Về Trễ

Chương 49


Đọc truyện Về Trễ FULL – Chương 49


Gần 9 giờ tiệc mới tàn, đoàn người đi ra ngoài, bên ngoài sương mù dày đặc, mưa phùn lất phất rơi, đèn đuốc phía xa xa nhấp nháy trong màn sương mờ mờ ảo ảo.
Ôn Trì Chi cùng Thẩm Bách Khanh lên xe, đằng sau chỗ đỗ xe của anh trùng hợp là chiếc xe con màu đỏ của Chung Dạng, nhãn hiệu không mấy nổi bật.
Ôn Trì Chi nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cô ngồi lên trên ghế lái, nhất thời có chút bất ngờ.

Anh nhớ lại quãng thời gian hai người vẫn còn bên nhau, khi ấy anh rảnh rỗi không có việc gì làm nhắc đến chuyện dạy cô lái xe, cô vội vã dùng mọi cách để cự tuyệt, Ôn Trì Chi khó hiểu truy hỏi đến tận cùng, nghe cô lắp bắp nói: “Cũng không phải là em không thích lái xe, là em sợ chẳng may đi trên đường đâm phải loại xe nhãn hiệu đắt tiền giống như của anh thì cho dù có bán người đi cũng không đền nổi.”
Lúc ấy bộ dạng cô cực kỳ nghiêm túc, Ôn Trì Chi nghe xong cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Trên đường đi Thẩm Bách Khanh dựa người ra sau ghế, nghịch di động: “Cậu với cô Chung quen nhau?”
Ôn Trì Chi đặt một tay lên trên vô lăng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi: “Cậu nhìn ra được gì sao?”
Thẩm Bách Khanh cong môi cười, nói thẳng: “Là cô gái đá cậu hai năm trước đúng không?”
Quan hệ giữa hai người không cần phải vòng vo tam quốc khi hỏi loại chuyện này.

Thẩm Bách Khanh vừa về nước không lâu, nghe được chuyện hai năm trước của Ôn Trì Chi.
Ôn Trì Chi thờ ơ nói: “Xem ra cậu ở nước ngoài cũng quan tâm tới chuyện của tôi lắm.”
Thẩm Bách Khanh cười: “Không nhìn ra được cô gái đó còn có bản lĩnh này.”
Ôn Trì Chi qua quít: “Đúng là rất có bản lĩnh.”
Anh vừa nói xong, di động đặt trong ngăn đựng đồ rung lên, Ôn Trì Chi liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt, mặc kệ không quản.

Thẩm Bách Khanh cũng nhìn thấy cuộc điện thoại hiển thị trên màn hình, anh ta chấm điếu thuốc rồi cười hỏi: “Lại là cô gái nào vậy?”

Ôn Trì Chi không trả lời.

Sau khi đưa Thẩm Bách Khanh về tới cửa khách sạn xong thì anh vòng tay lái lái xe đi.

Đi được một đoạn lại gặp đèn đỏ, đúng lúc này di động của Ôn Trì Chi lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Ôn Trì Chi nhấn nút nghe máy, chân mày không khỏi nhíu lại: “Alo.”
Cô gái ở đầu bên kia nói khẽ, kèm theo đó là ý dò hỏi đầy dè dặt: “Em làm phiền anh rồi sao?”
Ôn Trì Chi thất thần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại suy nghĩ, môi mấp máy: “Không phiền.”
Cố Dư Hàm nói: “Đã lâu lắm rồi anh không đến gặp em nữa.”
Ôn Trì Chi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn người đi đường vội vã qua lại, trả lời lấy lệ: “Mấy nay anh hơi bận, đợi có thời gian sẽ gọi điện cho em.”
Cố Dư Hàm thấy anh nói vậy mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, cuối cùng nói ngọt ngào: “Vậy em sẽ đợi điện thoại của anh, đừng để em đợi quá lâu đấy nhé.”
Tối nay tâm trạng Ôn Trì Chi không tốt, chúc “ngủ ngon” xong liền ngắt máy.
Cố Dư Hàm ngồi trên giường thở dài một hơi.
Ngô Trân Trân ở giường đối diện nghe thấy thì nói: “Cậu sao thế? Người đàn ông đó không nghe điện thoại của cậu à?”
Cố Dư Hàm bĩu môi: “Nghe rồi.”
“Vậy sao biểu cảm của cậu lại thế kia?”
Cố Dư Hàm mở game trong di động lên: “Mình cứ cảm thấy dạo này anh ấy rất lạnh nhạt với mình.”
Ngô Trân Trân: “Người đàn ông như anh ta đều thế cả.

Cậu cũng đừng tìm anh ta nữa, mặc kệ đi, nói không chừng anh ta sẽ tới tìm cậu đấy.”
“Nhưng mình vừa mới gọi điện cho anh ấy rồi.” Cố Dư Hàm hối hận.
Ngô Trân Trân: “Vậy thì từ bây giờ trở đi cậu không được gọi cho anh ta nữa.”
“Được, mình sẽ thử xem.”

Thật ra tối nay không phải là lần gặp lại đầu tiên giữa Chung Dạng và Ôn Trì Chi.

Ba tháng trước Chung Dạng đã nhìn thấy anh ở đại học C.

