Đọc truyện Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh – Chương 67: Loạn tâm
Sắc mặt âm trầm khó đoán, thời thời khắc khắc được người ta ví như băng sương. Tử Chiêu biết hắn từ nhỏ, đương nhiên không bị khí tức này dọa sợ. Liếc qua Viêm Ngân, thấy nàng ta tươi cười hòa nhã, dường như còn rất thưởng thức vẻ đẹp của Yến Lân. Tử Chiêu là thập phần ưng ý biểu hiện này. Căn bản những người từng tiếp xúc với Thái tử, có mấy ai là không kiêng dè hắn. Vốn dĩ phong thái cùng địa vị đã đủ bức người ta phải cúi đầu chứ chưa cần nói tới tính tình.
Yến Lân rất nhanh quan sát biểu hiện của hai người trong phòng, từng cử chỉ đều vô thanh vô tức ăn ý như một, nhìn qua một chút mất tự nhiên cũng không có. Hai người trước mặt, nếu không phải là tương liên thì sẽ không sinh ra cảm giác hoà hợp tới vậy.
Gương mặt phảng phất hơi lạnh bỗng dịu đi mấy phần, hướng Viêm Ngân nói: “Mấy ngày qua ta ở trong cung sắp xếp một số chuyện cùng Hình bộ thượng thư. Từ Thuần Vương tra ra cũng không ít kẻ có liên quan. Tào Nhậm chính là rất muốn càng sớm càng tốt báo cho nàng kết quả”. Tuy hắn là nói chuyện cùng Viêm Ngân, nhưng nhất cử nhất động của Tử Chiêu toàn bộ đều thu vào trong mắt. Dáng vẻ thiếu niên tựa vào lưng ghế, chân bắt chéo, lơ đễnh thưởng trà, mâu quang bình thản cụp xuống, có vẻ là đang quan sát lá trà trong chén. Dường như chuyện này không khiến hắn bất ngờ lại càng tỏ ra không có hứng thú.
Ngược lại, Viêm Ngân rất biết phối hợp, trong mắt ánh lên một chút kích động: “Huynh nói xem, rốt cuộc tra ra cái gì?”.
Yến Lân chậm rãi đem toàn bộ sự việc thuật lại, những quan lại nào tiếp ứng cho Thuần Vương, nội gián trong Kinh thành có mấy người, năm đó tin tức về Mục gia được truyền đi ra làm sao, tài lực thu thập như thế nào,…. Tất cả trong một buổi chiều đều đem ra phơi bày, lý giải chuyện năm đó cả nhà nàng bị sát hại. Lẽ tất nhiên, cũng không thể thiếu phần của Thái hậu. Nếu không có bà ta trợ giúp, Thuần Vương cũng không thể đi xa tới vậy. Để có được đầy đủ bằng chứng cũng tốn không ít công sức, chủ yếu chỉ có Hình bộ thượng thư là vất vả nhất. Qua mấy ngày đã trở nên tiều tụy.
Viêm Ngân nhíu mày: “Can hệ sâu như vậy, Hoàng bá bá sẽ xử trí thế nào?”.
“Thuần Vương mưu đồ tạo phản, có là hoàng thân quốc thích cũng không thể dung thứ, dùng máu của hắn mới có thể rửa hận thay cho những người đã ngã xuống. Chính là chém đầu thị chúng. Còn về phần Thái hậu, vẫn là tổ mẫu tiền triều, chỉ có thể biếm vào lãnh cung tới hết đời”.
Tử Chiêu nghe xong, ngẩng đầu hướng ra cửa sổ, nhìn một vạt nắng dần lụi tàn, khe khẽ thở dài.
Chuyện tới đây chẳng phải là viên mãn rồi sao? Lòng nàng những tưởng phải là vui mừng khôn xiết, nhẹ nhàng thanh thản. Nàng trả được thù cho Mục gia. Nhưng nàng có vui không?
Tử Chiêu thật không dám trả lời.
