Đọc truyện Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái] – Chương 34: Mỗi Ngày (phần 1/3 Dimgreen)
[DimGreen: Nắng trời và Hoa cúc]
Chào buổi sáng một ngày thứ Bảy tưởi sáng, bầu không khí thật là tốt. Chim chóc hót líu lo bên ngoài cửa sổ. Tôi nằm trên giường, xoay người rồi lật chăn ra và vươn vai. Ha~ Tôi đã mong chờ một ngày đơn giản và bình thường thế này lâu lắm rồi.
Tưởng tượng mà xem… Tỉnh giấc với âm thanh của thiên nhiên, tận hưởng mùi cafe mới pha, nhấp một ngụm bên ban công. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thích.
“Khòoooooooooooooooo~”
“…”
“Khhh….Khòooooooooooooooo~”
Muốn đá một cái ghê, thằng vợ này. Phá hỏng hết cả tưởng tượng của người ta.
Giấc mơ của tôi cứ thế bái bai tôi đi mất. Chỉ còn lại cục người yêu này, với cái chân nặng thấy mẹ đang gác ngang eo tôi. Đúng là không thở nổi. Chưa kể là ẻm còn đang lầm bầm “hát” hết sức đam mê và không hề có dấu hiệu dừng lại.
Đúng là Chúa Ngáy. Tính tập tành để phá kỉ lục thế giới hay gì không biết.
“Green, ngủ tử tế.”
“Hửmmmm, ừmm, ừmm” Tôi chỉ muốn đá văng ẻm ra ngoài cửa sổ. Nhưng thực tế thì tôi chỉ có thể làu bàu trong miệng rồi nhấc chân ẻm ra nhẹ nhàng hết sức có thể.
Tôi không muốn đánh thức em ấy, sợ rằng ẻm sẽ mè nheo như trẻ con nếu tôi lỡ làm em tỉnh. Nghe ẻm vừa ngủ vừa chọp chẹp có vẻ vẫn khá khẩm hơn nhiều.
Mỗi ngày trong tuần của tôi trôi qua đều chẳng có gì đặc sắc. Nếu không mua đồ ăn ở siêu thị, tôi sẽ ở nhà chơi điện tử. Nhưng Green ấy hả? Còn phải xem em có nghĩ ra trò gì mới khi nào tỉnh dậy không. Dạo này ẻm đang mê mẩn cái trò làm video đăng lên Youtube.
Tên của kênh đó là Nắng trời và Hoa cúc. Tất nhiên không nghi ngờ gì, được lấy cảm hứng từ tên ban nhạc của tôi, Nắng trời, Hoa cúc và Mật bơ.
Tôi là anh Nắng trời còn em ấy là cậu Hoa cúc, hai nhà đồng sáng lập của kênh Youtube nổi tiếng với 168 lượt theo dõi. Urgh! Hoạt động được cỡ 3 tháng gì đó rồi nhưng video với lượt xem nhiều nhất của bọn tôi cũng chỉ được 1334 lượt. Tôi nghĩ một mình Green cũng đã xem 1200 lượt rồi. Tôi thấy cũng thương em.
Đau lòng ghê. Tôi ngồi dậy, đi vào nhà tắm, như bao ngày khác. Cuộc đời tôi vào buổi sáng khá là dễ chịu. Tôi có thể kiếm gì đó để ăn trước khi tên vợ phiền phức kỉa tỉnh lại. May là bọn tôi vẫn còn ít bánh mì sắp hết hạn và một chút mứt dâu. Vậy là xong bữa.
“Bây bi ơiiiii,” âm thanh từ địa ngục vọng tới trước cả khi tôi kịp cắn miếng bánh mì.
“Gì?!” Tôi hỏi vọng lại từ phía ngoài phòng. Chỉ lát sau, Green đã dí mặt lên khung cửa, nhìn tôi đầy ngái ngủ. Nếu mà còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi chứ, hoặc không thì ngủ luôn cmn đi.
