Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]

Chương 32: Chương Đặc Biệt 2 - Cảm Nhận (phần 2/2)


Đọc truyện Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái] – Chương 32: Chương Đặc Biệt 2 – Cảm Nhận (phần 2/2)

Sarawat, cậu… quên ngày kỉ niệm của bọn mình rồi hả?

Tự nhiên tôi thấy buồn quá, muốn chạy ra đường lớn, rồi ngồi khóc với bọn chó ngồi bên ngoài mấy cửa hàng tiện lợi. Nhưng sự thật thì sao? Tôi vẫn ngồi cạnh kẻ xấu xa vô tâm này, mặt đơ ra. Tôi đã không gọi cậu ta như thế này một thời gian rồi nhưng hôm nay cho phép tôi được xả bằng tất cả nỗi tức giận trong lòng mình, THẰNG SARALEOOOO!!!

“Vây thứ Năm cậu sẽ không về à?” Môi tôi càng lúc càng mím chặt, tôi không thể ngăn bản thân lại được.

“Tôi có chứ. Chỉ là có lẽ sẽ hơi muộn thôi. Sao thế?”

“Không có gì.”

“Vẻ mặt cậu bảo tôi là có gì đó.”

“Không gì cả.”

“Thế thứ Năm tuần sau thì sao? Cậu rảnh không?”

“Hết rồi.”

Tôi đi thẳng vào phòng ngủ. Cậu ấy có phát hiện ra là tôi đang buồn không? Không hề! Vì cậu ta vẫn vui vẻ ngồi xem bọn chim cánh cụt trên TV. Thôi thì, được rồi. Tôi đã định nói với cậu ấy về ngày kỉ niệm của bọn tôi nếu cậu ấy lỡ quên mất, để bọn tôi có thể dành thời gian bên nhau trọn vẹn nhất, nhưng mèo ăn mất lưỡi của tôi rồi. Tôi chỉ là bị tổn thương.

Thế này nghĩa là tôi cũng chẳng cần tập đàn cho cậu ta làm gì đâu, đúng không? Tôi đoán là mình có thể cứ đi uống đến say mèm với lũ bạn mình cho xong. Tôi sẽ xỉn quắc cho quên đời!


“Cạn ly vì thằng nào thất bại bị bạn trai ngó lơ!”

Keng!

“Cạn ly vì thằng nào thất bại bị bỏ rơi vào ngày trọng đại nào!”

Keng!

“Đủ rồi đó mấy thằng quần! Chúng mày tính xát muối cho tao chết ở đây luôn hay gì?”

“Đời mà bạn mình. Có sung sướng thì cũng phải có khổ đau vậy đó,” mấy thằng vỗ vai tôi bộp bộp để an ủi giúp tôi vui lên.

Tôi đã muốn rủ tụi nó đi chơi từ cái hôm phát hiện ra Sarawat quên ngày kỉ niệm của bọn tôi rồi cơ, nhưng đứa nào cũng bận hết. Đứa thì đi tán gái, đứa thì kẹt trong đời sống ảo trên mạng, thành chúng tôi chỉ có thể gặp nhau ở bar vào tối thứ Hai. Dù ngày mai còn có tiết nhưng người sang chảnh như tôi đây sao phải quan tâm. Tôi uống cạn hết ly này đến ly khác.

“Ê hỏi này. Mày tính chơi bài gì tặng Sarawat thế?”

“Đù má.” Câu hỏi này chẳng khác nào đang giết chết tôi. “Feel (Cảm nhận).”

“Gì cơ?”

“Feel của Scrubb ấy.”

“Àaa.”

Tôi nghĩ lại về câu trích dẫn trong cuốn sách của Scrubb mà Sarawat mua. Đó là một câu hỏi mà tôi rất thích:

Nếu ta phải hát đi hát lại một bài cả trăm lần, liệu ta có còn đắm chìm trong lời ca ấy mỗi lần ta cất giọng hát lên không?

