Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 19
CHAP 19: GÓT NỐI GÓT CÙNG TỬ THẦN
– Ê, cái áo hồi nãy tui mua là của L-Style đó! Đẹp đúng không?
– Ừhm, đồ của L-Style lúc nào mà chẳng đẹp
“Lại là L-Style” tôi lèm bèm, nghe thấy cái tên đó máu tôi bắt đầu dồn lên não rồi đây…Hừ…Đúng là ăn cũng không được ngon…
“Xong rồi, về thôi!” tôi “cuốn gói” cho đỡ chướng tai gai mắt
“Wow, công nhận kem ở siêu thị ngon thiệt đó! Mai mốt tôi sẽ vào đây ăn!!!” tên Chun hí hửng ra mặt. Chúng tôi đang tiến về phía thang máy-thử thách cực kì lớn đối với tên Chun lúc này là phải tìm cách để đi xuống… Hèhè, thật ra cũng không nhất thiết phải đi thang cuốn vì phía sau quầy ăn cũng có thang máy an toàn và dễ chịu hơn đối với tên Chun rất nhiều nhưng sở thích của tôi là hành hạ anh ta nên nhất định phải bắt tên Chun đi thang cuốn mới được! Hèhèhè…Tôi liếc mắt nhìn bộ mặt xanh lè của hắn…Zời ạ, hắn không dám xuống sao??? Ở đây cũng chẳng có ai giúp hắn ta cả, lỡ không may làm bể đống chén quý giá của tôi thì phải làm thế nào?!?…Đúng là cái tên “chùm rắc rối” mà! Biết vậy “tha mạng” cho hắn đi thang máy cho rồi…Phù…
“Đưa tay đây!” Tôi dơ một tay ra, chân đã trót bước xuống một bậc rồi
Tên Chun chần chừ
“Nhanh lên!” Tôi nhướng người lại, khoảng cách giữa tôi với hắn ta bây giờ là 2 bậc thang…
“Còn chần chừ gì nữa! Không kịp bây giờ!” tôi nhăn nhó
…
Cuối cùng tên Chun cũng tự tin “giao phó” tính mạng cho tôi, hắn ta nhún chân bước xuống, đưa tay nắm lấy tay tôi, đương nhiên là anh ta vẫn còn an toàn sau cái thở phù hồi hộp…Đúng là!!! Chậc chậc…
Suốt thời gian xuống thang cuốn, mọi người đều nhìn tôi với tên Chun như “thú vật lạ”, cũng chẳng hiểu tại sao???…
“2 anh chị hãy lại đằng kia vẽ áo tình nhân đi ạ! Công ty chúng tôi đang có đợt khuyến mãi cho áo cặp, lại còn cho các đôi bạn trẻ tự thiết kế nữa đấy! Anh chị mau lại đằng kia tham gia ủng hộ chúng tôi đi ạ!” vừa xuống đến tầng dưới, một chị gái xinh đẹp với cặp chân “dài tới nách” diện bộ váy màu xanh lam, chắc là đồng phục, chạy lại đưa cho 2 chúng tôi mỗi người một tờ rơi rồi chỉ tay ra chỗ đông vui đằng kia…
“À…dạ…chúng tôi không phải quan hệ đó đâu…chị hiểu nhầm rồi!” tôi cười trừ…thanh minh ình. Đột nhiên chị ta “cười gian” rồi liếc mắt nhìn xuống phía dưới, tôi cũng đưa mắt cuối xuống nhìn theo…Oái, tay tôi và tên Chun đang nắm chặt nhau kìa…Oái…Tôi giật mình vội buông tay ra, khỏi phải nói tên Chun còn phản xạ thái quá hơn tôi, mặt hắn ta đỏ ửng, đưa tay lên gãi gãi đầu…
– Ê mày! Anh đằng kia đẹp trai quá ha!