Viêm Ngân cũng một mặt không nói gì, cúi đầu trầm tư. Nàng cùng Tử Chiêu ở cạnh nhau cũng được một thời gian, tính khí người này thế nào nàng có thế nắm bắt ít nhiều. Một màn Thanh Sơn kia có bao nhiêu đau đớn, đều là nàng tận mắt chứng kiến. Đến nay số kiếp Thuần Vương đã tận, trong lòng lại khó nói ra tư vị gì.
Yến Lân nhìn biểu hiện của hai người, nhếch miệng hỏi lại: “Muội có chuyện gì sao?”.
“Không có. Chỉ là nhớ lại một chút chuyện trước kia. Giờ nhìn xem, Chiêu nhi chỉ còn có một mình, không biết là vui vẻ cái gì đây?” Viêm Ngân lắc đầu, bày ra một mặt yếu ớt cười. Lời nói ra phải chăng là nói lên tiếng lòng của Tử Chiêu.
Nghe được câu trả lời, Yến Lân không khỏi nheo mắt. Người trước mặt thật thật giả giả khó đoán, nếu nói hắn hoàn toàn không một chút tin tưởng thì cũng không đúng. Chỉ là Tử Chiêu này vẫn có gì đó khiến hắn cảm thấy xa cách. Ngược lại đối với Lãnh Thiên Diệt kia, dường như lúc nào cũng khiến hắn chú ý. Trong lòng sớm đã nhấc lên một hồi đấu tranh.
Viêm Ngân vừa rồi tự vấn một câu lại khiến Yến Lân không thể không mở lời: “Làm sao lại có một mình, chẳng phải còn có ta hay sao?”.
Tử Chiêu hơi ngẩn người, ngây ngốc như khúc gỗ, trong lòng lại chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Nói lời này… chẳng lẽ hắn không còn hoài nghi Viêm Ngân sao?”.
Yến Lân nhìn nữ tử đối diện, trong mắt nhiều hơn một phần an ủi. Viêm Ngân đương nhiên bày ra bộ dạng nhu thuận khẽ cười, nhãn lực tinh tế đảo qua Tử Chiêu, âm thầm tặc lưỡi: “Ta nói người này rất không biết thế nào là phong tình a”.
Nhớ lại lúc mới gặp Yến Lân, nàng ta quả thật có chút hoảng hốt. Từng đường nét trên gương mặt hắn đẹp đẽ tinh xảo như tượng tạc. Phong thái vương giả bức người. Ánh mắt lúc vừa nhìn thấy nàng tuy là vẫn lạnh lẽo tới cực điểm nhưng không che giấu được một cơn chấn động. Sau vì sợ bại lộ thân phận, nàng chỉ còn cách giả bộ thân thể không khỏe mà né tránh, hạn chế tiếp xúc hết sức có thể. Nhưng suốt thời gian đó, hắn không lúc nào không quan tâm tới nàng. Dần dần vì nàng tránh hắn rất nhiều nên mới sinh ra nghi ngờ.
Bất quá, nhìn biểu hiện của hắn là có thể biết. Mục Tử Chiêu đối với Thái tử Yến Lân mà nói, chính là chiếm được một vị trí nhất định.
Hai người chỉ trao đổi thêm đôi ba câu thì Viêm Ngân cũng tỏ ý muốn trở về. Yến Lân đương nhiên không giữ lại.
Ngồi trong xe ngựa, Tử Chiêu chống cằm lầm bầm: “Vậy là tin rồi sao? Hay là giả bộ? Nhanh như vậy có thật là tin sao?”.
Viêm Ngân nhìn bộ dạng phân vân của nàng ta, ngũ quan không khỏi cứng nhắc: “Ta nói ngươi quen biết hắn từ nhỏ, có hay không hiểu hắn là người như thế nào?”.
