Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 48
Ôn Trì Chi vừa rời khỏi tiệc rượu lại nhận được điện thoại của Dương Thận.
Anh đoán được đại khái lý do Dương Thận tìm mình.
Hai năm nay, anh và Chu An Hân đã quyết định ly hôn, còn Dương Thận lại gieo mình vào nấm mồ mang tên hôn nhân.
Ôn Trì Chi biết mấy hôm nay tâm trạng của anh ấy không tốt, sau khi căn dặn tài xế lái xe đến Phúc Đông anh liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đến nơi, cả một phòng bao rộng lớn có độc một mình Dương Thận, xung quanh quạnh quẽ buồn tẻ.
Trên màn hình TV đang chiếu buổi chúc mừng tết nguyên đán của một đài truyền hình nào đó.
Hôm nay là đêm giao thừa, trước đây mỗi lần đến ngày này Dương Thận đều cùng một đám bạn bè tụ tập lại một chỗ, năm nay thì ngược lại, tâm trạng chán chường cô quạnh lẻ bóng.
Ôn Trì Chi bỏ áo khoác sang một phía, cầm lấy bao thuốc đặt trên bàn, châm một điếu rồi hỏi: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ?”
“Giữa tháng ba.” Dương Thận nhíu mày, một lúc sau lại cảm thấy chán nản: “Cậu tự do rồi, bây giờ lại đến lượt tôi lao đầu vào.”
Ôn Trì Chi mỉm cười, không nói gì.
Hai người trò chuyện, trong TV đột nhiên dấy lên một trận náo nhiệt, tiếng vỗ tay vang lên, những tiếng kêu kinh ngạc chốc chốc lại vang lên không ngớt.
Hai người không ai bảo ai cùng nhau nhìn lên trên màn hình TV.
Bóng hình đu đưa qua lại, không nhìn ra được là ai, sau đó nghe thấy một giọng nói êm dịu của một người con gái.
Tiết tấu mềm mại du dương trầm bổng, chất giọng trầm thấp ôn nhu.
…Ánh đèn khí soi sáng hình bóng của một cặp giun đất trên đường phố
Chiếu sáng một cặp tình nhân thận mật mặn nồng
Ôm hôn nhau trong yên lặng để xua tan đi cái lạnh lẽo
Gió phương Bắc thổi đến khẽ lay động tà váy của người con gái…
Đợi tới khi nhìn rõ người trên TV thì Dương Thận thốt lên một tiếng đầy quái gở, rồi lại nhìn Ôn Trì Chi, trên mặt anh không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, dựa người ra sau ghế hút thuốc.
Dương Thận nói: “Không ngờ Chung Dạng lại hát tiếng Quảng Đông hay đến vậy!”
Trên màn hình Chung Dạng mặc chiếc váy hai dây màu bạc, mái tóc xoăn dài thướt tha, lớp trang điểm tỉ mỉ, nơi đáy mắt còn chứa đậm ý cười.
Hai năm nay Chung Dạng lăn lộn trong giới giải trí có thể coi là thuận buồm xuôi gió, thi thoảng có thể đọc được một số bài báo liên quan đến cô.
Dương Thận lại nói: “Từ ngày rời khỏi Nhạc Trang cậu không đi tìm người ta lần nào à?”
Ôn Trì Chi thoáng nhướng mày, nói đùa một câu: “Sao lại không tìm chứ?”
Dương Thận cười cười: “Chung Dạng là người duy nhất không những đá cậu mà còn khiến cậu mất hết thể diện.
Hôn lễ sắp tới tôi định mời Tôn Phổ đến, cậu thấy thế nào?”
Ôn Trì Chi nghịch bật lửa trong tay, nói: “Cậu muốn mời thì mời, hỏi tôi làm gì?”
Sau chuyện xảy ra ở Nhạc Trang cho tới giờ Ôn Trì Chi với Tôn Phổ không còn liên lạc qua lại với nhau nữa, Dương Thận cười nói: “Tôi đang quan tâm tới tâm trạng của cậu mà!”
