Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]

Chương 33: Ngày Nắng Lên (mil - Phukong)


Đọc truyện Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái] – Chương 33: Ngày Nắng Lên (mil – Phukong)

Ai đó từng nói rằng không ai có thể sở hữu mặt trời. Nhưng nếu người đó là anh ấy, người sáng bừng như mặt trời ấm áp…

Thì liệu có thể không?

Thời tiết ở Chiang Mai hẳn sẽ tốt hơn nhiều nếu như chỉ số ô nhiễm PM2.5 không quá mức hại sức khỏe thế này. Có liên quan gì không nhỉ?

Cảm giác như mới hôm qua thôi, tôi còn đang thu dọn đồ đạc để chuyển từ Bangkok đến Chiang Mai. Nhưng dù thế thì năm nhất đại học thực tế cũng đã sắp trôi qua rồi, chỉ còn có vài tháng. Tôi học cùng trường với Sarawat nhưng lại hiếm khi đụng mặt nhau trong suốt cả tuần, trừ lúc ra sân bóng. Mà kể cả thế thì tôi cũng chẳng ra sân nếu thấy không hứng thú, thật sự.

Cốc, cốc, cốc.

Hôm nay thì hơi khác một chút, vì tôi đã quyết định tới thăm ông anh mình ở phòng trọ của ổng. Để xin lời khuyên về một chuyện đã khiến tôi phiền lòng lâu nay.

“Mày tới chi vậy? Sao không gọi trước?” Ổng nói, mặt như cái đít nồi. Trên người ổng vẫn mặc nguyên bộ đồng phục, hình như vừa mới về.

“Em không thể tới đây mỗi khi nhớ anh hả?”

“Thằng khốn như mày mà cũng nhớ tao á?”

“Bọn mình là gia đình hạnh phúc mà!” Tôi theo anh trai vào nhà và ngồi phịch xuống sofa nhà ổng mà không thèm xin phép. Không thấy ai ở nhà, tôi không thể không hỏi, “PTine đâu rồi ạ?”

“Chưa về, vẫn đang quay chụp cho trang Đồ ăn không ngon nhưng rẻ.”

“À, trang của PPuek.”

“Xem phim không?” Sarawat và tôi có khá nhiều điểm chung. Và cái rõ ràng nhất ấy là cách bọn tôi đổi chủ đề xoành xoạch đến bất ngờ— Chỉ cần đổi xoẹt một cái là có thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Được. Vừa xem rồi vừa nói chuyện đi.”

“Ờ.” Không cần phải giải thích gì nhiều thêm. Sarawat có thể hiểu ngay tôi muốn gì chỉ bằng nhìn vào mắt tôi. Lí do tôi đi cả quãng đường tới đây chẳng có gì khó đoán. Lớn lên cùng nhau, bọn tôi chia sẻ với nhau nhiều điều, và đều biết những mối bận tâm của người kia.

Một thời gian trước, lần đầu tiên trong đời, ông anh tôi đã tìm được người mình thích. Ổng như phát điên vì cái người đó, tới mức phải tự quay bản thân đàn hát để giữ làm kỉ niệm. Tôi chẳng thể hiểu nổi cảm xúc của ổng lúc đó là thế nào, và cũng chẳng muốn hiểu. Nhưng ai mà ngờ có ngày tôi cũng được tự mình trải nghiệm chứ?

“Có chuyện gì?” Chúng tôi chọn bừa một bộ phim để xem. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm nó là về cái gì, cứ để nó chạy vậy thôi. Sarawat ngồi xuống sofa.

“Nếu như…”

“Không có nếu niếc gì hết. Nói mẹ luôn là chuyện của mày đi, xàm quần.” Lúc nào cũng phủ đầu, đù má. Ổng cắt ngang trước cả khi tôi kịp nói cho hết câu đầu tiên. Thôi được rồi, nói thẳng nói thật vậy.

