Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 18
Chương 18: Nối tiếp những rắc rối.
Cú đấm bất ngờ cùng với cự ly quá gần nên tôi dù có tài thánh, võ công cao siêu thì cũng không tài nào mà tránh được, chỉ kịp quay cái đầu qua một chút cho khỏi gãy sống mũi, chưa kịp định thần lại thì một cảm giác nhói đau một phần bên mặt. Cú đấm của nó đã yên vị trên má phải tôi làm tôi phải lùi lại vài ba bước rồi đưa tay quẹt môi, cái thứ chất lỏng ươn ướt, màu đỏ đang chảy dài từ mép môi, lạnh.
Thấy như vậy thì Đan và Uyên cũng vội chạy vào mà đứng kế tôi, hai thằng bạn cũng chắn trước mặt tôi, thằng Hưng hét lên:
– Thằng kia, muốn đánh nhau thì ra ngoài, tao chấp.
Tụi kia nghe thế thì cười lớn lên:
– Bọn A0 tụi mày toàn thư sinh ẻo lả mà cứ mở miệng ra mà đánh đấm, có biết miệng tụi mày còn hôi sữa lắm không?
– Mày…
– Đi thôi tụi bay…
Thằng vừa đấm tôi khoác tay bảo bọn kia rồi chỉ mặt tôi nói:
– Chưa hết đâu, còn dài dài… haha. Mày làm em ấy khổ một tao làm mày khổ mười.
Nó đi rồi thì Uyên cũng lấy khăn giấy ra mà chậm máu trên môi tôi, tôi ngoái nhìn tụi nó để ghi nhớ mặt để sau này có gì thấy con chạy, nói thế thôi chứ tôi cũng không quan tâm tụi nó là gì, thứ tôi quan tâm là người con gái mà thằng đó xưng là: “Em ấy” là ai?
Tụi thằng Hưng cũng đưa tôi xuống dưới bàn ngồi, bị ăn có một cú đấm mà tụi bạn cứ tưởng tôi bị trọng thương không bằng, thằng Hưng hỏi đủ kiểu, mà lời nào cũng tởm:
– Ôi anh Hoàng của em, anh có bị sao không?
– Gì ghê thế?
– Gì đâu anh, em quan tâm anh mà.
– Bấm ra giùm tao, tởm quá. Thằng này bóng rồi. – Thằng Trịnh để thằng Hưng một đá rồi hỏi tôi – Tụi nó là ai vậy? Mày biết không?
– Mày thấy tụi nó hỏi tên tao không mà còn hỏi, ngu.
– Đập rớt răng mày đấy chứ bố láo. Mới ăn một đấm chưa no à.
– Cấm Trịnh không được nói vậy với anh mình. – Uyên đưa tờ giấy ghi ra trước mặt thằng Trịnh.
– Hì, Trịnh đùa thôi Uyên. Chứ đôi ta vẫn là đôi bạn thân hơ Hoàng hơ.
Nghe câu nói này xong mà tôi muốn nhảy lầu, thằng này thì nó thân nổi gì với tôi, nói thật thì nó chỉ vì Uyên nên mới cố đấm ăn xôi mà chơi đẹp với tôi chứ còn không thì nó hành tôi từ chết đến bị thương rồi.
– Anh còn đau không? – Đan ngồi xoa xoa má tôi hỏi
– À cũng bớt, nó đấm cũng nhẹ. Không sao đâu.
– Vậy mà bảo nhẹ hả, rách môi rồi nè.
Thấy Đan quan tâm vậy thì thằng Phúc vừa mới nghe thằng Hưng kể chuyện xong thì trề môi mà nói:
– Cái thằng nhìn tướng tá vậy mà ăn một đấm rách môi.
– Vậy hả, để tao đấm thử coi có như tao không? – Tôi bẻ tay rôm rốp.
– Hê hê, đùa chút mà. Ối ối nhìn chị Đan kìa, bớ làng xóm ơi, vợ chồng nhà nó chém hàng xóm kìa.
Thằng Phúc vừa chạy ra tới cửa thì chạm mặt Oanh đang đi vô, nó hầm hầm rồi về chỗ tôi mà nhìn nhỏ Oanh. Nhỏ ngước nhìn tôi rồi mỉm cười, tôi cũng chẳng hiểu gì, cái mặt cứ ngơ ngơ ra đó mà cho Đan và Uyên bôi bôi, dán dán. Ngồi chém gió một chút thì thằng Tâm cũng mua cơm lên cho cả bọn. Tụi con trai bọn tôi rất vui, có tám thằng nên chia nhau ra mà mua cơm mỗi ngày đi học, cộng thêm Đan và Uyên nữa là đủ mười người, theo phân công thì hai người mua một ngày rồi cứ thế mà xoay tua.
