Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh

Chương 65: Nghị Chính điện kẻ tung người hứng


Đọc truyện Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh – Chương 65: Nghị Chính điện kẻ tung người hứng

Viêm Ngân đảo mắt nhìn người vừa lên tiếng, thấy dáng vẻ hắn ta cương trực, bình hoà, nàng cũng không tiện đôi co, muốn đôi co cũng là phải đôi co với cả đám người bọn họ. Lại nhìn toàn bộ quan viên khắp đại điện, mày liễu nhíu chặt, ngang nhiên bước tiếp, dường như không coi một hồi tranh cãi vừa rồi vào mắt: “Hoàng bá bá chúng ta trải qua cách trở mới có thể gặp lại, mắc gì các người làm lớn chuyện vậy? Nữ tử lưu lạc bên ngoài để đề phòng bất trắc chẳng phải là nên che mặt lại sẽ tốt hơn sao?”.

Vừa nói, Viêm Ngân vừa tháo khăn che mặt, vứt thẳng xuống đất. Muốn phủ đầu, chính là phải phủ người cao cao tại thượng kia trước, lo xong vị đó liền không ngại kẻ khác còn dám nhiều lời. Nghĩ sao làm vậy, người đầu tiên trong điện này nhìn thấy dung mạo của Viêm Ngân chính là Hoàng thượng. Thiên tư tuyệt mĩ có thừa, cánh môi nhỏ khẽ mím lại, hai mắt trong suốt sáng ngời phảng phất một tầng bi thương. Có điều thứ đập vào mắt Hoàng thượng đầu tiên lại là một vết bỏng kéo từ mang tai tới gần khoé môi, lan xuống tới tận cổ, có khi bên trong thân thể vẫn còn.

Gương mặt này được người ta cẩn thận tô vẽ mà thành, phần còn nguyên vẹn so với dung mạo cùng thần thái hiện tại của Tử Chiêu thì kém vài phần nhưng đem so với lúc nhỏ lại có điểm tương đồng.

Long nhan một thoáng sững người, có chút không tin tưởng chớp mắt vài cái, sau đó lại dâng lên tràn ngập tiếc nuối nhìn Tử Chiêu giả mạo kia mà đáy lòng quặn lại: “Năm đó gặp ngươi, ánh mắt thật giống với Diệp Khang. Tới giờ nhìn lại, ngươi thật không thay đổi nhiều… chỉ khác… cũng là thành thục hơn rồi. Mặt của ngươi…?”.

Viêm Ngân nghe Hoàng thượng nhắc tới phụ thân của Tử Chiêu, thuận tình cụp mắt, nhìn thế nào cũng thấy một mảnh tang thương, thanh âm rất nhỏ mà nỉ non: “Hoàng bá bá, Chiêu nhi năm đó thoát chết trong biển lửa nhưng tránh không kịp bị phỏng rất nặng…”. Nàng ta dường như là nói không nổi, được giữa chừng liền bỏ ngỏ.

Một màn này đổi lại cái cúi đầu xấu hổ cùng xót xa của đám quan viên vừa rồi.

Nhưng chỉ với diện mạo không rõ ràng này là chưa đủ. Trong đám người lại có kẻ đứng ra hỏi: “Bẩm Hoàng thượng, chúng thần trong lòng vẫn có nhiều điểm hoài nghi, không biết tiểu thư đây có thể giải thích rõ ràng?”.

Hoàng thượng đưa mắt nhìn Viêm Ngân như hỏi ý.

“Hoàng bá bá, Chiêu nhi không có việc gì phải giấu diếm. Các người cứ việc hỏi đi”.

“Tiểu thư đã thoát nạn, vậy mà hơn ba năm qua không hề có một chút tin tức. Tại sao lại tính toán chọn đúng lúc này mà trở về”.

