Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 17
Chương 17: Rắc rối bắt đầu.
Khi những ánh đèn ti hí tỏa sáng trên những ngọn cây cao, tiếng gió vi vu mới gọi những tâm hồn thơ ngây đang gợi nhớ về một nơi nào đó. Đan dựa đầu vai tôi, nhẹ nhàng như chính con người em. Hơi thở đều đều, hai con người giữa bầu trời đầy sao, với những niềm hy vọng mới cho cuộc sống mới, ánh trăng vàng vành vạnh như minh chứng ột tình yêu vĩnh cửu mà tôi dành cho em.
– Anh nhớ chuyện hồi chiều em nói chứ?
– Chuyện gì?
– Chuyện nhỏ Oanh đó, em thấy nhỏ không còn bám theo anh, không còn nói chuyện, chỉ thích thoảng liếc nhìn anh rồi nhìn qua em, lại còn cười bí ẩn nữa chứ, khó hiểu quá.
– Thôi kệ đi, có gì đâu mà em lo xa.
Tính tôi đó giờ ít lo chuyện bao đồng, cuộc sống, lối sống của tôi vô cùng đơn giản, ai đối tốt với tôi thì tôi đối tốt với họ và ngược lại. Tôi không muốn xâm phạm vào cuộc sống người khác, vì đối với tôi, cuộc sống của mỗi người như là một thế giới riêng của mỗi người, có ai lại thích người khác bước vào cuộc sống, thế giới của người kia bao giờ, chỉ trừ những cặp yêu nhau mà thôi. Tôi vô tình bước vào cuộc sống của Đan hay là tôi cố tình bước vào thì đó là do chính Đan quyết định, nhưng có lẽ theo tôi thì tôi đã cố tình bước vào cuộc sống của Đan chỉ vì muốn em không phải sống một cuộc sống mà không có người thân.
– Anh cứ nói vậy, anh phải cẩn thận đấy.
– Ờ anh biết rồi.
– Tiên Đan của anh cứ lo xa.
– Hứ, ý anh là viên tiên đan hay là cô tiên Đan đây hả ?
– Hì, cô tiên ấy mà, hai cô tiên là hai cô tiên!
– Hứ, hát cái bài đó mãi, mà đâu ra hai cô, ai nữa nói mau. Anh có ai nữa?
Em chu môi, thủ nắm đấm hỏi tôi, cười xòa đáp lời em:
– Thì em với Uyên chứ còn ai nữa, không lẽ em không cho anh coi em gái mình là tiên sao? Em gái anh cũng xinh giống em mà.
– Xí, em xấu còn Uyên xinh quá trời luôn.
– Hì, phải công nhận là Uyên xinh quá, nếu không phải em gái chắc anh yêu mất.
– Hứ, thì ra đường với ở nhà thì có khi nào khác người yêu đâu. Anh em gì mà lúc nào cũng tay trong tay, ôm ấp thấy sợ.
– Trời, đó là tình cảm anh em, bình thường mà.
– Nhưng lỡ người ta nói anh bắt cá hai tay thì sao, em người trong cuộc thì hiểu còn người ngoài thì em không có chắc đâu.
– Ừ ừ anh biết rồi mà.
Sở dĩ Đan nói vậy thì cũng đúng, chứ còn hai anh em tôi mà ra đường mà không có Đan thì không khác nào tình nhân, cứ tay trong tay, ở nhà thì hay đùa giỡn với nhau, còn ôm nhau xem phim nữa, mà ôm một lần hai cô chứ có phải một cô, cái tin này mà lộ ra thì chắc tụi bạn trên trường đồ sát tôi không còn cái mạng nào. Nhưng trong lòng tôi thì những hành động ấy cũng bình thường, vì vài năm ở nước ngoài nên lối suy nghĩ, lối sống của tôi cũng có phần hơi phóng khoáng.
Ngồi trên sân thượng hóng gió sau bữa cơm thì rất là tuyệt, sau khi kế thừa khu vực này từ bố mẹ tôi thì chắc tôi nào tôi cũng lên đây mà ngắm nhìn bầu trời về đêm này. Đôi khi tôi ngắm nó với Đan, đôi lúc thì Uyên, còn có khi cứ tự kỉ mà ngắm một mình. Ấy thế mà đôi khi những thói quen vẫn được thay đổi đều, khi thì trò chuyện với Uyên qua chiếc điện thoại, còn Đan thì nói bình thường, chỉ khi một mình lại nhớ lại những khoảnh khắc xa nơi đây, một chút gì đó chợt nhớ, một chút gì đó muốn đi lại.
