Bạn đang đọc Vị Hôn Thê Của Thần Chết: Chương 18
CHAP 18: TỬ THẦN LÀM VỆ SĨ
Tôi nằm dài trên chiếc giường của mình…đêm hôm qua…rõ ràng tôi đã trông thấy ba đang đặt tay lên trán tôi…sao lại biến thành Chun cơ chứ?!? Cũng phải thôi! Không thể phủ nhận rằng ba tôi đã không còn trên cõi đời này nữa…chắc tại sốt cao quá…nhưng hôm qua tên Chun chăm sóc tôi chu đáo thật, chườm đá, đo nhiệt kế, thay gạc cả uống thuốc nữa…tôi cảm kích hắn vô cùng…lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp…lần đầu tiên tôi nếm được mùi vị hạnh phúc từ khi mẹ qua đời…Cảm giác ấy lạ lắm, nó như một luồng hơi ấm thổi qua trái tim lạnh lẽo của tôi, phá nát cái vòng gai ràng xung quanh trái tim ấy để tôi có thể cảm nhận, lâu rồi tôi mới vui như thế này! Thì ra, tôi đang thiếu, thiếu trầm trọng sự ấm áp của gia đình, của tình yêu thương…Ấy, tôi quên béng mất là tên Chun cũng bị thương, tay hắn toàn vết thương do mấy mảnh vỡ đâm vào lại còn chảy máu rất nhiều nữa…vậy mà…vậy mà tôi chẳng thèm để ý, tôi vô tâm thật…mong rằng tay anh ta mau lành lại… Thật sự hôm qua tôi đã rất rất sợ khuôn mặt ác ma ấy của Chun, tôi vẫn chưa hỏi hắn xem liệu khuôn mặt ấy có phải là khuôn mặt thật của hắn hay không nữa!?! Nhưng dù sao, Chun đã chăm sóc cho tôi, chứng tỏ anh ta không đáng sợ tí nào, không phải là quái vật, phải…trong mắt tôi anh ta không phải Thần chết cũng không phải ác ma hay quái vật gì cả…anh ta là người duy nhất khiến tôi có cảm giác ấm áp từ sau khi ba mẹ tôi qua đời…Mẹ (người dì) cũng đã khiến tôi như thế nhưng điều đó không trọn vẹn, chỉ một tí thôi…không nhiều như tên Chun kia…Ờ ha! Không biết hôm nay mẹ có về không?!?…Nghĩ đến đây không biết tôi đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, và khi tỉnh dậy thì đã 6giờ tối. Tôi sẽ còn ngủ tiếp đấy, nếu không có tiếng gọi của mẹ từ dưới nhà…
“Tuệ Nhưuuuuuu…xuống mở cửa ẹ đi con…”
“Dạ, con tới liền đây!” tôi phóng xuống nhà với vận tốc “ánh sáng”
“Cạch…cạch…Mẹ mới về” tôi mở cửa
“Ừ!” mẹ gật đầu rồi bước vào nhà, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế
“Ngoại có sao không ạ?” tôi hỏi
“Bà bây giờ yếu lắm, mới xuất viện hồi sáng, dạo này lại thường xuyên bị ngất xỉu, mẹ cũng chẳng biết phải làm sao! Mẹ khuyên bà lên đây chữa trị nhưng bà có nghe đâu, bà chỉ thích những nơi thanh bình thôi…Khổ thật!” mẹ nói giọng ngán ngẩm
“Ơ, hôm nay con không mở quán à?” mẹ đưa mắt nhìn khắp phòng, vẫn tinh tươm (bởi Lui đã thu dọn hết cái bãi chiến trường từ tối hôm qua), bàn ghế ngay ngắn, cũng chẳng có chén bát gì để trên kệ cả (bể hết rồi còn gì). Bình thường thì mỗi khi bán xong, trên kệ có để mấy cái chén đựng những lát thịt bò do ngày hôm đó còn thừa lại, hoặc mấy tô đựng sốt dùng ón mì Ý để mẹ chế biến lại, nhưng mấy cái bát để trên kệ của ngày hôm qua đã bị tên Chun cho đi chầu trời hết rồi, hôm nay cũng chẳng buôn bán gì nên trên kệ trống trơn (dấu hiệu không mở cửa tiệm)