Âm nhạc và tình yêu đều như nhau cả. Đến ngày nào đó khi cảm giác thích thú và niềm hạnh phúc lúc mới yêu phai nhạt đi rồi, khi đời sống trở nên tẻ nhạt và bình thường, liệu tôi có còn yêu như ngày xưa nữa không?

Nếu bây giờ bạn hỏi tôi, thì tôi sẽ không ngờ vực mà đáp Có. Tôi vẫn muốn ở bên cậu ấy, muốn kể cậu ấy nghe hôm nay tôi gặp chuyện gì mỗi ngày. Cũng có lẽ là… không nói gì cũng không sao hết. Chỉ cần có cậu ấy ở bên cạnh những ngày tôi thấy mệt mỏi là hơn cả đủ với tôi rồi. Tôi chỉ không biết cậu ấy có nghĩ giống mình hay không.

“Drama vãi lúa. Để tao đi yêu cầu một bài xoa dịu cái đầu đau của mày vậy.” Ohm xung phong đứng lên và đi mất, còn ba đứa lại tiếp tục cụng ly uồn cạn như phát điên.

Nửa tiếng sau, ca sĩ quen thuộc của quán Alcohol nói vào mic.

“Bài hát này chúng tôi dành tặng cho những trái tim tan vỡ. Mong bạn biết rằng bạn không cô đơn, vì chúng tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“…”

“Anh cố gắng không lại gần, để không phải thấy em, không phải biết gì cả…”  (lời bài “Enough” của Scrubb)

Máaaaaa nó chứ, tôi buồn phát khóc lên được. Tôi biết tỏng đứa nào yêu cầu bài đó. Quán này hiếm có bao giờ chơi nhạc Scrubb. Hôm nay bọn tôi có được nghe cũng là nhờ thằng bạn quý hóa của bọn tôi, thằng Ohm.

“Bài này buồn vãi chúng mày ơi. Cụng!”

“Waahhhh huhuhu!” Còn tôi thì khóc như chó.

Tôi sợ sẽ bị Sarawat mắng vì cảm giác như tôi vừa bị nhúng vào bồn đầy rượu ấy. À thì, trước khi đi tôi có hỏi ý rồi, và cậu ấy bảo không sao hết, nên tôi mới ăn chơi không thèm đạp phanh như thế. Tôi cụng hết ly này tới ly khác, nốc hết chén này tới chén khác tới khi bắt đầu thấy choáng váng. Trời đất quay cuồng, miệng tôi chỉ có hé ra đóng lại liên hồi chứ chẳng thốt ra được câu nào tiếng người cả.

“Chúng mày…Tao…đi… hic… vệ sinh… phát… về liền…”

“Điiiii, lẹ điiiiiiii”

Mất một lúc tôi mới đứng được trên hai chân mình. Cánh tay chống trên bàn cũng run run. Tôi nhìn trái nhìn phải, chậm rì rì chen vào đám đông.

“Này, nhìn đường chứ!”


Phịch!

Tôi nằm lăn ra sàn khi chỉ vừa kịp nghe tiếng ai đó cảnh cáo. Nằm đó trong vô vọng, không nhích nổi một khúc xương nào trên người. Tầm nhìn của tôi cứ chợt sáng lại chợt tối. Chẳng biết là do men rượu hay do đèn chiếu trong bar nữa.

Má, tôi quên mất là cái sàn này không phẳng!

Hahahahaha.

“Tine, thằng quầnnnnnn!” Tiếng hét điếc tai của mấy thằng bạn dội thẳng vào tai tôi. Đám đông bắt đầu vây xung quanh. Tôi không muốn tưởng tượng hiện giờ mình trông ra sao nữa. Tất cả những gì tôi biết là tay chân tôi được nâng lên, và tôi bị khiêng thẳng ra xe.

“Để tao lái.” Tôi chẳng biết ai là người nói nữa. Vài giây sau, tôi bị đẩy vào ghế phía sau và xe lái đi.

“Huyền thoại Teepakorn, đù má nó chứ. Tao thề tao thấy cảnh đó slow motion.”

“Tao không thể coi như chưa thấy được.”

