Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 19
Tôi cầm mảnh giấy, trầm ngâm suy nghĩ về mục đích mà nhỏ Oanh phải làm vậy. Ngày hôm nay đối với tôi thế là đã quá xui xẻo rồi, sáng sớm thì bị ăn đấm, trưa thì bị ướt, không biết từ đây đến tối thì có chuyện gì xảy ra không nữa. Đó cũng chỉ là một suy nghĩ vui nhưng cũng có phần quan trọng, nếu nhỏ Oanh có ý phá tôi, Đan và Uyên thì chắc hẳn phải có một lí do gì đó vì lúc trước khi tiếp xúc với nhỏ Oanh thì tôi cũng thấy nhỏ bình thường như những người khác, không có một chút ác cảm nào. Nhưng những điều mà nhỏ Oanh nghĩ và định làm thì mãi chỉ là ẩn số đối với tôi.
Ngồi vào trong tiết học, tôi lâu lâu liếc nhìn qua nhỏ Oanh. Vẫn một tai nghe nhạc trong giờ học. Thường ngày dù vậy nhưng nhỏ vẫn ghi bài nhưng hôm nay thì có một điều khác lạ, nhỏ cứ vẽ vẽ tô tô một cái gì đó trong giống như cái bản đồ, tôi nhìn qua loa rồi quay lại để tránh nhỏ ghi ngờ rồi đề phòng, nếu tôi muốn tìm ra mọi chuyện thì phải mạo hiểm mà thôi.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu hết một ngày dài, những cánh cò trắng từ từ bay về tổ, những chú chim ríu rít trên cành cây cao gọi mẹ… Mọi thứ vẫn cứ thế nhưng trong lòng tôi vẫn cứ lăng tăng về những vụ việc ngày hôm nay. Thật sự khó chịu.
Về đến nhà, lại leo lên sân thượng mà ngắm nhìn toàn cảnh trong khi em gái và bạn gái tôi thì cùng mẹ nấu ăn. Tôi không nghĩ một cuộc sống ở làng quê thanh bình này lại phức tạp đến thế, đến nỗi có những việc mà có nằm mơ tôi cũng không nghĩ đến, ấy thế mà nó lại xảy ra. Tôi sâu chuỗi lại những vụ việc ngày hôm nay, từ câu nói: “Mày làm em ấy khổ một tao làm mày khổ mười” của thằng An lúc sáng, rồi tôi chợt nhớ rằng sàn nhà của phòng thí nghiệm cũng không trơn đến mức có thể làm ngã một người, mấy ngày hôm nay tôi có cảm giác nhỏ Oanh có vẻ gì mờ ám, nhất là những nụ cười sau những lời xin lỗi của nhỏ. Không lẽ tụi thằng Hưng nói đúng về con người thật của nhỏ Oanh, thông minh, giàu có, bí ẩn và nguy hiểm. Tôi mới về nơi đây nên không rành thông tin bằng bọn nó. Đan và Uyên tuy ở đây lâu nhưng cứ ở trong nhà, ít giao tiếp với người xung quanh nên thông tin mù tịt mà không có lối ra. Tôi không biết hai từ: “Em ấy” của thằng An có phải là ám chỉ nhỏ Oanh không? Hay là một cô gái nào khác?
Suy nghĩ đến nhức óc thì tôi cũng tạm cho nó qua đi để khi khác rồi tính, với lại thông tin của tôi cũng chưa đủ kết luận một việc gì.
Sau bữa cơm, ngồi trên cái xích đu cùng Đan, tôi hỏi nàng:
– Em có thấy lúc nhỏ Oanh bị tai nạn mà làm đổ nước, mặt nhỏ có biểu hiện gì không?
– Em cũng không biết nữa, lúc đó em quay lưng lại mà.
Tôi chợt nhận ra một cái ngu của chính mình, dĩ nhiên là Đan không thể thấy nhỏ Oanh đang làm gì, nếu không thì nàng có thể tránh mà tôi cũng không bị ướt. Hiện giờ tôi rất cần một người có thể thấy nhỏ Oanh làm gì trước khi xảy ra việc đó. Chợt nghĩ đến Uyên, em đã cho tôi biết là nhỏ Oanh cố tình, tại sao tôi lại quên mất nhỉ?
Quay sang Đan, tôi nhờ em:
– Em gọi Uyên ra giùm anh nhé, kêu em ấy đem theo sổ ghi chép tổng.
