Vân Nê

Chương 42


Đọc truyện Vân Nê FULL – Chương 42


Edit: Coco
Trận đấu nhận được những tiếng hò reo vang dội.

Cuối cùng, trường Đại học khoa học và kỹ thuật Trung Quốc đã giành chiến thành với khoảng cách suýt soát hai điểm.

Vân Nê tháo kính bảo hộ xuống, đi đến khu vực nghỉ ngơi ở bên rìa khán đài.

Một nhân viên ghi chép đang ôm laptop, màn hình kết nối với chiếc flycam quay lại toàn bộ trận đấu.

Vân Nê nhận lấy laptop, ấn nút tua về phía trước một chút, sau đó cúi lưng cầm chai nước dưới chân lên, mở nắp, vừa chăm chú nhìn màn hình vừa nói với người bên cạnh: “Hà Sư, em nhắn mọi người trong team về khách sạn tổng kết lại trước khi ăn cơm nhé.”
“Ok sư tỷ.” Chàng trai mặt mũi đỏ bừng vì chiến thắng, mở điện thoại ra bấm tanh tách.

Màn hình hiển thị đoạn video ghi lại toàn bộ nội dung thi đấu.

Vân Nê vừa xem vừa chuyển góc nhìn, cô nhấp vài ngụm nước rồi đặt chiếc bình về vị trí cũ.

Hà Sư nhắn tin vào group chat lẻ của team, sau đó lại quay trở lại group chat lớn, phát hiện tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi, có đến mấy trăm tin nhắn.

Cậu ta bỏ lỡ nút ấn tin nhắn mới nhất, kéo mãi cũng không lên được trên đầu, đành phải chuyển tiếp một đoạn tin nhắn trước đó cho một người để hỏi.

[Mọi người thấy ai thế?]
[Có vẻ như là bạn trai của sư tỷ Vân Nê.]
[Đám Chu Vũ và Triệu Tiền ra ngoài đi vệ sinh thì thấy một người.

Mẹ nó, trông cực kỳ giống anh chàng hồng nhan họa thủy kia.

Nếu tôi mà là sư tỷ, tôi cũng vui vẻ xung phong đi kiếm tiền nuôi anh ấy.]
[Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được tâm trạng kim ốc tàng kiều của vua thời Hán.]
[Kích thích.]
[Có ảnh không?]
[Có, cậu mở mục ảnh đã gửi ra, Phương Nguyện Nguyện có chụp một bức đấy.]
Trước đó Hà Sư đã từng nghe tin đồn rằng sư tỷ Vân Nê từ bỏ việc học thẳng lên tiến sĩ vì bạn trai, nhưng cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy tên hồng nhan họa thủy này.


Cậu mở mục ảnh đã gửi ra, rất nhanh đã nhìn thấy tấm ảnh kia.

Chàng trai ngồi trên băng ghế bên ngoài sân thi đấu, mái tóc ngắn gọn gàng, sạch sẽ, ăn mặc cực kỳ giản dị, nhưng gương mặt lại xinh đẹp tuyệt vời.

Đúng vậy.

Xinh đẹp chính là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hà Sư khi nhìn thấy tên “Hồng nhan họa thủy” này.

Không phải vì mặt anh có phần nữ tính, chẳng qua là ngũ quan đẹp thật.

Da trắng, đường nét sắc sảo, mũi vừa cao vừa thẳng.

Có vẻ như anh đã nhận ra có người chụp lén nên nhìn thẳng vào camera, đôi mắt đen nhánh sạch sẽ, biểu cảm hơi lạnh lùng.

Vết sẹo nằm ngang trên trán có chút ảnh hưởng tới vẻ đẹp tổng thể, tuy nhiên nó lại làm tăng lên sự gai góc và tạo ra một thứ sức hút.

Hà Sư không thể diễn tả được.

Cậu đưa điện thoại cho Vân Nê, suýt thì lỡ miệng phu ra mấy chữ “Hồng nhan họa thủy”: “Sư tỷ, hồng nhan…!À không, hình như bạn trai của chị đến đấy.”
“Gì cơ?” Vân Nê vẫn đang cúi đầu xem laptop, cô nhận lấy chiếc điện thoại, vừa nhìn lướt qua đã lập tức ngây người.

Cô đưa laptop và điện thoại cho Hà Sư rồi nói: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
Hà Sư nhìn chằm chằm theo bóng lưng vội vã của cô, ôm máy tính đứng bật dậy gọi với theo: “Sư tỷ! Vậy chị có quay về khách sạn để tổng kết không?”
“Chờ tôi về rồi tính.” Khi Vân Nê đáp lời thì cô đã chạy gần đến lối ra, bóng dáng nhanh chóng biến mất trước khỏi tầm mắt mọi người.