“Lạnh lùng, hành sự quyết đoán vô tình. Tuy không phải là người sử dụng những thủ đoạn ti bỉ nhưng có thể khiến người khác khiếp sợ thì đương nhiên cũng là người có dã tâm”. Tử Chiêu rất tự nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Vậy ngươi có biết hắn vì sao tới giờ còn chưa lập Thái tử phi?”.
“Chuyện hôn sự đối với người trong hoàng thất mà nói thì chỉ có một mục đích duy nhất là để củng cố địa vị. Đối với vị trí Thái tử hẳn nên lựa chọn nhạc phụ đại nhân là người nắm giữ trọng binh. Nhưng bối cảnh lúc này, ngoại trừ Mục gia quân ra thì trọng binh triều đình đều là nằm trong tay Thái tử. Địa vị có, binh quyền có, hắn cần gì phải vội vã lập phi. Ngược lại, thiên kim tiểu thư khắp Đại Minh chính là cầu hắn để mắt tới”.
Viêm Ngân nhướng mày, ý vị sâu xa cười: “Đấy là ngươi không nói tới Mục gia quân. Nhưng nếu nói tới thì sẽ thế nào? Chẳng phải Mục tiểu thư sẽ là người thích hợp nhất hay sao?”.
Tử Chiêu ngả người ra phía sau, lãnh đạm xua tay: “Với tính cách của Yến Lân, hắn sẽ không chấp nhận dựa dẫm vào bất kỳ ai. Hơn nữa Duẫn nhi chỉ là chưa biết tung tích. Mục gia quân sau này cũng sẽ không phải là ta tiếp quản. Nếu nhất định phải là người Mục gia thì hắn chỉ có thể lấy Duẫn nhi mới có thể nắm được Mục gia quân. Ngươi nghĩ chuyện này có khả năng?”.
“Ngươi nói như vậy cũng không đúng. Chẳng phải lúc trước hắn chính là dựa vào Mục gia các người sao? Nếu không cũng sẽ không cùng đại ca ngươi đánh trận. Lúc đó chẳng phải binh lực đều là Mục gia đem tới sao?”. Viêm Ngân tuy là người ngoài nhưng tâm tư sâu kín, những chuyện được Tử Chiêu kể lại rất nhanh đã nắm bắt được. Chính vì lẽ đó mà khó có ai ngờ được rằng nàng ta chỉ là giả mạo.
“Trước khác, giờ khác. Lúc hắn mới được sắc phong thì chỉ là một thiếu niên, đương nhiên địa vị còn chưa vững. Lại thêm một Thuần Vương kia quả thật khó lòng mà dẹp yên. Nay Thuần Vương đại bại, trong triều không có thế lực nào có khả năng đe dọa tới địa vị của hắn, hắn còn cần tới chúng ta sao?”.
Vừa nhắc tới Thuần Vương, Tử Chiêu chỉ nhớ hắn là kẻ đêm đó đem quân tới Mục gia, là kẻ đuổi giết Tử Hàm. Nàng không thể không hận hắn. Nhưng ngày đó gặp hắn trong rừng, rõ ràng là một người hào sảng, khí phách oai phong. Mới gặp qua một lần vậy mà nghĩ lại, trong lòng không biết có phải là hận hay không. Phải chi ngày đó nàng không tiến vào rừng, sẽ không phải gặp hắn. Trong lòng cũng sẽ không có cảm giác khó chịu như lúc này.
Thấy Tử Chiêu đột nhiên trầm mặc, Viêm Ngân cũng không nói thêm lời nào, nàng biết, trong đầu nữ tử kia có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều nỗi lo, nhiều tới mức khó lòng có thể nói ra thành lời.
Chỉ vỏn vẹn vài ngày sau, toàn bộ chuyện hôm đó Yến Lân nói với Tử Chiêu cũng được bố cáo thiên hạ. Khắp nơi người người sục sôi, đa phần đều là muốn tận mắt chứng kiến Thuần Vương bị đưa lên pháp trường xử trảm.
