Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 47
Từ ngày chia tay trong buồn bã ở Nhạc Trang đến hiện tại đã hơn một tháng.
Ngay cả Tiếu Thấm cũng gọi điện thoại cho cô: “Mình nghe nói cậu với Ôn Trì Chi chia tay rồi? Với cả…!người đàn ông tên Tôn Phổ lại từ đâu nhảy ra vậy?”
Chung Dạng dở khóc dở cười, cô nói đùa: “Cái mà cậu nghe được lại là phiên bản nào thế hả?”
Tiếu Thấm nói liên miên một tràng dài, nói xong hỏi dò cô một câu: “Anh ta không đến tìm cậu sao?”
Chung Dạng ngập ngừng, Tiếu Thấm như phát hiện ra được tâm trạng cô khác thường nên cho rằng bản thân đã cứa vào vết thương trong lòng cô, cô ấy vội cười hahaha rồi nói: “Khi nào thì cậu quay về trường?”
Chung Dạng cũng vờ như không có chuyện gì: “Chắc là tuần sau.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi mới ngắt điện thoại.
Chung Dạng cầm di động trong tay, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra Ôn Trì Chi có đến tìm cô một lần, lúc ấy cô tham gia dẫn chương trình cho một thương nghiệp.
Gió xuân lành lạnh, cô mặc bộ lễ phục hở vai, ở ngoài trời hứng trọn cơn gió suốt hai tiếng đồng hồ.
Mấy hôm trước Chung Dạng mới bị sốt, bây giờ lại phải hứng gió lạnh, sau khi quay lại sau phía hậu đài thì chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, đầu đau như búa bổ.
Chung Dạng cau mày, người phía hậu đài thấy sắc mặt cô không được tốt nên đã quan tâm đưa cho cô một cốc nước ấm.
Chung Dạng như bị đông cứng lại đến mức không còn cảm giác gì nữa, cũng may nhờ có cốc nước ấm trong tay đã làm dịu bớt đi cái lạnh, cô uống mấy ngụm, nước ấm chảy xuống cổ họng vào trong bụng, sau khi cơ thể đã ấm hơn cô chuẩn bị đi đến phòng nghỉ để thay quần áo.
Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy có người ngồi trong phòng.
Ôn Trì Chi ngồi trên ghế sofa đơn, anh mặc bộ vest màu xám, bên trong là sơ mi trắng, cúc áo được mở tùy ý hai chiếc.
Anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngước mắt lên nhìn, anh không nói gì cả.
Chung Dạng đứng khựng lại ngoài cửa, Ôn Trì Chi đợi một lúc mà thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, anh mở miệng nói: “Không vào sao?”
Cô vẫn không nhúc nhích.
Ôn Trì Chi khẽ thở dài, anh đứng dậy đi về phía cô, tay anh đặt lên trên cánh cửa phía sau gáy cô, đẩy nhẹ một cái cửa liền được đóng lại, lúc cửa đóng tạo ra một âm thanh không nặng cũng không nhẹ.
Lông mi của Chung Dạng giật giật, Ôn Trì Chi thản nhiên cầm lấy tay cô vuốt ve, nói: “Có lạnh không? Đây là công ty quái quỷ gì vậy? Thời tiết tháng ba lạnh như vậy mà lại để em mặc chiếc váy mỏng như này?”
Chung Dạng hít sâu một hơi, trong lòng nảy sinh bực bội, cô nói: “Ôn Trì Chi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Ánh mắt Ôn Trì Chi rơi xuống khuôn mặt cô, khẽ nói: “Anh còn có thể làm gì ngoài việc đang cố gắng dỗ dành em?”
Không hiểu sao Chung Dạng lại cảm thấy vô cùng bất lực, cô mím môi rồi nói: “Tôi không phải đang giận dỗi anh.
Tôi thật sự muốn chia tay rồi, đối với anh mà nói tôi chẳng qua chỉ là thứ tiêu khiển mà thôi!”