Tử Chiêu nhíu mày bất mãn, trong mắt lửa giận âm ỉ cháy. Nàng muốn nhịn, nhưng vốn dĩ lại không phải người chịu để kẻ khác đứng ở trước mặt khua môi múa mép. Tử Chiêu lễ độ nhấc tay, thẳng thắn nói: “Tại hạ Lãnh Thiên Diệt, xin chư vị thứ cho ta có phần lỗ mãng. Không biết vị vừa lên tiếng đây quý tính đại danh thế nào?”.

Thiếu niên này nghe tới cái tên thôi chính là khiến cho lòng người khiếp sợ. Từ lúc vào điện cũng không thèm đảo mắt lấy một cái, thuỷ chung tĩnh lặng như nước. Chỉ là an phận đứng một chỗ cũng làm cho bọn họ không dám lại gần. Vậy mà lúc này lại đột nhiên mở miệng, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo kia làm phần lớn quan lại trong điện hoảng hốt, muốn chạy thật xa. Huống hồ là người được hỏi kia, lòng bàn tay vô thức rịn ra một tầng mồ hôi: “Bản quan là Hình bộ thượng thư Tào Nhậm. Hôm nay được gặp Lãnh công tử quả thật là vinh dự của bản quan”.

“Thiên Diệt không dám. Thiên Diệt hôm nay không có ý muốn can thiệp vào chuyện các người xác minh Chiêu nhi là thật hay giả. Nhưng xin thứ cho Thiên Diệt hỏi thẳng, Tào đại nhân thân là Hình bộ thượng thư hẳn phải biết tội vu khống nên xử phạt thế nào?”.

“Nhẹ thì phạt tiền, chịu năm mươi đại bản, nặng thì ngồi đại lao từ ba tháng tới một năm”.

Nàng nhướng mày nói tiếp: “Vậy Tào đại nhân căn cứ vào đâu lại nói Chiêu nhi tính toán đúng lúc này mới trở về? Trong lúc hoạn nạn là ta vô tình tìm thấy nàng, đại nhân liệu có muốn hỏi ta tại sao lại chọn đúng lúc này mới tìm thấy nàng không?”.

“Chuyện này… bản quan không có ý đó”.

Mặc kệ ông ta muốn biện minh cái gì, Tử Chiêu cũng bỏ ngoài tai: “Đại nhân nghĩ Chiêu nhi có thể chọn sao? Chọn đúng lúc Tử Hàm chết trận rồi mới trở lại, chọn đúng lúc huynh muội hai người bọn họ mới nhìn mặt nhau được một khắc sau đó liền âm dương cách biệt? Chúng ta có thể chọn sao?…”.

“Thiên Diệt!!!”. Viêm Ngân rất nhanh chạy về phía này, cắt ngang lời nói của nàng. Tử Chiêu càng nói lại càng lớn tiếng, thanh âm vang khắp đại điện.


Tào Nhậm vừa rồi bị thiếu niên này quát tháo, vuốt mặt không kịp, lại hướng mắt nhìn lên dường như thấy long nhan giận dữ. Ông ta cúi người, thành thật đáp: “Là Tào mỗ nói sai rồi, xin công tử thứ tội”.

Hoàng thượng mặt mày nghiêm nghị khác thường, trầm giọng nói: “Thân là mệnh quan triều đình phải cẩn trọng lời lẽ. Tào đại nhân lát nữa quay trở về Hình bộ chịu phạt đi”.

“Tạ Hoàng thượng khai ân”.