– Anh lấy giúp em ly nước đi. – Uyên ghi vào điện thoại rồi đưa tôi xem.
– Ờ, chờ anh chút.
Trong cái nhà này hình như tôi đang là ông vua con, Đan đi ngủ trước thì tôi đành ngồi xem phim với Uyên, em đơn giản chỉ thích những bộ phim hoạt hình có nhân vật dễ thương, vì vậy mà tối nào tôi cùng em cũng luyện vài bộ Anime cho dễ ngủ, Đan thì không thích cho lắm nên thường nhường cho Uyên học bài trước để rồi khi đến tối thì Uyên xuống xem phim còn Đan thì học bài, hai em cứ thay ca mà học vì phòng Uyên chỉ một cái bàn học cá nhân.
– Nước của em đây.
Tôi đặt ly nước xuống bàn rồi nhìn em, em cũng cười rồi gật đầu để cảm ơn tôi. Tôi ngồi kế em để coi tiếp phim. Những bộ phim của em thì tôi thích nhất là phim Sword Art Online, phải công nhận thì thánh Kirito trong phim có skill song kiếm lợi hại thật, nhìn mà mê, tôi cũng muốn chơi một loại game như vậy nhưng tiếc là chỉ có trong phim. Đang ngồi coi tập 4 của phần 2 bộ phim này thì đột nhiên Uyên nhảy vào lòng tôi ngồi, rồi lấy hai tay tôi đặt trước bụng em, quá quen với việc này nên tôi nhẹ ôm em, em cũng tựa người vào lòng tôi mà say mê coi. Tôi cá là nếu tụi bạn tôi mà thấy cảnh này thì tụi nó cũng không ngại ngần gì mà cùng nhau vào mà giã tập thể tôi ra rồi trộn với cám heo thôi. Thôi kệ bọn nó, còn bây giờ thì có số hưởng thì hưởng thôi.
Hương thơm từ mái tóc em nhẹ nhàng làm tôi cảm thấy lâng lâng như thế nào ấy, tựa cằm vào vai em, khuôn mặt baby, trắng hồng luôn thu hút những ánh mắt của bọn con trai đang say mê những cuốn phim hoạt hình như trẻ con. Đôi mắt sáng ngời đôi khi híp lại mỗi lúc cười làm cho tôi thêm phần lao đao, nếu mà Uyên không phải là em gái tôi thì có lẽ tôi yêu em mất rồi, một cô gái dễ thương như thế mà. Nói thế chứ Đan cũng dễ thương không kém đâu. Coi phim thì đôi lúc em cũng đánh vào tay tôi rồi chỉ vào màn hình đang diễn ra một tình huống hài hước rồi che miệng cười khúc khích. Nhiều lúc tôi cũng muốn nhìn thấy em bật cười thành tiếng, một cách hồn nhiên như chính em cười lúc này, nhưng có lẽ đó chỉ là trong mơ.
– Hai anh em ôm nhau tình cảm ghê ha. – Tiếng mẹ tôi vang lên khi thấy chúng tôi như vậy.
– Hì, anh em mà có sao đâu mẹ.
– Con sống bên đó về thì vô tư chứ ở miền quê người ta khó chịu khi thấy vậy lắm. Ở ngoài đường đừng như thế nha hai đứa.
– Vâng. – Tôi dạ vâng đáp mẹ còn Uyên gật đầu cười.
Tuy mẹ tôi nói thế nhưng Uyên vẫn ngồi trong lòng tôi, có nhiều lúc tôi cũng nghĩ rằng những hành động vô tư này của hai anh em tôi có gì là sai hay không, đôi lúc tôi cũng thấy Đan cũng khó chịu khi thấy vậy nhưng nàng cũng hiểu cho tôi mà chỉ lắc đầu cười.
– Hai đứa coi phim gì vậy? Lớn già cái đầu mà coi hoạt hình à.
– Hì, níu kéo chút tuổi thơ mà mẹ.
– Bó tay, sao con không gọi bé Đan xuống coi luôn.
– Dạ, Đan không thích hoạt mình mẹ. Có bé Uyên nhà mình là thích à.
– Hứ, ý anh nói em con nít hả ? – Nghe tôi nói vậy thì em cũng gõ điện thoại rồi đưa tôi.
– Có đâu, ý anh là em vẫn bé bé xinh xinh dễ thương.
