Vân Nê

Chương 7


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 7


Edit: Coco
Cánh cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào.

Sau khi Trình Vân Hoa đưa khay hoa quả xong thì quay ra, vào phòng đọc sách xử lý công việc.

Trong căn phòng cách vách, Tống Nghiêu và Lý Thanh Đàm đang sóng vai nhau, lười biếng dựa vào sô pha chơi game.

Chơi hai ván trong tâm trạng không tập chung, Lý Thanh Đàm đứng dậy ra ngoài lấy nước trong lúc đợi vào ván mới.

Khi anh đi ngang qua phòng Tống Chi, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện từ bên trong.

Anh nhớ đến màn chạm mặt lúc trước bèn cúi đầu cười.

Anh không đứng bên ngoài được bao lâu, vào phòng với lấy tay cầm chơi game, hỏi bâng quơ: “Tôi nhớ thành tích của Chi Chi không tệ lắm mà, sao dì Vân còn tìm gia sư cho con bé làm gì?”
Hai mắt Tống Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cậu ta đáp: “Chẳng phải năm nay nó lên lớp 9 à? Phải học nhiều môn hơn nên mẹ em sợ nó không theo kịp.

Đúng lúc mẹ em có một người bạn, sau khi nghe vậy bèn đề cử học sinh của chính mình.”
Dường như Lý Thanh Đàm đang suy tư điều gì: “Ra là vậy.”
“Ban đầu mẹ em không định tìm học sinh để dạy bù cho em gái em.

Mặc dù rẻ nhưng chắc chắn không thể tốt bằng giáo viên chuyên nghiệp được.” Tống Nghiêu sợ nói chuyện bị phân tâm nên tạm dừng game lại rồi nói tiếp: “Nhưng em nghe nói, hoàn cảnh gia đình của cô gái này không tốt lắm, mẹ em đồng ý cũng coi như là giúp đỡ bạn bè.”
Lý Thanh Đàm nghe xong thì chẳng nói gì, mắt nhìn về phía trước, bàn tay đang nắm chiếc tay cầm không động đậy.

Tống Nghiêu đã tiếp tục chơi, lấy vai huých anh: “Anh Thanh Đàm, sao anh không di chuyển gì thế? Sắp hết máu rồi kìa.”
“Ờ.” Lý Thanh Đàm phục hồi tinh thần, lại điều khiển nhân vật một lần nữa.

…!
Kiến thức cơ bản của Tống Chi tốt hơn so với tưởng tượng của Vân Nê nhiều.

Cô chuẩn bị 3 bộ đề Toán, Lý, Hóa cơ bản, cô bé hoàn thành hết trong vòng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, xác suất làm đúng cũng rất cao.

Cô chỉ ra những câu sai, nói: “Thật ra những đề này có độ khó không cao đối với em, chỉ là em chưa đủ cẩn thận thôi.

Hơn nữa đề thi cấp ba đòi hỏi một đáp án hoàn chỉnh từng bước, nếu quá rút gọn sẽ bị trừ điểm.”
“Vâng ạ, em biết rồi, lần sau em sẽ chú ý.” Tống Chi chống cằm nhìn Vân Nê, cuối cùng không nhịn được đổi chủ đề: “Chị ơi, chị có người yêu chưa?”
“Chị chưa.” Vân Nê cầm lấy quyển sách hóa học của cô bé ở trên bàn, cố gắng quay lại chủ đề cũ: “Hôm nay chúng ta học hóa trước nhé?”
Tống Chi mở miệng, đáp: “…!Vâng ạ.”
Một tiếng đồng hồ còn lại trôi qua rất nhanh.

Đến khi hết giờ, Vân Nê giao bài tập về nhà cho Tống Chi.

Cô vừa dọn đồ vào cặp vừa nói: “Em đừng quên làm nhé, thứ bảy tuần sau chị đến sẽ kiểm tra.”
“Em sẽ không quên đâu.” Tống Chi lấy điện thoại ra khỏi ngăn kéo, nói: “Chị ơi, em có thể thêm QQ của chị được không ạ? Em sợ đến lúc đó sẽ có chỗ không biết làm.”
“Được” Vân Nê viết số QQ của mình vào nháp của cô bé, đáp: “Buổi tối chắc là chị sẽ khá bận, em muốn hỏi gì thì có thể liên lạc với chị vào ban ngày.”
“Vâng ạ!” Tống Chi đứng dậy bảo: “Để em tiễn chị.”