“Hoàng bá bá, lúc Chiêu nhi thoát khỏi biển lửa đã bị thương tích nghiêm trọng, tứ chi nhiều chỗ bị gãy không thể cử động, miệng không nói được, lại bị phỏng nặng. Chiêu nhi đã nghĩ bản thân không còn đường sống nhưng ông trời có mắt, lúc đó Chiêu nhi được người của Đường Môn cứu đem lên núi. Với thương thế như vậy, ta vẫn nửa tỉnh nửa mê suốt một năm, ban đầu thanh quản bị tổn thương không phát ra tiếng được, chỉ nghe người trên núi nói Chiêu nhi đã trải qua một trận đả kích nặng nề, cơ thể tự bài xích nên không nhớ gì cả. Cứ như vậy, khờ dại sống trên núi ba năm. Thân thể bắt đầu ổn định thì lúc đó Chiêu nhi cũng mới dần nhớ ra một số chuyện. Dù vậy mọi thứ với ta vẫn rất mơ hồ. Phải tới gần đây thần trí mới thanh tỉnh hoàn toàn nên nhanh chóng xuống núi tìm ca ca. Lần này là đích thân Thánh nữ Đường môn đưa Chiêu nhi xuống núi, chính là lúc này mới tình cờ gặp được Thiên Diệt. Còn có, vì lúc đầu không nhớ được gì cả, đến cái tên cũng không nhớ nên toàn bộ người trên núi đều gọi Chiêu nhi là A Hoả, cũng vì ta thoát chết trong biển lửa nên bọn họ mới gọi như vậy. Nếu còn hoài nghi, Hoàng bá bá có thể cho người lên Đường Môn điều tra, cứ hỏi tới A Hoả, không ai là không biết. Hơn nữa thân thể này chỉ cần cho ngự y khám qua có thể xác định đã từng nối xương.

Chuyện là vậy, không biết bách quan còn muốn hỏi thêm gì nữa không?”. Thiếu nữ đứng bên cạnh Lãnh Thiên Diệt, trôi chảy mà hàm xúc kể lại ba năm qua nàng sống thế nào.

Còn không chờ kẻ khác lên tiếng, vậy mà thái tử nãy giờ vốn lạnh nhạt lại mở miệng: “Phụ hoàng, trên người nàng cũng là có phiến ngọc chi thân của Mục gia, vật này nhi thần đã xem qua, không thể là giả”.

Đổi lại khiến cả đại điện im lặng. Đến cả thái tử cũng lên tiếng rồi, còn ai dám nhiều lời.

Một hồi cứ như vậy trôi qua, cho đến khi một viên quan chậm chạp hỏi nhỏ: “Mục tiểu thư, Đường Môn kia là thế nào a?”.

Tử Chiêu ném cho người đó ánh mắt không thể lạnh hơn, đáp: “Là đại môn phái rất có địa vị trên giang hồ. Môn đồ đệ tử chủ yếu dùng độc hành sự, trên núi thảo dược cùng kịch độc đều là trân quý”.

Sau đó, lại là im lặng.

Tử Chiêu âm thầm khiếp sợ: “Viêm Ngân này giảo hoạt có thừa, cẩn thận đối đáp một hồi liền đem hoài nghi của mọi người toàn bộ dẹp đi rồi. Không còn ai dị nghị vậy thì chuyện danh tính tạm coi là ổn thoả, kế đến rắc rối chính là rơi lên đầu ta a”.

Hoàng thượng chăm chú nhìn Tử Chiêu một hồi, sau đó gật gù nói tiếp: “Nếu triều thần không còn muốn hỏi gì vậy chuyện này chúng ta không nhắc nữa. Lát nữa nha đầu ngươi tới vấn an Hoàng hậu đi, nàng nghe được tin tức ngươi trở về liền kích động không thôi. Tới đó ta sẽ truyền thái y xem qua vết thương trên mặt kia xem có thể giúp gì được không”.

Viêm Ngân hết sức nhu thuận liền đáp: “Dạ, Hoàng bá bá”.

Không ngoài dự đoán của Tử Chiêu, Đương kim Thánh thượng vừa gật đầu với Viêm Ngân xong thì liền muốn hỏi tới nàng: “Thì ra đây là Lãnh công tử”.

“Thiên Diệt tham kiến Hoàng thượng”. Tử Chiêu chắp tay, cúi đầu chào cho có lệ, sau đó thản nhiên đối diện với người tại vị trên cao kia.

