Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 6
Edit: Coco
Ban đầu Vân Nê không nhận ra đó là tiếng gọi của Lý Thanh Đàm, mãi đến khi anh gọi lần hai cô mới nhận ra gì đó, quay đầu nhìn lại.
Chàng trai ghé vào hành lang tầng hai, ánh chiều tà soi xuống gương mặt anh, ngay thẳng rõ ràng.
Cô hơi ngửa đầu lên hỏi: “Sao thế?”
Lý Thanh Đàm “À” một tiếng, thân người khẽ đung đưa: “Sáng nay lúc chị phát biểu, tại sao đến đoạn cuối lại dừng lại một chút vậy?”
Đây là câu hỏi ngoài ý muốn, Vân Nê sửng sốt một lúc rồi đáp: “Tôi không phải là người viết bài phát biểu nên đọc không quen.”
Cô không giấu diếm gì cả, dù sao đó cũng chẳng phải vấn đề gì nghiêm trọng.
“Ra là vậy.” Lý Thanh Đàm hơi nhếch môi, vẫy tay với cô: “Không có gì đâu, bái bai đàn chị.”
“Ừ.”
Vân Nê rời đi, không quay đầu lại nữa.
Trở về lớp học, Phương Miểu đã đi mua cơm tối về.
Cô ấy đang vừa ăn vừa xem phim, thấy Vân Nê quay lại bèn ngẩng đầu hỏi: “Cậu trả được ô chưa?”
Vân Nê đáp lại một tiếng “Ừ”, nói thêm: “Trả rồi.”
“Vậy mau qua đây ăn đi, mì sắp trương rồi.” Phương Miểu đẩy điện thoại ra giữa bàn: “Gần đây mình đang xem bộ phim này, cũng được phết.”
Vân Nê mở chiếc hộp ra sau đó nhìn vào màn hình điện thoại, hỏi: “Phim gì thế?”
“Người là sắt cơm là thép*.”
(*Một bộ phim Tâm lý tình cảm sản xuất năm 2011 của Trung Quốc.)
“…” Cô tiếp nửa câu sau theo phản xạ: “Không ăn một bữa là đói liền*?”
(* Vân Nê nhắc đến một câu thành ngữ của Trung, ý chỉ con người cần ăn để có năng lượng, giống như khi sắt được luyện thành thép sẽ trở nên cứng cáp hơn.)
“Không.” Phương Miểu bật cười: “Mọi người chỉ gọi là “Người là sắt cơm là thép” thôi, không có đoạn sau.”
“Ồ.” Vân Nê cúi đầu ăn mì: “Cái tên có vẻ độc đáo đó.”
Phương Miểu cười ná thở, suýt thì ngất xỉu.
Hai người chưa kịp ăn xong thì đã bị thầy giám thị đi ngang qua phòng học tịch thu điện thoại.
Đen nhất là cô ấy phải chép phạt nội quy năm lần vì tội mang điện thoại đến trường, còn Vân Nê cũng bị phạt chép hai lần vì biết nhưng không tố cáo.
Đến thứ 4 hai người mới chép xong.
Vân Nê giả nét chữ của Phương Miểu để chép hộ cô ấy một phần: “Đi thôi, chắc hẳn thầy giám thị Vu không nhận ra đâu.”
Phương Miểu vô cùng cảm động: “Trưa nay mình sẽ mời cậu ăn cơm! Thêm hai cái chân gà nữa.”
“Cậu đưa cơm lên cho mình là được, mình sẽ ngủ bù một giấc.” Vân Nê đã bắt đầu công việc làm thêm ở quán nướng, ngày nào cũng làm việc đến 1h30, thời gian ngủ của cô giảm đi rất nhiều.
“Được, cậu bảo gì cũng được.”
Hai người vừa cười vừa nói đi đến tòa nhà tư tưởng chính trị.
Văn phòng của thầy giám thị Vu nằm ở tầng hai.
Khi Vân Nê và Phương Miểu lên đến nơi thì nghe thấy ông ấy đang dạy dỗ mấy tên con trai.