“Dạ, tại tối qua con bị sốt, để quán cho 2 người bọn họ thì không yên tâm nên tạm đóng cửa hôm nay! Mẹ đừng mắng con nhá!” hichic, mẹ ơi, có mở quán thì cũng có chén dĩa gì để cho khách ăn đâu, không lẽ để họ ăn theo kiểu “cái bang” sao?!? Với lại, con ngủ dậy lúc đó đã trưa trời trưa trợt rồi, thôi nghỉ cho “phẻ”
“Mắng gì chứ! Mày bị sốt làm sao mẹ nỡ mắng! Sao rồi, đỡ chưa con, đã uống thuốc than gì chưa? Trong người thấy thế nào?” mẹ đưa tay lên trán tôi, hỏi dồn dập lo lắng
“Dạ con không sao đâu ạ! Hồi sáng con uống thuốc rồi!” ấy chết! Nói mới nhớ, tên Chun dặn mình uống thuốc ngày 3 lần sau khi ăn no, mình uống được một lần xong “ngủ, nghỉ, phẻ” tới giờ này luôn…Haizz, rõ khổ…Tôi chẳng dám khai ẹ là mình bị thương ở vai, kẻo mẹ lại xem rồi rồi ngất xỉu luôn cũng nên, hichic, tha lỗi cho con, vì “an toàn thần kinh” của mẹ nên con tạm thời che dấu…Mẹ mà nhìn thấy chắc lại tưởng Thảo cầm viên thả cho thú rừng chạy hoang, chạy tới Happy Day “cào, cấu, cắn, xé” tôi cũng nên…Rõ khổ…
“Ừ! Vậy con lên lầu nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ đi nấu cháo!” mẹ nói rồi đi vào phòng để thay quần áo. Chết, chết, chết, không được rồi, mẹ mà nấu cháo thì chắc chắn sẽ phát hiện ra sự “điêu tàn” của cái tủ chén…Hichic, giờ chỉ còn có mỗi một cái bát là vẫn nguyên vẹn, số còn lại Lui đã vứt hết rồi (toàn là mảnh vụn), mẹ mà hỏi thì mình biết nói sao đây…Huhuhu, nhưng đói bụng quá, trưa tới giờ mình đã ăn gì đâu! Hichic…đành vậy thôi…
“Mẹ ơi, thôi khỏi ạ! Con đã ăn rồi, mẹ mới về mệt đi ngủ sớm cho khỏe!” Hichic, tôi đang tự tưởng tượng là mình đang no đây…huhuhu…
“Vậy à! Ừ, mẹ cũng ăn ở ngoài rồi, vậy con cũng lên phòng ngủ sớm đi nhé!”
“Dạ, chúc mẹ ngủ ngon!” tôi nói rồi đi lên phòng…Huhuhu…cái bao tử tôi đang đánh trống đây nè, phải ráng nhịn thôi. Thôi chết…lỡ ngày mai mẹ mở tiệm rồi buôn bán bằng gì! Trời ơi là trời…sao mình khổ quá vậy nè!!! Tôi cầm bóp tiền xuống lầu…hé cửa nhòm vào phòng thấy mẹ đã ngủ say tôi liền khép cửa lại, đi từng bước nhẹ nhàng, cẩn thận mở cửa, rồi phóng ra ngoài, đương nhiên là trước khi đi không quên khóa ổ khóa trong…Bây giờ là 7 giờ, làm gì còn chợ nữa cơ chứ, vậy là phải đi siêu thị sao? Hichic, chén trong siêu thị mắc lắm, mua xong chắc mình mạt rệt luôn quá, nhưng không mua thì ngày mai biết tính sao!?! Khổ thân tôi ghê!!!…
“Đi đâu đấy!”
“Áaaaaaaaaaaa!!!!” theo phản xạ tôi la toáng lên vì giật mình. Nhìn kĩ lại kẻ đột ngột từ trời rơi xuống…là tên Chun
“Đang ốm mà còn lén trốn ra ngoài à?” tên Chun khoanh tay ra vẻ “đàn anh”
“Chừng nào anh mới thôi cái kiểu xuất hiện bất thình lình đó hả?” tôi tức điên hét vào mặt anh ta. Ui da…đau quá…
“Tôi hỏi là cô đi đâu?”