Hai người đi ra ngoài, Trình Vân Hoa dành chút thời gian ra khỏi phòng làm việc, muốn mời Vân Nê ở lại ăn tối, bà nói: “Dù gì cũng đến giờ ăn rồi.”
Vân Nê mỉm cười từ chối: “Không cần đâu dì, tối nay cháu còn có chút việc, không ở lại ăn cơm nữa.”
Trình Vân Hoa cũng không miễn cưỡng cô, dặn cô trên đường về nhớ cẩn thận.

Sau khi Vân Nê rời khỏi nhà họ Tống, cô đứng ở hành lang chờ thang máy.

Cánh cửa phía sau bỗng nhiên mở ra, Tống Chi đẩy Tống Nghiêu ra ngoài.

Cậu nhóc có vẻ không kiên nhẫn nói: “Anh nói nè, em nên sống luôn ở siêu thị đi.”
“Nếu vậy thì lần sau anh đừng có động vào đồ ăn vặt em mua nữa.” Tống Chi quay đầu lại nói với người trong phòng: “Anh Thanh Đàm, anh nhanh lên, thang máy sắp đến rồi.”
Vừa dứt lời, Lý Thanh Đàm đã cầm điện thoại ra khỏi phòng, nhìn lướt qua hai anh em nhà họ Tống, sau đó nhìn về phía Vân Nê đã đi vào thang máy.

Cô đứng ở nơi đó, ánh mắt bình thản, một tay ấn giữ thang máy, chờ bọn họ vào hết mới thả ra.

Trong thang máy, Tống Chi cứ kéo Vân Nê lại hỏi hết cái này đến cái nọ.

Lý Thanh Đàm đứng đằng sau cô, tầm mắt dừng ở phía trước.

Hai người đứng thẳng hàng, một cao một thấp, tất cả đều được phản chiếu lên cánh cửa thang máy trơn bóng.

Trong một thoáng chốc, dường như ánh mắt hai người đã va vào nhau.

Khi ra đến ngoài tiểu khu, Vân Nê tách khỏi bọn họ, một mình đeo cặp đi về phía trước, bóng dáng có chút cô đơn.

Lý Thanh Đàm đi sang bên đường đối diện, dừng chân quay đầu nhìn lại.

Cô đứng chờ đèn đỏ giữa đám đông, xuất thần nhìn về phía xa xăm.

Góc nghiêng của cô cực kỳ xuất sắc, dưới sự phụ họa của ánh sáng và bóng tối, từ trán xuống đến cằm, không có nét nào là không đẹp.

Lý Thanh Đàm hơi ngẩn người.

Anh nhớ đến lời Tống Nghiêu nói trước đó.

“Hoàn cảnh gia đình không tốt lắm.”
Rốt cuộc là không tốt đến mức nào mà dường như mỗi lần hai người chạm mặt, cô đều đang làm thêm những việc khác nhau.

Đối với một người sống trong nhung lụa từ nhỏ như Lý Thanh Đàm thì đó là điều mà anh chưa từng trải qua, anh không khỏi nảy sinh cảm giác phức tạp.

Những cảm xúc mơ màng, không nói nên lời lần lượt trỗi dậy, sau lại trở nên rất rõ ràng.

Đi được nửa đường thì điện thoại của Vân Nê hết pin.

Về đến nhà, sau khi sạc pin và khởi động lại máy cô mới nhìn thấy yêu cầu kết bạn của Tống Chi, kèm theo một yêu cầu kết bạn khác.


Cô nhìn chăm chú vào ba chữ Lý Thanh Đàm trong thông báo xác nhận.

QingTan.

Thanh Đàm.

Hóa ra là hai chữ này.

Vân Nê chấp nhận yêu cầu của hai người, sau đó đặt điện thoại xuống đi tắm.

Đến khi cô cầm điện thoại lên lần nữa, Tống Chi đã gửi hai tin nhắn qua, từ “Em chào chị” đến “Chị ơi, em ăn cơm đây! Khi nào rảnh em sẽ chat với chị.”.

Cô giải thích qua lý do mình không trả lời, vừa lau đầu vừa đọc tin nhắn, tiếp đó ngồi xuống bắt đầu làm đề.

Sau khi Vân Nê chấp nhận yêu cầu kết bạn của Lý Thanh Đàm thì không trò chuyện với anh lần nào, tưởng chừng mọi thứ sẽ tiếp tục im ắng như thế.

Mãi đến một buổi chiều ngày thứ ba.

Phương Miểu phải đi kiểm tra vệ sinh lớp dưới.

Vân Nê xuống căn tin ăn trưa một mình rồi quay về lớp, còn một lúc nữa mới đến giờ tự học.