“—— Tôi hỏi các em, rốt cuộc thì cái điện thoại này là của ai, ai tải phim bên trong xuống! Nếu các em không chịu nói thì tôi sẽ mời phụ huynh của các em đến!”
Thầy giám thị Vu đang tuổi tráng niên, giọng nói của ông cực kỳ vang dội.
Sau khi dạy dỗ xong, ông ấy nghe có tiếng gõ cửa, thấy là Vân Nê với Phương Miểu bèn quay sang nói với đám con trai: “Học tập đàn chị của các em đi.
Cả hai người đều thuộc top 50 toàn khối, còn các em thì sao? Trường học có bao nhiêu người thì các em thi được thứ hạng như vậy!”
Dứt lời, ông dịu giọng lại hỏi Vân Nê và Phương Miểu: “Hai em có chuyện gì thế?”
“Bọn em đến nộp bản chép phạt nội quy trường ạ.”
Vân Nê vừa dứt lời thì Phương Miểu bên cạnh đã tiến lên một bước, hai tay dâng bản chép phạt nội quy, khom lưng cúi đầu với thầy giám thị Vu, nói một cách trang trọng: “Em rất xin lỗi thầy Vu! Em đã cực kỳ biết sai rồi ạ.
Em không nên cầm điện thoại tới trường, cũng không nên sử dụng trong lớp, càng không nên lôi kéo bạn học xem phim với mình.”
Vu Tế Vĩ: “…”
Cả văn phòng câm nín vài giây, đám con trai đứng bên cạnh đùn đẩy nhau không ngừng cười trộm.
Vu Tế Vĩ bất ngờ bị vả mặt, ông thô lỗ giật lấy tập giấy trong tay cô ấy, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, các em về đi.”
Vân Nê vội vàng đặt tập giấy của mình xuống, kéo Phương Miểu chạy ra khỏi phòng.
Hai người phi thẳng một mạch xuống tầng một, đứng đó nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Cười đủ rồi, Phương Miểu xoa bụng, còn chưa lấy lại nhịp thở đã nói: “May mà gặp được mấy tên đó, không thì chẳng biết bọn mình sẽ bị mắng đến lúc nào nữa.”
Vân Nê thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía văn phòng ở tầng hai.
Phương Miểu hỏi: “Sao thế?”
“Trong số mấy cậu nhóc vừa rồi, có một người dường như mình đã gặp ở đâu đó rồi, nhìn quen quen.” Tình huống lúc đó đặc biệt nên cô cũng không quan sát cẩn thận, chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
“Hay mình đưa cậu quay lại xem nhé?”
“Không cần, cũng không phải người quan trọng.” Vân Nê khoác tay cô ấy, nói: “Đi, về thôi.”
“Được.”
…!
Lớp 11 ban 5.
Giáo viên tiếng Anh bước vào lớp, nhìn thấy trong phòng có vài ghế trống bèn đặt tài liệu xuống, hỏi: “Mấy bạn ngồi cuối đi đâu rồi?”
Lớp trưởng Trình Thư trả lời: “Bị thầy giám thị gọi đi rồi ạ.”
Giáo viên Tiếng Anh cười: “Mấy đứa lại làm gì sai à?”
Có một cậu chàng nghịch ngợm đáp: “Chơi điện thoại trong lớp ạ.”
“Còn xem một bộ phim ngắn nữa ạ!”
Cả lớp bật cười, Lý Thanh Đàm đang bò ra bàn ngủ bị đánh thức.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang, trời quang mây tạnh.
Đã sang tháng 9, nhiệt độ ở Lư Thành vẫn rất cao.
Anh lấy điện thoại ra chơi dưới ngăn bàn, đang chơi bỗng có thông báo tin nhắn nhảy ra.
[Tống Nghiêu: Anh Thanh Đàm, mẹ em mời anh thứ 7 đến ăn cơm, anh có rảnh không?]
Mẹ Tống Nghiêu, Trình Vân Hoa trước đây là bạn thân của mẹ Lữ Tân của Lý Thanh Đàm.
Trước khi Lữ Tân qua đời, bà và anh đã sống ở Lư Thành, Trình Vân Hoa đã chăm sóc hai mẹ con anh rất chu đáo.