Tử Chiêu nàng vốn không có hứng thú với loại chuyện này, cảnh đầu rơi máu chảy có gì mà xem. Nhưng trước Ngọ môn ngày hôm đó không chỉ bày ra chỗ ngồi cho Hoàng đế, mà đặc cách có thêm một chiếc ghế nữa. Chính là dành cho nàng. Không ai là không biết, Thuần Vương với Mục gia thù sâu như biển. Sự hiện diện của nàng cũng coi như là một màn rửa hận trong mắt thiên hạ, khiến bọn họ hả hê thay nàng. Đều là đoán ý dân. Hơn nữa, Hoàng thượng còn có ý để cho bách quan trong triều biết dù chỉ còn một nữ nhi, Mục gia cũng không lụi tàn, địa vị trước sau sẽ càng lúc càng cao. Loại chuyện toan tính này, nàng cũng không muốn dây dưa.
Từ sáng sớm, Tử Chiêu đã quang minh chính đại tiến vào tướng phủ. Nàng ra vào nơi này rất thường xuyên, đương nhiên không có ai dám ngăn cản.
“Giày ta đưa cho ngươi đổi tới đôi thứ mấy rồi?”. Tử Chiêu tự mình mở tủ, lựa ra y phục thích hợp cho Viêm Ngân.
“Vừa mới sang đôi thứ hai, chỉ còn một đôi nữa là chiều cao của chúng ta sẽ không quá khác biệt”.
“Cứ mang như vậy đi. Một thời gian nữa mới có thể thay sang đôi thứ ba. Ngươi đã quen chưa? Còn đau chân không?”.
“Mới đầu có chút không thoải mái nhưng đi vài hôm liền hết. Hiện tại đi lại cả ngày cũng không có vấn đề gì. Không nghĩ ngươi lại tỉ mỉ để tâm tới chuyện này”. Viêm Ngân cầm đôi giày có thiết kế rất khác biệt, đưa lên trước mặt ngắm nghía.
“Buổi tối ta sẽ nói Hồng Lang giúp ngươi ngâm chân. Như vậy mới thoải mái”. Tử Chiêu chọn ra được một bộ y phục màu nguyệt nha không quá cầu kỳ, cổ áo và tay áo thêu một dải hoa trắng. Nàng vừa ý đặt lên giường, rất nhanh giúp nàng ta sửa soạn.
Dáng dấp của Viêm Ngân có chút nhỏ bé hơn Tử Chiêu, đứng cạnh nhau so ra có thể thấy nàng ta thấp hơn Tử Chiêu tới nửa cái đầu. Tránh cho sau này nếu phải đổi vị trí, giữa hai người sẽ không quá khác biệt. Tử Chiêu truyền tin cho Hồng Vân sơn giúp nàng làm ra ba đôi giày, mỗi đôi từ thấp tới cao không quá chênh lệnh nhưng trong nháy mắt có thể điều chỉnh chiều cao của Viêm Ngân. Từng chút một xảy ra thay đổi rất nhỏ, nhất định sẽ không ai có thể phát hiện ra.
Hôm nay chính là ngày Thuần Vương bị dẫn lên đoạn đầu đài, dân chúng kéo tới pháp trường đông như mắc cửi. Quân binh cũng được điều động tới không ít. Nói chung nhìn đông nhìn tây cũng chỉ thấy toàn người là người.
Viêm Ngân cùng Tử Chiêu được thái giám dẫn vào chỗ ngồi, hai người đơn giản thi lễ với Hoàng thượng sau đó cùng yên vị một chỗ.
Giữa Ngọ môn, Thuần Vương tay vẫn còn đeo gông, ánh nắng trên đầu khiến ông ta nheo mắt lại, không nhìn ra thần sắc gì.
Đột nhiên Hoàng đế Đại Minh nhấc tay, lệnh cho thái giám tháo hết toàn bộ gông cùm xiềng xích ra. Ông chậm rãi nhìn Thuần Vương, khoảnh khắc ánh mắt của bọn họ giao nhau, dường như mang theo rất nhiều hoài niềm: “Trẫm hôm nay đích thân tới đây là muốn tiễn ngươi một đoạn đường. Hoàng đệ, ngươi còn lời nào muốn nói không?”.
