Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 26
Chương 26: Buổi tập đầu.
Sáng chủ nhật, tiếng xe bon chen trên những con đường ngày cuối tuần lôi tôi ra khỏi giấc ngủ, dậy chuẩn bị mọi thứ, lấy cây guitar ở góc phòng mà từ lâu đã không dùng đến, chắc có lẽ là từ lúc nhập viện đến bây giờ. Nhớ những lúc trước, cứ rảnh là tôi lại lôi người bạn của mình ra mà mà gảy những bản nhạc buồn trong ngày mưa lạnh giá.
Đeo guitar lên vai, tôi chào mẹ rồi đạp xe bon bon trên con đường Lê Duẫn rồi cắt qua đường Lê Hồng Phong để đến trường tập trung rồi cả đám sẽ đến nhà nhỏ Tuyền – Một trong những đứa tham gia nhóm múa và ngồi cạnh thằng Trịnh – để tập vì nhà nhỏ có một khoảng sân rất rộng và hướng ra biển. Bánh xe cứ quay đều trên con đường Lê Hồng Phong đầy bóng cây, đi dưới làn cây xanh mát làm cho tôi quên đi cái nóng của ngày. Chạy được một lúc, tôi thấy một người con gái vai đeo một cây đàn violon, có linh cảm là Uyên, vì con đường này dẫn đến trường tôi và nhà em cũng nằm trên con đường này, tôi lật đật đạp xe đến gần hơn để nhìn thì đúng là Uyên, em mặc một chiếc áo sọc ngang trắng đen, cùng chiếc váy trơn đen dài gần đến gối. mái tóc xõa dài tung bay trong gió làm thu hút mọi ánh nhìn của các chàng trai đang đi lại trên đường trong đó cũng có tôi, chạy xe đến bên cạnh, tôi nói:
– Nếu em không chê anh bèo thì ngồi lên xe anh đèo. – Câu nói cửa miệng của tôi lấy từ trong bài hát Mùa ta đã yêu của Phạm Hồng Phước.
Uyên lạnh lùng quay lại làm tôi giật mình, thấy tôi em nở nụ cười:
– Vậy em xin phép.
Giọng em ngọt ngào nửa đùa nửa thật, em phụ họa với tôi diễn một câu hội thoại vui. Vì mặc váy nên em ngồi một bên yên xe, một tay vịn hờ vào áo tôi, một tay ôm cây violon trước ngực. Chở Uyên đi trên đường mà nhiều ánh mắt của các anh thanh niên cũng như những cậu trẻ đều nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống trong đó cũng có nhiều chị em với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhìn từ xa cũng thấy trước cổng trường đang có một đám loi nhoi, cái giọng bô bô của thằng Hưng phát ra từ trước cổng trường mà từ đó cách chỗ tôi trường mười ngôi nhà cũng có thể nghe thấy. Dừng xe trước cổng trường, hai thằng Phúc và Thành nhìn tôi như sinh vật lạ, còn thằng Hưng, Trịnh hình như coi đây là bình thường nên mặc sức chém gió cùng hai thằng Tuấn và Long – Hai thằng nam còn lại trong lớp. Còn những đứa con gái thì trầm trồ chỉ trỏ rồi nói đủ thứ, Uyên xuống xe, lấy lại khuôn mặt lạnh lùng vốn có của mình rồi đứng sau lưng tôi nhìn ra đường như không màng gì đến những lời nói kia. Sau khi Đan điểm danh những người bên nhóm múa thì Trúc cũng điểm danh bên nhóm Acoustic. Có mặt đầy đủ các thành viên, thế là chia nhau xe mà chở còn dư thì gửi ở nhà gửi xe đối diện trường. Theo lời nhỏ Tuyền thì càng nhiều xe thì sẽ chiếm diện tích sân tập nên càng ít càng tốt. Như được bàn giao trước, thằng Hưng phải đèo thằng Trịnh để giao một chiếc xe cho Trúc và nhỏ Tuyền. Tôi thì đèo Uyên nhưng đạp chầm chậm cùng hai chiếc xe kia để trò chuyện, thằng Phúc với thằng Thành thì đi giữa với hai thằng kia mà chém gió lâu lâu quay lại nhìn tôi và Uyên cười bí hiểm.