– Vâng, mà làm gì vậy anh?
– Anh có chuyện muốn bàn bạc với Uyên.
– Ừa.
Thay đổi vị trí ngồi từ xích đu qua bàn đá cho rộng rãi, chờ một chút thì Đan và Uyên cũng đi ra với vẻ mặt lo lắng, trong lòng tôi có linh cảm sẽ có một điều gì đó sẽ xảy ra nhưng không biết là khi nào, ở đâu, ai sẽ là người làm việc đó. Tuy vậy nhưng đề phòng vẫn hơn, nhất là có những vụ việc là vào ngày hôm nay mà tôi không thể xem đó là một sự tình cờ được.
– Có chuyện gì vậy anh? – Uyên ghi trong sổ.
– Em có biết lúc xảy ra tại nạn thì nhỏ Oanh làm gì không?
– Có anh, em thấy Oanh cứ nhìn anh và Đan rồi nói lí nhí gì đó.
– Ờ, còn gì không em.
– Còn ạ, khi đến gần thì Oanh nhìn xung quanh rồi giả vờ té…
– Ờ.
– Tại sao nhỏ Oanh lại làm vậy chứ!. – Đan bức xúc ghi.
– Cái đó thì Uyên cũng không biết.
– Không lẽ ghen vì không được anh Hoàng yêu như Đan.
– Ơ, anh có ý gì đâu nha Uyên.
– Này này, thì Uyên có nói gì quá đâu mà anh phản ứng như thế.
– Ờ ờ…
– Anh nghe em nói đây, vì là con gái nên em và Đan rất hiểu, giống như mấy anh vẫn hay đùa với nhau là: “Ăn không được thì đạp đổ” em nghĩ Oanh cũng muốn thế. Nếu không yêu anh thì sẽ phá anh và ghét anh.
– Nhưng anh nghe tụi thằng Hưng nói rằng nhỏ Oanh với thằng An là một cặp mà.
– Ừa, đúng rồi, Đan cũng nghe mấy bạn kia nói vậy mà Uyên.
Cả tôi và Đan điều nhìn Uyên, theo lời tụi thằng Hưng thì nhỏ Oanh và thằng An đã quen nhau, và đó cũng là lí do mà thằng An bỏ một cô hot girl gì đó theo lời tụi nó. Lúc chiều thì tôi quên mất việc này, giờ may mà có Uyên nhắc lại không thì tôi bỏ qua nó thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
– Uyên cũng nghĩ thế thôi chứ em cũng không dám chắc, nhưng biết đâu Oanh lại lợi dụng bạn gì tên An thì sao?
– Lợi dụng?
– Ừa, em cũng nghĩ vậy đấy anh, biết đâu bạn An gì đó bị lợi dụng.
– Việc này anh cũng không dám chắc, mà thôi, chắc anh đa nghi quá. Cũng muộn rồi đi học bài rồi ngủ.
Ghi xong thì tôi cũng đứng dậy đi vào nhà, Uyên và Đan đi theo sau tôi mà không nói lời nào…
Lui cui làm bài nhưng chẳng thể nào tập trung được vì những chuyện đó cứ loay quay trong đầu tôi. Cố gắng nhồi nhét thêm vào một vài chữ rồi tôi cũng buộc phải buông viết mà đi ngủ, tôi nghĩ thôi gì nhắm mắt cho tới ngày mai, rồi cái gì tới rồi sẽ tới, tính sau vậy.
Buổi học sáng hôm ấy diễn ra bình thường, đến cuối giờ thì Đan đột ngột lên giữa lớp mà thông báo:
– Chiều nay các bạn trong đội bóng đá nữ tập trung lại để tập nhé!
– Tập ở đâu?
– Khi nào?
– Ai dạy à tập.
– Địa điểm là khu đồng cỏ gần hồ sen, thời gian là ba giờ chiều. Mọi người nhớ tới.
– Con gái không thì làm sao biết đá. – Một con nhỏ nào nói lên.
– Thì…
– Con trai bọn tôi sẽ dạy ấy bạn nữ xinh đẹp của lớp đá. – Thằng Hưng đột nhiên đứng dậy tuyên bố.
– Ồ!
Cả lớp ngạc nhiên với độ siêng năng bất thường của thằng này, nếu là bọn con trai chúng tôi dạy cho các nàng đá bóng thì cũng vài đứa đi mà thôi, còn thằng Hưng thì tôi biết nó là chúa làm biếng, hơi đâu mà dạy mấy đứa con gái liễu yếu đào tơ đá bóng.