– Bụp (thằng con trai bên cạnh bát đầu nhỏ ta)! Mày không thấy người ta có chủ rồi hả? Thấy trai đẹp là tươm tướp tươm tướp, sớ, tên đó mà đẹp cái gì, trông nõn nà y như con gái, tao “men” hơn nhiều! (tên con trai nói giọng bực dọc)
– Sao mày đánh đầu tao! Đúng là đã xấu rồi mà còn khó ưa! Không dám nhìn cũng chẳng dám chơi với mày! (cô con gái điên tiết làm tên kia đành im như hến)
Zời ạ, hóa ra nãy giờ mọi người nhìn chúng tôi rồi thì thầm là do cái nắm tay này đây! Khổ thật…Oái…Oái…A…Sao nghĩ đến 2 từ “nắm tay” thì mình như bị…điện giật thế này…cảm giác tê tê…kì lạ…
Chị phát tờ rơi nãy giờ bị tên Chun cho “ăn đá tảng” đành ngậm ngùi đi chỗ khác quảng cáo…Lần này tôi không khờ chuốc họa vào thân nữa, tôi chỉ cho hắn ta cầu thang máy rồi đi xuống ra về…
“Wow, hôm nay trời đẹp quá! Có cả trăng nữa kìa, quá trời sao luôn…Híhí!” tôi thích thú ngửa cổ ngắm bầu trời đen kịt phía trên
“…”
“Hồi nhỏ tôi đã từng ước mơ bay ra khỏi Trái Đất, đến một nơi không có con người rồi sống tự do trên đó cùng các hành tinh khác! Hihihi…” phải rồi, lúc đó là lúc tôi đau khổ nhất, chỉ muốn đến một nơi không có ai rồi ngồi đó để khóc thôi!!!…
“…”
“Mỗi lần buồn tôi thường thơ thẩn ngắm sao, ngắm trăng, nếu không trăng không sao thì tôi ngắm bầu trời, để tất cả những nỗi buồn bay hết vào cái hố đen thăm thẳm ấy!” tôi vừa đi vừa “tường thuật” lại những thói quen hay làm khi còn bé cho tên “người tuyết” đi bên cạnh…haizz, đúng là đi cùng với “tảng băng” chán thật, chẳng nói chẳng rằng…
“…”
“Này! Bộ hồi đó anh không có ước mơ hay việc gì thường làm hả? Sao cứ im re hoài!!! Bị điếc đột ngột hay câm tạm thời vậy?” tôi bực mình quay lưng lại bước lùi mua chuyện với hắn
“Không có!” tên Chun đáp lạnh lùng
“Đúng là kì quặc, tôi coi phim Hàn Quốc gặp những hoàn cảnh giống như anh người ta thường ước được trở thành con người hay được sống trọn đời bên người mình yêu gì đó chẳng hạn, còn anh thì…chán chết!” Tôi ngán ngẩm nhìn hắn ta
“Tại sao phải làm con người? Làm Thần chết có phép thuật vượt trội hơn hẳn con người, tôi chỉ muốn được tự do, thế thôi!”
Phì…chán chết đi được, hắn ta sao chẳng có tham vọng gì hết vậy! Đúng là nhạt nhẽo…Bởi vậy mình mắng hắn “không có văn hóa về điện ảnh” cũng đâu có sai…Ơ…Hình như…hình như vết thương tay trái anh ta đang rỉ máu thì phải?!? Làm iếng băng phai ra màu hường rồi, tay hắn lại còn xách bịch chén dĩa nữa…không biết có sao không đây???!!!…
“Này, tay anh…không sao chứ?” tôi hỏi
“Có sao đâu!” tên Chun trả lời thản nhiên. Zời ạ, bộ anh ta mình đồng da sắt hay sao mà không có cảm giác gì thế hử?!? Kia rồi, tiệm thuốc kia rồi…Tôi phóng vào đó không chút do dự bỏ lại tiếng gọi của tên Chun từ phía sau…
“Này, đi đâu đấy!”
Tôi vào tiệm thuốc “vác” theo 1 túi gạc, một cuộn băng dính y tế và mấy miếng băng keo cá nhân chạy ra ngoài…
“Sao lại vào đó?” tên Chun chạy đến trước mặt tôi thở hồng hộc rồi hỏi…
“Ngồi xuống băng ghế đó đi!” tôi đưa tay chỉ vào băng ghế đá trên lề đường…
Tên Chun vẫn đứng ngơ ngơ
“Đứng đó làm gì nữa? Lại đây nhanh!” tôi ngồi trên băng ghế! Ra lệnh
“…”-làm theo
Tôi bắt tên Chun chìa tay ra, băng lại vết thương đâu đấy rồi tôi một tay, hắn một tay xách bọc chén! Phì! Bây giờ là thời đại liệt sĩ chăm sóc thương binh đây mà!!! Đường giờ này vắng tanh, ai nấy đều trong nhà ăn bữa cơm gia đình ấm cúng, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc quét lá của các bác lao công, tôi và tên Chun cũng không ai nói với ai câu nào! Chỉ tiếp tục bước, những bước chân cương quyết, không do dự, rụt rè như những chiến bình can trường dám đương đầu với tất cả. Đèn đường đã lên, màu vàng cam của những ngọn đèn thắp hai bên lề đổ bóng đen cao nhồng xuống con đường chèn trong màu cam lãng mạn và tĩnh lặng của không gian. Mấy con dế trong bụi cỏ 2 bên lề kêu nhoi cả lên như đang giúp vui, hợp với bản tình ca nhẹ nhàng của buổi hòa nhạc ở trung tâm thành phố cách đây không xa, phá tan cái êm đềm của màn đêm…
Một con đường, trải dài, trải rộng…
In bóng 2 con người đổ dài dưới gót chân
Hai số phận…
Hai định mệnh…
Trái ngang…
Đau khổ…
Và hạnh phúc?!?…???