Chỉ thấy khoé miệng Thuần Vương nhếch lên, nhàn nhạt cười. Hoàng đế kia dù có nói gì, dường như cũng không thể thu hút nổi sự chú ý của ông ta bằng một người.
Tử Chiêu đứng ngay sau lưng Viêm Ngân, bất chi bất giác cảm nhận được Thuần Vương đang nhìn về phía này. Nàng đương nhiên có thể bình thản tiếp nhận ánh mắt ấy, dẫu sao trước mặt nàng, hắn cũng là một kẻ sắp chết, nàng rốt cuộc muốn xem xem, vì cái gì mà cho tới tận lúc này nàng lại không cảm giác hận hắn.
Thấy nàng xuất hiện ở đây mà lại chỉ đứng phía sau vị tiểu thư giả mạo kia. Thuần Vương không biết nàng đang mưu tính chuyện gì, nhưng thái độ của ông ta đối với nàng lúc này, chính là thưởng thức. Một nữ tử đủ sức xoay chuyển càn khôn, trong mắt ông ta mới chỉ có một người, là nàng.
Thanh âm cất lên mơ hồ xa xăm, không biết là đang đáp lại Hoàng thượng hay là nói chuyện với Tử Chiêu: “Mẫu phi vừa qua đời, ta lập tức bị đuổi tới biên quan trấn thủ. Lúc đó, ta mới tròn mười ba tuổi. Ngươi có biết, đứa trẻ mười ba tuổi ấy được người ta biết tới là gì không? Là một tiểu hoàng tử rất hiền lành, rất an phận, cái gì cũng không biết. Một đứa trẻ như vậy, theo đại quân luyện tập cũng có thể dở sống dở chết, còn nói gì tới trấn thủ biên quan? Vô lý làm sao. Vậy mà ta cứ như vậy, ngoan ngoãn để người ta đưa vào chỗ chết. Trên đại điện, ta nhìn phụ hoàng đưa ra thánh chỉ, trong lòng vô cùng sợ hãi. Ta còn nhớ như in, vị hoàng huynh duy nhất mà ta tin tưởng, lúc ấy quay lưng lại với ta, tận lực né tránh ánh mắt cầu cứu của ta. Hiện giờ, người ấy đang ở ngay trước mắt ta đây. Lúc này nhìn ta lại là ân cần, từ ái. Vậy sao năm ấy lại không thể vì ta mà cầu tình? Bởi vì ngươi chỉ biết giữ mình, nào còn biết tới hoàng đệ này.
Ta ở biên quan, trải qua thập tử nhất sinh vậy mà lại có thể sống sót. Hơn nữa lại có thể lập đại công. Ta những tưởng nhiêu đó đã đủ để ta được phụ hoàng triệu hồi kinh. Nhưng đều là ta ảo tưởng. Các người tới một cái liếc mắt cũng không buồn liếc tới ta.
Rồi qua mấy chục năm, binh lực trong tay ta ngày càng lớn mạnh, các người lại từng bước từng bước, cưỡng chế thu về. Tướng lĩnh đều là theo ta từ nhỏ tới lớn, không chỉ là thầy ta, dạy ta cầm binh đánh giặc, mà còn là cha mẹ ta, lo cho ta từng đêm đổ bệnh, là huynh đệ ta, chia cho ta từng miếng lương khô. Bọn họ theo ta từ nhỏ tới lớn, ở biên quan, chỉ nhìn ta, chưa từng nhìn hổ phù. Các người đương nhiên dùng không được, thì là ra tay hãm hại họ.
Giang sơn này cũng là dùng máu Thuần quân đổi lại. Vậy mà các ngươi trả lại cho họ cái gì? Toàn là xương trắng.