“Tôi đi mua lại chén bát mà anh đã đập bể đó! Được chưa?” tôi bực dọc, bỏ đi trước. Ờ ha! Hắn ta làm bể mà tại sao mình phải mua chứ, nhưng bây giờ hắn chưa có tiền, cũng chưa tới ngày lãnh lương thì tiền đâu mà đền…
“Này, tôi tạm ứng tiền ra mua số bát đó, khi nào lãnh lương anh liệu mà trả lại tiền cho tôi!” tôi quay ngoắt đầu lại
“Tại sao tôi phải trả?”
“Tại vì anh làm bể!”
“Cô thích thì mua, tôi không muốn”
“Này, anh muốn chết à? Việc anh gây ra tại sao tôi phải chịu chứ! Nể tình hôm qua anh chăm sóc tôi thôi chứ không tôi đã bắt anh đền ngay tức thì chứ tôi không phải bỏ tiền ra ứng trước thế này đâu! Lại còn cãi ngang nữa!” tôi điên tiết nhưng không dám hét lớn hay “cấu xé” gì anh ta, sợ vết thương lại nhói lên
“Vậy thì đừng mua nữa!” tên điên kia vẫn “thản nhiên” rất mực
“Anh…” tôi đay nghiến nhìn hắn ta rồi tức giận bỏ đi. Đúng là cái đồ không biết điều, lần này mình cảm kích sai người rồi, tức quá đi mất, tự nhiên hắn ta đập bể đồ nhà mình rồi bây giờ mình phải bỏ tiền túi ra mua lại, bất công qua không??? Nhưng nếu không mua thì không lẽ mình phải nói với mẹ là hắn ta đập…Í…Hahaha…cũng phải…tại sao mình bao lại bao biện cho hắn làm gì…
“Này, tên kia, nếu anh không chịu trả tiền cho tôi khi lãnh lương, ngày mai tôi sẽ nói với mẹ số chén dĩa đó là do anh đập đấy! Thấy sao hả? Vui không?” tôi quay lại đe dọa anh ta
“Tôi không cấm! Cứ tự nhiên, nếu cô muốn làm cái tiệm của mình trì hoãn việc làm ăn chỉ vì mấy cái chén thì tùy!” hắn ta vênh mặt
“Anh…anh…anh được lắm! Sẽ có ngày tôi cho anh biết tay…” lời cảnh cáo cuối cùng
1 bước…
2 bước…
3 bước…
…
“Đi theo tôi làm gì?” tôi quay người lại hét toáng lên với “cái đuôi” phiền phức đang bám riết nãy giờ
“Thích!”
“…” trừng mắt bất lực
Trời ạ…chắc mình điên lên mất thôi…
1 bước…
2 bước…
3 bước…
…
“Đừng theo nữa” tôi gắt lên
“Tại sao?”
“…” trừng mắt bất lực
Tức, tức, tức,tức quá đi thôi. Bộ anh ta muốn người bị thương như tôi lại mắc thêm bệnh tăng xông máu nữa à???