Ôn Trì Chi ngậm điếu thuốc trong miệng, cúi đầu châm lửa, sau khi nhả ra một hớp khói thì cười khẩy một tiếng.
Ôn Trì Chi ở lại khoảng một tiếng đồng hồ rồi đứng dậy rời đi.
Anh quay về chỗ ở, đèn trong bếp vẫn còn sáng trưng, nghe được loáng thoáng tiếng đồ dùng va chạm vào nhau, Ôn Trì Chi đi vào trong, nhìn thấy Khâu Du: “Mẹ, muộn vậy rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”
Khâu Du nhăn mặt lại: “Cốt Cốt lại phát sốt rồi, mẹ đang đun nước sôi cho con bé.”
Sau khi Ôn Trì Chi và Chu An Hân ly hôn, Ôn Cốt đi theo Ôn Trì Chi, Chu An Hân cũng không có ý kiến phản đối gì với quyết nghị này, đối với cô ta mà nói có khi vui mừng còn không kịp.
Bé con cả tuần nay cứ liên tục sốt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi không ít, Cốt Cốt nhìn thấy Ôn Trì Chi cất giọng khàn khàn gọi anh: “Daddy.”
Ôn Trì Chi đi lên trước chỉnh lại chăn cho con bé, Tiểu Cốt Cốt dựa vào trong lòng anh, tinh thần mệt mỏi, khịt khịt mũi: “Daddy, bị ốm khó chịu thật đó, dạo này con chẳng ăn được gì cả, bố nhìn mặt con xanh xao lắm rồi này, vàng bủng vàng ệch ra nữa.”
Bộ dạng nghiêm túc của Tiểu Cốt Cốt khiến Ôn Trì Chi phì cười: “Sao lại vàng bủng vàng ệch được?”
“Trên TV đều diễn như vậy mà, người ta nói lúc bị ốm mặt sẽ nhợt nhạt xanh xao, với cả…”
Ôn Cốt năm nay vừa lên lớp hai, con bé rất có hứng thú với những câu thành ngữ tục ngữ, Ôn Trì Chi thấy con bé sắp sửa đọc mấy câu thành ngữ tục ngữ cho anh nghe thì anh vuốt nhẹ tóc con bé, bất lực đáp: “Được rồi, được rồi.”
Ôn Cốt: “Bố lúc nào cũng mất kiên nhẫn với con!!!”
Chất giọng non nớt đó lại nói ra được lời này khiến cho Ôn Trì Chi nhất thời sững sờ, một lúc sau anh cười cười, ngón tay chạm vào mặt con bé: “Con học lời này ở đâu thế hả?”
Ôn Cốt lè lưỡi: “Ông bà nội đều nói như thế mà.”
Ôn Trì Chi mỉm cười, ngón tay véo nhẹ đôi má của con bé: “Tinh nghịch!”
Ôn Trì Chi nói chuyện với Tiểu Cốt Cốt thêm một lúc, thấy con bé ngủ say rồi mới rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, xuống dưới lầu ăn sáng liền nhìn thấy Khâu Du đang đút cháo bát bảo cho Tiểu Cốt Cốt ăn, thấy anh đi xuống thì nói: “Sao tối qua con về muộn vậy?”
Ôn Trì Chi kéo ghế ra ngồi xuống: “Dương Thận tìm con có chút chuyện.”
Khâu Du như nhớ ra gì đó, bà nói: “Dương Thận đã định khi nào tổ chức hôn lễ chưa?”
“Giữa tháng ba.”
Khâu Du thở dài, rồi lại nhìn Ôn Trì Chi, bà thử thăm dò: “Mấy hôm trước bác Hà của con có…”
Ôn Trì Chi vừa thấy Khâu Du nói chuyện kiểu đó là anh hiểu ra ngay bà định nói gì, anh bật cười: “Mẹ, con mới ly hôn có hai năm thôi.”
Khâu Du bị anh nói trúng, bà im lặng một lúc rồi lại nói: “Vậy cũng không thể cả đời không kết hôn được.”
Ôn Trì Chi mỉm cười, múc một thìa cháo cho vào trong miệng, nói đùa: “Đúng là con định thế thật.”
