bọn họ. Nàng không thể bảo hộ, chỉ có thể đưa Mục Tử Chiêu ra để chống đỡ. Đợi đến khi nàng tìm được mẫu tử Duẫn nhi mới có thể tính tiếp.

Loại chuyện này trong mắt triều đình thì là muốn ra uy chống đối. Ngược lại, trong mắt Kim Tịch Đường lại thành trợ giúp triều đình. Hiện tại nàng tiến thoái lưỡng nan, không thể mở miệng giải thích.

Kim Tịch Đường nghe Tử Chiêu nói, đương nhiên không cho là phải, lập tức trừng mắt nói: “Việc của tỷ muội chúng ta làm sao đến lượt ngươi an bài. Đám hoàng thân đó có gì tốt, ngươi đứng về phía bọn họ chính là muốn đẩy biểu tỷ vào chỗ chết. Còn nói cái gì mà Mục gia quân? Mục gia quân này cũng không có liên hệ với ngươi, ngươi vốn không có lý do gì để giúp biểu tỷ”. Không để Tử Chiêu nói gì, nàng ta lại lập tức nhào vào lòng Viêm Ngân, cố gắng phân tích: “Tỷ tỷ, nghe muội nói. Thân phận Lãnh Thiên Diệt này rất mờ ám. Hắn tự nhận hắn là nghĩa đệ của Tử Hàm biểu ca, nhưng ở Thanh Quan hắn giúp triều đình bắt Thuần Vương, sau lại đưa tỷ tới Kinh thành. Có tỷ trong tay còn sợ Mục gia quân không nghe lời sao? Mọi chuyện hắn làm ra đều có lợi cho triều đình. Nhất định là người của bọn chúng. Tỷ phải cẩn thận.”.

Viêm Ngân càng nghe càng phấn chấn, khẽ vuốt đầu nàng ta: “Muội xem có ai như muội, muốn vạch trần người ta lại có thể đi nói hết trước mặt đương sự như vậy không? Chuyện này ta tự có tính toán. Muội không cần nghĩ nhiều”.

Thấy Viêm Ngân một mặt hoà ái, không phản bác cũng không đồng tình, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ. Không những không sinh ra lòng nghi kỵ với Lãnh Thiên Diệt, ngược lại lại hết sức trấn an nàng. Đây chẳng phải là biểu hiện lời nói của nàng đều nghe không lọt sao?

Kim Tịch Đường xưa nay nói ra một lời chưa từng bị ai bỏ ngoài tai. Từ lúc gặp Lãnh Thiên Diệt, chuyện ngoài ý muốn lại chỉ xảy ra trên người hắn. Nhất thời nộ khí xung thiên, không cần biết có biểu tỷ gì ở đây hay không, nàng ta nâng tay chỉ thẳng mặt Tử Chiêu mà nói: “Ngươi là tên cẩu nô tài của triều đình. Biểu tỷ chính là bị ngươi lừa tới mức không phân rõ trắng đen, rồi nhất định có một ngày ngươi quay ngược lại cắn chúng ta. Dữ Ngọc vì ngươi mà bặt vô âm tín, một chút tin tức cũng không có. Xưa nay chưa từng có chuyện như vậy. Tất cả đều bị ngươi lừa gạt, là ngươi muốn hại chúng ta. Ta nhất định có một ngày rạch nát cái mặt của ngươi, cho mọi người biết bộ mặt thật của ngươi”. Nguyên lai chuyện nàng ta ngày càng tức giận với Tử Chiêu lại có liên quan tới Dữ Ngọc, uất ức nghẹn trong họng một lần trào ra, kèm theo cả lệ quang nơi khoé mắt. Ngón tay thanh mảnh run rẩy chỉ vào mặt nàng, cư nhiên muốn cào lên mặt Tử Chiêu mấy cái. Thiết nghĩ vết sẹo dữ tợn kia hẳn là chưa đủ.