“Lúc anh hỏi PTine làm bạn trai ấy, anh đã làm thế nào? Kiểu… anh với các bạn có lên kế hoạch hay gì không?”


“Không. Dễ như ăn kẹo.” Đôi mắt sắc lẻm của ổng vẫn đang dán vào màn hình TV, nhưng tôi biết ổng chú ý đến mình. “Tao rủ cậu ấy đi xem phim, rồi đề nghị hẹn hò luôn.”

“Phim lãng mạn nên anh làm tới luôn hả?”

“Không. Đoạn kết buồn thấy mẹ. Tine ủ rũ hết cả ra, nên tao dỗ cậu ấy bằng cách đề nghị hẹn hò với tao.”

“Chắc tức cười lắm nhỉ. Hẳn là đột ngột lắm.”

“Đôi khi mày không cần phải nghĩ quá nhiều đâu. Cứ để cảm xúc dẫn lối thôi.”

“Nhưng làm sao em biết được khi nào thì tới lúc để hỏi người ta?”

“Cảm xúc của mày sẽ cho mày biết.” Tựa như một đoạn ghi âm được bật đi bật lại, hay như một cái đĩa bị giắt, nhưng cũng quá, quá là Sarawat. “Đề nghị hẹn hò với ai đó thực chất là định nghĩ mối quan hệ giữa hai người. Không cần thiết, nhưng con người thì thích sự chắc chắn. Vậy nên mới phải cho nó một cái tên.”

“Cũng đúng.”


“Là về PMil hả?”

“Ừ. Em kể rồi đó, em thích ảnh. Ảnh để lại ấn tượng mà em không thể rũ nó đi được.”

Cách chúng tôi thích một người cũng giống nhau nữa. Sarawat đã gặp PTine tại đêm nhạc trực tiếp, còn tôi thì gặp PMil ở hậu đài. Giống hệt như trong mấy cuốn sách truyền động lực ấy: Chỉ mất vài giây để yêu một người, nhưng mất cả đời để quên được người ấy.

“Nó cũng có vẻ thích mày.” Tôi nhìn chằm chằm ông anh mình, cố gắng nghĩ về điều ổng nói.

PMil và tôi làm kha khá thứ cùng nhau. Chơi bóng, gặp nhau ở quán chị Tun, dành thời gian ở bên cạnh nhau đến tận đêm muộn rồi mới tách ra. Mối quan hệ của chúng tôi đã tiến triển nhiều lắm rồi, nhưng cái khó nhất vẫn là hỏi anh ấy xem có muốn hẹn hò với tôi không.

Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải dũng cảm lên, và xác định mối quan hệ với anh ấy. Tôi muốn bước tới trước. Tôi không muốn thúc giục gì anh ấy hết, nhưng bọn tôi đã dành thười gian bên nhau đủ lâu để tôi có thể nói ra rồi.

“Nghĩ giúp em xem làm thế nào đi.”

“Đấy là việc của mày, tự nghĩ đi.”

“Em bắt chước anh được không?”

“Sao cũng được. Mà, bao giờ thì mày tính làm?”

“Ngày mai thì sao? Em sẽ rủ ảnh đi xem phim sau giờ học.”

Không trả lời. Ổng chỉ gật đầu, rồi vỗ vai tôi hai cái biểu đạt ủng hộ.

Trở về phòng, tôi dành phần lớn thời gian của mình để lên kế hoạch, nghĩ xem mình sẽ nói những gì. Tối đó, tôi gọi cho PMil, hy vọng rằng ít nhất một lần anh ấy sẽ nhận lời mời của của tôi. 

[Gì thế?] Mất một lúc anh mới nhấc máy, khiến trái tim buồn bã của tôi như được sống lại lần nữa.

Tôi đứng lên khỏi ghế, đi loanh quanh trong phòng cho đỡ bồn chồn. Những lời tôi đã chuẩn bị và luyện tập để nói giờ bay biến đâu hết. Mất một lúc tôi mới tìm lại được giọng mình.