Gần vào lớp thì cả bọn mới lên đủ và thi nhau ăn mấy hộp cơm càng nhanh càng tốt, Uyên với Đan ăn ít nên cứ dồn qua cái hộp của tôi, ăn quài không hết trong khi bụng tôi đã đến giới hạn nên tôi túm đầu thằng Trịnh rồi nhìn nó cười trong khi tay cứ lùa cơm qua hộp của nó.
Hôm nay bọn tôi phải thí nghiệm thực hành môn hóa, nên cả lớp khóa cửa rồi túm đuôi nhau mà rồng rắn lên mây đi xuống dưới phòng thí nghiệm, đây cũng là lần thứ hai tôi bước vào căn phòng này, lần đầu là lúc kiểm tra vào đêm đó… Tụi bạn thấy phòng thí nghiệm mà cứ như vào lần đầu tiên, cứ nhìn trước ngó sau, lấy lọ này rồi nhìn lọ kia mà tấm tắc khen đẹp thiệt là hết biết. Vì ngồi cùng tổ với Uyên và Đan nên khi thực hành thì tôi cũng được ưu tiên mà ngồi cùng với hai người con gái này. Vui gì đâu khi bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của tụi bạn và những nắm tay đang chờ đợi được hạ cánh trên mặt tôi.
Cô giáo dạy hóa kêu cả bọn làm thí nghiệm cẩn thận coi chừng bị hóa chất dính vào người thì nguy hiểm, tôi nghe lời cô nên quyết định không cho Đan hay Uyên tham gia vào mà chính tay làm, pha chế axit sunfuric loãng rồi cho thêm viên kẽm vào. Ngồi lắc lắc rồi đợi hiện tượng xảy ra. Ngồi làm tiếp vài cái thí nghiệm nữa thì cô bảo bọn tôi đi rửa ống nghiệm, Uyên xung phong đi rửa còn tôi thì có thời gian mà tâm sự với Đan.
– Nãy thấy anh làm hay không. – Tranh thủ tự sướng tí.
– Ừa thì hay, anh hay phá mấy cái dầu gội ở nhà mà, cũng giống nhau thôi, kinh nghiệm đầy mình mà.
– Hì, pha vậy mà vui, đủ thứ mùi.
– Cứ như cái nít ấy, vậy mà nói Uyên.
– Níu kéo chút tuổi thơ ấy mà.
– Anh em mấy người thì lúc nào mà không níu kéo.
– Hehe, vui mà.
– Hứ.
Định bày trò trêu em chút nữa thì tôi thấy nhỏ Oanh đang bưng cái ca đựng nước đầy mà đi chầm chậm, mắt cứ chăm chú vào cái ca nước ấy cho khỏi đỗ. Đan quay lại nhìn giây lát rồi quay lại cầm tay tôi mà lắc lắc, tôi cũng cười theo, ngước nhìn lên thì thấy nhỏ Oanh bị té mà hất tung cái ca nước ấy lên về phía Đan, tôi chỉ kịp kéo em qua chỗ tôi rồi xoay lưng mình ra mà đỡ hết cho em, một cảm giác mát lạnh từ cổ đến tận mông. Cái áo sơ mi trắng đi học ướt mèm, cả bọn nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
– Mình… xin lỗi. – Nhỏ Oanh lắp bắp.
– Ờ.
– Tại sàn nhà trơn nên mình…
– Thôi bỏ qua, tai nạn là bạn… à nhầm là thù thì ai trách được đúng không Hoàng. – Thằng Hưng bá vai tôi nói.
– Ờ ờ.
– Mình xin lỗi.
– Được rồi.
Đan thấy tôi như vậy thì tức lắm nên đứng bật dậy mà hét lên:
– Cố ý đúng không?
– Đâu có, tui bị trượt chân mà.
– Thôi thôi, ngồi xuống đi. – Tôi kéo Đan ngồi xuống.
– Bực mình mà.
– Thôi không sao.
Ngoái nhìn theo nhỏ Oanh thì lại thấy nhỏ cười trong khi mới vừa cách đây mấy giây trên khuôn mặt vẫn còn chút gì đó hối lỗi. Tôi cũng không bận tâm mấy, chắc là nhỏ được tôi tha bổng nên cười vậy thôi. Hết tiết thì lại kéo nhau về lớp mà bắt đầu tiết tiếp theo.