Chúng mày có thể lo lắng cho tao thay vì cười cợt không hả? Tôi choáng quá đến không mở miệng ra mà nói được, để mặc cho chúng nó lật mình qua lại. Rồi tôi nghe giọng cảnh giác của thằng Puek.

“Áo nó rách cmnr!”

“Hả?”

“Tay xướt xát hết cmnr! Có nên mua đồ sơ cứu không?”

“Thật hả? Còn chỗ nào bị nữa không?” Mấy bàn tay thô ráp của chúng nó vần vò mặt tôi làm tôi phải ỉ ôi.

“Đau đầu, đau đầu quá!”

“Đầu nó có vẻ vẫn oke nhưng lảm nhảm cái gì éo hiểu.”

“Chứ không phải lúc nào nó cũng thế à?”

Đừng có nói xấu tao nữa mấy thằng quầnnnnnnn!

“Rẽ vào cái hiệu thuốc phía trước đi. Sarawat mà biết thì nó giết tụi mình chắc.” Nghe thấy tên người nào đó, da gà da vịt người tôi nổi hết lên. Tự nhiên lạnh thế? Chẳng nhẽ tôi lại sợ cậu ta thế cơ à?

Đầu óc tôi tự nhiên tỉnh táo hẳn ra. Tôi tỉnh rượu trong nửa giây.

“Đúng, đến hiệu thuốc. Cậu ta không thể biết được. Hiệuuuuu thuốcccc.” Mấy vết trầy chẳng nhằm nhò gì nữa. Vấn đề quan trọng bây giờ là không thể cho cậu ta biết.

Vốn dĩ tôi chỉ định uống giải sầu thôi. Giờ thì phải che đậy bằng chứng đáng xấu hổ của việc tôi ngã lăn lông lốc trên đất nữa. Sarawat chưa từng nói không mỗi khi tôi muốn đi chơi với các bạn, chỉ dặn tôi phải để ý cẩn thận, mà tôi thì vẫn luôn để ý, cho tới khi…

Thì, mọi người thấy rồi đó~

Cả đám vọt ra khỏi xe khi vừa dừng đỗ trước cửa hiệu thuốc. Cũng không phải lỗi của chúng nó. Tôi là người sai, vì đã bất cẩn. May là không trầy xước nhiều lắm. Áo tôi bị rách, tay hơi chảy máu một xíu, đầu gối thì trầy. Sau khi mấy vết thương trên người được xử lý xong, ba đứa gồm thằng Fong, thằng Puek và tôi cầu khấn suốt cả chặng đường mà thằng Ohm lái về.

“Để bọn tao đưa mày lên phòng. Nếu bị mắng thì tao nói đỡ cho.” Mấy thằng này lắm khi cũng dễ thương ghê.

“Thôi không cần đâu. Để tao tự lo, cũng không phải lỗi của chúng mày.”

“Thì cũng tại bọn tao không để ý đến mày mà.”

“Cũng không phải là tao cần bạn dìu đi đến tận cửa toilet hay gì. Tai nạn thôi, cậu ta sẽ thông cảm ấy mà.”

“Thôi được rồi, có gì thì báo bọn tao nhé?”

“Rồi, thôi đi lẹ đi. Về tới nơi thì nhắn tao.” Thằng Ohm có vẻ là thằng còn tỉnh nhất ở đây vì nó chịu trách nhiệm lái xe đưa cả lũ về. Tôi cũng nhẹ nhõm khi thấy nó là người cầm lái.

Cả lũ chào tạm biệt ở bãi xe. Tôi hít sâu một hơi rồi mới lên phòng, nơi mà kẻ-không-khoan-nhượng đang chờ sẵn. Vừa đi tôi vừa khấn rằng Sarawat sẽ không để ý thấy, và cố gắng hết sức để bản thân trông vẫn ổn.

“Tine.” Tới rồi đó. Vừa bước vào nhà, người đang ngồi trên sofa đã gọi tên tôi.

“G-Gì?”