“À… Tối mai anh có rảnh không?”

[Sao?] Lại là câu trả lời mơ hồ như mọi khi, nhưng tôi biết anh ấy cũng mềm lòng rồi.

“Đi ăn rồi xem phim với em không?”

[Tao chơi bóng với Bank rồi.]

“Đi sau đó cũng được. Em đi với hai anh được không?”

[Đúng phiền.]

“Rồi thì?” Giọng tôi mềm đi, cố gắng thuyết phục anh ấy. Tôi đã cố gắng đến thế này rồi, anh phải chọn đi

[Chơi bóng xong người tao hôi lắm. Đi xem phim lại phải tắm, tao lười.”

“Uh-huh.”

[Nhắn tao xem mấy giờ thì đi.] Tôi không thể không mỉm cười. [Đúng phiền. Tao chơi bóng sau vậy.]

“Vâng, tan học em sẽ gọi.”

[Ừ.]

“Ngủ ngon ạ.”


[…]

“Ngủ ngonnnnn.” Tôi làm tới vì anh ấy im lặng. Nhưng anh ấy lại im im thêm một lúc nữa. Chậc, dù gì tôi cũng không trông mong anh ấy sẽ trả lời mình. Nhưng trước khi cúp mình, tôi nghe thấy điều mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ được nghe anh nói.

[Ngủ ngon.]

Trời ạ, tôi không thể mê anh ấy hơn được nữa đâu.


Bọn tôi gặp nhau ở quán Cafe của chị Tun, chỗ tụ tập quen thuộc của hội sinh viên Kiến trúc các khóa. PMil thường tới đây để giúp chị Tun một tay. Đó là lí do vì sao tôi luôn tới đây sau mỗi giờ học. Thậm chí là vào những ngày tôi chẳng thèm ăn gì cả, tôi vẫn gọi một món đồ uống gì đó chỉ để ở bên cạnh anh ấy lâu hơn.

Tôi không rõ các bạn mình nghĩ gì về chuyện này, nhưng tôi đoán chúng nó đều quen rồi.

“Chờ lâu không?” PMil chào tôi, đứng trước lối ra vào. Tôi nhanh chóng đứng lên, xách balo và đi về phía anh ấy.

“Không ạ. Anh đói không?”

“Ừ. Nhanh lên, đừng phí thời gian.” Anh ấy nhíu mày, chỉ khiến anh ấy trông dễ thương hơn.

“Dùng xe em đi. Lát em đưa anh về.”

“Tốt, đỡ tốn xăng của tao.” Anh ấy xoay người đi ra ngoài, nhưng rồi lại gãi đầu gãi tai, lầm bầm hỏi tôi. “Xe mày ở đâu vậy? Dẫn đường đi.”

“Em đỗ trong tim anh á.”

“Im mẹ đi.”

“Ôi, đùa tí thôi mà hùa theo chứ.” Cái này có lẽ giống như Sarawat nói. Hồi mới bị ông anh tôi tán, PTine cũng như thế này. Cứ buông lời tán tỉnh là bị chửi. Đôi khi có tác dụng, đôi khi lại không, tùy vào tâm trạng người nghe.

Vì sẽ đi xem phim nên bọn tôi đi ăn ở một quán ăn gần đó trước. Cũng không phải bữa ăn đặc biệt gì, chỉ như bao ngày khác thôi. Mỗi đứa gọi một đĩa rồi ngồi ăn cùng nhau.

“Phukong, mày mua vé chưa đấy?” Sau một hồi thì PMil  là người phá vỡ sự im lặng.

“Chưa. Em tính hỏi ý anh trước. Em nghĩ phim tình cảm lãng mạn cũng hay. PTine bảo là hay lắm.” Cho mượn tên anh xíu nhé PTine. Thực ra không ai nói tôi nghe cả, tôi bịa đó. Nhưng PMil lắc đầu.