Đến nhà nhỏ Tuyền thì cả bọn thích thú trước cái sân và bãi biển trong xanh, bãi biển nhà nhỏ không nằm trong khu du lịch nên nó vẫn còn vẻ hoang sơ chứ không có những cái dù xanh dù đỏ cắm trên cát như trên phần khu du lịch mà chỉ có một vài cây dương tỏa bóng mát. Thay vì tập trong sân như đã bàn, cả bọn thích thú chọn ình một bóng mát dưới hàng cây dương để tập, dù gì thiên nhiên vẫn tốt hơn còn phần sân thì để gửi xe đạp. Dưới bóng mát của hàng dương, chúng tôi chia nhau ra để tập, nhóm Acoustic bọn tôi có vẻ thảnh thơi hơn nhóm múa hiện đại đang mặc sức tập động tác bên kia, bọn tôi chỉ có việc là ngồi lại với nhau mà hòa nhịp điệu của bài. Như đã phân công từ trước, thằng Phúc và thằng Thành sẽ là sáo, tôi guitar, thằng Hưng thì cajon chỉ có thằng Trịnh tưởng là ngồi chơi xơi nước thì bị Trúc bắt lên hát cùng, nhìn mặt thằng bé nửa buồn nửa vui, giọng thằng này hay và trong như con gái nhưng có điều nó cứ dấu nghề mà không chịu bộc lộ. Nhìn Uyên đang đặt chiếc violon trên vai rồi kéo thử vài giai điệu trong bài hát, tôi nhìn em tưởng như là một nàng tiên âm nhạc đang xuống trần gian giúp chúng tôi. Đôi mắt đen tuyền cũng khuôn mặt baby của em làm ai cũng phải mê mẩn, đôi môi hồng hồng mấp máy theo điệu nhạc, mái tóc dài đến tận thắt lưng, cao khoảng một mét sáu mấy cùng với dáng điện nước đầy đủ. Nói chung là đẹp khỏi bàn, còn Trúc với khuôn mặt tròn đáng yêu, mái tóc để mái dài ngang lưng, có điều chỉ cao khoảng một mét năm lăm hay năm tám gì đó thôi, nhưng cũng đáng yêu lắm.
Bọn tôi bắt đầu hòa nhịp sau khi Uyên đã thử nhạc hết một bài, tôi đặt tay lên dây đàn rồi solo phần intro của bài hát rồi tiếp theo sẽ là phần đệm violon của Uyên hòa cùng tiếng sáo du dương. Lúc đầu của bài hát thì sẽ không có đất diễn cho cajon nhưng đến phần nhạc nhanh thì cajon mới bắt đầu còn sáo thì yên không thổi nữa, đến khi cuối bài thì cajon lại ngừng đến phiên sáo thế vào. Ba thằng Thành, Phúc, Hưng cứ thay nhau như vậy, còn tôi và Uyên thì phải hết cả bài. Bản Cây đàn sinh viên bọn tôi làm nên mang một diện mạo khác với những ca khúc trên mạng, có trầm lắng, có sôi động, có sự hòa hợp của nhiều nhạc cụ. Cả nhóm múa nhìn chúng tôi ngưỡng mộ, ba thằng kia thì sĩ gái nên mặc sức thôi thêm vài bài mà tụi nó biết, còn thằng Hưng thì gõ cajon theo sáo một cách điên cuồng mà chẳng có nhịp nào ra nhịp nào. Tôi loay hoay chỉnh lại dây đàn rồi đàn một bản Right Here Waiting For You theo kiểu solo. Điệu nhạc sâu lắng làm tan đi cảm giác mệt mỏi trong người tôi. Dứt bản nhạc, tôi dựa người vào cây dương phía sau, quay sang nhìn thì thấy Uyên ngồi cạnh tôi từ lúc nào.
– Bài đó bài gì vậy Hoàng?
– Right Here Waiting For You.
– Hay ghê, chút mình về nghe thử.
– Ờ, bài này mình cũng thích lắm.
– Hihi, đợi mình tập xong bài này thì mình hòa nhạc chơi chung thử nha.
– Ờ, cũng được.
Hòa nhạc chơi chung sao? Nghĩ tới viễn cảnh ấy thì tôi mừng thầm trong lòng. Ngước nhìn Trúc và thằng Trịnh đang chia nhau ra từng đoạn mà hát, bên nhóm múa cũng bắt đầu ráp đội hình.
– Hoàng chơi guitar bao lâu rồi? – Uyên hỏi tôi.
– Mình chơi từ năm lớp tám, cũng được hơn hai năm.
– Hihi, nhìn đàn của Hoàng thì chắc Hoàng theo dòng nhạc cổ điển phải
– Ờ, mình đó giờ ít chơi bên đệm hát vì có một mình thôi. Đệm nhạc thì có ai hát đâu.
– Hoàng đệm đi, Uyên hát cho.
– Ờ, có dịp sẽ đàn cho.
– Hihi.