Người này lưu lạc bên ngoài, tính ra cũng chỉ là thường dân. Đứng trước bậc cửu ngũ chí tôn vậy mà không chút hèn mọn hay siểm nịnh, mắt lạnh nhìn thẳng trực tiếp thánh nhan. Có kẻ thường dân nào lá gan lớn như vậy.

Hoàng thượng một mặt cười thành tiếng: “Ngươi là một tay cứu Thanh Quan thoát khỏi kiếp nạn, quả thật cốt cách không thể xem thường”.


“Hoàng thượng quá lời, Thiên Diệt ngoài chút công phu cũng không có gì là hơn người cả”.

“Nào có, bổn cung thấy công tử chính là một người trên vạn người”. Giữa đại điện, thanh âm băng lãnh mà từ tính vang lên, lực chú ý lập tức rơi trên người Yến Lân.

“Lời này của thái tử quá nặng rồi”. Tử Chiêu ngoài mặt thì không biểu lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại âm thầm cắn răng, Yến Lân này chẳng lẽ vẫn còn hoài nghi với Viêm Ngân, vừa rồi chính là nói đỡ nàng ta. Vậy mà lúc này lại gây khó dễ là ý gì.

“Lân nhi, lời này là có ý gì? Lãnh công tử là công thần, không thể tuỳ tiện”.

“Nhi thần không có ý gì cả. Ngày đó nhìn công tử cầm trong tay thần binh từ lâu đời của Mục gia, một mình tắm máu Thuần quân, quân số không nhỏ lại toàn bộ là tinh binh thiện chiến. Lời của ta chỉ đơn thuần là tán thưởng”.

“Vậy lời tán thưởng này của điện hạ, Thiên Diệt không dám nhận”.

Thấy giữa hai người dường như có chút căng thẳng, Hoàng thượng lại bỏ ngoài tai, hai mắt vẫn nhu hoà, vui vẻ nói: “Tuổi trẻ tài cao, quả thật là công thần của Đại Minh. Trẫm sẽ luận công ban thưởng, tài vật không thể thiếu, còn có phẩm hàm cùng phủ đệ, phong cho ngươi làm Định An tướng quân, tiếp nhận quân đội của Mục tướng quân đi, cùng với Cát tướng quân là đồng cấp”.

Ý chỉ vừa ban xuống được giám quan ghi chép cẩn thận, đại điện lập tức rộ lên vài tiếng nghị luận.

“Hoàng thượng, chuyện phong phẩm hàm không thể vội, Lãnh công tử là người xuất thân giang hồ, một sớm một chiều không thể hiểu hết quy củ, lại nắm giữ trọng binh, chỉ e khó lòng chu toàn”.

Tử Chiêu đạm cười, sớm như vậy liền muốn đẩy củ khoai nóng kia cho nàng tiếp quản, thật không biết là có ý gì. Nhưng nếu đồng ý nhận liền không phải ý hay. Chỉ e đây là hoàng thượng muốn thử nàng.

Nàng cúi đầu chắp tay, tỏ ý tán thành với viên quan vừa lên tiếng: “Hoàng thượng, bách quan quả thật thấu hiểu tâm tư của Thiên Diệt. Chuyện mà Thiên Diệt làm không phải vì có tấm lòng lo cho bách tính hay an nguy xã tắc gì cả. Chỉ đơn thuần là muốn báo thù mà thôi. Ban thưởng của Hoàng thượng, Thiên Diệt không dám nhận, cũng không muốn nhận”.

Lời này, nói ra trước mặt thiên tử, chính là đại bất kính. Cái gì mà không một chút lo cho bách tính mà chỉ có báo thù? Một lời quả quyết không muốn nhận lấy hoàng ân. Kẻ này hết sức ngông cuồng.

Đại điện rơi vào im lặng, thánh nhan một mặt không hờn không giận, sâu xa nhìn thiếu niên phía dưới vẫn đứng đó thẳng tắp, vững vàng như tùng, không chút e sợ nhìn lên.