– Haha, con cưng chiều em gái ghê, từ khi còn về thì bé Uyên vui vẻ hẳn lên, nghĩ lại lúc trước con bé lúc nào cũng một mình thì mẹ nghĩ cũng tội.
– Vâng.
– Thôi mẹ đi ngủ, hai đứa coi phim xong rồi lên ngủ sớm đi đó, à mà đừng ôm chặt quá, bé Đan đem con làm gỏi thì mẹ với bé Uyên không cản đâu.
– Vâng vâng, con biết rồi ạ.
Nói rồi mẹ tôi cũng đi lên lầu, tôi thì vẫn tiếp tục mà ôm Uyên xem phim, nói thiệt chứ cho tôi ngồi cả đêm như thế này cũng được nữa, ôi hạnh phúc làm sao!
Thời gian cứ dần trôi qua, những tình tiết phim cứ thế mà mãi trôi theo, đến khi đồng hồ đã điểm mười giờ đêm, lúc này thì Uyên cũng đã ngủ trong vòng tay tôi, ráng ngồi coi hết tập 12 của phim thì tôi cũng bồng em lên phòng mà trả cho Đan. Uyên không quá nặng nhưng em có đôi chân dài miên man, đã vậy khi ở nhà chỉ mặc áo sơ mi hay áo thun với quần short làm tôi nhiều lúc muốn đứt gân máu mà chết tại chỗ, khác với Uyên thì Đan trung thành với mấy bộ đồ bộ xì tin dâu của em.
Gõ cửa phòng thì Đan cũng mở cửa cho tôi, nhẹ nhàng đặt Uyên lên giường rồi lui ra, đứng trước cửa phòng, tôi với Đan nói chuyện một lúc:
– Hi, trong Uyên cứ như con nít ấy nhỉ?
– Ờ, anh thấy em ấy chỉ như vậy khi ở nhà thôi, chứ còn ra khỏi nhà thì như bà cụ non ấy.
– Hi, anh lại nói xấu em gái mình.
– Có đâu, anh khen đó chứ.
– Xạo! Mà ôm em với ôm Uyên thì cảm giác như thế nào, nhìn mặt anh chắc muốn như vậy hoài chứ gì, ghê quá.
– Em nói vậy oan cho anh, ôm thì có sao đâu nè.
– Hứ, anh dê. Ghê quá, ghê quá.
– Uầy.
– Thôi thôi, em đi ngủ, anh ngủ ngon. Đứng đây một lúc anh dê em mất.
– Muốn không, dê liền nè.
– Hihi.
Em cười rồi cũng đóng cửa lại, tôi lũi thũi về phòng ngủ. Nằm trên giường, tôi suy nghĩ về câu nói của Đan khi nãy, ôm Uyên thì cảm giác khác hẳn Đan, tôi nghĩ rằng đối với Uyên là tình cảm anh em, còn với Đan là tình cảm trai gái nên chúng khác nhau nên những hành vi cũng mang lại những cảm giác khác nhau. Nằm một lúc thì tôi cũng ngủ, kết thúc một ngày dài.
Khi tiếng gà gáy reo vang trên những cái nóc chuồng thì tôi cùng hai cô tiên của tôi đến lớp, trước lớp tôi, trước những cặp mắt tò mò của tụi lớp khác thì cũng có điều gì đó đang diễn ra. Lớp tôi hình như có một cái gì đó mà các lớp khác bu lại xem, bước vào lớp thì tôi thấy một thằng để tóc như Hàn Xẻng, mặt mũi cũng đẹp trai đang ngồi chỗ bàn tôi và Uyên xung quanh nó là vài thằng khác, lớp bây giờ thì chỉ có thằng Trịnh và thằng Hưng đang đứng ở cửa lớp, thấy tôi thì bọn nó nói:
– Nó tìm mày kìa Hoàng, cẩn thận.
– Tìm tao có việc gì?
– Tao cũng không biết, mày cẩn thận đấy.
Nhận thấy có mùi nguy hiểm, tôi bảo Uyên và Đan đứng chỗ hai thằng bạn, rồi bước về chỗ nói:
– Bạn có thể xuống ình ngồi được không?
Nó nhìn tôi nhếch miệng cười rồi nói:
– Mày có phải thằng Hoàng không?
– Ờ đúng.
– Vậy à…
Tôi chỉ kịp nghe như vậy thì nó tung thẳng nắm đấm vào mặt tôi…
– Bốp…!
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 18