Nếu cho ta được chọn lại, ta vẫn sẽ chọn cùng bọn họ tạo phản. Tuyệt không hối hận”.
Toàn thân Tử Chiêu cứng đờ, những lời kia, tuy là chỉ qua loa kể lại. Nhưng nàng hoàn toàn có thể hiểu rõ, bên trong Thuần Vương đã phải chịu bao nhiêu oan ức, bao nhiêu đau khổ. Hắn một lòng dùng tính mạng đổi lấy giang sơn, ao ước một lần được phụ hoàng triệu hắn về kinh. Đây không phải đạo quân thần, chỉ đơn thuần là tình phụ tử, tình huynh đệ, thứ tình cảm sơ khai nhất của con người. Nhưng hắn đợi mãi, đợi mãi, chỉ có thể đợi được một đạo chiếu chỉ thu binh quyền. Ê chề làm sao.
Có cha mẹ nào đối đãi với con cái của mình như vậy? Tử Chiêu nhìn lại, suốt những năm tháng nàng trưởng thành, đều là được phụ mẫu yêu thương, ca ca bao bọc, có khi nào biết tới cảm giác bị lạnh nhạt, ruồng bỏ là gì. Thứ đó, chỉ có thể là hồi ức nàng có của kiếp trước. Chỉ khi nàng được nếm trải hương vị ngọt ngào của tình yêu thương, nàng mới nhận ra, kiếp trước kia giống như một cơn ác mộng, đen tối, đáng sợ tới mức nàng không tưởng tượng được, những năm đó nàng làm thế nào mà vượt qua?
Trên đời này, không một ai biết Mục Tử Chiêu còn từng trải qua những điều như vậy, cũng không một ai hiểu nàng lúc này đang nghĩ cái gì.
Nhãn thần dường như mất đi tiêu cự, trống rỗng một mảng. Những lời kia vẫn như văng vẳng trong đầu nàng:
“Tướng lĩnh đều là theo ta từ nhỏ tới lớn, không chỉ là thầy ta, dạy ta cầm binh đánh giặc, mà còn là cha mẹ ta, lo cho ta từng đêm đổ bệnh, là huynh đệ ta, chia cho ta từng miếng lương khô. Các người đương nhiên dùng không được, thì là ra tay hãm hại họ.
Giang sơn này cũng là dùng máu Thuần quân đổi lại. Vậy mà các ngươi trả lại cho họ cái gì? Toàn là xương trắng.
Nếu cho ta được chọn lại, ta vẫn sẽ chọn cùng bọn họ tạo phản. Tuyệt không hối hận”.
Tử Chiêu cúi xuống nhìn đôi bàn tay đang run rẩy của nàng, bất chi bất giác cảnh tượng máu chảy thành sông trước thành Thanh Quan lại hiện ra trước mắt. Là nàng, chính tay nàng giết bọn họ, chính tay nàng giết những người mà Thuần Vương coi như thủ túc.
Nếu nàng bình tĩnh hơn, nếu nàng không bị thù hận che mắt, có khi nào nàng cũng có thể nhìn ra, bọn họ với Mục gia quân chẳng khác gì nhau. Không,… thậm chí thâm tình của bọn họ với Thuần Vương còn lớn hơn nàng tưởng tượng.
“Ta đã làm gì sai? Ta đã làm gì sai? Sao lại ta lại trở nên như vậy? Ta… từ lúc nào lại trở nên như vậy?”.
Viêm Ngân nghe được lời thì thào rất khẽ của Tử Chiêu, nàng ta giật mình quay đầu lại. Thấy thiếu niên vận huyền y kia thời thời khắc khắc bày ra sự lạnh lùng vô cảm, vậy mà lúc này trong mắt có phần hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang phát run của chính mình.
“Thiên Diệt, ngươi làm sao vậy?”. Nàng ta đứng dậy, không giấu được lo lắng.