Tử Chiêu nhíu mày: “Dữ Ngọc làm sao? Hắn vì ta làm cái gì?”. Nàng quả thật không có chút ký ức nào về chuyện ở Thanh Quan, trong lòng nàng, việc trị độc có kết quả đều nhờ cả vào Viêm Ngân. Lúc này nghe Kim Tịch Đường mắng, đầu óc trì độn không nghĩ ra được cái gì.

Dữ Ngọc tính tình quái dị, tâm tư tuy nói là đơn giản nhưng là người thông minh, võ công của hắn thì không cần phải nói, người trên giang hồ nghe tới cốc chủ Vụ Ẩn cốc đều muốn tránh. Thật sự nàng cũng chưa từng nghĩ hắn có khả năng xảy ra chuyện.

Kim Tịch Đường thấy bộ dạng nàng một chút chột dạ cũng không có, trong lòng bất mãn càng cao, vỗ bàn thét lên: “Ngươi là tên vong ân phụ nghĩa, lòng dạ lang sói. Dữ Tụ lâu chúng ta không muốn có bất cứ liên quan gì tới ngươi. Kim chưởng quầy mau tiễn khách”.

Kim lão quản gia đương nhiên vẫn túc trực bên ngoài. Nghe một lời này không khỏi lạnh ngắt sống lưng. Ông ta biết Kim Tịch Đường có thể nhất thời nóng giận thiếu suy nghĩ nhưng tính khí Lãnh Thiên Diệt ở Dữ Tụ lâu ai mà không rõ. Kiệm lời, không thích gần người, lại là kẻ có thù tất báo, hành sự quả quyết vô tình. Chính là nhân vật không thể chọc vào. Nhớ tới sòng bạc của Tam hoàng tử còn bị hắn một tay kéo sập, còn không phải nên rút ra bài học hay sao. Chưa kể món nợ đuổi giết kia hắn còn chưa có đòi. Chỉ e lần này Kim Tịch Đường lành ít dữ nhiều.

Kim chưởng quầy một thoáng kinh sợ, vội vàng đẩy cửa bước vào, muốn mở miệng nói giúp chủ tử vài câu hoà hoãn. Nào ngờ chỉ thấy bóng dáng thiếu niên bình thản giúp Mục tiểu thư khoác lại áo choàng: “Tử Chiêu, dùng bữa xong rồi, chúng ta đi”.

“Cứ… cứ như vậy mà đi sao?”. Kim chưởng quầy không nhịn được âm thầm hoài nghi.

Tới tận lúc nàng đi lướt qua, liền gật đầu với ông ta một cái mới khiến Kim chưởng quầy định thần lại: “Thật sự cứ như vậy mà đi sao?”.

Vừa lấy lại tinh thần, ông ta rất nhanh xoay người đuổi theo bọn họ: “Công tử, Kim mỗ thay mặt tiểu thư tạ tội với công tử. Tiểu thư còn nhỏ tuổi, không đủ trầm ổn. Thật sự chỉ là nhất thời nóng giận mới mạo phạm công tử”.

“Ta cũng không phải khách nhân bình thường, Kim gia không cần khách sáo như vậy. Nàng ta tuy nhỏ tuổi nhưng đã phải chấp chưởng Mạch gia, chịu không ít áp lực. Vài lời quá phận cũng không có gì là không thể bỏ qua. Sau này Kim gia chú ý bồi dưỡng là được”. Tử Chiêu giúp Viêm Ngân lên xe ngựa, còn không quên quay đầu lại nhìn Kim chưởng quầy, điềm đạm cười một cái.

Thái độ này so với trước kia khác quá xa. Không những không ghi hận gì, ngược lại ngữ điệu còn giống như huynh trưởng trong nhà phân phó quản sự chú ý chăm sóc tiểu chủ nhân cho tốt.

Kim chưởng quầy ngây dại một lúc, đến khi hồi thần thì xe ngựa đã rời đi được một đoạn.