Trường của tôi thì ba ngày thứ 2, 4 , 6 là ở nội trú nên khi đến giờ nghỉ trưa thì cả trường kéo nhau ra căn tin ăn, căn tin tuy to nhưng bàn ăn ít nên đôi khi phải lấy cả bàn học ra mà dùng để ăn cơm. Bọn lớp tôi thì còn bá đạo hơn nhiều, không biết bọn nó lôi đâu ra một cái bàn tre cỡ vừa rồi khiêng mấy cái ghế đá trong sân trường xếp xung quanh thế là có một cái bàn ăn mà không cần phải tranh giành.
Ngồi dưới bóng cây hiu hiu nơi sân trường, những cơn gió thổi qua nơi đây, ru ngủ yên những hàng ghế đá đang nằm trên sân trường. Ngọn cờ tổ quốc tung bay phấp phới, tôi ngã người về sau, ngắm nhìn bầu trời đang có những áng mây trôi êm đềm. Bầu trời thật rộng lớn và bao la, một màu xanh thanh bình điểm khuyết thêm những áng mây như một bức tranh của thiên nhiên giản dị.
– Này, đang ngắm cô nào vậy? – Đan đập vai tôi.
– Ngắm mây trôi thôi, bồng bềnh.
– Sến ghê.
– Anh lãng mạn, sến vậy em mới yêu.
– Ừa thì em có thích như lãng mạn quá em khó giữ lắm.
– Sao khó giữ?
– Gái theo nhiều, khổ thân em.
– Trời, có em thương anh chứ có ma nào thương nữa đâu mà em lo.
– Cô Oanh kìa, ở đó mà kêu không có.
– Cái gì, con Oanh thích mày hả hoàng. – Thằng Bảo giật mình hỏi.
– Đan nghĩ là vậy, hihi.
– Vậy bà Đan phải bảo vệ ông Hoàng rồi, nhỏ này cướp bồ là siêu đẹp, vì nhỏ đó mà thằng An chia tay bà chị hot girl lớp 12 kìa. Đúng là thằng ăn không hết, thằng tìm không ra. – Thằng Tâm than thở.
– Bớt than giùm tao đi, không phải để ý nhỏ Mai à ? – Thằng Lộc châm ngòi.
– Ế ế, bậy bạn, đừng nói to, Mai biết thì khó cho tao.
– Hihi, để chút Đan nói cho Mai biết. – Đan le lưỡi trêu làm tụi bạn ngẩn ngơ nhìn.
Mất vài giây để tôi vã mặt từng thằng thì thằng Lộc mới tiếp tục :
– Mày thích nhỏ Mai thật không, nếu thật thì tụi tao giúp cho đôi bạn trẻ đến với nhau.
– Đúng rồi, đúng rồi, đến mau đi, có tiệc ăn. – Tôi hào hứng.
– Tiệc gì vậy anh– Đan hỏi.
– Tiệc gì thế anh, bao giờ có. – Uyên cũng đưa giấy cho tôi.
– À thì ai có bồ trong lớp thì mở một các tiệc nho nhỏ ấy mà.
– Ế ế, mày nói mà không biết ngượng hả thằng kia, mày có bồ trong lớp sao không đãi.
– Cái này tao mới đề ra, không tính.
– Chơi hiểm thế. – Cả bọn đầu hàng, còn tôi với Đan và Uyên cứ cười.
– Thế thì làm sao mà thằng Tâm dám có bồ.
– Haha…
Trong một khoảng sân nhỏ ở góc sân trường, tám thằng con trai và hai người con gái cười đùa vui vẻ, làm rộn rã cả một góc trường. Ngồi chơi một chút nữa thì tụi bạn cũng lấy bàn đi cất, rồi bảo tôi phụ khiêng ghế đá về chỗ cũ. Tôi cũng không biết bọn này lấy cái bàn ấy ra từ đâu nữa, nhưng mỗi khi tới ngày và tới giờ thì cứ lấy ra mà dùng, thằng cất không ai khác chính là thằng Hưng. Tiếng trống vang lên báo hiệu sắp đến giờ vào lớp, chúng tôi cũng leo lên cầu thang mà lên lớp. Đi bên cạnh, Uyên lấy một mảnh giấy ra ghi rồi đưa cho tôi :
– Hồi nãy em thấy Oanh cố tình té để đổ nước vào người Đan đấy anh !
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 19