Động tĩnh này kéo tới sự chú ý của tất cả mọi người, đương nhiên trong đó cũng có Thuần Vương. Thân phận của nàng là gì, ngày đó cũng đã nói rõ. Ông ta lại bình thản cất giọng, vẫn là chất giọng trầm ấm mà hào sảng như lần đầu tiên gặp nàng: “Giờ thì ngươi đã biết làm thế nào mới có ngày hôm nay chưa? Chúng ta,… căn bản đều là giống nhau”.
Viêm Ngân không hiểu ý tứ trong lời nói của Thuần Vương nhưng nàng ta nhìn ra được, Tử Chiêu vì những lời này mà càng lúc càng trở nên kích động, nàng chuyển từ thất thần sang chăm chăm nhìn ông ta. Trong mắt hiện rõ có căm phẫn, có tự trách, đủ các cảm xúc lẫn lộn giằng xé khiến cho toàn thân phát run, vô lực không đứng vững. Đều là Viêm Ngân giúp nàng ổn định lại thân thể.
“Ngươi làm sao vậy, còn không mau lấy lại tinh thần thì vai diễn này chúng ra không thể diễn nữa đâu”. Nàng ta rất nhanh ghé vào tai nói nhỏ với Tử Chiêu một câu. Thành công đoạt lại chút thần chí của nàng.
Tử Chiêu đôi phần thanh tỉnh, đương nhiên là hướng mắt nhìn qua Hoàng thượng, chợt nhận ra mắt phượng kéo ra một tia nghi hoặc. Nhưng không đợi nàng mở miệng, Viêm Ngân tay đã nắm lấy cổ tay nàng, giành lời nói trước: “Hoàng bá bá, trước đây Thiên Diệt là vì trúng độc mới tình cờ gặp được Chiêu nhi. Xem mạch tượng của hắn có chút bất ổn, hình như độc tính trong người chưa tan hết. Chúng ta tạm thời lui xuống được không?”.
Hoàng thượng phất tay, trầm ổn hạ giọng: “Lãnh công tử trong người không khoẻ, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt”. Nói rồi, ông hướng phán quan khẽ gật đầu.
Quan giám trảm lập tức đọc lên chiếu chỉ trong tay. Đại khái là ý chỉ của Hoàng thượng, luận tội Thuần Vương. Nghe ra từng câu từng chữ đều sắc bén không một kẽ hở, rất nhanh nhấc lên một hồi ai oán trong lòng dân chúng. Thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý này tự cổ chí kim xưa nay không thể thay đổi.
Tử Chiêu im lặng, cùng Viêm Ngân rời khỏi, phía sau lưng vẫn có thể nghe rõ tiếng ồn ào của dân chúng. Qua một hồi lại nghe thấy một tiếng “bịch”, sau đó Tử Chiêu không thể nghe được gì nữa. Không phải do xung quanh đã yên lặng, mà là chính nàng không muốn để những thanh âm ấy lọt vào tai.
Hắn là kẻ mang tội, tay hắn nhuốm máu phụ mẫu nàng nhưng hắn chết, Tử Chiêu lại càng trống rỗng.
Một đời Thuần Vương, vinh nhục, tủi hờn, oán hận đều nếm đủ. Đến đây là hết.
Viêm Ngân nhìn bộ dạng nàng lúc này không khác với lúc Tử Hàm chết. Trong lòng cũng gấp gáp, muốn mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì: “Ngươi…”.
“Ta? Hắn nói hắn không hối hận, có lẽ là ra đi cũng thanh thản. Còn ta? Ta có thanh thản không đây? Thuần Vương, ngươi tốt lắm. Đi như vậy, hại ta không yên ổn”. Nhếch miệng cười tự giễu, Tử Chiêu căn bản rơi vào trạng thái mất phương hướng.
Nàng trở về tiểu viện, lại nói muốn ở một mình nên Viêm Ngân cũng không nán lại. Chuyện này đi đâu về đâu cũng đều dựa vào ý chí của Tử Chiêu, nàng ta tất nhiên không muốn làm người can gián.