“Đói không? Tôi làm mì cho cậu đấy.” Đừng lo cho tôi bây giờ.

“Tôi ổn, giờ hơi buồn ngủ. Chắc đi tắm rồi đi ngủ thôi.”

“Tine.” Khi tôi định đi rồi, cậu ta đã chắn ngang bằng giọng trầm trầm vang vang.

“Gì?”

“Tay cậu làm sao thế?”

“Áo tôi bị móng ai cào rách rồi. Chậc, má nó chứ.”

“Tine…” Tôi không thể trốn tránh ánh nhìn của cậu ta thêm nữa, vì cậu đã đứng lên và đi về phía này, vẻ mặt không rõ là đang có ý gì.

“Đừng giận nha, là lỗi của tôi. Tôi đi đứng không cẩn thận nên đột nhiên ngã. Haha.”

Tôi sắp trào nước mắt rồi đây. Tôi sợ là sẽ bị mắng, và vết thương tự nhiên lại đau nhức nhối. Cậu ấy càng im lặng, tôi càng lo lắng khủng khiếp, vậy nên tôi đã nhanh miệng xin lỗi trước, giọng vẫn còn run rẩy.

“Sarawat.. Tôi xin lỗi mà.”

“Đừng khóc nào.”


“Ai khóc? Không hề!”

“Tôi cũng đau đó nếu như cậu bị thương.”

Giọng cậu ấy dịu dàng mà xuyên thẳng qua tôi. Trái tim cũng như tan ra. Tôi bĩu môi dài hơn nữa, khi mà được đối xử dịu dàng đến thế này, để cố giấu cảm xúc của mình hết mức tôi có thể.

“Không đau tẹo nào.”

“Thế sao lại khóc rồi?”

“Tôi… sợ bị cậu mắng.” Vậy thôi đó. Cuộc đời của Tine sang chảnh kết thúc rồi.

“Lại đây ngồi đi. Để tôi xem nào.” Sarawat nửa dìu nửa lôi tôi ngồi xuống sofa. Tôi vẫn sợ, nhưng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi không thấy vẻ tức giận trong mắt cậu ấy. “Tắm trước đi, rồi tôi xử lý vết thương cho.”

“Các bạn tôi xử lý cho rồi.”

“Nhưng không sạch, mấy đứa nó xỉn hết rồi. Chỗ bị thương nữa ở đâu?”

“Hết rồi.”

“Ở-đâu?” Giọng cậu ấy đanh lại, đầy mùi đàn áp. Chậc, đã bao giờ tôi thắng nổi cậu ta chưa? Lần nào tôi cũng vẫy cờ trắng đầu hàng khi cậu ta dùng vẻ mặt này.

“Đầu gối hơi xước một tí.” Quần tôi không bị rách, tôi cũng chẳng hiểu sao chân lại bị trầy nữa. “Cậu không giận tôi đâu đúng không?”

“Có giận.”

“Urgh.”

“Bị thương như thế này sao không gọi tôi đến đón hả? Lần sau không biết chừng mực thì đừng đi uống với chúng nó nữa.”

“Tôi biết chừng mực mà. Đây là tai nạn thôi.”

“Nếu còn bị thương nặng hơn thế này nữa thì phải làm sao?”

“Tôi sẽ vờ như không sao cả để không bị cậu mắng.” Cậu ta dí đầu tôi mạnh đến mức tôi tưởng mình suýt gãy cổ.

Trông thấy người ta lo lắng cho mình thế, tôi cũng thôi thấy buồn lòng chuyện cậu ấy quên mất ngày kỉ niệm. Chắc là do tôi ám ảnh về nó qua thôi, đến mức quên mất rằng chẳng có ngày nào là Sarawat không lo lắng cho tôi cả.

“Nhìn cái khỉ gì đó?”

“Chiều người ta xíu đi. Đau mà. May mà mặt mũi tôi không làm sao, không thì đúng khổ.”

“Tại ai hả? Tại mình chứ ai.”

“Sarawat, wahhhh huhu.”

