Vân Nê

Chương 8


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 8


Edit: Coco
Vân Nê không đoán được rốt cuộc Lý Thanh Đàm đang đùa hay đang nghiêm túc.

Nhưng sau một hồi suy nghĩ kĩ càng, cô vẫn từ chối: “Ngại quá, tôi không có thời gian rảnh.”
Lý Thanh Đàm cũng không quá thất vọng, anh cười đáp: “Không sao cả, đành thôi vậy.”
“Ừ.”
Một lúc sau, Tống Chi đã xong việc, Vân Nê bèn đứng dậy đi vào phòng.

Sau khi buổi học thêm kết thúc, Lý Thanh Đàm đã không còn ở phòng khách nữa.

Tống Chi tiễn cô ra cửa: “Bai bai chị.”
Vân Nê cười vẫy tay với cô bé.

Ba buổi học thêm liên tiếp sau đó, Vân Nê không gặp lại Lý Thanh Đàm.

Mãi cho đến tận buổi cuối cùng, sau khi tan học, Tống Chi tiễn cô theo thường lệ.

Đúng lúc đó Tống Nghiêu vừa thay quần áo xong, chuẩn bị ra ngoài chơi trượt ván.

Tống Chi đứng ngoài cửa nhìn cậu ta thay giày: “Anh ơi, sao dạo này anh Thanh Đàm không đến nhà mình thế ạ?”
“Anh ấy á.” Tống Nghiêu ngồi xổm dưới đất buộc dây giày, đáp: “Anh ấy về Bắc Kinh rồi.”
“Cũng đúng, hình như lâu lắm rồi anh ấy chưa về nhà.”
Thang máy đến, Vân Nê nhanh chóng bước vào sau đó vươn tay ấn giữ cửa.

Sau khi Tống Nghiêu đi giày xong thì cầm ván trượt ra khỏi nhà.

Lúc cậu ta nhìn thấy Vân Nê thì có vẻ né tránh.

Tống Nghiêu không nhận ra Vân Nê vào lần đầu tiên cô đến nhà họ Tống, chỉ cảm thấy quen mắt.

Về sau cậu ta hỏi Lý Thanh Đàm thì mới nhớ ra.

Mọi người trong nhà vẫn chưa biết chuyện cậu ta đánh nhau ở quán net rồi bị bắt đến đồn cảnh sát.

Khó khăn lắm mọi chuyện mới lắng xuống, giờ lại đột nhiên bắt gặp người trong cuộc lúc trước khiến Tống Nghiêu cảm thấy hơi chột dạ.

Mỗi lần Vân Nê đến nhà, cậu ta đều vô tình hoặc cố ý tránh cô.

Bấy giờ hai người đang đi chung thang máy xuống tầng.

Tống Nghiêu ôm ván trượt bên hông, ngập ngừng một lúc lâu mới lên tiếng: “Chị ơi, chị còn nhớ em không?”
“Hả? Gì cơ?” Vân Nê quay đầu lại nhìn cậu ta, biểu cảm thiếu niên căng thẳng không nói nên lời.

Tống Nghiêu mím môi hỏi: “Vào đợt nghỉ hè, chúng ta từng gặp nhau ở đồn công an.


Chị còn nhớ không?”
Ồ.

Vân Nê vẫn nhớ nên gật đầu đáp: “Tôi nhớ, sao thế.”
Tống Nghiêu gãi đầu, nói cực kỳ nhỏ: “Gia đình em không biết chuyện đó, em vẫn giấu bọn họ, vậy nên…”
Ý của cậu ta hết sức rõ ràng, Vân Nê không bàn luận gì thêm mà chỉ trả lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói đâu.”
Tống Nghiêu khẽ thở phào: “Vậy…!Cảm ơn chị.”
“Không có gì.”
…!
Thứ hai phải quay lại trường học, phần lớn các bạn trong lớp vẫn đang đắm chìm trong dư âm của kỳ nghỉ vừa kết thúc trước đó, vào tiết học ai nấy đều không tập trung.

Tối hôm qua Vân Nê đi làm thêm ở quán nướng, đến khuya mới về nhà.

Vừa vào lớp cô đã nằm bò ra bàn ngủ bù.