“Sao anh không gọi em dậy?”
“Để mày lại làm loạn hết cả lên nữa à? Không.”
“Em sắp giận anh rồi đó cưng. Anh có biết là…”
“Không biết,” Tôi đáp ngay.
“PDim, em còn chưa nói xong nhé. Sao anh lại ngắt lời như thế hả?” Tôi thích trêu chọc em ấy. Coi như là trừng phạt vì cứ luôn làm tôi phải đau đầu đi.
“Tính nói gì nào?”
“Em mơ thấy anh nguyền rủa em.”
“Ồ, sao biết hay vậy?” Tôi nói bằng vẻ mặt thẳng tưng. Em chỉ mặt tôi lầm rầm nói gì đó. Thằng nhóc thối này, tính nguyền lại tôi hay gì?
“Đi đánh răng rửa mặt đi rồi muốn nguyền gì thì nguyền. Còn ăn sáng cùng nhau nữa.”
“Em muốn ăn cháo tôm bây bi ạ.” Em lúc lắc cái đầu, cười sáng bừng. Đù má, đáng yêu thế không biết.
“Không có đâu. Chỉ có bánh mì thôi, được không?”
“Thôi được. Em muốn bánh mì nguyên cám (whole wheat).”
“Hết rồi. Ăn tạm cái này đi.” Kén chọn vãi nồi. May cho em ấy là tôi đã thôi cục súc như hồi trước. Tôi đoán nghiệp quật là có thật, bởi vì kẻ bị nô lệ bây giờ lại là Dim Dissatat.
“Oke cưng. Em sẽ quay video để đăng lên Youtube khi nào mình ăn xong. Quan trọng hơn hết là: hôm nay bọn mình sẽ đi picnic. Yeah~”
“Hả?” Tôi choáng đến suýt thì làm rơi bánh mì xuống sàn. “Đùa nhau đấy à?”
Sao không nói trước một tiếng vậy? Tôi đã lên kế hoạch ở nhà hôm này rồi mà. Giờ thì Green đang bận bịu nấu gì đó trong bếp. Tôi không ngờ em ấy sẽ làm đến mức lôi nhau đi dã ngoại.
“Em không đùa. Nhìn ra ngoài đi cưng. Thời tiết đẹp thế này. Buổi dã ngoại sẽ lãng mạn lắm cho coi.”
“Đã xem dự báo thời tiết chưa?”
“Tin em đi. Trời sẽ nắng lắm.”
“Tin mới là lạ đó.”
“Anh có đi với em hay không đây?”
“Làm như nói không được ấy.” Nói thật thì tôi chưa bao giờ có thể nói không với em ấy. Dù em ấy muốn làm gì, tôi cũng thuận theo, miễn là không quá đà. Dạo này em ấy có vẻ nhiều năng lượng, lúc nào cũng muốn làm cái này cái kia. Đúng là một người siêu năng suất. Dù sao thì em ấy có làm gì cũng toàn ba cái trò vô ích.
Green tắm hết mẹ cái thanh xuân mới xong. Suýt nữa thì tôi ngủ gật trong lúc chờ em ấy chọn quần áo, hoàn thành xong quy trình làm đẹp và xịt khắp người loại nước hoa có mùi kì lạ hết sức.
“Anh làm hết chỗ này cho em á. Cảm động quá.” Ẻm gạt một giọt nước mắt vô hình trên mặt khi thấy đĩa bánh mì mứt dâu đầy ụ trên bàn.
“Ừ. Cho hết đó.”
“Anh yêu em nhiều lắm ha.”
“Không, mai nó hết hạn rồi á. Ăn cho hết đi.”
“Cái gì…?” Nè! Giờ mà đánh tôi là tôi đập cho bay màu đó.