Sarawat lắc đầu ngán ngẩm, nhưng tôi phát hiện ra khóe môi cậu ấy nhếch lên cười.

“Đi tắm đi.”

“Hộ đi, người ta không tự làm được.” Tôi nhõng nhẽo nói để xin chút cảm thương.

“Xàm quần.” Nghe cậu ta nói kìa, đau lòng ghê. “Làm lành với tôi rồi đó hả?”

“Nói gì đó không hiểu.”

Cậu ta thôi tỏ vẻ lạnh lùng và chậm rãi đứng lên, lóng ngóng đỡ tôi dậy. Lúc đầu thì khá là lãng mạn đấy, nhưng sau đó thì tôi bị cậu ta xách vào phòng tắm như một con cún.

Đoạn sau đó tôi chả nhớ gì nữa, mọi thứ đều mơ hồ. Tôi chẳng biết mình ngủ gật lúc nào. Sáng hôm sau tôi mới bắt mình phải tỉnh dậy, cuối cùng thì cũng ra được cái hồn người.

Đầu tôi vẫn hơi nặng, nhưng may là cơn choáng váng sau say rượu không tệ như tôi lo sợ. Và điều đầu tiên tôi thấy khi thức dậy là… Sarawat.

Má, tôi leo lên người cậu ta hồi nào vậy nhỉ? Chưa kể là cậu ta đang nhìn tôi nữa. Làm gì giờ? Có nên chào nhau như trong mấy cái quảng cáo kem đánh răng không?

“Ch-Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng cái mông ấy. Không thở nổi. Tưởng là bị ma đè ngộp thở trong lúc ngủ hay gì chứ.” Cậu ta đẩy tôi lăn ra.

Phịch!


Dịu dàng không có trong từ điển của tên này. Đã bao giờ đọc tiểu thuyết tình yêu lãng mạn chưa hả thằng quần!?

“Hứ, tôi là ma đấy. Tôi đã chiếm đoạt cậu sẵn rồi.”

“Tốt ghê, cậu vẫn có thể cấm cẳn được.” Cậu ta nói, nhẹ nhàng áp mu bàn tay lên trán tôi. “Không bị sốt.”

“Tôi có lớp lúc 10 giờ.”

“Đi được không?”

“Không hề gì. Nhưng mà đói quá. Tôi muốn uống sữa đậu và ăn bánh mì que. Cả thịt lợn xiên nướng với xôi nữa thì tuyệt. Canh tiết lợn cũng ngon.”


“Chọn một thôi.”

“Đậu má, không! Sao phải chọn khi có thể chơi lớn ăn hết luôn?”

“Thôi được, thế thì nói về chuyện hôm qua cậu chơi lớn thế nào nhé. Tưởng tôi quên rồi à?”

“Waaaaahhhhhh.”

“Kêu ca cái gì?”

“Sarawat, tôi sai rồi mà, không làm thế nữa đâu.”

Má nó, tôi đã cố nói lảng đi chuyện khác để cậu ta quên chuyện điên rồ tối qua đi rồi mà cuối cùng vẫn bị cậu ta khơi ra chứ.



Mừng ngày kỉ niệm của hai đứa.

Một năm trôi qua mà như vĩnh hằng vậy, một dấu chấm cho sự đau khổ nhưng thoải mái mà không phải ai cũng hiểu. Đó là vừa yêu vừa ghét.

Tôi đã không tập đàn cho Sarawat như dự tính vì đằng nào cậu ta cũng không rảnh, cuối cùng tôi chỉ viết một tấm thiệp.

Tạm biệt các bạn sau giờ học, tôi đi thẳng về nhà. Sarawat không có ở đó. Tôi nhắn cho cậu ấy bảo rằng mình về rồi để cậu ấy khỏi lo, nhưng không ngờ cậu ấy lại gọi điện lại.

“Chào bạn đẹp trai~” Tôi cứ phải trêu chọc cậu ta xíu, bằng không tôi sẽ không thấy an lòng.

[Về rồi hả?] cậu ấy hỏi lại.