Sau khi Kha Trăn tốt nghiệp vẫn tiếp tục học lên tiếp, cô ấy đã thi đậu nghiên cứu sinh ở đại học C.

Khi ấy Chung Dạng có một hoạt động ở thành phố C, Kha Trăn gọi cho cô hẹn gặp nhau ăn cơm.
Hôm ấy sắc trời u ám, mưa rơi rả rích, trong không khí phảng phất hơi lạnh.
Sau khi dẫn chương trình cho một hoạt động thương nghiệp xong Chung Dạng nhanh chóng chặn lại một chiếc taxi đi đến đại học C.


Đúng vào lúc tắc đường nên đợi tới lúc cô đến được đại học C đã là hơn một tiếng sau.
Chung Dạng xuống xe, cô đi tới một tòa dạy học tương ứng với trong tin nhắn do Kha Trăn gửi đến cho cô để tìm cô ấy.
Đi lên trên lầu ba, Kha Trăn vẫn còn đang trong giờ học, Chung Dạng đợi ở ngoài hành lang, chờ đợi trong vô vị nên cô tùy ý ngắm nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe con dừng ở dưới lầu.
Cho dù có cách một khoảng cách xa Chung Dạng vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông ngồi trên xe cùng với cô gái ngồi bên cạnh.

Cô gái đó rướn người về phía ghế lái, một lúc sau đẩy cửa xe bước xuống.
Cô gái đó tuổi tác không lớn, mái tóc dài, Chung Dạng nhìn một lúc rồi di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Chung Dạng nghịch di động, châm biếm cười khẩy một cái.
Chuông tan học đúng lúc reo lên, những suy nghĩ rối bời trong lòng Chung Dạng cũng theo đó tan đi không ít.

Hà Vụ gọi điện thoại đến, Chung Dạng vừa mới tắm xong.
“Cùng nhau uống rượu không?”
Chung Dạng cầm khăn lông lau tóc, nói: “OK.”
Một lúc sau chuông cửa vang lên, Chung Dạng đi mở cửa, trong tay Hà Vụ còn cầm theo một chai rượu vang, Chung Dạng cười nói: “Anh còn mang cả rượu tới à?”
Sự từng trải của Hà Vụ cũng không khác mấy gì Chung Dạng.

Mấy năm nay quan hệ giữa hai người càng ngày càng thân thiết.

Mặc dù có không ít người trong giới truyền thông suy đoán quan hệ của hai người không hề đơn giản như vậy, nhưng chỉ có riêng trong lòng hai người là rõ nhất, bọn họ không hề có suy nghĩ đó với đối phương, hơn nữa, Hà Vụ là gay, lần đầu tiên Chung Dạng gặp anh ấy đã biết rõ.
Hà Vụ mở nắp chai rượu vang rót một ly cho Chung Dạng: “Tối nay Ngô tổng không làm khó em chứ?”
Chung Dạng lau khô tóc, tùy ý bỏ khăn lông lên trên sofa, cô nhấc ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm: “Cũng vẫn ổn.”
Cô bỏ ly rượu xuống, nghe Hà Vụ nói: “Có phải tối nay gặp lại người quen không?”

Sắc mặt Chung Dạng thoáng thay đổi, nhưng sau đó cô khẽ gật gật đầu.
Hà Vụ cầm một chiếc gối bỏ ra sau lưng, nói đùa: “Biểu cảm này của em không lẽ hai năm trôi qua rồi vẫn còn tình cảm với người ta à?”
Chung Dạng không nói gì, cô cầm ly rượu lên uống tiếp.
Hà Vụ nói: “Nghe nói cậu ta ly hôn rồi.”
Chung Dạng nhìn Hà Vụ, có chút bực dọc: “Tối nay anh tìm em uống rượu là vì chuyện này sao?”
“Không phải, chỉ là muốn nhắc nhở em thôi.” Hà Vụ nói thản nhiên.
Chung Dạng nhếch miệng, di động đặt trên bàn đúng lúc đổ chuông, Chung Dạng cầm lên nhìn nhưng không nghe máy.
Hà Vụ: “Sao em không nghe?”
Chung Dạng: “Em không muốn nghe.”
Người gọi đến là người Hà Vụ cũng quen biết, là nam ca sĩ rất nổi trong giới hiện nay, tên là Trần Tuần.

Trước kia từng làm khách mời trong một chương trình truyền hình do Chung Dạng làm MC, sau khi qua lại thường xuyên đã có cảm tình với Chung Dạng, một tháng nay vẫn liên tục theo đuổi cô.
Hà Vụ cười cười: “Anh cảm thấy tên nhóc này cũng được lắm, gia cảnh cũng không tệ, nếu em không bài xích thì thử qua lại với cậu ta xem sao.”
Chung Dạng: “Anh Hà từ khi nào trở thành người mai mối rồi vậy?”
Hà Vụ mỉm cười, uống một ngụm rượu: “Thôi nào, là anh sợ tới lúc em 70 tuổi mà vẫn chưa lấy được chồng thôi mà.”
Chung Dạng thản nhiên nói: “Vậy thì cùng anh già đi, cũng được lắm.”
~Hết chương 49~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.