Dần dần thì tôi cũng quen với chuyện này. Sáng nào bọn tôi cũng phải chí chóe với nhau mới được. Hôm nào phải đi học chúng tôi cũng chẳng đợi để chào hỏi nhau. Green thường đi với bạn luôn, còn tôi thì đi sau. Cả hai chúng tôi có thời gian cho cuộc sống riêng của mình, và dành thời gian cho vào cuối tuần để không trở nên xa cách.
Nhưng dạo này thì bọn tôi đã dính lấy nhau khá nhiều rồi cũng vì em ấy có hoạt động từ giờ đến đầu tháng sau.
“PDim, để em dựng máy ảnh đã.”
“Ừ, trước đó thì rửa bát đi đấy.”
“Chờ xíu.” Sau khi ngoạm nốt miếng bánh mì còn lại, ẻm chạy vọt đi để bày trí máy quay. Mọi người biết kiểu một cô vợ người Nhật bản thức dậy vào buổi sáng để xay cafe rồi sống chậm rãi hết ngày không? Green thích kiểu như vậy đó.
Việc của tôi là gì ấy à? Tôi đi theo sau dọn dẹp, ẻm bỏ lại cái gì trên bàn thì tôi nhặt cái đó. Đây có thật là cuộc sống của Chủ tịch Câu lạc bộ Âm nhạc không vậy? Đau khổ vãi nồiiiii.
Bọn tôi chuẩn bị vài thứ cho buổi dã ngoại. Chỉ là ít hoa quả – người ta thì mang cam mang táo, còn bạn trai điên khùng của tôi thì mang thanh long nhãn lồng. Không chỉ sáng tạo với mục hoa quả mang theo mà cả cái giỏ đựng cũng không thoát – nó được bọc bởi một tấm vải sặc sỡ trông như đồ để trong đền thờ. Đồ ăn vặt là kẹo của CLB, hộp cơm trưa cũng khá lắm – cơm nhão nhà làm ngon như nhà làm và xương cá đầy protein và canxi.
Chúng tôi bỏ hết mọi thứ vào giỏ đồ. Tôi gấp tấm trải màu vàng mù tạt mà hai đứa mua giảm giá và mang theo cả cây đàn yêu thích chỉ vì Green cứ nài nỉ.
Sống cùng một Youtuber chẳng dễ dàng gì. Green không làm gì ngoài quay quay chụp chụp. Tôi là người phải dựng phim và chèn nhạc đây. Ẻm còn muốn tôi viết nhạc để không bị đánh bản quyền nữa cơ. Nói thật thì việc viết một ca khúc hay hay với tôi cũng khó, nhưng tôi giỏi nhất là viết kinh tụng để đuổi tà âm hồn bất tán tên Green.
“Xong chưa?” Tôi hỏi ẻm để chắc chắn là mọi thứ đã sẵn sàng.
“Ừm. À, chờ một xíu…” Điện thoại của em reo lên. Tôi không biết ai gọi, nhưng hai mắt vợ tôi sáng như sao.
“Tiiiiiiineeeeee~” Lại tới rồi đó. Không có nhiều người có thể khiến ẻm vui như thế chỉ bằng một cú điện thoại đâu.
Tôi chỉ biết đứng nhìn. Bao giờ ẻm xong thì bọn tôi mới đi được. Vậy nên tôi cứ đứng chờ, thảm cuộn lại kẹp bên người
“Tine muốn đi mua đồ với anh á? Waaaah nhưng mà anh với PDim chuẩn bị đi picnic rồi. Đi chung không?” Tôi thiếu chút nữa thì muốn quẳng hết mẹ đồ đi. Sao ẻm dám rủ người khác đi cùng như thế chứ? Muốn đập cho cái ghê.
Có vẻ như ẻm cảm nhận được thái độ của tôi, nên ẻm ngước lên nhìn để hỏi xin ý kiến. Thấy tôi lừ mắt thì em dịu giọng lại.
“Không muốn làm phiền bọn anh hả? Ừ thôi vậy lần sau nha.”