Cô ngủ say đến nỗi thầy dạy Văn nhấc quyển sách trên đầu mình lên cũng không nhận ra.

Hầu hết giáo viên các môn đều hiểu đại khái về hoàn cảnh gia đình cô, thấy vậy thì không nói gì thêm, chờ đến tiết tự học mới bảo Phương Miểu gọi cô dậy.

Phương Miểu đưa cho Vân Nê một hộp sữa bò, lo lắng nói: “Cậu làm thêm ở quán nướng có vất vả quá không?”
“Vẫn ổn, bình thường mình không bận như thế.” Vân Nê dụi đôi mắt bị xót, ngửa cổ về phía sau, cảm thấy cả người đều không thoải mái.

“Vậy tự cậu chú ý một chút, nếu thật sự không ổn thì nghỉ đi.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, Lưu Hạo Vũ bảo môn nhảy cao và đẩy tạ phải đến sân vận động huấn luyện vào tiết tự học đầu tiên của tối thứ ba và thứ năm đấy.”
Vân Nê ngồi dậy, thở dài: “…!Không đi được không?”
Phương Miểu cắn ống hút, lắc đầu đáp: “Không được.”
Đại hội thể thao bao gồm rất nhiều hạng mục, trong số đó có những hạng mục mang tính chuyên nghiệp và độ khó cao.

Nhà trường sợ xảy ra tai nạn nên sẽ bố trí giáo viên thể dục để dẫn dắt trước một thời gian.

Vân Nê và Phương Miểu ở hai hạng mục khác nhau, sau khi đến sân vận động hai người bèn tách ra.

Môn nhảy cao nằm ở phía Đông Nam của sân vận động, có rất nhiều người đã đến khu đất trống.

Trong số đó bao gồm cả nam lẫn nữ, từ lớp mười đến lớp mười hai.

Tầm sáu, bảy giờ, trời còn chưa tối hẳn.

Sân vận động có mấy ngọn đèn cao ngất chiếu sáng, mọi thứ xung quanh đều hiện lên một cách rõ ràng.

Vân Nê chọn một góc để đứng, lấy đề thi được gấp gọn trong túi ra, soát lại từng câu một trong đầu.

Lý Thanh Đàm đi ngang qua trước mặt cô ba lần mà cô không hề phát hiện.

Đến lần cuối cùng, anh dừng bước, tránh khỏi cái bóng của cô, dáng người chặn mất một phần ánh sáng chiếu vào tờ đề thi.


Vân Nê ngẩng đầu lên.

Lý Thanh Đàm đứng cách cô hai bước, anh mặc một chiếc áo phông rộng rãi màu trắng, tay cầm đồng phục.

Ánh sáng từ ngọn đèn bên cạnh chiếu xuống khiến anh trông vừa cao vừa gầy.

Anh chậm rãi bước đến và hỏi: “Chị xem gì mà tập trung thế?”
“Một đề thi.” Vân Nê cất tờ đề đi: “Sao cậu lại ở đây? Không học tiết tự học buổi tối à?”
“Chẳng phải chị cũng thế ư.”
Vân Nê nhìn anh, đáp: “Tôi đi huấn luyện.”
“Ồ” Anh phản ứng như thể mới biết chuyện này: “Đại hội thể thao à?”
“Ừ.”
“Chị đăng ký hạng mục gì thế?”
Vân Nê: “Nhảy cao, cả chạy 800m nữ.”
“Đỉnh thật.” Lý Thanh Đàm cười: “Chị biết nhảy cao ư?”
“…” Vân Nê vẫn nhìn anh với vẻ thản nhiên, cô đáp: “Nếu tôi biết thì đã không ở đây rồi.”
Lý Thanh Đàm quay đầu bật cười, không nhiều lời nữa.

Vân Nê đứng tại chỗ sóng vai cùng anh, ngẩng đầu nhìn xa xăm.

Tối đến, bầu trời như một tấm màn đen rũ xuống nhằm nhấn mạnh một vở kịch hay.

Chỉ một lát sau, tiếng chuông tự học đã vang lên ngoài sân vận động.