Chỉ còn lại một mình trong sân, Tử Chiêu ngây ngốc ngồi tựa vào gốc cây nhìn trời. Nàng nhớ phụ mẫu, nhớ Tử Hàm, nhớ những ngày tháng sống ở Bạch Thành vô lo vô nghĩ. Đời người trải qua bao nhiêu năm tháng, chung quy cho đến lúc chết vẫn là hoài niệm về những tháng năm trưởng thành mà thôi. Vậy mà nàng, những tháng năm như vậy lại quá ngắn ngủi.
Trong lòng thương tâm, cứ như vậy ngồi dưới gốc cây, trằn trọc tới tận lúc trăng lên.
Đêm tối, khắp tướng phủ yên lặng không một tiếng động, chỉ nghe tiếng gió thổi, tiếng tán cây xào xạc.
Bóng đen vun vút lao trong đêm, một chút động tĩnh cũng không để lại. Thoắt một cái có thể vượt qua thủ vệ trong phủ, thần không biết quỷ không hay tiến vào sương phòng.
Viêm Ngân cùng Hồng Lang đều bất động, đèn cũng không thắp, hoàn toàn để mặc cho người kia tiến vào.
“Ban ngày ngươi không nói lời nào, đêm tối lại tự mình tới đây. Có chuyện gì quan trọng sao?”.
“Viêm Ngân, tới tận lúc này ngươi nguyện ý giúp ta, không màng chút tư lợi nào đã là chuyện không tưởng. Vậy mà chính ta lại không thể giữ vững tinh thần, chẳng khác nào phụ lòng ngươi. Thật xin lỗi. Nhưng…ta muốn trở về Vụ Ẩn cốc vài ngày, ta muốn bái kiến phụ mẫu. Ngươi giúp ta thêm một chút thời gian nữa, đợi ta trở lại, ngươi có thể rời đi”.
“Tử Chiêu, con người không phải được luyện từ sắt đá, nếu ngươi không có những cảm xúc ấy thì khác nào thứ vô tri vô giác. Ta chịu giúp ngươi chính là vì ngưỡng mộ con người của ngươi, ý chí của ngươi. Còn nếu nói ta không có chút tư lợi nào cũng không đúng.
Cách đây rất lâu, có một môn đồ vì không tuân theo tôn chỉ của bổn phái, âm thầm luyện thứ võ công quái dị nên mới bị trục xuất. Nhưng trong số các đệ tử của Đường Môn, nàng ta chính là người xuất chúng nhất, nếu không có biến cố năm đó thì vị trí Thánh nữ này cũng sẽ không phải là do ta nắm giữ rồi. Độc của Đường Môn nếu ta không thể giải, vậy thì trên đời này chỉ có một mình nàng ta có thể. Đối với Đường Môn chúng ta mà nói, đó chính là tử huyệt. Lợi dụng thương thế của ngươi, ta chỉ điểm để cho Dữ Ngọc đi tìm Diêu Phần. Trong những ngày giải độc cho ngươi, ta quan sát nàng ta không ít, từ đó rút ra được rất nhiều thứ có lợi cho Đường Môn, biết được cách thức nàng ta giải độc, nhờ vậy thay đổi cách chế dược, hạ cổ thuật.
Hơn nữa, ở Kinh thành này ta cũng điều tra được hoàng thất lưu giữ rất nhiều loại kỳ dược mà dân gian không có. Ta làm sao có thể bỏ qua cơ hội lớn như vậy.
Giúp ngươi ta cũng được lợi. Giữa chúng ta đều là có qua có lại mà thôi”.
Tử Chiêu nghe Viêm Ngân nói xong nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ: “Ngươi dùng phương thức này để trấn an ta?”. Nàng cũng không đợi nàng ta đáp lại, bỏ lại một câu như vậy rồi cũng biến mất trong màn đêm.
Rất lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng thở dài khe khẽ: “Hồng Lang, vị tỷ tỷ này của ngươi thật sự rất cố chấp”.