Tôi và em ngồi trò chuyện với nhau vui vẻ, lâu lâu tôi quay nhìn xung quanh để coi bọn bạn làm gì thì bắt gặp ánh mắt Trúc nhìn tôi. Thời gian cứ trôi đi lặng lẻ đến trưa, khi ánh mặt trời đứng bóng trên ngọn dương cũng là lúc nhỏ Tuyền cất tiếng gọi trù ếm:
– Này mọi người ơi…
Nhỏ Tuyền chưa kịp nói thì thằng Hưng nhảy vô:
– Kính thưa quan viên hai họ, kính thưa cô bác già trẻ lớn bé, dù mới sinh hay gần chết cũng xin quý vị ngậm miệng lại mà nghe gia chủ phát biểu, dạ dạ… em mới chị Tuyền.
Nhỏ Tuyền nhìn thằng Hưng chớp chớp còn đám bọn tôi thì cười lăn cười lộn, chỉ có Uyên là che miệng cười khúc khích.
– Giờ mình xin có ý kiến vì là chủ nhà, hôm nay thì nhà mình không có ai nên mọi người muốn nấu cơm ăn ở nhà mình luôn hay mạnh ai nấy về rồi chiều tập trung lại.
Nhỏ Tuyền vừa nói xong cả bọn lại nhao nhao:
– Ở đây luôn đi.
– Tự túc là hạnh phúc.
– Tán thành, tui ủng hộ hai tay luôn Tuyền ơi…
Nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của bọn tôi nhỏ Tuyền cũng cười rồi phân chia nhóm nào đi chợ, nhóm nào đi mua đồ uống và nhóm nào ở nhà chuẩn bị. Phần đi chợ thì con gái chỉ có vài đứa chủ yếu là con trai đi xách đồ, cũng may là tôi được phân công đi mua nước chung với Trúc và Uyên cùng thằng Trịnh còn lại thì ở nhà chuẩn bị. Nhìn thằng bạn chở được Trúc mà cái mặt của nó thộn không thể tả được. Vào siêu thị, tôi đẩy xe đi kè kè bên Uyên và Trúc, thằng Trịnh cũng đi kế bên tôi nhưng nó cứ mãi hóng hớt mà nhìn xung quanh để nhìn gái. Vào hàng đồ uống, Uyên đứng ngắm nhìn từng loại nước thì Trúc ở đâu đem về một đống bánh kẹo.
– Sao Trúc mua nhiều đồ vậy, Tuyền bảo chỉ mua nước thôi mà. – Uyên thắc mắc.
– Thì mình mua chút lớp ăn tráng miệng.
– Không cần đâu, mình nghe nói là mấy bạn đi chợ cũng có mua trái cây. Thôi Trúc cất lại đi, tốn kém lắm.
– Ơ, mình mua mình trả tiền, có gì đâu. Uyên không ăn thì thôi, người khác ăn.
– Mình…
Trước tình thế có vẻ Uyên đuối lí, tôi với thằng Trịnh thì đứng đực ra mà đưa mắt nhìn, gì chứ xen vào chuyện con gái mà lúc đang tranh cãi như thế này thì trước sau gì cũng bị gán cái mác vô duyên. Nên tôi đành kéo vai áo của Uyên, em cũng biết ý tôi nên im lặng chỉ cho tôi thùng coca cola trên cao. Ra quầy tính tiền thì trong Trúc có vẻ hí hửng lắm, con Uyên thì cứ im lặng mà đi bên tôi, khuôn mặt hơi ửng hồng :
– Uyên có sao không ? Mặt Uyên trong hơi đỏ kìa. – Tôi lo lắng.
– Mình không sao đâu, chắc do đi nắng mà quên không đội nón.
Nói rồi em đi thẳng ra xe, trên đường về thì bọn tôi cũng ghé vào một hàng quán trên đường mua một ít đá lạnh, tôi cũng tranh thủ vào tiệm thuốc kế bên mua luôn vài cái khẩu trang y tế. Thằng Trịnh xách đá ra xe để lên giỏ rồi đèo Trúc đi trước, tôi quay lại đưa khẩu trang cho Uyên :
– Uyên đeo vào đi cho đỡ nắng. – Đáng lẽ đeo khẩu trang phải kèm theo đội nón luôn mới đúng nhưng có còn hơn không.
– Hihi, mình cảm ơn, Hoàng tốt với mình ghê.
– Hì, có gì đâu.
Tôi co giò lên mà đạp xe trong lòng thầm vui mừng, chợt Uyên dựa đầu vào lưng tôi, thầm nói :
– Trừ ba mẹ mình ra, Hoàng là người đầu tiên quan tâm và tốt với mình như thế. Mình cảm ơn Hoàng nhiều lắm. Từ trước đến giờ mình chưa bao giờ được vui như thế.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 27