Lý Thanh Đàm chậm chạp gõ phím.
[Tôi rảnh.]
[Ok.
Tối về em sẽ báo lại với mẹ.]
[Ừ.]
Qua nửa tiết, đám Tưởng Dư mới quay lại.
Vừa về đến chỗ ngồi cậu ta đã nói với Lý Thanh Đàm: “Tôi vừa nhìn thấy đàn chị Vân Nê ở văn phòng lão Vu.”
“Hửm?”Tay Lý Thanh Đàm hơi khựng lại.
Anh chưa kịp điều chỉnh vị trí của hình vuông đang rơi xuống, các hình sau đó đã sai lại sai thêm, màn hình hiện lên dòng chữ “Game over”.
Tưởng Dư nhanh chóng thuật lại chuyện xảy ra ở văn phòng thầy giám thị một lượt.
Cuối cùng, cậu ta thở dài: “Tại sao hai bên đều chơi điện thoại mà thầy lại phân biệt đối xử như vậy.”
Lý Thanh Đàm khẽ cười: “Sao mà giống nhau được?”
“Đậu, cậu đừng có trọng sắc khinh bạn như thế được không?”
“Tôi trọng sắc khinh bạn ư?”
“Không phải à?” Tưởng Dư suýt thì gào lên.
Lý Thanh Đàm nghiêng đầu nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Cậu không tự biết chính mình xem gì trong điện thoại để bị bắt đến văn phòng của lão Vu à?”
“…”
Tưởng Dư khẽ chửi thầm, vừa định tiếp tục chơi điện thoại thì nghĩ đến gì đó, lấy một quyển vở sạch sẽ trên bàn Lý Thanh Đàm ra bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Còn vài phút, Lý Thanh Đàm ngừng chơi điện thoại, cũng không nghe giảng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà đối diện phía xa là khu lớp 12.
Tường gạch đỏ, ngói trắng, những chú chim bay mỏi cánh đang nghỉ chân tại mái hiên.
Có cơn gió thổi qua, bọn chúng lại cất cánh bay về phương xa.
Hai ngày còn lại trong tuần trôi qua vừa vội vàng vừa qua loa.
Công việc làm thêm ở quán nướng của Vân Nê cũng tạm coi là nhẹ nhàng, vì địa điểm ở ngay gần trường, cuối tuần không có khách nên bà chủ không yêu cầu cô phải đến.
Trùng hợp là thứ bảy cô có buổi gia sư, nhờ vậy mà cô có thể hoàn toàn tự do lên lịch cho hai ngày này.
Sáng thứ bảy, chưa đến 7 giờ Vân Nê đã rời giường, dọn dẹp nhà cửa một lượt.
Đến giữa trưa, Dương Vân gọi điện thoại tới lần nữa để xác nhận buổi gia sư chiều nay của cô.
“Cô đã nhắn địa chỉ đến số điện thoại của em rồi.
Em đi đường nhớ chú ý an toàn, nếu có vấn đề gì thì về báo lại cho cô.
Nếu không tiện em có thể báo với thầy Lưu của em cũng được.”
Vân Nê cảm thấy hơi ấm lòng, đáp: “Vâng ạ, em cảm ơn cô.”
“Cứ như thế trước đã nhé, cô phải đi nấu cơm cho thầy Lưu của em đây.
Em đã ăn gì chưa, hay qua nhà cô ăn trưa rồi hẵng đi.”
“Em ăn rồi, không cần phiền cô đâu ạ.”
“Được, cô cúp máy đây.”
“Vâng ạ.”
Địa chỉ mà Dương Vân gửi cho cô ở gần trung tâm thành phố.
Bắt xe buýt từ nhà cô đến đó mất gần một tiếng rưỡi.
Đúng 12h, Vân Nê rời khỏi nhà.
Thời điểm này trên xe không có ai.
Cô ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, lấy một đề tiếng Anh từ trong cặp ra bắt đầu làm.
Xe buýt di chuyển lắc lư từ khu phố cũ vào trong thành phố, đi ngang ánh mặt trời và bóng cây, dừng lại trước bến đỗ.