Hà Sư lắc đầu tặc lưỡi, đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Vân Nê chạy ra khỏi sàn đấu, không cần tốn sức, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người ngồi ở cuối hành lang.

Ánh nắng hạ xuyên qua tấm cửa sổ.

Anh ngồi trong bóng râm, đặt tay lên đầu gối liên tục xoa bóp, vẻ mặt hơi lơ đãng.


Cô đi qua.

Lý Thanh Đàm nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên, đồng thời cũng dừng tay lại.

Anh hỏi: “Thi đấu xong rồi à.”
“Ừ, xong rồi.” Vân Nê điều hòa lại hơi thở rồi lên tiếng: “Sao anh lại đến đây? Anh đi một mình à? Anh đến kiểu gì thế?”
“Bác tài xế đưa anh đến.” Lý Thanh Đàm nhích sang một bên, ngồi dưới ánh nắng mặt trời, anh nắm lấy tay cô và hỏi: “Em có thẳng không?”
“Em thắng.” Vân Nê ngồi xổm xuống ngước mặt anh, thuận tiện để tay lên đầu gối anh, kỹ thuật xoa bóp hết sức chuyên nghiệp.

“Sao em biết anh ở đây.”
“Có người trong nhóm thí nghiệm của em chụp ảnh anh rồi gửi vào group chat.” Vân Nê đáp: “Trước đây họ đã từng thấy ảnh anh, chắc hẳn họ đã nhận ra.”
Lý Thanh Đàm hỏi lại: “Ảnh gì thế?”
“Ảnh bọn mình chụp trong viện điều dưỡng.” Hôm đó sau khi chụp ảnh xong, Vân Nê và Lý Thanh Đàm mỗi người chọn hai tấm được nhất dùng làm hình nền điện thoại và laptop.

Bình thường lúc cô ở phòng thí nghiệm thì hay để điện thoại lung tung, có lần sư tỷ nhìn thấy Lý Thanh Đàm trong ảnh khóa màn hình của cô.

Về sau, tin đồn về tên hồng nhan họa thủy được lan truyền.

Đương nhiên rồi.

Vân Nê chắc chắn sẽ không kể cho anh chuyện này.

Ai ngờ Lý Thanh Đàm nghe xong chỉ “Ồ” một tiếng, sau đó ung dung hỏi lại: “Đó chỉ là một tấm ảnh bình thường thôi đúng không?”
“Ừ.” Vân Nê nghi ngờ nhìn cậu: “Có vấn đề gì ư?”
Lý Thanh Đàm nắm tay cô, nở nụ cười lười nhác đáp: “Vậy tại sao bạn học của em vừa thấy anh, đã gọi anh là——”
Anh cố tình dừng lại, Vân Nê vừa nghĩ trong lòng, giây tiếp theo quả nhiên đã nghe thấy anh nói ra từng từ một.

“—— Hồng nhan họa thủy?”
Vân Nê: “…”
“Hửm?” Lý Thanh Đàm nhéo đầu ngón tay cô, giọng điệu hơi ngả ngớn: “Anh thật sự muốn nghe xem bản thân đã làm chuyện hại nước hại dân gì?”
“…”
“Anh khiến đàn chị chìm đắm trong sắc đẹp, không làm việc tử tế ư? Hay khiến đàn chị chi một đống tiền vì anh?” Anh cười như không nói: “Cả hai đều không, đúng chứ? Vậy chẳng phải anh có tiếng mà không có miếng à?”

Vân Nê cố kìm nén cảm giác muốn rút tay bỏ chạy, kiên trì giải thích cho anh: “Chính là chuyện trước đây giáo sư Chu hỏi em có muốn học thẳng lên thạc sĩ không đó.

Lúc ấy em không đồng ý.

Sau này, mấy sư tỷ trêu em, hỏi có phải vì muốn kiếm tiền nuôi anh nên mới không chịu học thẳng lên tiến sĩ không.

Em chỉ thuận miệng hùa theo mà thôi.

Ai ngờ sau khi mấy chị ý thấy ảnh của anh, cảm thấy anh quá xinh——, quá đẹp trai, nên mới gọi đùa anh như thế.