“Ngươi muốn báo thù, rốt cuộc là như thế nào?”.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thiên Diệt đối với Tử Hàm kết thành huynh đệ, ân tình sâu nặng. Năm đó chẳng phải là Mục gia bị huỷ trong tay Thuần Vương sao? Tử Hàm vì mối thù diệt môn mà kháng chỉ không chịu hồi kinh cũng là để giải quyết cho xong Thuần Vương. Nhưng thù còn chưa báo được lại bởi vì trận tập kích trên Thanh Sơn mà bỏ mạng. Hắn chính là trút hơi thở cuối cùng trên tay ta. Thử hỏi nếu không diệt được Thuần Vương, ta còn mặt mũi nào lập bài vị thắp nhang cho hắn. Ta dù tài cán hơn người nhưng nội chiến triều đình nào có liên quan tới một kẻ giang hồ như ta. Nếu không phải vì Mục Tử Hàm, ta cũng không nguyện ý giúp đỡ hoàng triều làm gì. Cho nên chuyện luận công ban thưởng gì đó, Thiên Diệt không có hứng thú”.

Nàng một mạch nói ra, thể hiện bản thân có chút nông nổi, lại không có ý tiến vào con đường công danh. Thành công xây dựng bản thân thành một kẻ có dũng mà không có mưu. Chính là kiểu người động một chút có thể chém giết, ngoài ra thì không khó đối phó.


Tử Chiêu mặt không biến sắc, thuỷ chung chỉ có lãnh đạm, lời lẽ xuất ra đều làm cho chúng nhân khiếp sợ, kẻ nào cũng nghĩ nàng đã phạm thiên uy, khiến cho long nhan giận dữ, phen này dù có là cứu được một toà thành, chỉ e cũng lành ít dữ nhiều.

Nhưng ngoài dự liệu, hoàng đế một cái nhíu mày cũng không có, điềm nhiên cười nhẹ, từ tốn nói: “Lãnh công tử có thể tạo nên kỳ tích, quả nhiên cũng không thể giống người thường. Là trẫm đánh giá nhầm ngươi. Nhưng công lao của ngươi không thể phủ nhận, nếu không thể luận công ban thưởng, trong lòng bách tính lại nghĩ trẫm bạc đãi người tài. Công tử tuy không phải người ham hư vinh nhưng hẳn cũng còn mong muốn khác. Chi bằng nói với trẫm, trẫm có thể thành toàn giúp ngươi”.

“Hoàng thượng anh minh, Thiên Diệt quả thật có hai chuyện muốn cầu”.

“Công tử cứ nói”.

“Hiện tại Chiêu nhi lưu lại Kinh thành, một thân nữ tử không có thế gia che chở, Thiên Diệt không thể yên tâm. Hơn nữa Tử Hàm trước lúc nhắm mắt xuôi tay chính là cầu ta chiếu cố nàng. Thiên Diệt hiện tại mong muốn có thể lưu lại bên cạnh Chiêu nhi để bảo hộ nàng, nàng ở đâu ta cũng ở đó. Đó là chuyện thứ nhất.

Thứ hai, Thiên Diệt cùng Chiêu nhi muốn đối chất với Thuần Vương”.

Yêu cầu này của Tử Chiêu khiến cho khắp đại điện lại rộ lên một hồi bàn tán.

Tào Nhậm lần này nhất mực cung kính nói: “Công tử, Thuần Vương đã là trọng phạm mang lòng đối nghịch, cấu kết ngoại nhân ý đồ lật đổ hoàng triều. Nếu công tử đã là người ngoài, hà tất phải liên quan đến hắn. Còn có Mục tiểu thư là danh môn khuê tú, có công tử bảo hộ đương nhiên là tốt nhưng cũng làm tổn hại tới thanh danh của nàng. Giữa Kinh thành này làm sao có chuyện gì nguy hiểm. Công tử nghĩ nhiều rồi”.