Cô quá lười làm đề nên nằm bò ra bàn chơi điện thoại, bỗng nhận được một tin nhắn QQ.

[Lý Thanh Đàm: Đàn chị, chị có ở đó không?]
Vân Nê sửng sốt một lúc mới trả lời lại là có.

[Lý Thanh Đàm: Chị có thể giúp em một chút được không?]
[Vân Nê: Chuyện gì?]
[Lý Thanh Đàm: *Hình ảnh*]
[Lý Thanh Đàm: Giáo viên của bọn em giao cho đề này, một lát nữa đến tiết tự học sẽ gọi một bạn lên bảng làm, em vẫn chưa giải được.]
[Vân Nê: Để tôi đọc đề đã.]
[Lý Thanh Đàm: Vâng.]
Lý Thanh Đàm gửi một đề vật lý, độ khó hơn hẳn trình độ lớp 11.

Nếu không phải Vân Nê thường xuyên làm đề thi thì cũng khó mà giải được cả câu.

Cô vốn định chụp thẳng toàn bộ quá trình giải đề trên nháp cho anh, nhưng nghĩ một hồi thì quyết định viết lại sang trang khác rồi mới gửi đi.

[Lý Thanh Đàm: Được rồi, cảm ơn đàn chị]
[Vân Nê: Không có gì.]
Sau lần đó, thỉnh thoảng Lý Thanh Đàm sẽ nhờ Vân Nê giải bài hộ.


Có lúc cô đang bận, trả lời rất muộn, anh cũng sẽ nhanh chóng rep lại.

Hai người sẽ tiện trò chuyện với nhau vài câu, nhưng trường hợp đó không nhiều lắm.

Giải đề xong rồi, Vân Nê rất ít khi nhắn lại nữa.

Buổi học bù thứ bảy cũng tiến hành theo trình tự.

Kiến thức cơ bản của Tống Chi không tồi, Vân Nê dạy thêm chỉ giống như dệt gấm thêu hoa.

Thời điểm đó là năm 2012.

Ngày Tết Trung Thu gắn liền với lễ Quốc Khánh.

Tam Trung là trường công, không phải học bù nên ngày nghỉ không bị chiếm dụng.

Vì vậy, lớp 12 cũng giống các khối khác, có tám ngày nghỉ hoàn chỉnh.

Trước kỳ nghỉ một hôm cũng là hạn cuối cùng đăng ký tham dự đại hội thể thao.

Lớp phó thể dục sẽ thống kê danh sách những bạn trong lớp tham gia vào đại hội thể thao tháng sau.

Vân Nê và Phương Miểu đều không có tế bào vận động, nhưng vì hai người thuộc ban khoa học tự nhiên, tỉ lệ nam nữ chênh lệch lớn nên cuối cùng vẫn bị thêm vào những hạng mục không ai đăng ký.

“Mẹ nó chứ, không hiểu Lưu Hạo Vũ nghĩ gì mà bảo mình đi ném tạ?” Phương Miểu cầm phiếu đăng ký nói: “Mình còn chưa đến 45kg, cậu ta không sợ mình tự hất văng bản thân ra ngoài à?”
Phương Miểu vốn đã rất khó chịu, nhưng sau khi nhìn sang hai phiếu đăng ký Vân Nê cầm, một là chạy 800m, một là nhảy cao thì bỗng cảm thấy khá hơn nhiều: “Thật ra mình thấy ném tạ cũng khá ổn, chạy tiếp sức 400m hình như cũng không dài lắm.”
“…”
“Ôi, mình hài lòng rồi.”
Vân Nê chẳng buồn nói chuyện..

Có thể bởi vì sắp đến kỳ nghỉ nên đến tiết tự học cuối cùng vào buổi tối, cả lớp trò chuyện sôi nổi, chẳng ai học cả.

Lý Thanh Đàm đang ngủ thì bị Tưởng Dư đánh thức: “Anh bạn, cho cậu xem cái này nè.”
Anh ngẩng đầu lên, chỉ muốn chửi nhưng nhịn xuống, hỏi: “Cái gì?”
Tưởng Dư đưa điện thoại cho anh, nói: “Đàn chị của cậu đăng ký hạng mục nhảy cao ở đại hội thể thao lần này.

Dựa theo thể lệ các năm trước, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, hai người có thể tham gia huấn luyện chung với nhau đấy.”
Lý Thanh Đàm đáp “Ừ” sau đó trả điện thoại cho cậu ta.