Đến lúc này dường như Vân Nê mới nhớ ra điều gì đó, mở miệng hỏi: “Cậu cũng đến đây huấn luyện à?”
Lý Thanh Đàm trả lời: “Đúng vậy.”
Vân Nê hỏi cho có qua có lại: “Vậy cậu đăng ký hạng mục gì?”
Đúng lúc đó phía xa vang lên tiếng còi tập hợp.

Lý Thanh Đàm cất điện thoại đi, dùng tay miêu tả động tác chạy lấy đà rồi bật nhảy: “Giống chị.”
“Ồ.”
“Đi tập chung thôi.”
…!
Giáo viên thể dục nói ngắn gọn về bốn bước trong bộ môn nhảy cao, sau đó yêu cầu mỗi học sinh có mặt nhảy một lần theo thứ tự các khối.

Xung quanh lập tức vang lên các tiếng than ngắn thở dài.

“Thật luôn?”
“Bọn mình còn chưa nhảy lần nào.”
Trương Đạt cười nói: “Phải nhảy mới biết được vấn đề của các em nằm ở đâu.

Chỉ nghe tôi nói thôi thì có tác dụng gì, các em phải thực hành.


Đến đây nào, bắt đầu từ lớp 12 trước đi.”
Vốn dĩ mỗi lớp phải có hai người tham dự hạng mục nhảy cao.

Sắp xếp theo trình tự tuổi tác và lớp học thì Vân Nê đứng thứ ba.

Vân Nê còn chưa hiểu rõ quá trình thì mọi người đã xếp hàng xong xuôi, trước mặt cô chỉ còn đúng một bạn.

Không biết từ bao giờ Lý Thanh Đàm đã đi đến bên cạnh cô, đứng khoanh tay nói: “Lúc xuất phát chị đừng chạy nhanh quá, lúc nhảy đừng căng người không sẽ rất dễ bị ngã.”
“Cậu biết nhảy à?” Vân Nê quay đầu nhìn cậu.

Khi hai người đứng gần nhau, sự chênh lệch chiều cao giữa Lý Thanh Đàm và cô trở nên rõ rệt.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Cũng tàm tạm, trước đây em đã từng nhảy rồi.”
Vân Nê thở dài: “Tôi chưa từng nhảy cao bao giờ.”
Lý Thanh Đàm cười nói: “Bình thường mà, có ai tự nhiên muốn chơi trò nhảy cao đâu.”
“…”
Bạn nữ đứng trước Vân Nê nhảy hai lần.

Đến lượt cô, Lý Thanh nhìn xuống dưới nhắc nhở: “Chị bị tuột dây giày kìa,”
“Hả? Ồ, cảm ơn cậu.” Vân Nê buộc dây giày tử tế rồi đứng vào vạch xuất phát, nghĩ đến bốn điểm mà thầy thể dục vừa nói.

Chạy lấy đà.

Chuyện nhỏ.

Bật nhảy——
Cô đột nhiên dừng lại trước xà ngang, cả người theo quán tính va vào thanh xà khiến nó rơi xuống đất, chính cô cũng phải nắm lấy một bên xà dọc mới có thể đứng vững được.

Đúng là lúng ta lúng túng.

Lý Thanh Đàm đứng đằng sau nhìn thấy rõ ràng thì không nhịn được mà cúi đầu bật cười.

Dường như Vân Nê cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía này.

Anh lập tức ngừng cười, sau đó lại dùng ngón tay mô tả động tác chạy lấy đà rồi bật nhảy.

Cô không nói gì, quay sang xắn tay áo lên rồi bắt đầu thử lại lần thứ hai.

Kết quả vẫn như cũ.

Lý Thanh Đàm cười đến nỗi tê cả mặt, giơ tay lên nhéo vài phát, sau đó vòng qua bên kia vỗ vai Vân Nê: “Đàn chị.”
“Gì?” Mặt cô hơi đỏ, không biết là vì nóng hay vì xấu hổ.