“Hình bộ thượng thư nói vậy hẳn là trị an Kinh thành cũng không đến nỗi tệ. Thứ cho Thiên Diệt chưa nắm rõ. Còn chuyện đối chất kia, tại hạ là muốn biết được năm đó Thuần Vương bằng cách nào thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở Mục gia. Lại càng muốn biết hắn làm cách nào mà vượt qua toàn bộ bố phòng, bao vây Thanh Quan. Làm cách nào hắn biết khi đó Tử Hàm luyện binh ở Thanh Sơn mà đánh úp. Nếu nói hắn tài giỏi, liệu việc như thần thì Thiên Diệt không tin. Chi bằng, nói là ngoài Thuần Vương còn có kẻ nào đứng trong tối mà ra tay. Thiên Diệt chính là muốn lôi toàn bộ bọn chúng ra, nợ máu phải trả bằng máu”.

Kẻ này, thật sự ngông cuồng. Trước đem trị an tại Kinh thành cùng Hình bộ thượng thư đặt cùng một chỗ, khác nào ngấm ngầm đe doạ Tào Nhậm nếu như Mục Tử Chiêu mà xảy ra chuyện, hắn sẽ tức thì tới hỏi tội ông ta. Cư nhiên cho Viêm Ngân một cái đảm bảo, ít chuyện liên quan tới nàng ta thì cũng bớt đi nguy cơ bại lộ thân phận.

Sau lại đem bè phái phía sau Thuần Vương muốn lôi ra. Đã là hoàng thân quốc thích đương nhiên chỉ có Hoàng thượng mới có quyền định đoạt. Thánh thượng đã ra tay đương nhiên là phải triệt để, nếu không làm sao giữ được thiên uy.

Đây là từ dưới ép lên, từ trên ép xuống. Thiếu niên nhỏ người vậy mà khẩu khí không nhỏ, lại biết nói xa nói gần, quay bọn họ vòng vòng trong lòng bàn tay. Người như vậy, khó mà chạm được tới hắn.

Yến Lân sắc mặt không đổi, sâu xa nhìn thiếu niên đang đứng giữa điện. Trong mắt loáng thoáng một tia ngưng đọng rồi biến mất. Người này, không biết nên nói thế nào. Không phải nói Lãnh Thiên Diệt là kẻ đạm mạc nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, chính là không thích nhiều lời, cầu cũng không được một cái liếc mắt của hắn sao. Lời đồn đại so với biểu hiện ngày hôm nay lại cảm thấy không đồng nhất.

“Nếu là chuyện này, công tử không cần tự mình lo lắng. Đó là chuyện đương nhiên mà Hình bộ thượng thư phải xử lý. Nếu không, cái Hình bộ kia cũng nên phế đi rồi. Tới lúc tra ra kẻ đứng sau, trẫm sẽ cho Mục gia một cái công đạo”. Quả nhiên đương kim thánh thượng một người trên vạn người. Long nhan tĩnh tại như thu thuỷ, trầm ổn nói một lời vừa để trấn an Tử Chiêu, lại vừa đặt lên Hình bộ một cái áp lực.

Tới lúc này, nàng cũng không thể tiếp tục dây dưa, vừa lòng đáp một tiếng: “Tạ Hoàng thượng. Vậy thì Thiên Diệt cùng Chiêu nhi sẽ chờ tin tốt của Tào đại nhân”.

“Mọi chuyện cũng rõ ràng rồi, vậy thì buổi triều hôm nay kết thúc ở đây đi”. Hoàng thượng phất tay ý bảo quan viên bãi triều lui xuống nhưng vẫn không quên hoà ái nhắc nhở Viêm Ngân: “Tử Chiêu, ngươi nhớ tới vấn an Hoàng hậu, nếu được ở lại dùng bữa rồi trở về tướng phủ cũng không muộn”.

Nàng tươi cười đáp một tiếng: “Chiêu nhi đã biết”.