…
Cuối cùng cũng đến nơi, tất nhiên là không phải một mình, tên Chun chết tiệt nãy giờ bám tôi như đỉa đói cũng đã theo đến đây! Biết rằng hắn ta thích vui chơi nhưng có cần phải “thèm thuồng” tới vậy không??? Bám theo một đứa con gái bộ anh ta không biết xấu hổ hả? Nãy giờ đi đường có biết bao cặp mắt tò mò nhìn tôi và hắn ta, thật nhục nhã mà, tôi càng đi nhanh để tránh mặt hắn ta lại càng tiến sát hơn, đúng là…Hừ…không nghĩ nữa…vào trong thôi…Tôi và hắn bước qua cái cổng lớn đeo dòng chữ “Maximark”…
“Wow…ở chỗ cô cũng có nơi đông vui thế này cơ à?” tên Chun phấn khởi ra mặt ngó nghiêng xung quanh mà không thèm đến xỉa đến mấy cặp mắt “ái mộ” của mấy chị nhân viên bán hàng, chắc lại vì…nhan sắc. Đi với hắn mà tôi chỉ muốn bỏ chạy thôi! Huhuhu, rõ khổ, bọn họ càng “ngưỡng mộ” tên Chun bao nhiêu thì càng ban tặng những ánh mắt “nảy lửa” cho tôi bấy nhiêu! Hichic, đã mấy lần tôi đi ra xa để giữ khoảng cách giữa tôi với hắn tránh hiểu nhầm, thì anh ta lại càng sáp gần để “minh chứng” mối quan hệ (không biết quan hệ gì đây???). Tôi nhanh chân bước lên thang máy đến quầy chén dĩa, quay lại thì…hahahahaha, hahahahahaha…tên Chun không biết leo thang máy kìa…hahahahahahaha, trông hắn như khỉ đột cứ thụt lên thụt xuống…hahahahaha…còn đợi cả bảo vệ dắt lên mới chịu…đau bụng quá…đúng là đồ nhà quê…hahahahaha… .Hắn ta thấy tôi đang đứng trên bậc thang cách mình cả tất cười ngặt nghẽo liền “phóng” ánh mắt tức giận. Tôi vẫn sẽ tiếp tục cười nếu không nhìn thấy hàng loạt kệ chén dĩa lung linh, bóng loáng… Wow, đẹp thật, trông bắt mắt quá, những bộ chén sáng loáng, đủ màu đủ kiểu đẹp ơi là đẹp, tôi và tên Chun há mồm trợn mắt trước mấy cái chén “made in China” nhưng nhìn cứ tưởng chúng sản xuất để phục vụ bữa ăn của Tổng thống hay Đức vua gì đó! Đẹp thật!!! Ấy chết, ở đây nhiều kiểu thế này không biết có loại chén, dĩa trắng trơn từ trên xuống dưới không ta???
1phút…
…
30phút…
…
Cuối cùng cũng kiếm được loại giống với mấy cái chén nhà mình! May thật…Ơ, nhưng tên Chun nãy giờ đi đâu rồi??? Tôi lang thang đi sang mấy kệ chén bên cạnh tìm hắn nhưng chẳng thấy, đi từ cuối dãy lên đầu dãy, dãy trái sang dãy phải cũng chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu!……là tên Chun…
Tôi vừa ngỡ ngàng, vừa sốc, vừa nổi khùng trước cảnh tưởng tên Chun đang cắn cắn đầu ngón tay nhìn say đắm cây kem bằng sứ đủ màu được đặt trên chiếc bàn để trang trí nằm gần hành lang xuống thang máy…Zời ạ! Không biết xấu hổ sao? Thật là nhục khi đi với hắn…Tôi lấy tay che che mặt để không ai biết tôi quen anh ta rồi lại gần đập một cái rõ đau vào vai tên Chun tâm thần
“Này, mau lại lấy dỏ đựng chén phụ tôi, đứng đây làm gì???” tôi gắt
“Liếm liếm kìa!!! Trông ngon quá đi mất! Ước gì nó là thật…” mặt hắn ta trông như đang “phê thuốc”
“Có con chuột kìa! Aaaa…” tôi la lên
“Đâu đâu! Cứu với, cứu với…” tên Chun la bài hải đứng nấp phía sau tôi. Hứ, dụ anh thôi, cho đáng, cái tật ham ăn…tôi bỏ đi về chỗ cũ, hắn ta cũng hùng hổ theo sau tôi…hahahaha, nhát thế cơ đấy!!!