Tôi buột miệng lớn:
– Trời này có bảo mất thôi.
Cả lớp cười rần rần khi hiểu ẩn ý trong câu nói của tôi làm thằng bé ê cả mặt trong thật tội.
Ra về, Đan và Uyên đi bên cạnh nhưng lại bơ tôi, hai nàng chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại để nói chuyện với nhau mà mặc cho tôi ngắm nhìn trời đất. Ngày hôm nay tôi cũng có để ý những hành động của nhỏ Oanh nhưng cũng không có gì lạ. Nhỏ chỉ lên học và nghe nhạc xong rồi về, tôi cũng không bận tâm nữa vì tính tôi chỉ thích làm sáng tỏ mọi việc chứ không phải là kéo băng, kéo đám đi trả thù như những thanh niên có máu hiếu động ngoài kia.
Phải công nhận nhìn hai cô nàng nhà tôi trong tà áo dài trong thật là đẹp, nếu không có cả hai thì chắc con đường từ trường về nhà sẽ nhàm chán lắm.
– Hai người đi bơ tui đi à. – Tôi nói.
Đan quay lại nhìn tôi rồi mỉm cười:
– Có đâu, bọn em bàn để nhờ anh chỉ cho em đá bóng nè. Em có biết đá đâu.
– Ờ ờ, thì về sân nhà mình, anh tập cho.
– Nhưng…
– Sao?
– Em không có đồ đá bóng.
– Trời. Thì mặc đồ kia có sao đâu.
– Hi, nhưng mà ai lại mặc đồ bà ba mà đá bóng. Trong ngộ lắm.
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Đan trong bộ đồ bà ba nâu của mình, tung tăng trên bãi cỏ cùng trái bóng làm tôi phì cười.
– Anh cười gì hả?
– Ờ ờ, thì tưởng tượng em mặc áo bà ba đá bóng.
– Sao? Vui lắm hả?
– Chứ sao, vui. Haha.
– Hứ, nghỉ chơi anh luôn, mình về thôi Uyên.
Bỏ mặt tôi Đan kéo Uyên đi nhanh về phía trước, Uyên cũng quay lại rồi lè lưỡi trêu tôi rồi cùng Đan đi trước. Tôi lắc đầu bó tay với hai cô nàng này. Về đến nhà thì tôi vào tủ mà lục cho Đan mấy bộ đồ đá bóng của tôi, khi còn du học thì tôi cũng có đi đá banh với tụi bạn ngoại quốc nên đồ đá bóng của các câu lạc bộ cũng khá nhiều từ M.U, Real, Barca… nhưng có lẽ bộ đồ tôi thích nhất là bộ đồ của câu lạc bộ M.U với chiếc áo số 7 huyền thoại của những cầu thủ đẳng cấp.
Cầm bộ đồ qua đưa cho Đan, đứng trước cửa phòng gõ cửa. Nắm cửa xoay vòng rồi khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của bạn gái tôi cũng hiện ra, nhìn đôi mắt mở to ngạc nhiên khi nhìn tôi, đôi môi đỏ hồng chu chu ra làm tôi muốn hôn dễ sợ.
– Có chuyện gì vậy anh?
– À thì lúc nãy em bảo không có đồ đá bóng nên anh em qua cho em một bộ.
Tôi đưa bộ đồ cho em. Em cũng tươi cười nhận rồi nói:
– Cảm ơn anh nha. Đẹp quá à. Đội này tên gì vậy anh?
– Manchester United.
– Hihi, đẹp quá.
– Em mặc thử xem.
– Đợi em chút, anh vào phòng đi.
Đi vào phòng, đây là lần thứ hai tôi vào phòng của Uyên, mọi thứ vẫn như cũ, vẫn mùi hương dễ chịu như lần trước. Chiếc bàn học được để nhiều sách vỡ hơn, chiếc giường cũng thêm nhiều gối nằm.
Ngồi ngắm nhìn mọi thứ một lúc thì Đan cũng bước ra. Em cột tóc đuôi gà, xinh xắn năng động trong bộ đồ của tôi, đôi chân dài trắng bóc cùng hai má ửng hồng vì xấu hổ, trong em như một đứa con nít, đáng yêu!
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 20