Tưởng Dư khiếp sợ: “Cậu chỉ phản ứng mỗi thế thôi à?”
“Nếu không thì sao?”
“Cậu không thấy vui à? Đây chính là một cơ hội ở chung hiếm có đó.”
Lý Thanh Đàm mở nắp chai nước, uống một ngụm rồi thong thả trả lời: “Vui chứ.”
“Cậu vui mà phản ứng như thế à?”
“Không thì như thế nào.

Chẳng nhẽ tôi phải đứng dậy biểu diễn cho cậu một màn tay không chặt đá à?”
“…” Tưởng Dư chớp mắt hỏi: “Cậu làm được không?”
“Biến.”
…!
Hôm sau là Tết Trung Thu, Lý Thanh Đàm không trở về nhà anh ở Bắc Kinh, mà ở lại trải qua kỳ nghỉ lễ cùng với người nhà họ Tống ở Lư Thành.


Cơm nước xong xuôi, Tống Chi chơi game với hai thằng con trai bọn họ.

Lý Thanh Đàm dựa vào một bên, thi thoảng sẽ ấn nút trên tay cầm máy chơi game, anh hỏi: “Chiều nay em không phải học thêm à?”
“À, em không phải học.” Tống Chi đang nhai hoa quả khô, lời nói không rõ ràng: “Mẹ em bảo bắt đầu học từ mùng bốn, học ba buổi liên tiếp.”
“Ồ.”
Sau khi ăn tối xong, Lý Thanh Đàm chuẩn bị về nhà thì Trình Vân Hoa giữ anh lại vài ngày, thẳng một mạch đến tận mùng bốn.

Hôm đó Trình Vân Hoa và chồng bà đi gặp bạn bè, Tống Nghiêu thì đi họp lớp.

Trong nhà chỉ còn Lý Thanh Đàm và Tống Chi.

Vân Nê vẫn đến nhà họ Tống vào giờ đó.

Khi ấn chuông cửa, cô còn đang nghĩ đến việc lát nữa dạy học cho Tống Chi.

Cửa mở ra.

Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Lý Thanh Đàm bất ngờ xuất hiện trước mắt, Vân Nê đang định cất lời “Chào dì” thì bỗng nghẹn lại.

Cô muốn nói lại thôi: “Cậu…”
“Sao vậy?” Lý Thanh Đàm đứng sang một bên nhường đường, khom lưng lấy đôi dép Trình Vân Hoa chuẩn bị cho Vân Nê, đặt xuống đất rồi nói: “Chị vào đi, hôm nay dì Vân và những người khác không ở nhà.”
“Cảm ơn.”
Trong lúc trò chuyện, Tống Chi nói vọng ra từ nhà vệ sinh: “Chị ơi, chị đến rồi à, hôm nay chúng mình học muộn hơn một tí được không ạ? Tí em phải giành đồ với bạn.”
“Được.” Vân Nê suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thế mình lùi giờ tan học lại nhé.”
“Được ạ.”
“Vậy chị ngồi tạm ở phòng khách trước, khi nào xong em sẽ gọi chị.” Tống Chi đi vào phòng, còn không quên dặn dò Lý Thanh Đàm: “Anh Thanh Đàm, anh nhớ tiếp đón chị giúp em nhé.”
“Ok.”
Lý Thanh Đàm rót một cốc nước cho Vân Nê, sau đó ngồi ở sô pha đơn chéo bên cô, ấn điều khiển TV, chán nản chuyển kênh.

Bởi vậy mà âm thanh nền cũng liên tục thay đổi.

Vân Nê ngồi một lúc, cảm thấy lúng túng một cách khó nói, bèn dứt khoát lấy đề thi đang làm dở trên đường ra.

Lý Thanh Đàm khẽ liếc sang, dừng hành động chuyển kênh lại, sau đó cho nhỏ tiếng xuống.

Vân Nê không ngẩng đầu lên, nói: “Không sao, cậu cứ xem đi, tôi không bị ảnh hưởng đâu.”
Lý Thanh Đàm hỏi: “Chị không thấy ồn à?”
“Trên xe buýt còn ồn hơn.”
“Ồ.”
Vài giây sau.

“Đàn chị.”
“…!Ừm?” Vân Nê không biết vì sao mà mỗi lần Lý Thanh Đàm gọi cô là đàn chị, cô đều cảm thấy có chút không thích ứng.

“Chị còn thời gian rảnh không?”
“Sao cơ?” Vân Nê dừng bút nhìn anh.

Chàng trai ngồi cách cô không xa, dưới ánh sáng phía sau lưng, đường nét vừa mềm mại vừa rõ ràng.

Ánh mắt Lý Thanh Đàm dừng lại trên khuôn mặt cô, anh nói: “Chị có phiền nếu nhận thêm một học sinh nữa không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.