Vừa lên xe, Viêm Ngân lại cởi bỏ áo choàng ném sang một bên. Y phục của mấy vị thiên kim tiểu thư, áo trong áo ngoài cũng có mấy lớp, đối với nàng ta chính là rườm rà không cần thiết. Nếu không có người ngoài thì chính là một mặt ghét bỏ ném đi thật xa. Tử Chiêu đương nhiên là thu áo lại, ôm vào trong lòng, lát nữa còn có thể rất nhanh giúp nàng ta mặc vào. Thời gian này bên ngoài đã trở lạnh, thanh danh của Mục tiểu thư ở Kinh thành lại rất thịnh, đi tới đâu cũng là bị người ta chú ý. Nhìn Viêm Ngân tuy khôn khéo nhưng nói gì thì vẫn là nữ tử giang hồ, hành ngôn sẽ có chút khác biệt với thiên kim được nuôi dạy từ nhỏ. Vậy nên Tử Chiêu vẫn để tâm tới vẻ bề ngoài của nàng, một chút cũng phải cẩn thận sao cho giống với danh gia khuê tú, không được qua loa.

Viêm Ngân nhìn Tử Chiêu ôm một kiện áo choàng trong lòng, lười biếng ngả người xuống gối mềm, nhắm mắt định thần. Vừa nãy đã nghe qua Kim Tịch Đường nói chuyện nhưng dáng vẻ không có chút nào để tâm đến Dữ Ngọc. Lại nhớ từ sau khi tỉnh lại, Tử Chiêu chính là đối mặt với cái chết của huynh trưởng, sau lại trực tiếp ra chiến trường. Chuyện làm sao mà chữa trị dường như đã sớm bỏ ra khỏi đầu.

Dù sao chuyện đi tìm Diêu Phần cũng là nàng nói cho hắn biết. Mà Diêu Phần kia, âm hiểm khó lường, thủ đoạn hại người vô số, không có chuyện nàng ta nguyện ý giúp người khác mà không ra điều kiện. Không chừng Dữ Ngọc biến mất là có liên quan tới nàng ta. Thiết nghĩ vẫn nên nói rõ lại với Tử Chiêu, nếu Dữ Ngọc có chuyện gì, chẳng phải nàng cũng gián tiếp gây ra sao. Chi bằng sớm nói ra, còn có thể cho Tử Chiêu tự tính toán.

Viêm Ngân điều chỉnh lại dáng ngồi, tính mở miệng nói chuyện nhưng đột nhiên xe ngựa rung lắc một hồi rồi dừng lại. Nhãn thần lờ mờ mang theo khó chịu hé mở, Tử Chiêu vẫn nằm nguyên một chỗ, hướng ánh mắt nhìn ra phía cửa xe.

“Công tử, phía trước có xe ngựa của phủ Thái tử”. Hồng Lang ngồi bên ngoài cùng phu xe, dõng dạc báo vào trong. Hiện tại lấy thân phận là thiếp thân nô tỳ của Mục tiểu thư, nàng ta đương nhiên phải khoác lên y phục của nữ tử, khác ở chỗ loại y phục này cũng là do Tử Chiêu tự mình thiết kế, tính linh động rất cao. Nhìn một tiểu nữ tử ngồi ngoài xe ngựa không có chút nào ủy khuất, ngược lại dáng vẻ thành thục, khí lực mạnh mẽ, gương mặt thời thời khắc khắc muốn dọa người khiến không ít người sợ hãi nàng ta.

“Yến Lân? Hắn không phải giờ này nên ở trong cung sao?”.

“Hành tung của bổn cung Lãnh công tử dường như rất rõ ràng”. Thanh âm trầm mặc, người còn chưa thấy nhưng một từ cũng nghe rất rõ ràng.

Tử Chiêu vẫn một mực ở nguyên trong xe ngựa, một tay chống lấy đầu, thiết nghĩ nhĩ lực của hắn không phải tầm thường, nàng thản nhiên nói chuyện: “Chỉ là gần đây thấy mọi người đều nói thái tử bận bịu chính sự, thường xuyên ở trong cung. Nay lại thấy đột nhiên xuất hiện trên đường, không khỏi ngạc nhiên”. Thấy thái tử mà không hành lễ, chính là bất kính. Nàng cũng mặc kệ hắn có nổi giận hay không, với thân phận hiện tại cùng tính cách của Lãnh Thiên Diệt, nếu xuống kiệu chào hỏi mới là lạ.