“Ừ. Đang đâu đó? Đi chơi với bạn hả?”

[Không, đang ở sảnh.]

“Ơ, quên gì hả? Cần gì tôi mang cho ngay nè.”

[Cậu.]

Tôi tạm dừng phải đến một phút, bối rối, không kịp hiểu ý cậu ấy là gì. Chắc tôi đang hoang tưởng rồi. Hàng loạt câu hỏi chạy vòng vòn trong đầu, và tôi không biết phải nói gì ngoài hỏi lại.

“Cậu bảo gì cơ?”

[Đi tới chỗ giường đi.] Giọng cậu ấy trầm trầm yêu cầu, tôi đi về phía phòng ngủ và thấy có hai tấm vé ở đó. Đó là vé đi xem nhạc hội trực tiếp.

“Tôi thấy rồi. Cậu… muốn đi với tôi hả?”

[Ừ.]

“Còn các bạn thì sao?”

[Tôi có bảo là đi với chúng nó hồi nào đâu? Hôm nay là ngày kỉ niệm của bọn mình mà, Cục Phiền Phức.]

“Cậu nhớ à?”

[Ai lại quên cái đó? May cho cậu là tối nay họ biểu diễn đấy. Xuống lầu đi.]

“…”

[Cùng đi xem Scrubb nào.]

Sự kiện này có hơi lộn xộn một chút. Có rất nhiều ban nhạc lên diễn, khu vực trước sân khấu chật ních người.

Sarawat và tôi đứng giữa đám đồng, nhảy múa và hát hò cùng nhau tới khi cả hai đều thở hồng hộc. Cuối cùng thì cũng tới ban nhạc mà chúng tôi đều chờ mong. Scrubb hiếm khi tới Chiang Mai biểu diễn; bọn tôi thật may mắn vì họ đến đấy vào đúng ngày kỉ niệm của hai đứa. Và chúng tôi ở đây cùng nhau.

Chúng tôi cùng điều đã mang cả hai lại với nhau.

“Nhớ ngày đầu tiên mình gặp nhau không?” cậu ấy hỏi. Câu hỏi đưa tôi quay về điểm khởi đầu của cả hai.

“Tôi gọi cậu là Saraleo rồi cậu dọa sẽ hôn ngã tôi á.”

“Không, còn trước cả lúc đó cơ.”

“Tôi không nhớ lần đầu đó. Tôi đâu có biết có một tên khốn đang nhìn mình đâu.” Trên gương mặt điển trai nở rộ một nụ cười khi cậu ấy nhỏ giọng nói, hai mắt lấp lánh. Vì thế mà tôi biết rằng cậu ấy hạnh phúc mỗi khi nghĩ lại về giây phút ấy.

“Cậu dừng lại ở một hàng nước, ỉ ôi rằng cậu muốn Blue Hawaii nhưng chủ sạp lại không có món đó. Nên cuối cùng cậu uống Blueberry (Nước việt quất).”

“Má ơiiiiiiiii cậu nhớ chi tiết vậy luôn hả?” Sarawat chưa bao giờ kể chuyện này cho tôi nghe. Giờ được nghe chính miệng cậu ấy nói ra, tôi kiểu bị đứng hình và tim đập bình bịch không kìm lại được.

“Tôi theo cậu đi loanh quanh nên mới biết là cậu thích Scrubb. Lúc ấy PMuey và PBall đang hát bài Close (Gần) nên tôi đã tới gần cậu hơn, xem cậu nhảy, hát hò, rồi cười vang vui vẻ.”

“Rồi cậu đổ tôi cái rầm luôn hả?”

“Không, lúc đó tôi chỉ nghĩ là Sao tên nhóc này nhiều năng lượng thế nhỉ? thôi.”

“Điêu, mê người ta thì nhận đi.”

“…” Cậu ta không đáp, chỉ mỉm cười.

“Bạn cậu từng bảo là trước cậu đã đi tìm tôi à, nhưng tôi chưa bao giờ hỏi chi tiết thế nào cả.” Đã mấy năm rồi. Tôi nghĩ cũng đã đến lúc để tôi lội ngược dòng thời gian cùng Sarawat.