“Này, cầm lấy cái dỏ để tôi lấy chén”
Tên Chun vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy, không nói không rằng, làm lơ tôi luôn
“Này này, không lẽ anh định để tôi xách à? Tôi đang bị đau vai đấy!” tôi nguýt hắn ta
Tên Chun cũng biết vết thương ấy do mình gây ra nên dựt phắt cái dỏ trên tay tôi, hậm hực. Ngoan lắm!!! Hehehe, ơ, quên mất, trong tủ nhà mình có mấy cái chén, mấy cái dĩa ta???…Thôi! Mua đại 20 chén, 20 dĩa vậy!!! Hichic, còn cả mấy cái chén nhỏ đựng tương nữa…Vậy là 20 chén nhỏ, 20 chén, 20 dĩa…Huhuhu, tiền tiết kiệm của mình…
Sau một hồi thanh toán đống chén dĩa với mức giá “trên trời” tôi đưa tên Chun xách hết, đối với hắn nhiêu đây đâu có nhằm nhò gì!!!…Hichic, nhưng đối với tôi cái “đống” này trị giá tiền dành dụm 2 tháng đó…Huhuhu…
“Ọt…ọt…” bụng tôi kêu. Trưa tới giờ đã ăn gì đâu!!! ToT…
“Cô có uống thuốc đầy đủ không đấy!” tên Chun hỏi
“Sau khi các anh đi tôi ngủ một mạch cho tới 6 giờ luôn nên có ăn được gì đâu mà uống thuốc!!!”
“Thật là! Bộ cô muốn chết hả?” tên Chun hét vào mặt tôi, đúng là cái đồ vô duyên hết sức…
“Ọt…ọt…” bụng tôi lại kêu
“Ở đây bán đủ thứ chắc là có bán đồ ăn, mau lên đó ăn đi…” tên Chun lại bắt đầu ra lệnh. Đành nghe theo vậy, bụng tôi hiện giờ cũng đang đói meo!!!
Lên đến khu ăn uống là một sự “thử thách” đối với tên Chun, hắn ta tay cầm bọc chén dĩa bằng sành to chảng, lại không biết đi thang máy…Thế là tôi lại được một trận cười đau cả bụng…hahahahahaha, lần này không có bảo vệ giúp hắn ta nhưng có đến những 2 “vệ sĩ nữ” hám zai “dìu”…Hơhơhơ…xem mặt hắn kìa…chắc đang bực mình lắm đấy!!! Hahahahaha…
Tôi sẽ chẳng được ngồi yên ổn thưởng thức tôi phở của mình nếu không mua cho tên Chun một cây “liếm liếm”. Hơhơ…đi cạnh anh ta riết rồi quen luôn cái kiểu ngôn ngữ “made by Chun” ấy của hắn…
“Vết thương cô còn đau không?” Suýt nữa thì tôi phun ra miếng thịt bò tái trước sự quan tâm “hiếm có” của tên Chun, đúng là “cảm động rớt nước mắt”
“Ừ! Nhờ anh nhắc lại nên tôi bắt đầu cảm thấy đang đau nè!” tôi cười khì
“…”
(Không biết đặt tên gì nữa!!!)
Nếu nàng được quyền có ước mơ
Nàng sẽ ước ở đời có kì tích…
Để tình yêu không là bờ vực thẳm
Để yêu thương tự động đến tầm tay…
Nếu chàng được quyền có ước mơ
Chàng sẽ ước cho phút giây lắng đọng…
Để bàn tay siết chặt bàn tay
Để trái tim thôi không còn là cách trở…
Yêu thương đã không mỉm cười với em
Xin hãy để cho anh bù đắp lại
Để hóa phép, nụ cười nở trên môi
Để bay đến một phương trời mới:
Nơi có anh và em…
Nếu yêu thương lại xuống nốt thăng trầm
Em nguyện chết trong tình yêu cay đắng
Để bờ mi không còn ướt đẫm
Để lấy lại mặt nạ nữ thiên thần
Ngày anh đến-ngày em biết khóc
Ngày em biết cười
Ngày em biết đợi
Ngày em biết sự ấm áp của yêu thương
Cái cay đắng của bờ vực sâu thẳm
Hãy nắm chặt tay, để em không còn lạnh lẽo
Hãy thổi hơi nồng, sưởi ấm trái tim
Đưa em tay anh để không sợ vụt mất
Trả em nụ hôn như món quà của chia li…
Em khóc thét dưới màn mưa giọt đắng
Cơn bão sao quá dồn dập còn tim em sao quá mỏng manh
Đừng đi nhé!
Đừng rời xa khi ta đã nắm chặt tay nhau
Đừng nói câu giã từ khi môi hôn vẫn còn hơi ấm
Hãy ở lại…
Hãy chờ đợi…
Một Happy Ending…