Khi Vân Nê xuống xe, cô chỉ còn đúng phần nghe của đề là chưa làm.
Cô theo dòng người băng qua đường lớn.
Lúc cô đến trước cửa tiểu khu thì có một chú bảo vệ ra chào hỏi.
Cô điền đầy đủ họ tên và số điện thoại vào đơn đăng ký xong mới đi vào.
Khi lên thang máy, Vân Nê sửa sang lại quần áo trước gương, sau đó hít vào thở ra thật sâu, đợi thang máy mở cửa rồi bước ra ngoài.
Người mở cửa là mẹ của Tống Chi, bà nở nụ cười nói: “Cháu là Vân Nê đúng không? Cô giáo Dương của cháu vừa mới gọi điện hỏi xem cháu đã đến chưa.”
Vân Nê lễ phép chào hỏi: “Cháu chào dì.”
“Cháu mau vào đi.” Trình Vân Hoa kéo Vân Nê vào nhà, lấy cho cô một đôi dép lê sạch sẽ.
Tiếp đó bà cất tiếng gọi về phía căn phòng ở hướng Nam: “Chi Chi, con còn không mau ra đây, gia sư của con đến rồi.”
“Con đến đây!” Trong phòng phát ra giọng nói lanh lảnh của một cô gái, kèm theo tiếng dép loẹt quẹt trên sàn, bóng dáng ấy nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng.
Cô bé đứng ở nơi đó, dáng người nho nhỏ, mặt mũi rất đáng yêu: “Em chào chị, em là Tống Chi, là học sinh chị sẽ dạy kèm trong mấy tháng tiếp theo.”
Vân Nê gật đầu cười đáp: “Chào em, chị là Vân Nê.”
“Chị ơi, chị đẹp quá đi mất.” Tống Chi không hề ngại người lạ.
Cô bé chạy tới khoác tay Vân Nê: “Đi thôi chị, chúng mình mau bắt đầu học thôi.”
“Được.”
“Tống Chi, chị ấy vừa mới đến, con để chị nghỉ ngơi một lát, đừng có vớ vẩn.” Trình Vân Hoa bưng một cốc nước vào phòng khách.
“Vâng ạ.” Tống Chi đành buông tay ra.
Vân Nê liếc nhìn cô bé rồi nói: “Dì ơi, cháu vẫn ổn, bây giờ bắt đầu học luôn được ạ.”
Trình Vân Hoa cười: “Không có gì đâu, cháu qua đây, ngồi xuống uống cốc nước đã.”
“Cảm ơn dì.”
Vân Nê nhận cốc nước, vừa ngồi xuống thì phòng ngủ kế bên mở cửa, một chàng trai bước ra từ bên trong.
Có vẻ cậu ta không nghĩ đến trong nhà lại có khách, chỉ mặc mỗi áo may ô quần đùi.
Cậu ta vừa thấy người lạ liền trốn vào phòng, nói: “Mẹ, sao mẹ có khách mà không nói với con!”
Theo sau là tiếng đóng sầm cửa vào.
Trình Vân Hoa phàn nàn: “Cái thằng nhóc này, chẳng có tý lịch sự gì cả.”
Vừa dứt lời, phòng vệ sinh cạnh đó mở ra.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của ba người trong phòng khách.
Vân Nê nhìn thấy một chàng trai xoa cổ đi ra.
Hẳn là anh vừa rửa mặt xong, đám tóc trên trán vẫn còn ướt, buông thả xuống.
Đôi mắt đen nhánh, ngẩn người khi nhìn thấy bóng dáng trên sô pha.
Trình Vân Hoa cười nói: “Đây là con nuôi của dì, Lý Thanh Đàm.
Thằng bé cũng học Tam Trung, nhỏ hơn cháu một lớp.”
Lý Thanh Đàm buông tay, nhìn vào mắt Vân Nê.
Một giây, hai giây, ba giây.
Không biết là bao giây trôi qua, anh bất chợt quay mặt đi và nở nụ cười.
Sau đó nhanh chóng quay lại nhìn cô gái, cất giọng vẫn còn vương ý cười: “Trùng hợp thật đấy đàn chị, chúng ta lại gặp nhau rồi.”.