Cuối cùng cũng cúp máy. Tuyệt. Tốt cho Tine thôi, thằng nhỏ không phải ngồi bóc nhãn với bọn tôi, bằng không thằng Sarawat nó tới siết cổ tôi là cái chắc.
“Giờ đi chưa?”
“Ừm, đi.” Còn tốn thời gian nữa là tôi nghỉ á.
Bọn tôi rủ nhau dã ngoại ở một khu vườn xinh đẹp trung tâm thành phố. Trời nóng thấy bà cố, 34 độ. Hai đứa ngồi dưới gốc cây mồ hôi mồ kê như tắm. Tôi đã uống đến lon coca thứ hai rồi nhưng vẫn nóng chet me.
“Hát em nghe một bài đi cưng~” Green vui vẻ nói sau khi ăn xong món cá.
“Bài gì?”
“Gì cũng được.”
“Được rồi, anh nghĩ bài này dành cho em.” Tôi cầm cây đàn bên cạnh mình lên và đặt tay lên dây đàn, trông cực ngầu và chuyên nghiệp.
“Hào hứng thế!” Green nhích lại gần trên tấm thảm đầy thích thú và vỗ tay, chờ nghe tôi hát.
“Anh hát bằng cả tấm lòng đấy nhé.”
“…”
“Chết đi hoy, hoy cứ chết đi~”
“Urrrrghhhhhh PDim! Anh lại rủa em!”
“Anh không hề, tấm lòng mà!”
“Không lãng mạn gì cả. Em muốn như Sarawat hát cho Tine cơ!” Em hờn dỗi mím môi tị nạnh.
“Thôi được rồi, thế thì… Một người khiến anh mơ, một người khiến anh hạnh phúc~”
“Ỏooooo. anh là nhất~”
!
Đột nhiên trán tôi có cảm giác lành lạnh, tôi ngước nhìn lên. Tôi sợ là chim i* vào đầu, nhưng có vẻ còn tệ hơn thế.
“Cưng ơi, sắp mưa.”
Đù má, gì cơ?! Tôi đã nghĩ sao mà hôm nay cứ ẩm ẩm thế nào. Hóa ra là sắp mưa? Hahahahaha det me cuộc đời. Arrgh!
Tôi đã bảo Green kiểm tra dự báo thời tiết đi mà tên khùng đó lại bảo tôi phải tin mình. Chắc địa ngục trần gian đã giáng thế dưới hình hài của Green còn ẻm thì tình cờ làm sao lại là người yêu tôi.
“Dọn đồ mau PDim!”
“Đứng lên còn cuộn thảm!”
Không có thời gian để phí hoài đâu. Tay trái tôi cầm đàn, tay phải tôi cuộn thảm. Green thì dùng sức mạnh đôi tay để ôm gọn cả máy ảnh, thanh long, nhãn lồng và đồ ăn vặt bỏ hết vào giỏ phát một. Cả hai đứa ướt như chuột lột. Không có khoảnh khắc ngọt ngào nào hết, bọn tôi chạy trối chết về phía xe.
RẦM!
Hai đứa đóng sập cửa xe lại. Tôi ngồi ghế lại, em vợ chết tiệt thì đang ôm giỏ đồ ngồi bên cạnh, trông te tua không tả được. Đến quần lót của bọn tôi cũng đã ướt nhẹp.
“Sao hả? Nắng trời và Hoa cúc à?”
Này thì thứ Bảy rực rỡ này. Rực cái quần tao!
“Dự báo thời tiết sai bét rồi! Em sẽ đi báo cáo bọn họ.”
“Thôi bỏ đi Green. Giờ anh muốn hát em nghe một bài. Nghe không?”
“Có chứ. Muốn! Một bài hát trong mưa nghe cũng không tệ.”
“Nghe cho kĩ nè.”
“Sao tụi mình lại rời phòng quá vội, ớ ớ ơ~”
“PDim, em sai rồi, em xinnnnn lỗiiiii.”
“Không tha thứ.”
Và thế là hết cho Nắng trời và Hoa cúc.