Ôn Trì Chi cười khẩy một tiếng, anh nói: “Em nghĩ như thế thật sao?”
Chung Dạng ngước mắt nhìn anh, ngữ khí bình tĩnh, cô hỏi ngược lại: “Nếu không thì tôi phải nghĩ như thế nào?”
Tay Ôn Trì Chi giữ chặt cằm cô, lực có chút mạnh khiến Chung Dạng nhíu chặt mày.
Con ngươi anh đanh lại, nói: “Dạng Dạng, sao em có thể quá đáng đến vậy?”
Sau lần gặp đó, Chung Dạng bị sốt cao đến mức phải nhập viện.
Bệnh đến một cái là như dãy núi cao đổ sập xuống, cô nằm viện một tuần, lúc Hà Vụ đến thăm cô còn nói đùa: “Em bị sốt kiểu gì mà đến mức phải nhập viện vậy?”
Chung Dạng cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Hà Vụ ngồi trước giường bệnh gọt táo cho cô, anh ấy nói: “Em với Ôn Trì Chi chia tay thật à?”
Chung Dạng nhíu mày: “Sao đến cả anh cũng quan tâm tới chuyện này vậy?”
Hà Vụ cười, nói: “Anh Tôn hợp tác với đài truyền hình của chúng ta hình như là phải lòng em rồi.
Cậu ta muốn em làm khách mời, nhưng lãnh đạo trong đài truyền hình dường như có chút ý kiến với lời đề nghị này.”
Chung Dạng: “Ồ.”
Hà Vụ ngước mắt: “Chỉ ồ thôi à?”
Chung Dạng không lên tiếng.
Hà Vụ thấy cô không bằng lòng thảo luận về vấn đề này nên cũng không tiếp tục nói nữa, anh ấy đưa quả táo đã gọt xong vỏ cho cô: “Khi nào em mới được xuất viện?”
Chung Dạng nhận lấy, cắn một miếng rồi nói: “Ngày mai.”
Hà Vụ không nán lại quá lâu, dù sao anh ấy cũng không phải là người rảnh rỗi, ngồi khoảng chừng hai mươi phút rồi rời đi.
…
Chung Dạng xuất viện, cô có hẹn gặp mặt Tôn Phổ.
Lúc Tôn Phổ nhận được điện thoại của Chung Dạng thì có phần không ngờ tới.
Lời nói của Chung Dạng khách khí, cô nói muốn mời anh ăn cơm, sau khi nói xong địa điểm gặp mặt liền cúp máy.
Hôm đó trời đổ mưa, Chung Dạng và Tôn Phổ hẹn nhau tại một nhà hàng Nhật Bản mới mở.
Cô đến sớm hơn Tôn Phổ một lúc, có nhân viên phục vụ đi đến hỏi cô có muốn gọi món bây giờ luôn không?
Chung Dạng nhấp một ngụm nước rồi nói: “Đợi thêm một lát nữa.”
Cô rút di động, đang muốn nhắn tin cho Tôn Phổ thì cô nhìn thấy rèm cửa được buông thõng xuống nơi lối vào khẽ lay động, Tôn Phổ đi vào bên trong.
“Để em đợi lâu rồi.”
Chung Dạng lắc đầu: “Em cũng vừa mới đến thôi.”
Chung Dạng gọi nhân viên phục vụ tới để gọi món, cô đưa menu cho Tôn Phổ: “Anh xem đi, xem xem muốn ăn gì?”
Tôn Phổ cười nói: “Đây là lần đầu tiên anh được một cô gái mời ăn cơm đấy.”
Nghe vậy khóe môi Chung Dạng nở một nụ cười mỉm.
Tôn Phổ cũng không hề khách khí với cô, gọi một vài món ăn, sau khi hai người gọi món xong đưa lại menu cho nhân viên phục vụ.