“Phim tình cảm lãng mạn? Tao với mày á?”

“Thế anh muốn xem gì? Tùy anh đó.” Anh ấy không từ chối. Ảnh lấy điện thoại ra và tìm xem trên ứng dụng phim, rồi giơ cho tôi xem poster trên màn hình điện thoại.

Ừm, PMil này, em biết tỏ tình với anh thế nào nếu xem phim kinh dị bây giờ?

“Anh thật sự muốn xem cái này hả?” Tôi hỏi, cầu trời rằng anh ấy sẽ đổi ý, nhưng hy vọng của tôi bị đập bể tan tành trong chưa đầy một giây.


“Ừ, mày xem hay không xem đây?”

“Xem ạ.”

Đồ ăn có vị đắng ghê.

Tôi đã không kiểm tra giờ khi bọn tôi rời hàng ăn. Chỉ biết là bọn tôi đã tranh giành nhau trả tiền bữa ăn. Đứa nào cũng thích thể hiện. PMil bảo rằng anh ấy phải trả vì ảnh lớn hơn tôi, còn tôi muốn trả tiền vì tôi tuyệt vọng muốn cho anh biết tôi cũng muốn chăm sóc cho anh. Kết quả là nhân viên bồi bạn bảo bọn tôi có thể cưa đôi hóa đơn.

Rồi chuyện tình của bọn tôi có ra gì không đây?

Bầu không khí trong rạp hoàn toàn trái ngược với những gì tôi tưởng tượng. Hóa ra PMil thích mấy thứ tàn bạo vậy hả? Anh ấy trở nên phấn khích mỗi khi một con xác sống vùng lên và nhân vật chém nó bằng thanh kiếm, máu bắn tứ tung khắp nơi. Sau chuyện này thì tôi lấy đâu ra sức để tỏ tình với anh ấy nữa đây hả trời? Tôi còn đang sợ ảnh sẽ cắm luôn ống hút vào mắt tôi vì quá khích nữa kìa. 

Nhưng nó cũng không quá tệ. Ít nhất thì tôi được ở bên cạnh anh ấy, lén nhìn ngắm người bên cạnh khi anh ấy đang dán mắt vào bộ phim. Giống như lời Sarawat từng nói rất lâu trước đâu: Nếu là người đó… thì chẳng cần phải làm gì cả, mình đã yêu họ khi họ là chính họ rồi.

Bộ phim kết thúc êm đẹp sau hai tiếng và mười phút. Nhân vật chính sống sót đến cuối, như mọi bộ phim khác tôi từng xem. PMil và tôi đi ra xe. Lên xe rồi, bầu không khi im lặng bị phá vỡ bởi tiếng trò chuyện của chúng tôi và tiếng nhạc trong xe.

“Lúc chọn phim tao đã không kì vọng lắm đâu. Hay hơn tao tưởng đó,” PMil nói với một nụ cười trên môi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Anh thích là được rồi.”

“Mày thích cảnh nào nhất?” Rồi xong…

“Chịu, em không xem.”

“Thằng quần, mày có ngủ đâu mà lại không biết?” PMil quay sang nhìn tôi đầy khó hiểu, nhíu mày. Tôi không thể không cười đầy thích thú. 

“Anh biết là em không ngủ à?”

“Tình cờ thôi.”

“Nói dối.” Anh ấy mím môi, như thể muốn đáp trả lại nhưng rồi chẳng lời nào được thốt ra. Tôi nhanh chóng giải thích. “Em không biết vì còn đang bận nhìn anh rồi.”

“Mày điên hả?”

“Không, anh nhìn đẹp hơn mà.”

“Lần sau đừng rủ tao nữa. Đúng là phí tiền.”

“Ơ, anh không muốn đi xem phim nào với em nữa ạ?”

“Bài này nghe chán vãi.”

Đột nhiên anh ấy đổi chủ đề câu chuyện và vươn tay ra để đổi bài khác, lông mày vẫn nhíu chặt. Cả hai đứa đều im lặng. Lúc rẽ vào trường, tôi mới lên tiếng.