Khâu Du thấy bộ dạng thờ ơ đó của anh thì cũng chán không muốn khuyên nữa.
Tối nay Ôn Trì Chi có tiệc rượu, anh ở nhà chơi cùng với Tiểu Cốt Cốt cả buổi trưa, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa mới đi lên lầu thay quần áo.
Ra khỏi cửa mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi từ lúc nào, trên mặt đất trắng xóa một màu, có một số chỗ vẫn có thể nhìn ra được lớp cỏ khô vàng héo úa.
Ôn Trì Chi lên xe, đóng cửa xe lại mới xua đi được cái lạnh lẽo ở bên ngoài.
Lúc đến nơi đã là hơn một tiếng sau.
Anh vừa lên trên lầu thì nhận được điện thoại của Thẩm Bách Khanh: “Cậu đến chưa?”
Ôn Trì Chi: “Đang đi đến phòng bao rồi đây.”
Lời vừa dứt cửa phòng bao bị đẩy ra, người đến chính là Thẩm Bách Khanh, anh ta ngắt điện thoại: “Đúng là lâu lắm mới gặp.”
Ôn Trì Chi quen biết Thẩm Bách Khanh là lúc anh còn du học ở nước Anh, người đàn ông này trước đây học chuyên ngành đạo diễn, sau khi tốt nghiệp đã ở lại nước Anh, về sau quay được hai bộ phim điện ảnh đã đạt được một số thành tự lớn, trong giới đạo diễn cũng coi như có chút danh tiếng.
Hai người hàn huyên mấy câu rồi cũng đi vào bên trong.
Người trong phòng ngoại trừ nhà sản xuất phim và mấy vị giám đốc ra còn có một số nữ diễn viên khác.
Ôn Trì Chi vừa ngồi xuống liền nghe thấy có người nói: “Chung Dạng đâu? Đi vệ sinh thôi mà sao lâu vậy?”
Tay đang kéo ghế của anh chợt khựng lại, sau đó nghe được tiếng mở cửa truyền đến từ sau lưng, anh quay đầu lại nhìn.
Chung Dạng cũng không ngờ sẽ gặp Ôn Trì Chi ở đây, cô ngây người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, cười nói: “Ngại quá, để Ngô tổng đợi lâu rồi.”
Ôn Trì Chi nhướng mày, tay gác lên trên thành vịn sau đó ngồi xuống ghế.
Chung Dạng về chỗ ngồi, ánh mắt đều không hề tránh né Ôn Trì Chi, chỉ có điều tay đặt ở trên đùi lúc nãy đã xiết chặt lại.
Trong suốt buổi tiệc hai người đều không ai nói với ai câu nào, chẳng khác gì người xa lạ không quen biết.
Giữa chừng Ôn Trì Chi cùng với một vị giám đốc nào đó ra ngoài hút thuốc.
Ôn Trì Chi đưa điếu thuốc cho người đó, vị giám đốc rít mấy hơi thuốc rồi cười nói: “Anh Ôn có phải là có quen biết với cô Chung không?”
Ôn Trì Chi cười: “Sao lại nói như vậy?”
Vị giám đốc đó nói: “Cô Chung vừa đi vào là anh Ôn dường như có phần kinh ngạc lắm?”
Ôn Trì Chi: “Không có chuyện đó.”
Ôn Trì Chi vốn tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, ai ngờ vị giám đốc đó lại nhìn anh cười gian xảo, ông ta nói: “Vẫn còn non phơi phới đấy, có hứng thú không?”
Vị giám đốc này mặc dù chưa được gặp Ôn Trì Chi bao giờ nhưng cũng nắm được rõ cậu ấm nhà họ Ôn là một người thích chơi bời ong bướm.
Trong giới giải trí nghệ thuật này không hiếm những nữ minh tinh đều báo giá rõ ràng, các loại tiệc tùng liên hoan như này Ôn Trì Chi đương nhiên thành thạo.
Nghe vậy anh rít một hơi thuốc rồi nhả ra, trong làn khó mờ mờ ảo ảo, môi anh cong lên tạo thành nụ cười mỉm.
~Hết chương 48~