Vô thanh vô tức trong lòng đều sinh ra cảm giác né tránh với Yến Lân, từ đó chuyện gì cũng muốn làm ngược lại. Mỗi lần mở miệng đều mang theo ý tứ chống đối, chuyện này cả bản thân Tử Chiêu cũng không nhận ra.

Yến Lân không để ý chuyện tiểu tiết. Hắn cũng như nàng, ngồi trong kiệu mà nói chuyện qua lại. Phu xe của đôi bên đều thấy làm lạ, nói chuyện còn có thể như vậy sao? Hơn nữa người kia còn là thái tử đương triều.

“Ta vừa từ Hoàng cung trở ra, thật là cũng có chuyện muốn nói qua với Chiêu nhi. Không ngờ có thể gặp ở nơi này. Nhân tiện, các ngươi cùng ghé qua phủ Thái tử một chuyến”.

“Tình cờ sao? Còn có thể biết ta và Viêm Ngân cùng ở trong xe ngựa. Không biết là tin tức của hắn nhanh hay là võ công xuất chúng, cảm nhận được chúng ta?”. Tử Chiêu âm thầm đánh giá lời nói của Yến Lân, lại nghĩ không thể từ chối nhưng lời đồng ý cũng không thể để nàng nói ra. Tử Chiêu ra hiệu cho Viêm Ngân, nàng ta rất nhanh hiểu ý, thanh âm bình thản nói: “Vậy chúng ta theo Lân ca ca hồi phủ đi”.

Hai cỗ xe ngựa lần lượt lăn bánh, cùng một hướng mà đi.

Tử Chiêu trước kia chưa từng tới nơi này, nàng nhớ lúc nhỏ hắn ở trong Đông cung, không biết vì sao khi thành niên lại chuyển ra bên ngoài. Nhưng với thân phận thái tử của hắn, đương nhiên không có người dám dị nghị. Ở đâu thì cũng chỉ ở trong Kinh thành mà thôi, Hoàng thượng không có ý kiến, trước nay vẫn là đặc sủng hắn như vậy.

Một tòa viện phủ rộng lớn, lại chỉ có một mình hắn, hạ nhân trong phủ cũng không nhiều, khó tránh cảm giác cô quạnh, bầu không khí có gì đó không thích hợp với một phủ thái tử cho lắm.

Có hạ nhân đi phía trước trầm mặc dẫn đường, nếu không phải người này thi thoảng mở miệng ra nói vài tiếng, Tử Chiêu còn tưởng hắn câm. Yến Lân trước nay lạnh lùng ít nói, không nghĩ có thể dưỡng ra thuộc hạ cũng thành như vậy.

Hai người được đưa thẳng tới thư phòng, trên văn án cùng giá sách đặt rất nhiều giấy tờ, văn thư nhưng lại không nhiễm chút bụi bẩn nào. Hẳn là được dọn dẹp tỉ mỉ hoặc là thường xuyên được dùng tới.

Hôm nay đột nhiên bị mời tới đây nhưng trong lòng Tử Chiêu cũng không lo lắng. Yến Lân tuy là có điểm không tin tưởng các nàng, bất quá hắn không có ý gây khó dễ, trước sau chỉ là thăm dò mà thôi. Trong lòng e sợ tất sẽ là lý do để người khác hoài nghi. Hơn nữa Viêm Ngân lại rất được Đế Hậu sủng ái, thân phận chưa bị lộ thì còn sợ cái gì? Đối với Tử Chiêu lúc này, chuyện gì tới, chỉ cần bình tĩnh ắt sẽ có cách giải quyết, không cần nóng vội.

Nàng vừa nhấp một ngụm trà thì Yến Lân cũng bước vào, thanh sắc lạnh lẽo không đổi. Phượng mâu liễm diễm đảo qua Viêm Ngân một cái rồi lập tức rơi trên người Tử Chiêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.