“Tới chỗ xe của anh rồi, anh còn đi đâu nữa không?”

“Đi đâu được? Tao về phòng.” PMil thích đi bar chơi với các bạn, nhưng tôi không nhắc đến, sợ bị đá cho bay màu.

“Về thì nhắn cho em nhé. À thôi, gọi thì tốt hơn.”

“Không muốn phí tiền.”

“Nhưng em lo cho anh mà.”

“Dính người.”

“Gọi em khi nào về nhà, nhé?”

“Ừ rồi.”

“Anh dễ thương thật.” Anh ấy không bao giờ nghiêm túc nói không với tôi. Tôi thật sự không thể ngăn mình lại. “PMil…”

“Gì?”


“Làm bạn trai em nhé?”Tôi không thể ngăn bản thân nói anh ấy nghe cảm xúc của mình.

“Đệttttttttttt.” Anh ấy lập tức buông câu chửi thề.

Tôi biết rõ mình đang đang làm gì. Căn giờ hơi ngu ngốc tẹo. Bọn tôi chỉ đang nói chuyện chơi chơi, không có chủ đề gì cụ thể, khung cảnh xung quanh cũng không có gì tạo không khí cả. Chỉ là cảm xúc của tôi bảo rằng hãy nghe theo lời trái tim mách bảo.

“Em nói nghiêm túc đó. Không đùa.”

“Đột ngột như thế. Tao biết nói gì giờ?” Trông PMil có vẻ hoảng. Tôi yêu chết đi được cái vẻ mặt của anh ấy lúc này. Nếu không phải đang bận lái xe, tôi đã chụp ảnh lại để dành sau này ngồi ngắm rồi.

“Có hai câu trả lời: Đồng ý hoặc là Không.”

“…” Anh ấy im lặng mất một lúc. Tôi cũng chẳng thúc giục gì. Tôi đánh xe rẽ vào bãi xe của khoa Kiến trúc. Kể cả bây giờ anh ấy không cho tôi câu trả lời, tôi cũng thấy không sao cả. Chúng tôi vẫn còn thời gian để tiếp tục bồi đắp tình cảm mà.

Tới nơi, tôi dừng xe lại. PMil cởi dây đai an toàn nhưng không xuống xe.

Tim tôi đập nhanh quá, giống như đang chờ đợi được nghe điều gì đó từ anh ấy vậy.

“Tao đi đây.” Cuối cùng anh ấy nói.

“Ừm.”

“Nếu tôi mai mày rảnh thì đi đá bóng với nhau nhé.”

“Nếu anh rủ thì chắc chắn em sẽ tới.”

“Ừm. Và, còn chuyện mày vừa hỏi, tao có câu trả lời rồi.”

“…”

“Bọn mình thử cũng được.”

“Anh nói lại đi?”

“Thử hẹn hò đi. Nếu không được thì mình có thể điều chỉnh, hay gì cũng được.”

Vẻ mặt của anh ấy, hành động, và cả giọng anh lúc đó, tôi sẽ không bao giờ quên dù cho bao nhiêu năm trôi qua đi nữa. Quá đỗi đơn giản nhưng lại vô cùng đặc biệt trong tim tôi.

Anh ấy là tia nắng của tôi.

Và giờ thì tôi biết rồi…

Không ai có thể sở hữu mặt trời. Nhưng có thể là một phần của nó, như mọi vật sống khác trên trái đất, đều sống dưới ánh mặt trời.


Nếu tôi có em mỗi ngày, giấc mơ của tôi sẽ luôn sống mãi

Nếu tôi được nắm tay em mỗi ngày, mình sẽ ôm nhau

Nếu tôi có em mỗi ngày, nỗi đau sẽ qua nhanh thôi

Ngày đẹp tươi sẽ đến, chỉ cần tôi có em ở bên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.