Hồng Lang đứng bên ngoài, do không có thân phận đặc thù nên không được phép tiến vào Nghị Chính điện, trong lòng đã sớm nóng như lửa đốt. Vừa thấy bóng dáng Yến Bạch, phía sau còn có hai người Tử Chiêu cùng Viêm Ngân trở ra, nàng ta lập tức lao tới nhìn sắc mắt bọn họ. Người nào cũng đều là khe khẽ thở ra một hơi. Hồng Lang cũng chính là thở ra theo, nàng biết cuối cùng mọi chuyện cũng trót lọt.

Yến Bạch thu lại biểu cảm thường ngày, quay sang nhìn Tử Chiêu nói: “Lát nữa tới gặp hoàng hậu, ta sẽ cùng nàng ta tiến vào, thân phận ngươi hiện giờ không tiện. Sớm về phủ trước đi”.


“Vậy ta trở về tiểu viện trong ngõ nhỏ ngày trước, không tiện lưu lại phủ của ngươi nữa. Để Hồng Lang theo cùng đi, coi như là nô tì cận thân của nàng”. Tử Chiêu gật đầu, rất nhanh an bài.

“Gì chứ, ta như vậy lại bị giáng xuống làm nô tì?”. Hồng Lang trợn mắt, ấm ức nhìn Tử Chiêu.

“Ngươi không cần quá quy củ, hành lễ cứ nhìn theo người ta. Chúng ta lấy danh nghĩa là nhân sĩ giang hồ, ngươi ở đó là để hộ chủ, không ai dám làm gì ngươi”. Nàng điềm nhiên cốc nhẹ lên đầu Hồng Lang, sau đó tiếp tục căn dặn Viêm Ngân một số chuyện. Mãi tới khi tiến đến gần kiệu bọn họ mới tách ra, nhóm ba người kia tiến vào hậu cung, còn nàng cứ như vậy, ngồi kiệu lớn mà xuất cung.

————————————-

Đêm đến, Tử Chiêu nhàn nhã ngồi dưới gốc cây trong tiểu viện uống trà. Trời trong trăng sáng, ánh sáng lành lạnh phủ lên một bên mặt, hoàn mỹ tới nỗi rung động lòng người.

Người tới thản nhiên đẩy cửa bước vào, là Yến Bạch. Hắn đứng ở cửa, trân trân nhìn nàng, mắt không buồn chớp.

“Mau lại đây ngồi, ngươi còn đứng đó người ta lại nói ta bạc đãi khách nhân”.

“Nơi này còn có người nào nhìn vào sao?”. Hắn đạm đạm hỏi, thanh âm không nặng không nhẹ, bình thản ngồi xuống.

Tử Chiêu nhấc tay rót thêm một chén trà, đẩy tới trước mặt hắn.

Ánh mắt của Yến Bạch chưa lúc nào rời khỏi khuôn mặt của Tử Chiêu, đầu mày khoé mắt dường như còn mang theo ý cười: “Lúc trước nghe các người nói chuyện mới biết ngươi đem người đóng giả làm bình phong. Lại nhìn vết sẹo ghê người của Lãnh Thiên Diệt, ta nghĩ năm đó trải qua biến cố ngươi mới bị huỷ dung. Trên đại điện lại nhìn thấy vết bỏng trên mặt người kia, ta thật hoang mang không biết đâu là thật đâu là giả. Giờ nhìn thấy chân diện, trong lòng cũng như buông xuống một gánh nặng. Ngươi quả thật biết trêu người”.

“Dịch dung phục dựng lại gương mặt của người với người không phải chuyện đơn giản. Nếu ta nói đem khuôn mặt của ngươi tạc cho một người khác, đem so ra kỹ càng vẫn có thể nhận ra điểm không tự nhiên. Nhưng ngược lại, đem gương mặt ấy khắc lên một chút tì vết, mọi sự chú ý đều dồn vào đó. Nhìn lại tổng thể thì vẫn sẽ là ngươi, chỉ khác một cái tì vết kia mà thôi. Không ai dám nói ngươi là giả. Mặt của Mục tiểu thư giả mạo có thể khiến người ta sinh nghi, nhưng lại có thêm vết bỏng kia thì đã biến thành Mục tiểu thư thật sự rồi”. Tử Chiêu thản nhiên đáp lại, như thể người kể chuyện, một câu chuyện chẳng liên quan tới nàng.