Họ không có ý gì khác đâu.”
Lý Thanh Đàm nhếch môi cười: “Cũng không phải là không thể có ý khác.”
“Gì cơ?”
“Hiện giờ anh tay không nhấc được vai không vác được, tạm thời không đi làm được.” Anh trịnh trọng nói: “Đúng là phải nhờ đàn chị kiếm tiền nuôi anh thật.”
“…” Vân Nê nhìn anh không chớp mắt, một lúc sau mới bật cười, vươn tay nhéo mặt anh nói: “Được, để đàn chị nuôi anh.”
…!
Câu chuyện về tên hồng nhan họa thủy được lưu truyền trong phòng thí nghiệm một thời gian dài, nhưng chưa ai nhìn thấy người thật.

Vân Nê mới ra ngoài một lúc đã lần lượt có người kiếm cớ đi vệ sinh để chào hỏi.

Vân Nê chẳng biết làm thế nào, vừa nghĩ đến chuyện tổng kết, vừa không nỡ bỏ mặc Lý Thanh Đàm, đành đưa anh về khách sạn trước.

Nhưng cô ở cùng phòng với sư tỷ, nếu cứ thế dắt bạn trai về thì không ổn.

Đợi đến khi vào sảnh khách sạn, cô bảo Lý Thanh Đàm đưa chứng minh thư, định thuê một phòng khác ở cùng tầng.

“Em tổng kết phải mất tầm 1-2h, anh ở phòng chờ em nhé.

Xong việc em sẽ qua chỗ anh.” Vân Nê nhận chứng minh thư rồi đưa cho nhân viên lễ tân.

Cô nói tiếp: “Buổi tối chúng em có một buổi liên hoan, nhưng hẳn là sẽ tổ chức muộn.

Nếu anh đói thì cứ gọi cơm trước.”
Lý Thanh Đàm không có ý kiến gì, nghe theo cô hết.

“Xin chào, phòng của chị số 706.

Chị ra khỏi thang máy thì rẽ trái, nó là căn phòng thứ hai.


Mời chị nhận thẻ phòng và chứng minh thư.”
“Cảm ơn.” Vân Nê nhận đồ sau đó nắm tay Lý Thanh Đàm đi về phía thang máy, nhân thể liếc nhìn ảnh chứng minh thư của anh.

Cũng đẹp đấy chứ.

Cô tiện lướt qua phần ngày tháng năm sinh.

Mùng 4 tháng 2 năm 1994.

Gì cơ?
Tháng 2?
Năm 1994?
Vân Nê ngay lập tức sững người.

Lý Thanh Đàm không để ý, đi trước vài bước mới phát hiện người kia không theo kịp, bèn quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”
Cô hỏi với vẻ kỳ quái: “Anh đổi chứng minh thư à?”
“Ừ, tháng trước mới đổi về.” Lý Chung Viễn không chỉ sử dụng quan hệ để đổi hộ khẩu mà còn đổi cả ngày tháng năm sinh cho anh về như cũ.

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Đàm đột nhiên phản ứng lại, nhếch môi hỏi: “Trước đây anh chưa bao giờ nói với em à?”
“Gì cơ?” Có vẻ như Vân Nê cũng đã đoán được nhưng cô vẫn im lặng lắng nghe.

“Thật ra anh——” Anh lấy tay xoa mặt, chậm rãi nói: “Còn lớn hơn em một tuổi.

Trước đây vì một vài nguyên nhân mà Lý Chung Viễn đã sửa ngày tháng năm sinh của anh trễ lại.”
“Ồ” Vân Nê ngơ ngác nói: “Vậy có nghĩa là chúng ta không phải tình chị em rồi.”
Lý Thanh Đàm cười nói: “Nếu em vẫn muốn tình chị em thì có vẻ mối quan hệ đàn chị và đàn em giữa chúng ta cũng miễn cưỡng được cho là thế mà?”
Nếu anh đã không nhắc thì thôi, nhắc đến Vân Nê lại cảm thấy buồn bực: “Vậy mà anh cứ gọi em là đàn chị suốt bao lâu, anh không thấy xấu hổ à?”
“Anh không, chẳng phải anh kém em một lớp ư?”
“Nhưng anh già hơn em.” Vân Nê nói: “Em là là thế hệ sau 95 còn anh là thế hệ sau 90.”
Lý Thanh Đàm khẽ nhướng mày, cũng không để ý đến phép tính của cô, thản nhiên đáp: “Vậy từ giờ trở đi, anh gọi em là đàn em nhé.”
Vân Nê trả lời to rõ ràng: “Vâng thưa đàn anh.”
Anh cong mắt, bước tới trước mặt Vân Nê, cúi người đối mặt với cô, giọng nói có phần mờ ám: “Thật ra ngoại trừ đàn anh, em có thể gọi anh bằng cách khác.”
Vân Nê nhìn anh, im lặng một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Vâng thưa đàn anh già.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Thanh Đàm: Gọi anh trai (Nắm đấm)..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.