“Tôi không thể quên cậu được. Tôi đã thích cậu quá nhiều và ước gì được gặp lại cậu lần nữa. Nhưng không biết cậu ở đâu nên tôi đã đi hết tất cả các đêm nhạc mà Scrubb tới biểu diễn.”

“Tất cả luôn á?” Thật luôn? Cái này thì tôi ngạc cmn nhiên thật đấy.

“Tôi khi tôi đã nhận nhầm cậu ở một sự kiện nào đó. Cười chết mẹ.”

“Cái nào?”


“Cat T-shirt ấy, hai năm trước.”

“Thật hả?”

“…”

“Tôi có ở đó mà, tới mua áo Scrubb đó.”

“Cậu mặc áo phông trắng và quần jeans mài sáng màu đúng không?”

“Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng… tôi nghĩ là tôi có mặc áo trắng hôm đó.”

Cả hai chúng tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, nhưng tên kia trông có vẻ khổ sở hơn tôi nhiều: cậu ta cứ nhìn chằm chằm tôi mãi. Có lẽ… dù là định mệnh hay là vô tình, chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau.

“Chào mọi người, chúng tôi là Scrubb!”

“Wooooooo!”

Cả hai đứa vẫn còn đang chìm ngập trong cảm xúc vừa dâng lên khi giọng trầm vang của PMuey kéo cả hai về thực tại. Chắc chắn bọn tôi sẽ dành thời gian để nói chuyện cũ, nhưng đó là sau này. Còn bây giờ thì tận hưởng âm nhạc yêu thích của cả hai đứa đã.

Bài đầu tiên trôi qua, rồi bài thứ hai, rồi bài tiếp theo nữa…

Chúng tôi nắm tay nhau, nhún nhảy theo từng bài hát và để mặc cho âm nhạc ôm lấy cả hai, cho tới khi bài hát này cất lên…

“Thực ra hôm nay tôi đã tính sẽ hát bài Feel (Cảm nhận) tặng cậu, nhưng vì cậu bảo hôm nay cậu không rảnh nên tôi bỏ tập rồi.”

“Tiếc ghê.”

“Ai tiếc? Không phải tôi.”

“Thôi thì, đằng nào tôi cũng vẫn được nghe cậu hát mà.”


“Bởi vì ta vẫn có ngày bước tiếp cùng nhau

Bởi vì em vẫn chắc chắn và vẫn nắm tay tôi

Cho dù là trong những ngày ta lạc lối.”


Tôi đã nghe nhạc của Scrubb cả hàng trăm lần rồi, và mỗi lần lại có cảm giác khác nhau, tùy xem tôi nghe những ca khúc ấy cùng ai.


“Trước khi em nhắm mắt lại, trước khi cơn gió thổi đi

Mình hát hết đêm nay, dưới trời đầy sao

Đi cùng nhau để mặc ngày trôi 

Không cần biết bao lâu, âm nhạc sẽ vang mãi.”


Nhưng còn Sarawat, cậu ấy là một bản tình cả, là một khúc nhạc cô đơn, một bài ca buồn, và là một bài ca của kí ức, và cảm giác vẫn luôn như vậy.

Ừm…

Tôi yêu cậu ấy, luôn như vậy.

Hệt như ngày đầu tiên chúng tôi quyết định sẽ nghe mọi ca khúc cùng nhau, cho tới khi cả hai đều già đến bạc đầu.

“Sarawat này.”

“Hửm…?”

“Cảm ơn vì đã đi tìm tôi.”

“Cậu cũng vậy, cảm ơn vì đã quay lại bên tôi.”


Dù thế gian có đánh mất mọi vì sao

Dù ánh mặt trời có mất đi ý nghĩa của nó

Và dù thế giới giới chẳng còn linh hồn nào nữa

Thì chỉ cần quay lại thôi, anh ở ngay phía sau em rồi.


– hết chương đặc biệt 2 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.