Sở dĩ nàng trở lại cũng không trực tiếp nói sự thật với hắn, chỉ ở trước mặt hắn công khai bàn bạc. Hắn từ vậy mà nhận biết đâu là hư, đâu là thực.

Kẻ không biết chuyện có thể nói nàng vô tâm, nhưng kẻ hiểu được Yến Bạch sẽ nghĩ khác. Nếu lúc đó, nàng cứ thành thành thật thật mà nói cho hắn biết nàng là Mục Tử Chiêu, nói hắn không nên cảm thấy dằn vặt gì chuyện ba năm trước. Ngược lại, lại khiến cho hắn có tâm lý không thể chuộc lỗi, từ đó sinh ra hối hận càng sâu.

Bởi vậy, Tử Chiêu mới nói, làm người không phải Đức Phật, không cần quá nhân ái. Khiến cho người ta không có cơ hội cứu vãn, cứ như vậy thành ăn năn cả đời.

Nàng tuy không trách gì hắn, nhưng lần này không nói cho hắn biết cũng coi như là một dạng trừng phạt. Tránh sau này hắn nghĩ quẩn, cái gì cũng lo bảo hộ nàng, ngược lại lại không tốt cho hắn. Cứ như trước sẽ tốt hơn. Mà muốn như vậy, chỉ có cách là khiến hắn buông bỏ gánh nặng trong lòng.

“Vậy hôm nay vấn an Hoàng hậu có thuận lợi không?”.

“Nhắc tới chuyện này không thể không nói. Ngươi kiếm đâu ra một kẻ thế thân quá sức nhập vai. Mẫu hậu cũng không nói gì phức tạp, vừa gặp liền ôm nàng ta trong lòng khóc hết nước mắt, nói ngươi là đứa trẻ số khổ. Nàng ta liền ăn ý trào ra một trận bi thương. Sau đó dùng bữa, tư thái tự nhiên phóng khoáng nhưng lại không mất lòng người, ngược lại càng nhận được thêm yêu chiều. So ra với ngươi nhiều năm trước đúng là có nét tương đồng. Nếu không phải ta biết trước sự việc, nhất định cũng bị các ngươi che mắt”. Yến Bạch vừa nói, vừa hết sức tỉ mỉ miêu tả lại phong thái của Viêm Ngân lúc đó.

“Viêm Ngân so với nữ tử quanh năm chỉ ở trong khuê phòng đương nhiên khác biệt, mà Mục Tử Chiêu năm ấy trong mắt đế hậu cũng là vô pháp vô thiên. Ấn tượng sẽ có chút tương đồng. Còn chuyện này là tự nguyện, không phải do ta an bài. Thế thân tiến kinh đối với Viêm Ngân mà nói thì gần như là chuyện để giải khuây. Huynh muội chúng ta còn phải nợ nàng ta một tiếng cảm tạ. Ngươi tốt nhất đừng có tuỳ tiện đối đãi. Trên giang hồ mà nói thì chọc phải nàng ta chính là tự mình rước hoạ sát thân đấy”.

Lấy tiểu viện này làm tâm, xung quanh toàn bộ có người của Hồng Vân sơn giám thị. Một chút chuyện xảy ra trong ngõ nhỏ cũng không lọt được ra ngoài. Hai người bọn họ cứ như vậy, thảnh thơi ngồi ở sân viện hàn huyên rất nhiều chuyện.

Càng về đêm, không gian càng tĩnh mịch. Hai thân ảnh thoắt ẩn rồi lại thoắt hiện tiến vào ngõ nhỏ, một tiếng bước chân cũng không phát ra. Người đến dùng áo choàng màu đen trùm kín từ đầu tới chân, kẻ nào yếu bóng vía nhìn qua có lẽ sẽ tưởng mình gặp quỷ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.