Tôn Phổ nói: “Em hẹn gặp anh không lẽ là vì muốn cảm ơn chuyện lần trước anh đưa em ra sân bay?”
Chung Dạng không vòng vo quanh qua với anh, cô hẹn Tôn Phổ ăn cơm là vì chuyện trong đài truyền hình.
Chung Dạng cười cười, nói: “Em muốn thảo luận với anh Tôn về chương trình tạp kỹ trong đài truyền hình.”
Ngón tay Tôn Phổ vuốt nhẹ dọc theo thân cốc, nói: “Em không muốn tham gia?”
Chung Dạng: “Cảm ơn ý tốt của anh Tôn, nhưng quả thật không thích hợp cho lắm.”
Nét mặt Tôn Phổ hơi ngưng trệ, sau đó quan sát cô một lúc, cười nói: “Em chỉ từ chối hạng mục này thôi, hay là còn có ý khác?”
Chung Dạng yên lặng một lúc rồi nói: “Là ý mà anh Tôn đang nghĩ.”
Tôn Phổ cười khẽ: “Anh nghĩ gì, em biết sao?”
Chung Dạng mỉm cười, Tôn Phổ cũng không làm khó cô, nói đùa: “Anh tưởng rằng em với Ôn Trì Chi chia tay là anh sẽ có cơ hội.
Bây giờ xem ra là không có cơ hội rồi?”
Trước giờ Tôn Phổ nói chuyện đều luôn thẳng thắn bộc trực, vậy nhưng Chung Dạng lại không hề cảm thấy bị mạo phạm.
Tôn Phổ nói tiếp: “Bây giờ ai ai cũng đang đồn thổi chúng ta bên nhau.
Có cần anh đến giải thích với Ôn Trì Chi không?”
Chung Dạng lắc đầu: “Không cần thiết.”
…
Hôm nay Ôn Trì Chi hẹn khách hàng ra ngoài ăn cơm, vừa mới uống mấy ly rượu xong nên ra ngoài hút điếu thuốc cho tỉnh táo, không ngờ lại nhìn thấy Chung Dạng và Tôn Phổ ở dưới lầu.
Cảnh tượng này ít nhiều gì cũng có phần châm biếm, Ôn Trì Chi nhìn không chớp mắt, sau đó anh dập nát tàn thuốc rồi ném vào trong thùng rác.
Anh quay người đi vào bên trong.
Đợi tới lúc anh rời khỏi phòng bao một lần nữa đã là 10 giờ đêm.
Tối nay Ôn Trì Chi uống khá nhiều, tròng mắt đỏ quạch.
Tài xế đến đón anh, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người anh, cẩn thận đỡ anh đi xuống dưới lầu.
Ôn Trì Chi lên xe, cởϊ áσ khoác ném qua ghế bên cạnh, ví tiền trong túi áo theo đó rơi ra ngoài, anh bất lực dựa người ra sau ghế, giơ tay day day thái dương rồi mới cúi người xuống nhặt.
Vừa mở ra đã nhìn thấy ngay một tấm ảnh, là ảnh thẻ của Chung Dạng.
Ngày ấy Ôn Trì Chi nói dối cô không tìm thấy tấm ảnh nào, thật ra là đã được anh cất cẩn thận vào trong ví.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt hơi nheo lại, nói: “Em đúng là không có lương tâm…”
Tia sáng mờ nhạt sượt qua gò má anh, trong ánh sáng yếu ớt đó Ôn Trì Chi cầm bật lửa lên, dáng vẻ hờ hững, anh lạnh lùng nhìn tấm ảnh đang dần dần bị ngọn lửa nuốt trọn, đến khi lửa bén đến tận tay anh thì anh mới ném tấm ảnh vào trong gạt tàn thuốc.
Rất nhanh, tấm ảnh thẻ đó đã hóa thành tro bụi.
~Hết chương 47~