“Chiều mai sau giờ học chị có rảnh không?”
“Không biết, chắc là có.” Vân Nê quay đầu lại nhìn anh, hỏi: “Sao thế?”
“Chị đến sân vận động đi, em sẽ dạy chị nhảy cao.”
Vân Nê cảm thấy không thích hợp lắm bèn nói: “Không cần đâu, kiểu gì thầy cũng dạy mà.”
“Chị cảm thấy đông như này, thầy có thể dạy hết cho từng người được ư?” Lý Thanh Đàm nhìn cô, đôi mắt đen nhánh sáng lên: “Coi như cảm ơn chị đã giúp em giải đề trước đó.”
Vân Nê còn định nói gì đó nhưng anh đã lên tiếng chốt trước: “Cứ thế nhé, chiều mai tan học em sẽ chờ chị ở đây.”
Nói xong anh lập tức xoay người trở về hàng ngũ lớp 11.

Vân Nê: “…”

…!
Chiều hôm sau, Phương Miểu cũng hẹn bạn đến sân vận động tập đẩy tạ.

Lúc tan học, Vân Nê cầm điện thoại đi với cô ấy đến đó.

Chỉ có đúng một sân nhảy cao.

Chàng trai mặc áo bóng rổ đen trắng, chạy lấy đà, bật nhảy, vượt xà ngang rồi tiếp đất.

Cả quá trình đều thuận lợi như nước chảy, dáng người như một đường parabol xinh đẹp.

Xung quanh vang lên tiếng reo hò ầm ĩ.

Lý Thanh Đàm nhảy xuống khỏi đệm, đón lấy chai nước Tưởng Dư đưa tới, vặn nắp uống.

Thoáng thấy bóng dáng của Vân Nê, anh vừa đóng nắp lại vừa đi đến chỗ cô.

“Đàn chị.”
Cô đáp lại một cách khô khan, nhìn xung quanh: “Nhiều người như này thì chúng ta luyện tập kiểu gì.”
“Hôm nay chúng ta không cần sử dụng khu vực này.”
“Hả?”
Lý Thanh Đàm cầm chai nước bằng một tay, nói: “Tập chạy lấy đà trước đã.”
Vân Nê hoàn toàn nghe theo sắp xếp của anh.

Lý Thanh Đàm tìm một đường chạy hình vòng cung sau đỏ bảo Vân Nê chạy dọc theo đường cong đó: “Bình thường chỉ cần chạy lấy đà mười bước thôi.

Lúc bắt đầu chị có thể lùi về sau vài bước.

Chị cứ chạy thử để tìm cảm giác trước đi.”
“Chỉ chạy như thế thôi à?”
“Ừ.” Lý Thanh Đàm ngồi xổm ở một bên, đưa tay chỉ: “Vừa chạy vừa đếm, từ đầu bên này đến đầu bên kia không được quá mười lăm bước.”
Sau khi chạy đi chạy lại bảy tám lần, Vân Nê cảm thấy hơi nghi ngờ rằng Lý Thanh Đàm đang trêu mình.

Chỉ chạy như thế, chẳng nhẽ có thể chạy ra hoa được à.

Tế bào vận động của cô vốn không tốt, sau khi cô chạy đi chạy lại một hồi thì nhịp thở trở nên rối loạn.

Cô cúi gập người, chống tay xuống đầu gối há miệng thở gấp.

Đôi giày thể thao được đánh trắng bóng của Lý Thanh Đàm xuất hiện trước mắt cô.

Anh ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối, khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, đưa bình nước trong tay ra: “Chị có tập tiếp được không? Uống nước đi.”
Bình nước đã vặn nắp, Vân Nê nhận lấy, đứng thẳng dậy uống một hai ngụm rồi nói: “Cảm ơn.”
Lý Thanh Đàm đứng lên theo, bóng dáng chắn trước mắt cô, che khuất một phần ánh hoàng hôn, vài tia nắng le lói chiếu lên đuôi tóc.

Anh chờ Vân Nê thở đều rồi mới nói: “Đi thôi.”
“Gì cơ?” Vân Nê hỏi: “Không luyện tập à?”
“Hôm nay cứ đến đây trước đã.” Lý Thanh Đàm đi qua bãi cỏ bên cạnh lấy áo khoác đồng phục và chai nước của mình, sau đó quay đầu lại nhìn Vân Nê: “Chị ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
Anh khoác áo đồng phục lên vai, lười nhác đứng đó, thong thả nói: “Vậy phiền chị, tối nay mời em một bữa được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Ăn chực! Check!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.